Đọc truyện Dạ Huyết – Chương 34: Nhận lớp H3 – 1 đám đực rựa … tại website TruyenChu.Vip
RẦM – Tiếng đập cửa xuyên thủng màng nhĩ của cả lớp , phá vỡ đi sự im lặng của lớp học . Cô ngẩng đầu thì thấy một người con trai cao ngạo bước vào . Khuôn mặt của hắn ta đẹp trai đến nghẹt thở . Làn da trắng mịn nhưng sở hữu thân hình vững chãi càng làm tăng lên vẻ quý tộc vốn có . Đôi mắt màu trà đặc của hắn khiến người ta bị hớp hồn . Hắn khoác trên người bộ quần áo thể thao khỏe mạnh , đồng thời khoác hờ bên ngoài chiếc áo khoác jean bụi bặm toát lên vẻ nam tính khó cưỡng … Như Quỳnh cảm thấy lạ …
– Vì sao mọi người không để tâm gì tới hắn hết vậy cà ? – Cô lẩm bẩm , lông mày thanh mảnh khẽ chau lại …
Thầy giáo đang giảng trên bảng bị tiếng ồn cắt đứt nguồn cảm hứng , ông nổi giận , gân xanh hằn trên trán , ông quăng cục phấn vào đầu hắn quát lên :
– Này cái anh họ Ro tên Ku kia (:v) , anh đừng có ỷ mình là thiên tài rồi suốt ngày muốn làm gì thì làm , ảnh hưởng đến mọi người xung quanh , tôi vẫn có thể cho anh thi lại đấy !!! – Ông thầy quát 1 tràn tơi bời . Mấy nam sinh kia thì (che) miệng cười thầm …”Chết nha con , cái đồ kiêu ngạo !” ……….
Như Quỳnh bật ngửa trước những lời nói quá bá đạo của người thấy “đáng kính” của mình … Cô khóc thầm trong lòng , tự hỏi mình có đi lộn lớp không nữa … hu hu
– Thi lại thì thi lại , tùy thầy ! – Bỗng nhiên , nam sinh đó trả lời … Tự nhiên , cơ thể Như Quỳnh khẽ giật nảy 1 cái , nhịp tim tự nhiên nhanh hơn , mồ hôi rịn ra trên trán …
Cô không biết mình bị sao nữa . Đầu óc dần trở nên hỗn loạn … khi nghe cái giọng này …
– Quen thuộc quá !!! ….. – Cô khẽ cất tiếng …
Đột nhiên , hắn ta quay người lại nhìn cô , đôi mắt màu trà đặc chăm chăm quan sát cô từ trên xuống dưới . Hai bàn tay hắn đút trong túi quần kiêu căng ngạo mạn . Khóe môi hắn khẽ nhếch lên :
– Người mới à ??!!!!…………………
Cô lạnh run người … Đôi tay vô thức co lại … quẹt ngang làm cây bút trên bàn rơi xuống …
KỊCH…
Cô định cúi xuống nhặt lên thì một bàn tay cũng chạm vào cùng lúc với cô … Trái tim cô như bị giật điện , cô rút tay lại , ngước mặt lên thì hai đôi mắt giao nhau . Đôi mắt đen đặc như bị màu vàng sẫm của đối phương hòa tan … Cô thấy được trong mắt anh ta , là sự phức tạp và đau thương ….
Cô ngẩn người , trái tim cô khẽ đau nhói , ánh mắt ấy dường như cô đã thấy nơi nào nhưng không tài nào nhớ nổi . Cô cụp mắt xuống lấy lại cây bút từ trong tay anh ta , rồi quay lại bàn học của mình để tiếp tục bài học .
Nhưng hắn ta không chịu để yên cho cô , hắn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô , rồi nằm ườn ra bàn mà ngủ , lấn hết 3/4 cái bàn …
Trên mặt cô xuất hiện vài vệt đen … Đôi mắt đen đặc ánh lên vẻ giận dữ … Tự nhiên đâu ra có người vô liêm sỉ ngồi chiếm hết cái bàn , bao nhiêu sách vở của mình bị đè bẹp hết luôn . Cô ngồi bên cạnh nghiến răng nguyền rủa trù ẻo cho kẻ đang ngủ ngon lành bên cạnh cô ra đường xe tông chết không thấy xác … ăn nhầm thuốc chuột mà chết !!!!
