Dạ Huyết

Chương 36: Angel


Đọc truyện Dạ Huyết – Chương 36: Angel tại website TruyenChu.Vip

Sáng hôm sau , khi Như Quỳnh thức dậy , cô liền không thấy hơi ấm bên cạnh . Cô sực tỉnh , bật dậy thì thấy cái áo măng tô màu đen đắp lên người . Cô nhớ lại những chuyện tối qua xảy ra . Hai tay vô thức nắm chặt chiếc áo , mùi hoắc hương nam tính khiến cô mê mẩn trong vô thức . Cô ôm chặt chiếc áo vào , lòng cảm thấy bình yên lạ , như người đó đang vỗ về bên cạnh .
Khi cô thay lại bộ đồ đi học từ tối hôm qua , chính quyền địa phương tới hỏi han , rồi bà con hàng xóm cũng nhiệt tình an ủi , Như Quỳnh cảm thấy hạnh phúc tràn đầy , khóe môi khẽ nở nụ cười tươi , và khoảnh khắc đẹp đó , đã bị ai đó thu hết vào tầm mắt . Hắn khẽ cười , vì được thấy niềm hạnh phúc thuần khiết lan tỏa khắp người con gái hắn yêu …
Chính quyền địa phương nhiệt tình giúp đỡ , họ bảo cô gởi đơn xin phép ở kí túc xá . Cô nói cô không biết chắc nữa , vì giá thuê kí túc trường của cô rất mắc , nếu được ở miễn phí thì phải là học sinh cực kỳ giỏi mới được vào . Thế nhưng , nhà trường nhanh chóng phản hồi , chấp nhận cô được ở miễn phí tại kí túc với điều kiện là cô phải làm thuê ngoài giờ như phụ giúp thư viện , phòng ăn và dọn dẹp sân vườn phía sau trường . Cô ngạc nhiên , lòng không tránh khỏi thắc mắc :
– Sao nhà trường lại chấp nhận mình với điều kiện là những việc cỏn con như thế ?
Dù sao đi nữa , cô tự nhủ mình có chỗ ở là tốt rồi . Về phần mẹ cô , bà hàng xóm tốt bụng sống một mình ở phía đối diện đã cho mẹ cô sống chung , để có người quây quần tâm sự cho vui .
Như Quỳnh mệt nhọc kéo lê hai cái valy hành lí của mình đến kí túc . Cô được phân công ở phòng 5 , ghép chung với 1 đứa con gái khác . Như Quỳnh mở cửa ra , đập vào mắt cô là một cô bạn gái rất mủm mĩm dễ thương a . Như Quỳnh chưa từng thấy ai lại dễ thương đến vậy . Cô ấy có nước da trắng ngần , hai gò má phúng phính , đôi mắt màu xanh to tròn lại đôi môi hồng mọng xinh làm cho ai cũng muốn yêu chiều cô . Khi thấy Như Quỳnh đang đứng ở cửa , cô gái ấy bước lại nhiệt tình nắm tay hỏi cô :
– Bạn là Như Quỳnh đúng hông ? Trùi ui bạn đẹp hơn mình tưởng nha ! De de thế là hết phải ở một mình rồi , tui có bạn rồi bà con ơi … – Mặc cho Như Quỳnh ngớ người nhìn , cô bạn mủm mĩm kia hết nắm tay rồi xoay mua một vòng … phấn khích đến nỗi hét toáng lên … Chợt cô cảm thấy có cảm giác rất gần gũi , tự nhiên với cô bạn này , cô cất giọng :
– Chào bạn , bạn tên gì ? – Lần này đến lượt cô mỉm cười , nụ cười cô tỏa nắng cả căn phòng .
– Mình tên là Lưu Mộc , cứ gọi mình là Tiểu Mộc ! – Cô bạn Mộc Mộc cười híp con mắt , nụ cười dễ thương trong sáng . Hai gò má trắng hồng khiến Như Quỳnh muốn nhéo cho một cái .
– Mình mới chuyển sang đây , có gì bạn giúp đỡ mình nha ! – Cô cúi gập người chào .
– Uầy uầy , có gì phải khách sáo , mình là bạn thân mà , cứ tự nhiên đi ! – Tiểu Mộc khoát tay , ra vẻ giận hờn trông đáng yêu hết sức .

