Dạ Khúc

Chương 17: Buông


Bạn đang đọc Dạ Khúc – Chương 17: Buông


Thời gian nhỏ từng giọt, từng giọt trong lúc Duy Thức cùng Nhã Lan ngắm mặt nước hồ thu bình lặng. Thi thoảng, cô quay sang, nhìn gương mặt anh cứng và sắc. Thi thoảng, anh quay sang, đếm từng đường nét trên gương mặt cô – mắt, mũi, miệng, cằm…
– Vì sao anh để Bách nghe những lời Nữ Hoàng muốn nói với em?
– Nữ Hoàng muốn dạy dỗ em để thay thế nàng ta yêu Bách. Nhưng anh không trả tiền cho em làm chuyện bao đồng. Anh chỉ muốn nàng ấy trút hết tâm tư, mà chuyên tâm ngồi trên ngai vàng. – Duy Thức khẽ nhếch mép – Còn Bách, sau khi nghe những lời cảm động đấy mà tiến lên, thì anh xem như làm được việc thiện.
– Những suy tính của anh luôn phức tạp và nhẫn tâm. – Nhã Lan lãnh đạm – Bách đã sáng tác trở lại.

Ánh chiều chập choạng dần. Duy Thức nhìn theo hình bóng Nhã Lan thướt tha dần xa. Cô là người duy nhất trên thế giới này anh có thể ban cho chút lòng tin. Bởi cô yêu anh. Cô là người duy nhất trên thế giới này anh có thể nói thật một phần tâm tư. Bởi cô yêu anh. Cô là người duy nhất trên thế giới này đôi lần khiến anh động lòng. Bởi cô quá yêu anh.
Bóng Nhã Lan khuất hẳn. Duy Thức rút điện thoại ra, bấm số cô:
– Em có thể rời khỏi Bách.
– Tại sao? – Nhã Lan đã linh tính đúng, Duy Thức gọi cô ra không đơn thuần chỉ vì “đã lâu không gặp”. Anh có mệnh lệnh mới cho cô.
– Rời bỏ Bách ngay bây giờ nếu em muốn.

– Em cũng cần có một người bên cạnh mình, Duy Thức ạ! – Nhã Lan rất hiếm khi gọi tên anh. Nói rồi, cô dập máy.
Ngồi trong taxi, Nhã Lan nhìn mãi vào bên trong Học viện Nghệ Thuật, nơi 5 năm trước, cô gặp Duy Thức trong một chương trình nghệ thuật. 5 năm trước, cô nhận ra trái tim là vật bướng bỉnh nhất cơ thể con người. Bao lần cô muốn hướng nó đến với một người khác tốt với cô và quyền thế hơn anh, nhưng cô vẫn yêu anh. Bao chuyện xảy ra, bao năm trôi qua, cô khẳng định trái tim là vật bướng bỉnh nhất cơ thể con người.
Tình yêu… Nếu vì nhận ra trái tim trót mê mệt một người thâm ác và nham hiểm, một người ưa thích những hành động trái đạo, một người không dành ình, mà chất yêu thương dễ dàng bay biến, thì trên thế gian làm gì phảng phất những giọt nước mắt vì yêu, vương vấn những mối thẫn thờ vì tình. – Đây có lẽ là điều duy nhất tồn tại dưới ánh dương mà Nhã Lan thông suốt. Bao chuyện xảy ra, bao năm trôi qua, từng lớp đẹp đẽ ngụy trang quanh Duy Thức đã bóc ra trần trụi trước mắt cô, nhưng trái tim cô vẫn đập vì anh và cho anh.
Nhã Lan ghét phải khóc. Nhưng dạo gần đây, cô thường xuyên ướt sũng trong nước mắt. Như lúc này.
Nhận ra ánh mắt ái ngại của ông tài xế qua kính chiếu hậu, Nhã Lan nhanh tay vừa quẹt vừa xoa đều nước mắt quanh má và cho xe chạy tiếp. Ngoái nhìn cánh cổng học viện nhỏ bé dần, cô hít mạnh môt hơi… Bách đã bước đi tiếp. Nữ Hoàng đã bước đi tiếp. Duy Thức chưa bao giờ dừng lại. Đã đến lúc cô bước đi tiếp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.