Dạ Khúc - Trò Chơi Tử Vong

Chương 12: Chuyển đồ


Đọc truyện Dạ Khúc – Trò Chơi Tử Vong – Chương 12: Chuyển đồ

Trầm ngâm ngồi gõ gõ mặt bàn theo từng nhịp đều đặn, Quân không ngờ được rằng bên trong Cổng lại là những thứ đáng sợ và khó xơi đến đậy. Chỉ một Cổng cấp 10 mà tổ đội của Linh, một đội ngũ khá mạnh mẽ lại gần như diệt đoàn toàn bộ. Nếu như thằng nhãi này không trữ hàng thì hắn cũng lên bảng đếm xỉ số là cái chắc.

Hình ảnh của những cái chết thảm khốc kia cứ vờn quanh trong đầu Quân, chính hắn cũng đã trải qua một trận chiến gần như vậy nhưng may mắn là hắn vẫn an toàn, không, phải nói may mắn chính là hắn có một Kẻ Bảo Hộ, Nhiếp Liên Nhu. Nếu như phải tự trải qua một Cổng, Quân đang tính xem tỷ lệ mà hắn phải đi ngắm gà khỏa thân là bao nhiêu đấy.

Cảm xúc của Linh lúc này cũng đã dần bình ổn lại. Nhấp một ngụm nước nóng, hắn đưa mắt nhìn hai thằng bạn của mình.

– Bọn bây nói tao phải làm sao bây giờ đây. Tao vẫn còn ám ảnh những cái chết của họ…

Quân trầm trầm cất tiếng:

– Mày cứ bình tĩnh lại, sau đó tao muốn mày đăng nhập vào trò chơi, lấy một món nào đó ra đây.

– Đúng vậy. Cái quan trọng mà bọn tao thắc mắc chính là làm sao một món đồ từ thế giới ảo có thể đem ra thế giới thực được. Còn chuyện chuyển đổi sức mạnh giữa hai thế giới thì tao và Quân đã chứng thực rồi, nó hoàn toàn có thật.

Linh ngạc nhiên đến mức đặt mạnh ly nước xuống bàn đánh rầm một tiếng, cái bàn gỗ nguyên khối lập tức gãy ngang giống như một mảnh gỗ mỏng. Ngơ ngác nhìn cái bàn gỗ, Linh ấp úng cười đơ:

– Cái này… hình như tao đã không để ý đến.

– Mày là một trong số những người hưởng lợi từ event kia nên khả năng chuyển đổi 100% của mày hoàn toàn được áp dụng. Lúc nãy tao có kiểm tra chỉ số của mày, 41 sức mạnh, bao nhiêu đó chắc đủ để một đấm hạ knock out bọn WWE ấy chứ.

– Không tới mức đó chớ.

Linh nghi ngờ, dù sao thì hắn cũng chưa tin lắm. Quân nhún vai thở dài, còn Hạ thì ném cái mũ trò chơi qua cho Linh:

– Mau lên, bọn tao muốn xem cái vụ kia hoạt động ra sao.

Thở dài một hơi, Linh gật đầu:

– Được rồi, tao đăng nhập vào một lát đây. Bọn mày đợi tao.

Vừa lúc Linh sắp đăng nhập, Quân bỗng nhiên hét lớn:


– Khoang đã Linh, có tin hot này.

Cả Linh và Hạ đồng loạt nhìn về phía Quân, thằng này thuận tay kết nối điện thoại của mình với màn hình 100 inch của Linh, sau đó mở lên kênh chuyên game.

Một cô nàng phóng viên xinh đẹp lập tức hiện lên màn hình:

– Chào các bạn, hẳn các bạn đã biết rằng hôm nay trò chơi Dạ Khúc đã xảy ra sự kiện lớn. Một Cổng đã bị phá, và chúng tôi rất vui khi được phỏng vấn những người đã phá Cổng.

Linh lập tức đứng bật dậy, một niềm cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong tim hắn. Hóa ra là… họ chưa chết… hóa ra…

Thế nhưng lần này hắn đã lầm, bởi vì nhóm người được phỏng vấn hoàn toàn khác với những đồng đội đã hy sinh của hắn. Đồng thời con Boss mà bọn họ hạ gục cũng khác xa với Vua Chuột mà cả nhóm vừa xem.

Hạ vuốt cằm đăm chiêu:

– Cái quỷ gì đây? Làm sao lại có chuyện này xảy ra nhỉ?

Quân vuốt vuốt cái điện thoại một lát, sau đó hắn ta ồ lên một tiếng:

– Hóa ra là hôm nay có hai Cổng bị hạ, một cái là của thằng Linh, một cái là của bọn họ.