Tiểu Mộc dẫn cô đi xem khắp phòng . Đúng chất trường danh tiếng có khác . Căn phòng rộng kinh khủng . Tuy là ngủ chung một phòng nhưng lại kê đến hai giường . Có đầy đủ nhà tắm , tivi , bếp , tủ lạnh …
Cô không khỏi ngạc nhiên . Căn phòng này vượt xa những gì cô tưởng tượng . Qúa đẹp . Nhìn chiếc giường mà mình đang nằm , nó như hai chiếc giường công chúa vậy . Cô sảng khoái nằm tận hưởng thì chợt , nghe tiếng gõ cửa vang lên
CỘC CỘC
– Để mình đi mở cho ! – Cô ngồi bật dậy , nói với lại với Tiểu Mộc đang bận trong bếp .
CẠCH .
Cửa mở ra , cô sững người . Đứng trước mặt cô lúc này , không phải là vị bác sĩ đẹp trai của trường hay sao ?
– Thầy bác sĩ … – Cô thốt lên
– Tên tôi là Tư Kỳ Phong … – Hắn nhíu mày không hài lòng , nhìn cô đầy tức giận .
– Thầy Phong , thầy đến đây có việc gì không ạ ? – Cô lễ phép nói nhưng cô lại tránh ánh mắt của hắn . Tự nhiên tim cô đập thình thịch lên mỗi khi chìm đắm trong ánh mắt đỏ sẫm của Tư Kỳ Phong .
Mặt Tư Kỳ Phong đen sì , hắn đang tức phát điên . Như Quỳnh nói chuyện khách sáo với hắn quá vậy . Hận một nỗi hắn không ăn hết cô vào bụng .
– Chẳng lẽ tôi phải có việc gì mới được đi thăm học sinh của mình hay sao ? – Đôi mày kiếm chau lại , hắn bước một mạch vô phòng luôn . Làm cho Như Quỳnh đo ra hết 3s .

– Thầy …. – Như Quỳnh khó xử . Trong lòng cô thầm rủa cái ông thầy ngang ngược này .
– Gì vậy Như … A thầy Phong !!! – Tiểu Mộc từ trong bếp ló đầu ra thì thấy thầy giáo mĩ soái ca của cô a . Miệng Mộc Mộc chảy đầy nước dãi (mê trai) , nhìn hắn bằng con mắt vô cùng đắm đuối a , tâm trạng phấn khích không khỏi hét lớn . Trên mặt Như Quỳnh xuất hiện vài vệt đen sì lì . Cô nhìn Tư Kỳ Phong đang đi xung quanh phòng cô mà cứ như đang rà soát cái gì vậy . Cô quyết định không quan tâm đến hắn ta , Như Quỳnh đi đến kéo tay Mộc Mộc mà nói :
– Tiểu Mộc , tớ đói quá , chúng mình xuống phòng ăn đi !
– Nhưng … nhưng thầy đang … – Mộc Mộc thấp giọng chỉ chỉ tay vào hắn , ý nói là hắn còn đang thăm phòng của mấy cô mà .
– Không sao , thầy ấy chỉ đến đây kiểm tra điện nước coi có đầy đủ hay không thôi ? – Cô lấy cớ nói đại , mặc dù lương tâm cắn rứt nhưng thây kệ , cô không muốn nhìn mặt hắn tí nào .
– Ơ …ư ưm … cũng được ! Vậy mình đi thôi ! – Mộc Mộc gật đầu tán thành (sau một hồi đấu tranh tư tưởng giữa việc ngắm trai đẹp và đi ăn . Lúc sau cô quyết định , trai đẹp không thuộc về mình , chỉ có thức ăn mới tồn tại mãi mãi và nuôi dưỡng cho tình yêu (dạ dày) của cô mà thôi :v)
Sau khi Như Quỳnh và Mộc Mộc rời khỏi phòng , ánh mắt Tư Kỳ Phong chợt thay đổi hẳn . Hắn dáo dác nhìn xung quanh , hắn chú ý đến đống vali của cô . Đôi mắt màu đỏ sẫm chợt nhíu lại . Nếu nhìn thật kĩ , ta sẽ thấy phía bên cạnh gần khóa kéo của chúng , có một viên ngọc lóe lên như pha lê . Hắn đi đến , đưa tay gỡ nó xuống rồi săm soi . Chợt hắn bóp vụn viên ngọc , ánh mắt trở nên đục ngầu … Lòng hắn nổi sóng , đưa tay vén bức màn bên cạnh , đối diện là khu kí túc dành cho nam .
– Tư Mã Thiên , trò chơi chưa kết thúc . Chúng ta đang hòa nhau , nhưng lần này , có lẽ sẽ rất thú vị đây!
Không khí trong phòng chợt trùng xuống . Hàn khí lan tỏa khắp nơi . Một đôi mắt đỏ sẫm khẽ bùng cháy , tái sinh trong bóng tối tội lỗi .
—————————————-

