Dạ Khúc

Chương 30: Ác


Bạn đang đọc Dạ Khúc – Chương 30: Ác


Đều đặn mỗi tuần ba tối, Duy Thức đến chơi ở một câu lạc bộ quần vợt. Tối hôm ấy, khi anh vừa bước vào sân, Bách đã chờ sẵn đã ở phía bên kia, ra hiệu muốn so tài.
Một trận đấu căng và hiểm. Bóng phát ra từ Bách cứ bắn thẳng vào mặt, vào thân người Duy Thức, như thể đang xả đạn vào hình nộm. Duy Thức càng từ tốn đỡ bóng, Bách càng hăng máu nện bóng.
Gần 11 giờ đêm, trận đấu kết thúc. Cả Bách và Duy Thức đều mệt nhoài ngồi vật xuống đất thở hồng hộc, mồ hôi xối xả túa ướt thân người. Bách ném về Duy Thức ánh mắt chằng chéo căm phẫn và cay nghiệt, khuôn miệng anh méo mó đầy khinh bỉ. Nhìn Bách, Duy Thức có được lý giải cho chuyện vì sao nhiều năm đã qua mà mọi cố gắng lãng quên của Gia Tú đều công cốc: Gia Tú lớn lên trong cô độc, như một đóa hồng nhung trơ trọi giữa muôn trùng cỏ dại. Từ thời thơ ấu, nàng đã luôn thèm khát yêu thương, luôn mong mỏi một người nâng niu mình bằng cả trái tim và khối óc. Một người đặt nàng làm trung tâm cuộc sống. Bách chính là người ấy, con người vì nàng mà có thể tự nguyện đánh rơi hết lý trí, vất bỏ mọi tự tôn.

– Tôi không cho phép anh làm hại Gia Tú! – Đột nhiên Bách gào rống lên, âm vực muốn xé toạc không gian.
Duy Thức lặng im, ánh mắt khinh khỉnh nhìn Bách đầy thách đố. Nhận được cái nhìn ấy, Bách đứng phắt dậy, nhào đến chỗ Duy Thức, nắm cổ áo kéo anh đứng lên. Máu dồn lên mặt Bách đỏ lựng, những búi gân chằng chịt hằn trên tay anh và giọng anh thét lớn, ầm khắp sân bóng:
– Anh có phải con người không?
– Đủ 23 cặp nhiễm sắc thể trong từng tế bào, chắc chắn là con người. – Duy Thức chẳng thèm chống trả, thả lỏng thân người trong cái túm chặt của Bách, giọng nói tuy bỡn cợt nhưng rất cứng.
– Đã hại chết anh cô ấy, anh còn muốn gì nữa? – Không chút bình tĩnh nào còn tồn tại trong Bách.
– Cái chết đấy là một lựa chọn. – Duy Thức nói mạnh và rõ từng từ, nhướn mày nhìn Bách, ánh mắt chiếu ra những tia trấn áp sắc lẻm. – Và anh yên tâm, tôi sẽ chẳng làm hại chiếc vé cuối cùng đưa mình đến quyền lực tối cao.
– Anh…

Không để Bách gào trọn câu, Duy Thức xoay người quật mạnh một cái khiến Bách ngã nhoài.
– Anh phải biết mình đang đấu với ai. – Duy Thức ngạo nghễ – Cũng nên biết mục tiêu và khả năng của mình. Anh gặp tôi để làm gì? Anh không thể thắng tôi, cũng chẳng thể trở lại bên Gia Tú.
Bách không trả lời, cứ nằm ì trên đất, mặc kệ bàn tay đang chìa ra của Duy Thức ngỏ ý muốn kéo anh đứng dậy.
Anh yêu Gia Tú chứ? – Một lúc lâu sau, Bách mới thều thào, mắt anh bám vô định vào làn sáng trắng ma quái tỏa ra từ cây đèn trong sân.
Yêu Gia Tú là trách nhiệm của anh. – Duy Thức vừa nói vừa cầm cây vợt lên, rồi bước khỏi sân bóng.

Bách vẫn dán thân bẹp dí trên nền đất, ánh mắt thẩn thơ trên bầu trời mênh mông đính rải rác những ngôi sao mờ nhạt. Những vì sao gợi anh nhớ mãnh liệt cái đêm sinh nhật của mình cách đây nhiều năm. Bầu trời đêm hôm ấy chi chít những vì sao lấp lánh. Nụ cười của Gia Tú sáng óng ánh. Những mẩu bánh kem ngỗ nghịch, đáng yêu dính trên mép nàng. Thần thái sống động, láu lỉnh mà lắm trữ tình của nàng…
Những hình ảnh xưa cũ đầy âu yếm ấy đan vào lòng Bách những mảnh vật chất êm ái, nhưng lại đột ngột khiến anh hoảng sợ. Những ngày qua anh ủ ấm Gia Tú trong vòng tay, phải chăng cả hai đều đang cố kiết tìm kiếm, hòng sống lại những mối ngọt ngào đã lão hóa? Những ngày qua anh ủ ấm nàng trong vòng tay, mà sao không khoảnh khắc nào được hoàn toàn thảnh thơi và lịm mát như những ngày cũ?
Bách nhắm chặt mắt, cảm nhận một luồng tỉnh táo tinh tươm đang lần bò đến trong mình. Từ hôm Gia Tú nắm tay anh kéo ăn khỏi bàn ăn, rồi những lúc nàng lẫn trong nước mắt, gục đầu vào lòng anh kể những bí mật tày trời, thần trí anh luôn mịt mờ trong ý nghĩ phải giúp nàng rửa trôi uất ức. Nhưng anh vô dụng. Anh đã muốn đánh Duy Thức nhừ tử, nhưng cũng biết mình chẳng có can đảm làm hại ai. Anh đã muốn cầu xin Duy Thức tránh xa Gia Tú, nhưng cũng biết sau đó mình không thể ở lại bên nàng. Muốn khóc nước mắt cũng chẳng chảy ra, anh chỉ cảm nhận được một lớp cay rát phủ trước đôi ngươi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.