Đã Không Còn Có Không Khí Anh Biết Thở Thế Nào Đây??

Chương 4: Ngược lại của tốt đẹp


Đọc truyện Đã Không Còn Có Không Khí Anh Biết Thở Thế Nào Đây?? – Chương 4: Ngược lại của tốt đẹp

Âu Dương Phong nhìn chàng trai đang lịm đi trên giường mà bất giác nhếch mép, đôi lông mày rậm sẽ giãn ra một chút, rồi thở dài:

– Tử tử???…không thể

– “Tút tút”

Tiếng điện thoại reo lên giữa gian phòng đánh tan mọi vẻ im lặng, hắn bước ra ngoài cửa sổ mà từ từ nhấc máy.

– Có chuyện gì…

Đầu dây bên kia hình như có chút hoảng loạn, đem thanh âm run run đáp lại:

– Tập đoàn PCY đang mở một cuộc thanh trừ trong toàn giới kinh doanh, họ đang có ý định nhắm…nhắm…tới tập đoàn của ta….tổng..gg.tài ngài cũng biết.

– Được rồi

Đáp lại hững hờ vậy thôi, đâu ai biết trong lòng hắn đang dậy sóng, cuộc thanh trừ kia chẳng phải sẽ khiến tập đoàn hắn sụp đổ sao. Lôi trong túi ra một thuốc, châm điếu rồi thả khói ra một cách mệt mỏi, lẽ nào quả báo lại đến sớm vậy.

Cậu đã tỉnh lại từ lúc nào, thân dưới ập tới cảm giác đau rát kinh khủng, mà đây chẳng phải phòng hắn sao, cậu tưởng….mà thôi, dẹp bỏ suy nghĩ trong đầu, cậu cố lết cái thân xuống giường vừa đúng lúc nghe trọn vẹn toàn bộ sự việc, trong lòng đã có dự tính.

– Tỉnh rồi sao??


Cậu trầm tư suy nghĩ bị câu nói của hắn làm cho kinh hách, giật mình mà ngã nhoài ra sàn. Cậu lắp bắp nói không ra hơi:

– A…a..anh sao lại…lại..

– Haha..khỏi, giờ tôi muốn thử cảm giác mới….với cậu

Giọng nói của hắn trở nên quỷ dị hơn bao giờ hết, bước tới đem chai rượu vang rót ra 2 ly, cẩn thận đem tới trước mặt cậu:

– Cùng uống

Cậu ngây ngốc đón lấy ly nước, không đợi hắn và sợ hãi nuốt trọn vào miệng, hắn đột nhiên cười lớn, rất lớn.

– Uống xuân dược dễ dàng vậy sao???

Hả???? Đầu cậu như vỡ tung khỏi não bộ, ngu ngốc thật ngu ngốc quá mà, cậu ôm đầu thống khổ, thầm nguồn rủa chính mình.

Hắn cung lúc nâng ly rượu lên “tách tách” đưa đẩy cho giọt rượu tù từ chảy xuống người cậu, thật mê người a~~

Vẫn như cũ lạnh lùng mà bỏ đi, cậu vẫn tần ngần trong góc khổ sở với cái thứ đang trướng lên kia

– Hự..ự…a….

Dường như nó đánh gục mất lý trí của Tử Duy, cậu rên rỉ đầy mị hoặc, cúc huyệt vẫn còn rất đau và rát khiến cơ thể càng khó chịu.

***************

Hôm nay, Âu Dương Phong không về, có lẽ công ty hắn. Tối nay trời khá lạnh, cậu bước đi trên con đường nhỏ hun hút gió, dáng dấp hơi khập khiễng do 3 thanh sắt cũ gây ra.

Cậu hẹn gặp một người đàn ông trong một quán ăn Nhật Bản khá ấm cúng và yên tĩnh.

– Mời ngồi

Người vừa nói khoảng chừng 40 tuổi, nhìn sơ qua có thể đoán là người rất có thế lực. Người này chào hỏi rất tự nhiên, chắc chắn có vấn đề.

Cậu bình tĩnh ngồi xuống đối diện, đi thẳng vào trọng tâm vấn đề:

– Tập đoàn PCY của ngài nghe nói đang mở một cuộc thanh trừ, lệu có thể bỏ qua Âu thị không??


– Haha…cậu quá thẳng thắn rồi, tôi dĩ nhiên có thể đáp ứng, có điều…

Vừa nhìn đã lộ ra ý tứ trong lời nói lại cộng thêm việc từ lúc cậu bước vào hắn ta chỉ chăm chăm vào hõm ngực ẩn sau lớp áo sơ mi mỏng.

– Ngài cứ nói

– 419

À lên một tiếng, cậu sâu thẳm vẫn không muốn con người bị vấy bẩn lần nữa nhưng chỉ có cách đó mới có thể cứu được anh.

Vậy là cậu trở thành tình một đêm của một con dê già, hắn thỏa sức mà cấu víu, đâm chọt sao cho thực sảng khoái, còn cậu dưới thân đã đau đớn khóc ướt cả một mảng gối, vậy có lẽ cả đời này cậu cũng không thể nào đụng tới Âu Dương Phong.

Quả thực thật nhanh chóng, sáng hôm sau Âu thị đã qua thời gian nguy cấp, Âu Dương Phong thấy có chút kỳ lạ mà thôi cứu được là tốt rồi. Vội nhớ đến món đồ chơi ở nhà.

***********

– Chào thiếu gia đã về.

Bỏ mặc lời chào của cô hầu gái, hắn chạy như bay lên phòng. “Đoàng” không một bóng người trong đây, khắp nhà đều khong thấy

– Chết tiệt, định trốn.

Hắn điên loạn đập phá đồ đạc có trong tầm mắt, một loạt âm thanh đan vào nhau nghe thật rợn người “leng keng”, “xoảng”, “bộp bộp”… Hắn giận dữ lôi điên thoại gọi cho đàn em:

– Tìm, 5 phút nữa gọi lại.

Đúng 5″ sau, có tiếng chuông gọi lại vang lên:


– Đại ca, ở khách sạn CB, lầu 3 phòng 614

Cậu dám bỏ trốn vào khách sạn, hắn nghĩ vậy trong đầu liền quẳng điện thoại xuống sàn, lao xe phóng đi mất.

Cậu lúc này mới tỉnh lại, tham lam hít lấy không khí trong lành, có chút lười nhác mà rúc đầu trong chăn,

– “Chát chát”

Cậu tự dưng bị một lực mạnh đập vào má, ai lại làm vậy vừa định ngước lên thì hắn lên tiếng đầy tức tối:

– Dám trốn tới đây làm tình, cậu muốn chết rồi sao, rác rưởi.

Cậu ngậm miệng lại tiếp nhận những câu hắn nói, lòng dâng lên một nỗi chua chát, miệng vẫn lý nhí:

– Xuân dược anh cho có tác dụng quá lâu, tôi đành

Mắt hắn giờ đây chỉ toàn là tia máu, hắn bóp chặt cổ cậu, nghiến răng mà gầm lên:

– Thứ dơ bẩn, đừng bao giờ cham vào tôi.

***Sorry ra chap lúc nửa đêm:v, chap này hông có ngược hứa có nhiều trong chap sau nè***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.