Bạn đang đọc Dạ Khúc – Chương 47: Kế
Sau giờ tan học, Nhã Lan lơ đãng rảo bước trên những con phố nhỏ lát đá. Đang thầm đếm những bước chân mình, cô chợt dừng lại trước một hiệu đĩa. Sau nhiều giây lưỡng lự, cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Trước chiếc kệ bày đĩa nhạc giao hưởng, ngón tay Nhã Lan lướt hững hờ qua những hàng đĩa. Ánh mắt cô mờ màng như người mộng du. Chỉ thi thoảng, khi khóe môi cô khẽ run vì thấy được một ảo ảnh xinh đẹp xưa cũ, gương mặt mới lóe chút chất sống tươi tắn. Nhã Lan thầm ảo vọng… Nhạc giao hưởng – âm nhạc của Duy Thức, hàn lâm, thâm sâu và lắng đọng, như chính con người anh. Giá mà anh ở đây cùng cô trong hiệu đĩa nhỏ nhắn, lãng mạn này. Giá mà cô có thể cảm thụ những giai điệu cao cấp kia, chắc chắn anh đã không chê cô…
Gạt giọt nước mắt nơi khóe mắt, Nhã Lan quan sát những hàng đĩa một lượt. Ánh mắt cô dừng lại trên kệ cao nhất, nơi có tuyển tập Bach, vị nhạc sĩ yêu thích của Duy Thức. Cô nhón chân, cố rướn người lên nhưng vẫn không thể chạm vào chiếc đĩa. Từ phía sau cô, một chàng trai nhẹ nhàng với tay, dễ dàng rút chiếc đĩa xuống. Cô quay lại toan cảm ơn người lạ mặt…
– Đừng làm xấu gương mặt tuyệt mỹ của em bằng đôi mắt mở trừng đáng sợ ấy! – Bách cười hiền lành và nhìn nhanh vào chiếc đĩa hát trên tay mình – Anh mua nó cho em nhé!
Dõi theo Bách bước đến quầy tính tiền, đầu óc Nhã Lan dần hóa vô hình. Hai chân cô tê ran không thể cử động. Cô ngờ rằng mình đang lạc vào một giấc mơ giữa ban ngày. Phải đến khi Bách trở lại chỗ cô, nắm tay kéo ra khỏi hiệu đĩa, cô mới biết mình đã bước chân vào một cơn ác mộng trong đời thật.
Ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê nhỏ, Bách và Nhã Lan đều vờ như bận rộn dốc hồn vào tách cà phê bùi béo của riêng mình. Nhưng thi thoảng, mỗi người lại khéo léo ngước nhìn người kia, nửa muốn nói điều gì, nửa như chờ đợi người kia mở lời trước. Cứ thế, cả hai đưa đẩy qua lại cái phần bắt chuyện suốt một lúc lâu.
– Em đã đúng! – Nhã Lan nói nhỏ, âm điệu dè chừng nhưng cũng khẽ reo lên nỗi đắc thắng bé mọn – Anh đã không mất trí nhớ. Tất cả đều do Duy Thức sắp đặt.
Bách im lặng, khuấy ánh mắt vào làn cà phê nâu sẫm trong chiếc tách trên tay. Được một lúc, anh đặt chiếc tách xuống bàn, ngả người tựa vào lưng ghế, quay đầu nhìn dòng xe kĩu kịt trên con đường bên ngoài cửa sổ. Anh thở hắt ra một cái, nhìn vào hình phản chiếu của Nhã Lan trong tấm kính cửa sổ, nói giọng nghiêm nghị:
– Cái ngày trong quán rượu. Hôm anh say khướt và gặp em, rồi thức dậy trong nhà em là xếp đặt. Cái lần chúng ta nhìn thấy Gia Tú và Duy Thức ở vũ trường Bangkok nữa. Tất cả là sản phẩm của Duy Thức?
– Đúng. – Nhã Lan mỉm cười. Nụ cười dịu dàng cùng ánh mắt xa xăm khiến gương mặt cô thêm xinh đẹp. Nét đẹp của một cánh hoa mong manh đang run rẩy trong gió mạnh. Cô ngước nhìn Bách, ánh mắt đầy u uẩn. – Em xin lỗi! Duy Thức… Em đã quá yêu!
Trước nhân dáng yếu đuối của Nhã Lan, Bách thương cảm trong hồ nghi: liệu cô có đang tiếp tục trò diễn trước mặt anh!? Ai cũng mê mệt vẻ thiên kiều bá mị của cô, nhưng lại chê diễn xuất của cô thậm tệ, âu cũng vì họ chẳng được đối diện cô trong những tình huống thế này. Lòng anh cười khẩy: có khi vì đã dồn hết năng lượng để nhập vai trước mặt Gia Tĩnh, trước mặt anh, nên khi đứng trước máy quay cô mới cứng đờ, mới chai cảm xúc.