– Tự dưng trời mưa hà ! – Mộc Mộc khẽ chau mày nhăn nhó . Cô vốn ghét trời mưa vì nó cứ ẩm ướt nhớp nháp không chịu được . Cô cầm khay ăn , đi đến chỗ Như Quỳnh đang ngồi .
– Có gì đâu , mưa mát mà ! – Như Quỳnh khẽ cười . Bản thân cô vốn rất yêu mưa , chẳng hiểu vì sao nhưng cô lại cảm thấy như mình có thể thấy được mảng kí ức tươi đẹp . Tuy không rõ nó là gì , nhưng cô luôn thấy thấp thoáng trong mưa , có bóng dáng của một chàng trai rất quen thuộc và dịu dàng , và lần nào cũng vậy , cô cũng cảm thấy lòng mình man mác một nỗi buồn kì lạ …
– Uhm , mà , Như Quỳnh này , cậu học ngành gì thế ? – Mộc Mộc vừa gặm cái đùi gà , vừa nhìn cô nói .
– Tớ học Khoa Dược , ở dãy H phòng 3 . – Cô từ tốn trả lời , miếng sườn cô cắt nhỏ ra vừa vặn rồi cho vào miệng . Món thịt hảo hạng vừa cho vào miệng liền tan ra , hương vị lan tỏa khắp vị giác , hòa quyện cùng nước sốt cá burger và bánh mì scone càng tăng thêm khẩu vị món ăn .
– Oát , khoa Dược á ? Thánh thần thiên địa ơi … – Mộc Mộc thảng thốt , trên đầu cô chim bay mòng mòng a …
Dù biết trường này quy tụ nhiều nhân tài của các quốc gia trên thế giới . Nhưng nổi tiếng ở trường Royal này là những sinh viên khoa Dược . Toàn những thánh nhân phương nào được tái sinh rồi đi gieo rắt những cơn đau tim cho nhân loại :v
Tiểu Mộc nhìn khuôn mặt khó hiểu của Như Quỳnh mà không khỏi than thầm . Mẹ ơi trước mặt cô là thánh nhân tái thế chứ không giỡn . Suy nghĩ đến đây , khuôn mặt cô không tránh khỏi vài vệt đen …
– Này , có gì mà cậu hét dữ vậy ? -Như Quỳnh khó hiểu nhìn Tiểu Mộc .
– À , à không có gì ! – Cô bạn mủm mĩm xua xua tay , đầu óc còn váng vất chuyện ban nãy .
– Mà cậu học ngành gì thế Tiểu Mộc ? – Đến lượt Như Quỳnh cất tiếng hỏi . Cô không khỏi thắc mắc là cô bạn mủm mĩm của mình theo học cái gì .
– Tớ học Kinh Tế , ở dãy A phòng số 5 – Sau khi mất năng lượng vì quá ngạc nhiên , Mộc Mộc cô tiếp tục gặm cái đùi gà … Lòng hết sức đau khổ …
– Um , bữa nào tớ qua khoa của cậu xem thử nhá ! – Như Quỳnh gật gù .

