Đọc truyện Dạ Khúc – Trò Chơi Tử Vong – Chương 23: Hoa hậu sói
Màn lửa dần tắt, chỉ thấy Quân một thân nám đen nhảy vội khỏi tầm sát thương của tên pháp sư. Mà lúc này tên pháp sư cũng không khá khẩm hơn là bao, trên người hắn cũng xuất hiện vô số vết thương lớn. Chắc hẳn máu của hắn cũng chẳng còn bao nhiêu.
Hóa ra trong khoảnh khắc hắn nhảy vào trong màn lửa, cô nàng bên đây đã buff một lần 3 kỹ năng cho hắn. Một trong số đó hồi 1/3 lượng máu, hai cái còn lại chính là tạo giáp ảo và tăng khả năng kháng phép.
Nhìn đống kỹ năng buff trên người mình mà mắt Quân giật liên hồi. Cái đống kỹ năng gì đây chớ, hoàn toàn là kỹ năng hỗ trợ cao cấp đó. Đâu thể nào mà chỉ mới khoảng thời gian này học được đâu đúng không?
Tuy rằng có chút bất ngờ, nhưng hiện giờ đang PK, Quân cũng không dám lơ là. Vừa lấy lại thăng bằng, Quân lập tức cúi thấp người xuống. Bởi vì hắn cảm nhận được sau lưng mình, có hai luồng sát khí dũng mãnh đang hướng đến.
Quả thật thì hắn đã cảm nhận đúng, ngay khi người hắn vừa khom xuống, một mũi tên cùng với một viên đạn xé gió lao đến như thủy triều.
Cường Hóa Tiễn.
Một mũi tên định cả giang sơn.
Detroys Bullet.
Đầu đạn xuất ra hủy diệt cả núi đồi.
Trước tình thế cấp bách đó, tên kiếm sĩ liền lao ra, dùng thân mình đỡ lấy hai kỹ năng biến thái đang lao tới. Nhằm tránh cho tên pháp sư một mạng oan uổng. Thế nhưng điều hắn không ngờ tới chính là tên pháp sư này vậy mà… hết năng lượng rồi.
Hết năng lượng là cũng tức là không thể dùng kỹ năng. Mà không thể dùng kỹ năng tức là cái kỹ năng biến thái Giảm Thiểu Thiệt Hại Tối Thiểu cũng không thể xài được nữa. Cũng phải thôi, thằng này xài hết ba lần kỹ năng này rồi, lại còn dùng cả Vòm Lửa và Vùng Hủy Diệt: Bạo Hỏa nữa thì không hết năng lượng mới là lạ đấy. Dù sao thì mức tiêu thụ năng lượng của mấy kỹ năng cấp cao này cũng khủng bố lắm, năng lượng không nhiều là không xài nổi đâu.
Dưới tình thế không có kỹ năng hỗ trợ mạnh mẽ một cách biến thái kia, tên kiếm sĩ tất nhiên là tèo rồi. Giờ chỉ còn lại tên pháp sư và tên cầm thương mà thôi. Lúc này thì tên cầm thương cũng đã lấy lại được chút tinh thần còn sót lại, thế nhưng dưới điều kiện địch mạnh ta yếu thế này, hắn đang cầu mong đừng ai thấy mặt hắn đấy.
Lúc này, sự căng thẳng đều dâng lên đến tột độ. Quân thì trong tình trạng chỉ hơn 1/3 máu cộng với việc năng lượng của hắn chẳng còn nhiều nữa, cũng phải thôi, thằng nhãi này có cộng dòng năng lượng quái đâu. Nhiếp Liên Nhu thì không còn tên để bắn, cô nàng hỗ trợ kia thì lại không còn đủ năng lượng để sử dụng tiếp kỹ năng, còn cậu chàng dùng súng ngắm thì đang trong thời gian cooldown kỹ năng đấy. Thế nhưng dù là hết lực thì tính uy hiếp của cái nhóm tạm thời này cũng vẫn còn cao lắm.
Tên pháp sư biết rằng hôm nay có lẽ phải lật thuyền trong mương rồi. Dù rằng mấy kẻ này cũng cạn bình đấy, nhưng mà người ta còn có một tên sát thủ chỉ chuyên thuần sát thương và một tên sài súng ngắm có khả năng tự động lên đạn kìa. Chưa kể đến cái bao tên sau lưng con bé kia nữa, hình như nó là dạng bao tên tự hồi ấy nhỉ.
Nỏ đã giương lên hết đà, chỉ còn chờ khải hỏa mà thôi. Bất chợt, đúng vào lúc này, một tiếng hú vang lên làm ai cũng cảm thấy sởn cả da gà. Không phải vì nó bất ngờ, mà bởi vì âm thanh đó quá yêu dị, cứ như là ma quỷ bỗng chốc xuất hiện rồi vờn quanh tai mọi người vậy.
