Dạ Khúc

Chương 19: Lật


Bạn đang đọc Dạ Khúc – Chương 19: Lật


Mắt Nhã Lan êm đềm nhìn ngắm Gin hát kết thúc chương trình 100% Ngôi Sao, nhưng cô không thật sự lắng nghe. Tâm trí cô bồng bềnh: cuộc sống rõ khéo bày trò ú tim. Cô đâu ngờ sẽ có ngày mình tâm tình chuyện riêng tư trước hàng vạn con mắt khán giả. Cô đâu ngờ bản thân còn sức đón nhận thêm một chàng trai bước vào cuộc đời mình, sau những chuyện quá khứ nặng nề và mệt nhoài…
Một sáng cuối tuần. Mặt Trời đã trải vàng một góc căn phòng, lấm lem trên mép giường, nhưng Nhã Lan vẫn vùi sâu trong chăn. Người cô mỏi nhừ, đầu ong ong sau một đêm tiệc tùng quay cuồng, ăn mừng phim đóng máy. Bỗng mùi bánh mì nướng xộc vào mũi cô thơm lừng. Cô cười khẩy, đoán chừng lại có anh tình-nhân-ỡm-ờ nào muốn gây cảm động bằng một bữa sáng bất ngờ. Cô quấn chăn quanh người thay áo khoác, lẹp xẹp đôi dép bông mon men xuống bếp.
Đứng nép sau mép cửa, ngắm Duy Thức thuần thục nướng bánh, chiên thịt và xay sinh tố, Nhã Lan nếm vị của món trộn cảm xúc. Ngỡ ngàng và lạ lẫm. Vui mừng và sảng khoái. Tò mò và mơ màng. Nghi hoặc và đề phòng. Phải đến khi giọng nói ấm mà lạnh quen thuộc của Duy Thức cất lên, cô mới chắc rằng mình không đang mộng du mà gặp ảo ảnh.
– Chào em buổi sáng! – Duy Thức nói, tay vẫn thoăn thoắt rót sinh tố bơ vào hai chiếc ly thủy tinh.
“Anh có con mắt sau gáy!” – Nhã Lan thót người, lầm bầm với chính mình. Từ lúc cô bắt đầu lén lút sau cửa quan sát Duy Thức, anh vẫn luôn quay lưng lại phía cô.

Ngồi thu mình trên ghế, Nhã Lan cuộn chăn chặt thêm quanh thân mình và chờ đợi. Duy Thức không phải một trong rất nhiều những anh tình-nhân-ỡm-ờ luôn muốn làm cô cảm động bằng một bữa sáng bất ngờ. Việc anh làm, luôn có nguyên nhân. Cô chờ đợi cái sự thật được nấu nướng cùng những món ngon lành này.
– Em đang có tất cả bao nhiêu chàng trai? – Vừa cắn miếng bánh mì đầu tiên, Duy Thức đã vào thẳng vấn đề.
– Nhiều, mà cũng không có. – Nhã Lan cười thầm cái ý nghĩ “trời đánh tránh miếng ăn, nhưng Duy Thức đánh thì chẳng chừa miếng nào”.
Duy Thức nhìn vô định ra khoảng không ngoài cửa sổ, ánh mắt cứng rắn và đĩnh đạc, nhưng Nhã Lan cảm được những tia đắc ý trốn chui trốn nhủi trong ấy. Anh quá thông thuộc tim gan cô: nhiều – cô có thể bị tin đồn, thậm chí qua đêm với một danh sách dài các chàng trai, nhưng không có – khi trái tim còn đập vì anh và cho anh, cô chưa thể chính thức đón nhận ai khác vào cuộc đời mình.
Nhã Lan từ tốn uống hết ly bơ, trì hoãn cuộc nói chuyện. Cô điềm nhiên cắm cúi ăn, hết nhón miếng bánh mì lại với tay lấy lọ mứt cam. Duy Thức đã thôi giả vờ ngắm mây nhìn trời, ánh mắt đang lì lợm bám theo từng cử động của cô.

Trong yên lặng, Nhã Lan cố gắng tận hưởng bữa ăn đầm ấm hiếm hoi này. Nhưng cảm xúc khó mà ngụy tạo. Lòng cô nhanh chóng rối vò trong mê cung những câu hỏi, những giả định. Cô vắt óc đoán dụng tâm của Duy Thức. Lần gần nhất hai người liên lạc là bảy tháng trước, khi anh trả lời một tin nhắn thăm hỏi của cô. Lần gần nhất cô gặp anh là hơn hai năm trước, trong một dạ hội. Suốt từng ấy thời gian, suốt từng ấy khoảng cách, anh đột nhiên lại muốn biết về chuyện tình ái của cô. Ghen? Dầu sống trong ảo tưởng vô thực nhất, cô vẫn không dám mơ đến điều này. Thăm hỏi thông thường? Cô đã mất vị trí trong cuộc sống của anh đủ lâu để có chỗ cho phép tắc xã giao.
Nhã Lan cảm thấy mệt, đầu căng ra vì những đoán già đoán non. Cô thua cuộc. Con người của Duy Thức, vĩnh viễn cô chẳng đủ sức để ước lượng. Cô nhìn anh, đánh bài ngửa:
– Lần này anh cần em làm gì?
– Yêu. – Ánh mắt Duy Thức có nét sướng rơn đầy thỏa mãn, như vừa tìm ra đối thủ xứng tầm để cùng chơi trò đấu trí – Em quen biết Gin của nhóm Xtreme chứ?
– Anh sẽ trả cho em bao nhiêu? – Nhã Lan tự dưng có một cảm giác rất kỳ dị. Giây phút này như đã từng xảy ra trong quá khứ và bây giờ quay trở lại, để cô trải nghiệm thêm lần nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.