– Vì sao anh lại hợp tác với Duy Thức? Vì sao rời bỏ Nữ Hoàng? – Giọng Nhã Lan phảng phất lo lắng.
– Duy Thức là người duy nhất thích hợp với Gia Tú bây giờ. – Bách gằn từng chữ, chẳng giấu chất đắng trong giọng nói. Câu nói vừa dứt, hai vai anh khẽ run, cổ khẽ rụt lại, như thể lời vừa rồi được phát ra từ con ma đang nhập trong người, chứ chẳng phải là lời thật tâm.
Nhã Lan tròn mắt nhìn Bách. Môi cô hé hờ, đủ để lộ ra một phần của hai hàm răng đang cắn chặt vào nhau. Rồi bất ngờ, cô chộp lấy tách cà phê trên bàn, hất thẳng vào mặt anh.
– Đấy là tình yêu của anh ư? – Nhã Lan nói lớn với giọng giận dữ, chẳng đếm xỉa đến những ánh mắt tò mò mà mọi người trong quán đang dành ình. Cô rướn cổ nuốt xuống một ngụm không khí, ánh mắt khó chịu như đang cố nén cơn phẫn uất chầu chực nơi thanh quản. Cô nhắm mở mắt thật nhanh, rồi nói bằng giọng đanh-ra-sức-bình-tĩnh – Anh nỡ để người mình yêu lại với con người nguy hiểm ấy ư?
– Anh có thể làm được gì khác? – Bách nói cứng, nhưng tâm anh đang thót lại bởi một mối lo sợ mơ hồ và đột ngột.
– Em ghét Nữ Hoàng! – Nhã Lan với tay cầm cà phê của Bách, uống ừng ực hết một hơi, rồi nhếch mép cười chua chát – Nhưng điều duy nhất em có thể làm cho Gia Tĩnh… Xin anh, Duy Thức sẽ hại Nữ Hoàng. Chỉ có hại mà thôi! – Nhã Lan vừa nói vừa nhắm chặt mắt lại, lắc đầu nguầy nguậy, nửa như không dám tin những điều mình vừa thốt ra, nửa như cố hất những suy nghĩ xúi quẩy khỏi đầu.
Nghe những lời của Nhã Lan, nghe cái âm điệu vừa lẩy bẩy tha thiết, vừa sắc sảo tê buốt trong giọng nói cô, từng thớ cơ trên mặt Bách chìm dần vào một cơn căng thẳng tột độ. Môi anh mím lại, ánh mắt chuyển từ sững sờ sang phừng phừng hoảng hốt. “Nhã Lan có lý!” – Bách nghe giọng của chính mình dội lên màng nhĩ. Giọng nói phát ra từ nội tâm. Anh cố nghĩ, cố phân tích, cố suy xét, nhưng dường như tất cả tế bào thần kinh đều đã ngất lịm bởi một thứ thuốc mê vô hình.
Mãi một lúc sau, trong đầu Bách mới từ từ hiện lên một hình ảnh: nụ cười rực rỡ như hoa hướng dương và ánh mắt sắc cạnh của Gia Tú vào cái hôm nàng, anh, Nhã Lan và Duy Thức cùng ăn tối. Hình ảnh ấy càng rõ nét, cảm xúc trong anh càng tệ hại. Anh đã vì cái tự tôn ngu si của mình mà tình nguyện làm bù nhìn trong tay Duy Thức. Tại sao lúc ấy anh không nghĩ rộng ra?
– Chuyện sẽ thế nào nếu ngày xưa Đức Vua không phát hiện ra việc của em và Duy Thức? – Bách hỏi gấp gáp.
– Em sẽ cưới Gia Tĩnh. – Hai bàn tay Nhã Lan chụm vòng quanh tách cà phê rỗng, những ngón tay bấu chặt vào thân tách – Rồi em sẽ sinh con, đứa con của Duy Thức. Như thế Duy Thức sẽ là người nắm quyền lực tối cao trong bóng tối.
– Chuyện sẽ thế nào nếu Gia Tú cưới Duy Thức? – Giọng Bách cuống quýt.