– Ok ! – Mộc Mộc hào hứng . Gì chứ rủ cô đi chơi là cô chịu liền à .
Trong căn tin , hai cô bạn Như Quỳnh và Mộc Mộc ngồi trò chuyện rôm rả . Trời mưa bên ngoài rả rít , hơi nước phủ đầy tấm cửa số bên cạnh . Khí trời cũng mát mẻ dễ chịu , lòng người không tránh khỏi khoan khoái .
Đột nhiên , căng-tin xôn xao hẳn . Hai cô gái quay đầu lại thì thấy một chàng trai dáng người thanh nhã , toát ra khí chất vương giả quý tộc . Mái tóc màu khói đục lạnh lẽo . Anh ta sở hữu đôi mắt màu hổ phách ngạo mạn toát lên vẻ ngông cuồng khiến bao nhiêu thiếu nữ nguyện mê đắm trong đó . Gương mặt như được tinh khắc một cách tinh tế , lông mày kiếm mảnh nhưng sắc bén , sóng mũi thẳng cao như của quý tộc Anh , bờ môi gợi cảm nhưng luôn nhếch lên tỏ vẻ khiêu khích . Anh mặc chiếc áo sơ mi màu trắng , cộng thêm nước da trắng nên mấy đứa con gái gọi anh ta là Angel . Không ai biết tên thật của anh ta . Lai lịch của Angel rất bí ẩn , đến cả hiệu trưởng cũng không được biết .
Như Quỳnh tự dưng cảm thấy Angel thật quen thuộc , như cô đã từng gặp anh ta ở đâu rồi thì phải . Cả căng-tin trở nên ồn ào vì theo sau anh ta nguyên một hàng dài con gái đứng vây quanh nói nhốn nháo những câu vô nghĩa . Ánh mắt họ đầy si mê , trái tim bắn chéo chéo đùng đùng trên không . Cô cực ghét những đứa con gái như thế này . Bên ngoài nói năng thì nhẹ nhàng luôn tỏ vẻ đáng yêu nhưng đằng sau những nụ cười giả dối đó , họ luôn tranh giành lẫn nhau . Nhìn cái cảnh “người tung , kẻ hứng” này , cô đột nhiên cảm thấy món ăn trở nên nhạt thếch . Cô thầm rủa anh ta , tiếp tục thưởng thức nốt bữa ăn .
Chợt , Như Quỳnh cảm thấy có ánh mắt nóng bỏng hướng về mình . Cô quay lại thì thấy Angel đang chồng một tay lên bàn , tư thế nghiêng người tạo nét bức chân dung tuyệt hảo . Cô giật mình , tay chợt đánh rơi chiếc muỗng kêu cái CHOANG . Cô định cúi xuống lụm lên thì thấy có một bàn tay ai đó nhanh hơn chạm vào cùng lúc cô cũng định nắm lấy . Hai bàn tay chạm vào nhau , cô chợt ngẩng mặt lên thì thấy Angel – anh ta đang mỉm cười nhìn cô .
Cô bất động , không biết nên làm gì tiếp theo . Theo bản năng cô chộp lấy chiếc muỗng , khẽ nói :
– Cám ơn .
Cô nhanh chóng bưng khay ra quầy vệ sinh . Hai cô gái vừa định rời đi thì một bàn tay bắt chặt tay cô kéo ra sau . Theo quán tính , cô chới với ngã ra phía sau nhưng đập ngay thân hình vừa mềm mềm vừa cứng cứng a .
– Oái … – Cô xuýt xoa cái mông của mình , hậm hực nhìn thủ phạm đang lại cất lên nụ cười quen thuộc . Cô tự nhiên thực chán ghét nụ cười này . Nó có gì đó không thật và tự nhiên . Angel đang chìa tay định kéo cô lên thì cô gạt tay hắn ra , kiêu ngạo đứng dậy rồi bước đi mất . Mộc Mộc cũng đi theo , đầu vẫn không khỏi ngoái nhìn trai đẹp Angel … (Mộc Mộc : A trai đẹp của tui !!!)
– Angel , cô ả đó là ai vậy ? – Một con nhỏ mặt dày bám lấy tay anh , gương mặt trang điểm diêm dúa , giả vẻ nhu mì , thông minh (1 cách đầy ngu ngốc).
– Vị hôn thê của tôi ! Lần này tôi bắt được em rồi ! – Angel khẽ thốt lên . Đôi đồng tử vàng đặc sóng sánh màu hổ phách khẽ co rụt , phía sâu trong đó chứa đựng những bí mật động trời …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.