Đọc truyện Dạ Huyết – Chương 5: Bị phát hiện tại website TruyenChu.Vip
Từ sâu trong bóng tối , nụ cười cô trở nên rùng rợn và kiêu ngạo . Đôi mắt đen trở nên sắc bén hơn bao giờ hết . Đôi tay cử động vài cái cho giãn cơ. Cô đi đến tủ trang phục lấy cho mình một chiếc váy đen ôm sát vào người . Cô đưa tay búi tóc lên cho gọn rồi thân hình bé nhỏ nhảy phóc qua cửa sổ . Tay khéo léo đưa dây móc lên các tầng khác của lâu đài. Thân ảnh nhanh nhẹn như mèo , uyển chuyển và mạnh mẽ không kém gì báo đen . Đôi mắt đen của cô đục ngầu không biết chứa đựng những gì , chỉ biết nó vô cùng mạnh mẽ .
– BÁO THÙ ! – Cô mấp mấy môi , đôi môi tinh ranh khẽ nhếch cười .
Bỗng từ đâu xuất hiện rất nhiều người mặc đồ đen như ninja . Cô khẽ cười rút chiếc roi da bên eo mình , tiếng chan chát vọng lên từ mái nhà khiến người khác phải rùng mình . Cô uốn người , nhanh như chớp, vòng qua lưng bọn chúng , đưa chân bật ngửa lên , thực hiện động tác lộn nhào . Chiếc roi màu đen như là con rắn uốn lượn nghe lời chủ . Chiếc roi quất vào người chúng để lại những vết bầm tím đen, chúng cảm thấy hoa mắt , nhức đầu rồi chân tay bũn nhũn … rồi gục xuống , máu từ hốc mũi chảy như suối .
– Ngu ngốc ! – Cô ngạo nghễ đặt roi da xuống .
Bọn chúng không biết chiếc roi của cô tẩm đầy những chất kịch độc do chính tay cô sáng chế . Chỉ cần chúng xâm nhập được vào máu , người đó coi như toi ngay . Quấn chiếc roi lại ngang hông , cô khẽ kéo gấu váy lên , dưới ánh sáng của trăng , hai vật trên tay cô bỗng sáng ngời . Vâng , đó là hai khẩu súng lục tinh xảo được chế tạo một cách công phu : NQ160 (Tác giả : Thông cảm , tên súng tự chế !). Bạc đạn bóng loáng , chứa hàng trăm viên đạn nhỏ với sức công phá rất lớn . Súng được đặc chế giảm thanh , trên thân súng được thiết kế một đóa hoa rất đẹp chạy dọc theo đường viền súng. Hai tay hai súng phóng nhanh đến tầng lầu cao nhất của lâu đài .Đôi chân thoăn thoắt dần tiến gần hơn đến ô cừa sổ . Gió lạnh rít bên tai thật ghê rợn . Khi đến nơi, cô treo mình trên mái nhà . Lấy đồ bẻ khóa cánh cửa sổ rồi nhẹ nhàng đi vào . Căn phòng này nhỏ quá , chẳng lấy gì đặc biệt … Cũng không thấy người đâu …
Cô nhìn xung quanh rồi nhận ra sự đặc biệt của căn phòng này . Trên giá sách có rất nhiều sách , nhất là sách pháp thuật , cô nghĩ :
– Chắc là của hắn !
Nhưng một trong số cuốn đó , nếu tinh mắt ta có thể nhận ra được có một chỗ bị lõm vô . Cô bước tới , lồng ngực đánh trống liên hồi . Đưa tay đẩy nhẹ gáy sách , kệ sách run nhẹ rồi xuất hiện một đường hầm . Những bậc cầu thang dài hun hút , chỉ có vài ánh đèn lập lòe phía trước …