Hạ bất chợt xen ngang:

– Tao hiểu rồi, có thể là bọn người này đã hẹn trước với nhóm phóng viên. Sau đó có thông báo Cổng đầu tiên bị hạ chắc là Cổng của thằng Linh, bọn này lại tưởng là bọn nó hạ gục Cổng đầu tiên nên mới có chuyện lên tivi như vầy.

– Ừ, khả năng cao là thế. Mà hình như bọn này không có nhắc gì về vụ phần thưởng đầu tiên hoàn thành Cổng ấy nhỉ?

Quân thắc mắc, mà bất chợt Linh không nói không rằng vội vàng đeo mũ trò chơi lên đầu. Hạ nhìn Quân thắc mắc:

– Thằng này bị trúng tà à?

Quân mỉm cười:


– Phần thưởng đầu tiên hạ Cổng đó. Mày nghĩ xem, nó có thể ảo diệu đến mức nào.

– À à…

Hạ rất nhanh chóng hiểu ra. Phần thưởng đầu tiên thật không ngờ lại rơi vào túi ba tên gian thương này.

Khoảng tầm nửa tiếng sau, Linh cởi bỏ mũ trò chơi, sau đó hắn không nói không rằng mà đặt ngay ngắn cái mũ trên giường rồi đứng cách ra một khoảng xa. Quân và Hạ cùng thắc mắc liền hỏi hắn, hắn chỉ đáp gọn lỏn:

– Đợi chút khắc biết.

Cả hai tên nhìn nhau cười khổ. Thế rồi không để họ đợi lâu, cái mũ nhanh chóng chiếu ra một thứ ánh sáng màu vàng nhạt lên khoảng trống phía trước. Y như những mô hình tạo khắc 3D, dòng ánh sáng kia khắc nên hình dạng một đôi giày với hình vẽ một cơn gió lốc màu xanh lục vô cùng tiêu soái.

Công dụng của món đồ chơi này hiện ra trước mặt hai tên đang trầm trồ và thèm muốn:

Lướt Gió. (Tím)

Giày.

Sức mạnh: 15.

Phòng thủ: 12.

Nhanh nhẹn: 30.

Móa, cả hai thằng Quân và Hạ lập tức có ý định PK thằng khùng này ngay tại chỗ. Bà nội nó, cái món cực phẩm như thế này mà nó lại đem ra đây làm cái củ nợ gì vậy. Một đống chỉ số đó chẳng phải đeo vào sẽ nâng cao khả năng chiến đấu lên một tầm cao mới à, nhất là trong giai đoạn mới 1x mà đã có hàng cộng thêm đến 30 nhanh nhẹn…

Thế nhưng đáp lại cái ý định PK của hai thằng thì Linh nhàn nhã nói:

– Bọn mày nói xem, chỉ số của tao đã đủ sống rồi, hơn nữa còn được một đống kinh nghiệm thừa sức lên ba cấp do con Boss kia rơi ra. Ngoài ra còn có một đống hàng tốt từ con Boss nữa, đem món này ra chủ yếu là cho bọn mày chiêm ngưỡng thôi, với lại, tao đố bọn mày cái phần thưởng đầu tiên hạ Boss Cổng là gì đấy.


Cả hai thằng nhún vai, Linh cười gian trả lời:

– Hồi sinh một lần.

Quân lập tức sử dụng cùi chỏ quyền, Hạ cũng nhanh chóng bồi thêm liên tục cước. Ông trời có còn thiên lý hay không đây, hồi sinh một lần? Cái sever này giờ ngủm là tiêu đời, mà thằng này lại có thể hồi sinh lại một lần, chưa kể vụ giảm lượng kinh nghiệm của nó nữa. Quân đè Linh nằm dài trên giường quát:

– Tao nghi ngờ mày là con cháu của lão Giới Thần kia, chúng tao phải bắt mày về phường.

Hạ cũng nhanh chóng chen vào:

– Đúng vậy, mày có còn cho bọn tao sống nữa không vậy? Hack cũng vừa vừa phải phải thôi chớ.

– Ha ha, đó là do ăn ở, ăn ở thôi các chú à.

Linh vừa cười vừa giơ giơ cái đôi giày lên trước mặt hai thằng. Có vẻ như thằng này cũng đã thoát khỏi bóng ma tâm lý từ cái sự kiện kia để lại rồi đấy, vậy cũng mừng.

– Hạ, Lan Anh có chơi Dạ Khúc không, nếu có thì kéo con bé lên cấp cao cao một chút rồi chúng ta lập tổ đi dỡ Cổng.

Hạ nhún vai cười khổ:

– Tao không muốn cô ấy tham gia vào cái trò chơi củ nợ này, dù sao thì cô ấy cũng là con gái, hơn nữa, độ nguy hiểm của nó tụi mày đã thấy rồi còn gì.

Quân chán nản đáp lời:

– Ừ, vậy cũng được.