– Nếu em đủ thông minh để đoán được thì Duy Thức đã không vất bỏ em. – Nhã Lan hướng nụ cười bất lực và nhợt nhạt về phía Bách – Thời nay làm gì còn chuyện giết vua cướp ngôi, phải không anh? Duy Thức… Duy Thức có lẽ chỉ hành hạ tâm tưởng Nữ Hoàng, làm cho tinh thần nàng kiệt quệ để được rảnh tay chi phối tất cả. Nữ Hoàng sẽ không thể thắng. Duy Thức, con người ấy…
Nhã Lan không nỡ và không dám kết thúc câu nói khi nhìn hai nắm tay Bách đang siết chặt trên bàn. Phần hồn hoảng loạn của anh đã bay vào không trung, chỉ còn lại xương thịt đang tê cứng trước mặt cô. Mắt cô ve vuốt từng đường nét bất động trên gương mặt anh, rồi cô lặng lẽ rời khỏi quán cà phê.
Thả từng bước chậm rãi trên phố. Nhã Lan mỉm cười nhẹ nhàng trong thỏa mãn. Lòng cô thoáng nghi hoặc, thật diễn xuất của cô tốt đến mức có thể tiếp tục lừa người có nhiều kinh nghiệm với cô như Bách? Hay vì tình yêu của anh dành cho Gia Tú quá lớn nên không còn tỉnh táo để nhặt ra những hạt sạn trong màn kịch, trong diễn xuất của cô.
Lòng Nhã Lan nhóm lên một áng hờn ghen với Gia Tú: đã không còn ai trên đời dành cho cô một tình yêu lớn hơn lý trí nữa rồi. Nhưng cảm xúc khó chịu nhanh chóng lắng xuống, nhường chỗ ột chất khoan khoái sống động. Trước nay cô chưa từng nghĩ rằng thốt ra lời dối trá cũng có thể khiến bản thân dễ chịu: Những giả tưởng về tương lai của cô với Gia Tĩnh và Duy Thức chẳng qua chỉ là một sáng tạo của phút cao hứng. Cô không nhớ ngày xưa Gia Tĩnh và Duy Thức có bao giờ đề cập đến chuyện tương lai với mình. Có thể vài lần ít ỏi. Cũng có thể chưa từng. Còn cô, cô luôn quá mệt mỏi với những cảm xúc áp đặt, những nét mặt ngụy tạo, nên không còn sức lực mà nghĩ xa.
Đang vừa đi vừa nhìn đôi bàn chân mình từ tốn bước, một cơn chạnh lòng đùng đùng kéo đến trong Nhã Lan: Nếu Gia Tĩnh không chết thì mọi chuyện đã thành thế nào? Duy Thức sẽ sắp đặt cho cô thế nào? Cô khẽ cười chua chát, thầm mắng mình “Đã có câu trả lời thì còn hỏi làm gì?”. Cô biết dù chuyện năm xưa xuôi theo hướng nào, Duy Thức vẫn sẽ từ bỏ cô. Với anh, cô là một món đồ có hạn sử dụng. Anh sẽ chỉ ở bên những cô gái giống như Gia Tú.
Nhã Lan bước nhanh, dồn hết tập trung vào từng cái nhấc chân lên, đặt chân xuống, hòng ruồng rẫy cảm giác muốn khóc. Đến khi tĩnh tâm lại, cô đã ngồi trong khoang tàu điện ngầm chật ních người. Khẽ ôm chặt hơn chiếc túi vào lòng, cô mím môi và mỉm cười. Dù sao cô cũng vừa an ủi bản thân được phần nào: lần đầu tiên cô đã nói dối để phá hoại bàn cờ của Duy Thức. Cái tin về lễ cưới hoàng gia vào mùa xuân năm sau đã khiến tâm thần cô bất định suốt mấy ngày qua, đã xúi giục cô phải làm một điều gì đó ngay thời khắc nhận ra Bách trong hiệu đĩa. Cô không có khả năng phá bĩnh lễ cưới ấy, nhưng Bách thì có, hay ít nhất anh cũng sẽ khiến Duy Thức một phen thấp thỏm, đau đầu.
Nhã Lan lắc mạnh đầu cho những suy nghĩ rơi rụng ra hết. Phần còn lại của câu chuyện, Bách sẽ thay cô viết nốt, mà cô cũng đâu mấy quan tâm đến kết thúc của nó. Duy Thức, Gia Tĩnh, Bách, Gia Tú – những người ấy vĩnh viễn không còn liên quan đến cô, không chiếm một mẩu con nào trong cuộc sống hiện tại của cô. Cô chỉ muốn Duy Thức nếm thử mùi vị của việc cuộc sống mình bị chi phối bởi người khác. Cô chỉ muốn… Duy Thức liệu có bao giờ biết rằng cô cũng đủ khả năng tác động vào, làm đổi hướng những sắp đặt của anh?