Thấy không ăn thua gì , cô đành phải đè thật mạnh cây bút để giải tỏa cơn tức của mình , làm in lên 1 dấu rất sâu trên giấy . Roku thấy hành động đó của cô liền bật cười , hắn khe khẽ giọng :
– Dễ thương thật !!!
Như Quỳnh ngồi kế bên cửa sổ , nắng vàng bên ngoài nhẹ nhàng hắt vào trong lớp , phủ lên gương mặt cô sáng ngời , cái nhăn mày khó chịu của cô , môi hồng mịn như đứa trẻ hơi chu nhẹ lại làm Roku thiệt muốn hôn lên đó . Hắn không phát hiện ra rằng , Như Quỳnh của chúng ta , đang nhìn hắn bằng 1 đôi mắt rất ư là ức chế , trong lòng cô tự hỏi :
– Quái , gã này bị điên hà trời ?!!!
Trong suốt tiết học , Như Quỳnh luôn bị ánh mắt “đầy nóng bỏng” nhìn chằm chằm , mà trong mắt của cô , cái nhìn ấy toàn là sự dâm tà … Cô nhếch môi khinh thường hắn . Thầy giáo vẫn đang giảng tiếp bài học , cô đột nhiên ghi bên phải cuốn vở của mình :
– Anh bị hâm à ?!! – Cô đẩy cuốn vở sang cho hắn .
Roku nhìn dòng chữ nắn nót mê người , hắn khẽ cười , trong lòng hắn tự nhiên dấy lên cảm xúc rất thú vị . Hắn ghi ghi chép chép trên đó rồi đẩy lại cho cô :
– Cô tên gì ?
– Như Quỳnh , Trần Như Quỳnh !!!
Khi dòng chữ “Như Quỳnh” đập vào mắt Roku , hắn sững người … Đôi mắt màu đặc trà khẽ rụt sâu hết cỡ … chứa đầy sự hoang mang khó hiểu , hắn thất thần đến nỗi cái bút bi trên tay đánh rơi xuống đất …
– Như Quỳnh , Như Quỳnh ?!!!
Hắn như thét lên . Cô hết hồn trơ mắt ra nhìn hắn . Tự dưng hắn phát rồ lên vậy ? Roku sực tỉnh , nghiến răng nắm chặt 2 bên vai của cô , hắn gằn giọng :
– Cô là Như Quỳnh ?
– Á đau quá !!! – Hắn xiết chặt vai cô đau điếc .Cô cố vùng vẫy ra nhưng không thể thoát nổi bàn tay gọng kiềm của hắn .
– Mau nói , cô chính là Như Quỳnh ?!!! – Hắn rống lên , đôi mắt màu trà xoáy sâu vào màu đen đặc quánh . Hắn xiết chặt cô như muốn bẻ gãy người cô vậy …
– Đúng , tôi là Như Quỳnh , thì có liên quan gì đến anh chứ ??? – Cô òa khóc lên , mấy cậu con trai trong lớp nhào tới cản hắn ta ra , nếu không Như Quỳnh sẽ bị bóp đến chết .
– Roku , mày buông cô ấy ra mau !
– Roku buông ra …
Nhưng sức mạnh của hắn vô cùng khủng khiếp . Hắn gạt tay một cái là mấy đứa con trai đang ôm tay hắn ngã nhào về đằng sau , bàn ghế đổ rầm rầm , khung cảnh thật vô cùng náo loạn …
– Cô cô …. – Hắn đột nhiên buông tay cô ra , giọng như đang kiềm nén gì đó … Cô mất thăng bằng ngã nhào xuống đất , đập vào cạnh bàn đằng sau ….
