Bạn đang đọc Dạ Khúc – Chương 14: Sáng
Một tia nắng đâm vào mắt Gia Tú, lay nàng dậy. Hàng mi vừa thoáng hé, nàng liền nhanh chóng lấy tay bụm lại ngang mắt. Nàng dễ bị choáng khi ánh sáng chiếu trực tiếp vào mắt, nên thậm ghét việc bị đánh thức bởi Mặt trời. Nàng nhắm nghiền mắt, ngồi yên vài phút chờ cơn khó chịu lắng xuống. Nếu là Bách, anh sẽ tìm cách không cho nắng sớm chạm vào mắt nàng. Nếu là Bách…
Không phải là Bách, nàng đang ở cạnh Duy Thức nên sẽ chẳng có những chăm sóc tận tình. Duy Thức tử tế đưa nàng đến nhà Nhã Lan, rồi ra biển giải khuây chỉ vì anh ta, bộ dạng thất tình của nàng rất thú vị mà thôi. Chỉ có Bách… Nàng lại bắt đầu ngày mới bằng một cách vừa ngọt vừa đắng: nhớ Bách.
– Căn nhà này có ma đấy! – Tiếng Duy Thức đầy sảng khoái.
Gia Tú từ từ hé mắt, nhận ra mình đang ở trước một căn nhà cổ đổ nát, trên một trong những con đường có tuổi nhất thành phố. Đêm qua, trong lúc nàng mải miết đuổi theo những cơn mê không dứt về Bách, về ngày xưa, Duy Thức đã lái xe từ biển trở về lại thành phố.
– Ta không ngạc nhiên nếu anh đánh bạn với ma. – Gia Tú châm chọc trong thoáng cáu kỉnh.
– Đây là nơi Gia Tĩnh thường lui tới. – Duy Thức đứng khoanh tay trước ngực, hơi tựa người vào thân trước xe, ánh mắt len lỏi sâu vào từng ngóc ngách căn nhà.
– Anh trai ta… – Gia Tú tự nhiên chẳng biết nên nói gì. Đã lâu không ai nhắc đến anh nàng, vị vua tài ba vắn số. Nàng bâng quơ nhìn căn nhà mấy giây, chờ những suy nghĩ của mình gọn gàng trở lại – Vì sao anh trai ta lại đến đây?
– Khoảng hơn trăm năm trước, căn nhà này biểu tượng cho sự phồn vinh của một thương buôn. Thời ấy, hoàng gia còn phải nhường ông ta mấy phần. Đời ông ta rất giàu, đời con giàu, đời cháu trung lưu, cứ thế lụn bại dần, đến cuối cùng phải bán căn nhà đi. Người ta đồn đại rằng linh hồn ông chủ cũ còn lẩn khuất mãi, nên chủ mới không ai được yên thân, gặp họa triền miên bỏ đi hết, khiến căn nhà hoang phế.
– Có ma thật không?
– Gia Tĩnh không quan tâm. Anh nàng đến đây để tự nhắc nhở mình. Một người nắm quyền lực trong tay, nếu cứ để tâm tính và đầu óc lẩn quẩn trong những chuyện cỏn con, chẳng mấy chốc một đế chế phồn thịnh cũng thành nát rữa. Như căn nhà này.
Gia Tú hiểu Duy Thức ám chỉ điều gì. Nàng quan sát căn nhà một lượt. Tường gạch vỡ vụn. Cửa gỗ mục nát. Những họa tiết trang trí trên cột, trên tường bong tróc gần hết, chẳng còn rõ ràng một hình thù nào. Nhà không có nóc, ánh nắng tự do soi rọi những nhánh cây dại trồi ra từ muôn phía trên nền nhà. Nàng cố tưởng tượng… Hơn trăm năm trước, nơi đây quyền quý như thế nào? Ngày ngày, người người quần áo lượt ra ra, vào vào như thế nào? Hơn bốn năm trước, anh trai nàng đã đăm chiêu trước căn nhà này như thế?