Linh lúc này mới lên tiếng:

– Không sao đâu Quân, để tao liên lạc thử xem có ai đủ can đảm để dỡ Cổng với bọn mình không. Chuyện này để tao lo.

– Mày không ám ảnh nữa hử?

Cả hai thằng đều lo lắng cho Linh, lỡ đâu giữa đường thằng này tuột xích thì cả đám lên nóc tủ ngắm gà khỏa thân hết đấy. Đáp lại câu hỏi của Hạ, Linh cười khổ gãi đầu:

– Trước hết thì tao cần nghĩ ngơi vài ngày đã. Dù sao thì cấp của tao muốn lên lúc nào chả được. Quan trọng là hai thằng mày phải có đủ hàng dự trữ cộng với nguyên set đồ thì càng tốt. Ngoài ra để tao tìm hiểu xem có Cổng nào cấp thấp không cái đã.

Quân trầm ngâm một chút rồi nói:


– Ừm, vậy cũng được. Nếu mày nghĩ ngơi xong sớm thì 5 ngày nữa đi, bọn tao sẽ cố cày từ bây giờ tới đó. Cấp độ Cổng chắc tầm 10 đến 12 là được rồi.

– Được rồi, tao sẽ cố tìm Cổng phù hợp. Năm ngày thì chắc là đủ để tìm rồi.

– Rồi, giải tán. Tao phải về cày tiếp đây.

Quân vừa nói vừa đứng dậy chuẩn bị ra về, Hạ cũng phải về vì bạn gái hắn đang réo như điên như dại ở nhà. Tiễn hai thằng bạn ra khỏi cổng, Linh trầm trầm nói với lão quản gia:

– Cho tập trung vài tên mạnh nhất của gia tộc giúp tôi nhé Gia lão.

Lão quản gia gật nhẹ đầu đáp:

– Vâng, tiểu thiếu gia. Nhưng có thể cho lão hỏi, ngài muốn tập hợp họ để làm gì không ạ?

Linh quay người, nói:

– Tôi muốn thử sức mạnh hiện tại của mình.

Dứt lời, hắn nhún chân nhảy bật về phía trước. Như một cơn gió, hắn lao vụt về trước như một mũi tên, dù rằng vẫn còn chưa điều khiển được hoàn toàn, nhưng Linh là tên có tập võ sẵn từ nhỏ, quen dần với sức mạnh hiện tại quả thật không khó.Cùng lúc đó, trên sa mạc thuộc châu lục phía bên kia bờ đại dương, giữa khu vực đang bị một nhóm khủng bố chiếm giữ.

Dưới bầu không khí nóng khô cháy da cháy thịt, đám người râu tóc rậm rạp ôm súng ngồi ăn vài miếng đồ hộp với nhau. Nhóm khủng bố này đang làm đau đầu các nhà chức trách bởi vì độ tàn bạo khét tiếng của chúng, sẵn sàn xả đạn bất kỳ ai dám lên tiếng chống đối, sẵn sàng giết hại sinh linh chỉ để tìm chỗ giao chiến với quân đội.

Vào lúc này, những âm thanh xẹt xẹt như tiếng sấm bỗng vang lên đâu đó. Bọn chúng lập tức bỏ thức ăn xuống và đưa súng lên cảnh giác. Một kẻ với đôi mắt diều hâu độc ác phất tay, lập tức có một nhóm người cẩn thận tiến về phía phát ra âm thanh kia.

Bầu trời nhanh chóng chở nên hanh khô hơn, bầu không khí có phần ngột ngạt cũng nhanh chóng khiến bọn chúng không thở nổi nữa.

Nơi phát ra thứ âm thanh kia có một cái cổng không gian xuất hiện, màu đen sâu hun hút của nó khiến cho lưng tất cả bọn chúng ướt đẫm mồ hôi.

Lão cầm đầu kia giật lấy một cây súng trường rồi bước về phía cánh cổng không gian, tay ghì chặt cò súng. Một dự cảm không lành bỗng chốc xuất hiện trong đầu hắn.

Không để bọn chúng chờ đợi lâu, từ trong cánh cổng không gian kia, một đàn bò cạp đen nhánh, khổng lồ, mỗi con tầm 2m lao ra xé xác lão cầm đầu mà hắn không kịp trở tay. Đám thuộc hạ vừa thấy cảnh tàn khốc đó liền ấn chặt cò súng, một cơn mưa đạn xả thẳng vào người đám bò cạp. Thế nhưng…

Dưới ánh nắng chói chang của vùng sa mạc, có một nơi từng bị một nhóm khủng bố chiếm giữ.

Nhưng giờ đây, nơi đó đã hóa thành một bãi đồ sát kinh hoàng của loài bò sát sa mạc, máu nhiễm đỏ cả một vùng cát vàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.