Quân có chút bất ngờ, hắn đưa mắt nhìn Nhiếp Liên Nhu một cách khó hiểu. Cô nàng này cũng sững sờ nhìn hắn, sau đó cô ấp úng:
– Là… Hoa Hậu Sói.
– Nằm xuống.
Quân thét lên. Sau đó bằng cả tốc lực của mình, hắn lao đến ôm ngang người Nhiếp Liên Nhu mà ngã xuống. Mà thằng nhóc kia cũng vô cùng mau lẹ, vừa nghe tiếng hú đó, nó đã phóng vội đến bên người chị nó. Cả hai thậm chí ngã xuống trước Quân và Nhiếp Liên Nhu nữa kìa.
Mà ở bên này, tên pháp sư kia cũng lập tức nằm xuống, chỉ có tên cầm thương là không kịp phản ứng. Ngay khi tên pháp sư úp sấp mặt xuống, một luồng khí lực cuộn đến, dũng mãnh như thủy triều, khủng bố như một vụ nổ bom. Trong tích tắc ấy, nó cuốn phăng luôn tên cầm thương. Thậm chí hắn còn không kịp thét lên tiếng nào mà đã biến mất.
Đây không phải là PK, tên cầm thương bị một con quái thú hạ gục. Cũng tức là ở ngoài thế giới thật, một con người vừa mới ra đi. Nếu muốn biết điểm khác biệt để nhận dạng thì chỗ hắn không rơi ra bất kỳ món đồ nào. Một kẻ PK bị hạ gục thì sẽ có đồ rơi xuống ngay tại vị trí hắn bị hạ gục, bị quái hạ gục thì không.
Quân lấy vội một viên thuốc ra, nhét vào miệng của Nhiếp Liên Nhu, rồi hắn cũng lập tức lấy một viên nhét vào miệng mình.
– Chạy, bằng tốc lực nhanh nhất của ngươi.
Hắn gấp gáp nói. Quân là một sát thủ, từ ngày chuyển chức đến nay, hắn dần dần cảm giác được mình càng ngày càng có linh tính với những nguy hiểm. Chỉ cần là chuyện liên quan tới sinh mệnh, hắn đều có thể cảm nhận được. Tuy rằng rất khó nói, nhưng hắn hoàn toàn tinh tưởng vào thứ giác quan đặc biệt này của mình.
Ngay khi khói bụi đã ổn định lại, Quân lập tức thét:
– Chạy, chạy khỏi chỗ này.
Không một chút chần chừ, hắn buông Nhiếp Liên Nhu ra rồi phóng vọt đi. Mà hai chị em kia cũng không chậm, cả hai cũng lập tức lồm cồm bò dậy rồi bỏ chạy. Ngay cả tên pháp sư tuy rằng không hiểu cho lắm nhưng cũng tức tốc bỏ của chạy lấy người.
Chỉ trong thoáng chốc, một luồng sát khí khủng bố lập tức ập đến trước mặt Quân, ngăn cản đường chạy của hắn.
– Mẹ nó, đụng thứ dữ rồi.
Một con sói khổng lồ cao hơn 3 mét đứng sừng sững trước mặt hắn. Chân trước của nó giơ lên cao, sau đó phẩy nhẹ xuống.
Cả Quân và Nhiếp Liên Nhu đều nằm trong tầm sát thương kia. Đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, hắn phóng vọt tới, dựa vào tốc độ đã quá trớn, hắn lướt xuống dưới bụng của con Boss, an toàn tránh thoát một kiếp. Thế nhưng Nhiếp Liên Nhu lại không như thế.
Mặt đất bị cày tung lên, tuy rằng Nhiếp Liên Nhu cũng đã kịp tránh, nhưng dư lực do đất đá bị xới tung lên đánh vào người cô làm cho Nhiếp Liên Nhu bị thương rất nặng. Cô văng qua một bên, lượng máu rơi xuống vô cùng ít ỏi.
Con Boss hoàn toàn không để ý đến đám bọ chét đã bỏ chạy kia. Nó híp mắt cười gian ác, sau đó nó chậm rãi bước về phía Nhiếp Liên Nhu.
Boss: Hoa Hậu Sói.
Con đứng đầu của tộc sói, theo chế độ nữ quyền, thích ăn thịt những cô gái trẻ để giữ nhan sắc.
– Đệt.
Quân nhìn thông tin của con Boss mà muốn hộc máu. Mày là sói đó, giữ nhan sắc cái máu ấy. Thế nhưng trước tình thế cấp bách, Nhiếp Liên Nhu đã không còn khả năng cử động, Quân hoàn toàn không thể bỏ mặc cô nàng.