Tai cô như ù đi , cô cảm thấy đầu mình đau nhức , rồi cô thấy mấy bạn trai quay quanh mình , vẻ mặt vô cùng hoảng hốt … Lòng cô nhẹ bẫng …
————————————-
– Mình đang ở đâu đây ? – Cô tự hỏi . Thật kì lạ . Sau khi mở mắt , cô thấy mình đang ở nơi rất kì lạ , xung quanh đều là màu đen . Người cô nhẹ bẫng … trôi nổi như khúc gỗ trên mặt nước …
Cô cử động , nhưng tay chân đều tê liệt . Muốn cất tiếng , thanh quản không hoạt động … Cô hoảng sợ chìm ngập trong bóng tối bao phủ ấy … Chợt cô nhìn thấy , một thứ gì đó bao quanh lấy mình , rồi nó phóng lại gần cô với tốc độ như tia chớp …
– Á ….á aaaaaaaa…………… – Như Quỳnh quờ quạng bật dậy …
– Hộc hộc … – Cô thở phì phò , lồng ngực đánh thùm thụp như vừa trải qua chuyện gì đáng sợ lắm , mồ hôi rịn đầy trán , mặt xanh ngắt …
– Gặp ác mộng à ?! – Chợt một chất giọng lạnh lẽo xuyên qua màng nhĩ . Cô quay lại thì thấy :
– A , thì ra là cái chú hồi sáng !!! – Cô la toáng lên , sự sợ hãi bị cô đánh bay mất luôn .
– Chú ?!!! – Đối phương khẽ nhíu mày . Hắn thầm nghĩ : “Bộ mình già lắm hả ?”
– Vậy chứ cháu nên gọi chú là gì đây ạ ? – Cô khẽ cười nói , khuôn mặt hoảng sợ ban nãy đã hoàn toàn biến mất , dù có hơi tái một chút nhưng cũng coi là tạm ổn …
– Đừng gọi tôi là chú , tên tôi là Tư Kỳ Phong , cứ gọi tôi là Phong ! – Hắn tiếp tục nhíu mày nhìn cô . Đôi mắt màu đỏ sẫm ánh lên vẻ không hài lòng …
– Thầy Phong , thầy làm gì ở đây ạ ?!!! – Cô cất tiếng hỏi làm hắn suýt té ngửa . Hắn nhủ thầm : “Thôi kệ , từ từ sửa sau .”
– Thấy tôi đang làm gì không mà còn hỏi ? – Hắn lạnh lùng xoay người , đi đến cái bàn kê bên cạnh … Lúc này , cô mới quan sát kĩ . Hắn mặc áo blu trắng được may rất vừa vặn . Măng sớt sạch sẽ , được gấp nếp ngay cổ tay chứng tỏ hắn là một người ưa sạch sẽ và kĩ tính .
– Woa , thì ra thầy là bác sĩ !!! – Cô hét lên đầy kích động . Nhìn bộ dạng của cô mà hắn bật cười trong lòng . Hành động của cô thật quá dễ thương …
– Ai đã đập cô vào cạnh bàn vậy ?!!! – Chợt hắn cất giọng hỏi , nhìn cái đầu quấn đầy băng trắng của cô mà hắn muốn giết người . Nhất định hắn phải trị tội cái kẻ to gan ấy mới được .
– À , là như vậy …. bla bla…sau đó ….bla bla bla…. – Cô kể 1 lèo , đang kể giữa chừng thấy cô như tắt tiếng , Tư Kỳ Phong liền lấy cốc nước chanh đưa cho cô . Uống xong , cô lại kể tiếp , cái miệng nhỏ nói liên tục không ngừng nghỉ …
Nhưng cô không nhận ra rằng , nhiệt độ trong phòng đang giảm xuống cực hạn , khuôn mặt Tư Kỳ Phong tối sầm , bàn tay nắm thành quyền nện cái RẦM xuống bàn làm cho Như Quỳnh giật mình . Hắn bỏ đi ra ngoài , để lại cô một đống quạ bay trên đầu:
– Quái , hôm nay là cái ngày gì mà ai cũng phát rồ lên vậy cà ???!!!!!