Ngó qua lượng năng lượng còn lại, Quân ném qua một viên thuốc cho cô gái kia:
– Giúp tôi.
Cô gái đó vô cùng bối rối chụp lấy viên thuốc. Là thuốc tăng năng lượng, vội vàng uống vào, năng lượng của cô nàng nhảy lên một khoảng nhỏ.
Ngay sau đó, cô liền sử dụng kỹ năng hợp lý nhất vào lúc này. Dĩ nhiên là với một tay lão luyện như cô thì phải dùng kỹ năng nào, vào lúc nào hoàn toàn là chuyện trong tầm tay.
Tối Cường Tăng Tốc.
Kỹ năng hỗ trợ: Giúp cho người nhận hiệu ứng tăng gấp ba lượng nhanh nhẹn hiện có. Hiệu ứng sử dụng trong 10 giây, sau mười giây tốc độ giảm phân nửa.
Đây là kỹ năng cần nhất vào lúc này, cũng là kỹ năng duy nhất mà cô nàng có thể sử dụng chỉ với lượng năng lượng ít ỏi còn lại. Vừa sử dụng xong, cô nàng thầm nói:
– Tự cầu nguyện đi.
Có lẽ mười giây là quá đủ. Quân vừa nhận được kỹ năng liền lập tức bức phá thành tàn ảnh. Trong khoảnh khắc, hắn lướt tới, ôm lấy Nhiếp Liên Nhu, lườm con Boss một cái, sau đó lại hóa thành tàn ảnh phỏng vụt đi.
Con Boss Hoa Hậu Sói hú lên một tiếng, chân nó dẫm mạnh xuống đất. Mặt đất lập tức bị nó sới tung lên tứ phía lần nữa.
Có chút chật vật tránh thoát chiêu đó, lướt qua người hai chị em, Quân nghiến răng:
– Còn đứng đó nhìn? Chạy!
Chỉ bỏ lại một câu như thế thì hắn đã lần nữa mất hút. Hai chị em cũng nhanh chóng thoát ly trạng thái chiến đấu mà rút khỏi chiến trường. Tên pháp sư kia cũng đã tẩu thoát từ lâu, chỉ còn lại mỗi mình con Boss đứng hú lên một tràng dài như thể hiện niềm kiêu hãnh của nó.
Có chút chật vật, tên pháp sư đứng vịn vào một thân cây, ngoái đầu về phía sau nghiến răng:
– Mẹ kiếp nhà nó, tao nhớ mặt mày rồi thằng khốn, cả mấy đứa khốn nạn kia nữa. Đừng để Băng Đế tao gặp được ngoài đời. Tao mà thấy bọn mày ở đâu thì tao giết ở đó.
Vừa nói hắn vừa đi dọc theo con đường trở về. Có vẻ như Quân đã có được kẻ thù đầu tiên trong trò chơi này rồi đây.
Còn Quân hiện giờ đang làm gì? Tất nhiên là chăm sóc cho Người Bảo Hộ của mình rồi.
– Ta thật sự không biết là ta bảo hộ ngươi hay ngươi bảo hộ ta nữa đấy. Coi ngươi đi, mỗi lần có chiến đấu thì ngươi bị thương sắp nghẻo đây này. Sao ngày trước ta không cho ngươi làm một pháp sư hỗ trợ nhỉ?
Quân vừa lầm bầm vừa nhét thức ăn vào miệng cô nàng. Dĩ nhiên đây chỉ là trò chơi, chỉ cần tịnh dưỡng một chút là phục hồi được hoàn toàn rồi. Thế nhưng càm ràm vẫn phải càm ràm.
– Chỉ tại ngài toàn nhảy vào những chuyện nguy hiểm đó chủ nhân.
Giọng Nhiếp Liên Nhu sặc mùi giận dỗi.
– Ý, vậy là lỗi tại ta đấy hử? Ngươi hay nhỉ, dám giận cả chủ nhân của ngươi đấy. Tháng này trừ tiền cơm.
– Xùy, người có bao giờ cho tiểu nữ tiền cơm đâu mà trừ.
Hai chị em ngồi một bên nhìn hai người Quân và Nhiếp Liên Nhu diễn trò mà cảm thấy mắc cười. Cả hai đều là những người ngoài lạnh trong nóng, tuy nói ra những lời lạnh lùng như thế nhưng đều nhảy vào khi đối phương gặp nguy hiểm. Chẳng bù với thằng chồng chưa cưới của mình… Cô nàng pháp sư hỗ trợ kia thất thần mất rồi.