Dạ Huyết

Chương 27: Lần này , cô ấy là của ta !


Đọc truyện Dạ Huyết – Chương 27: Lần này , cô ấy là của ta ! tại website TruyenChu.Vip

Chỉ trong chốc lát , Fenous đã đi đến tòa thành của Tư Kỳ Phong . Sau bao nhiêu năm bị phong ấn vẫn không làm giảm đi sức mạnh của hắn . Bấy giờ Như Quỳnh mới được tận mắt chứng kiến sức mạnh kinh khủng của hắn . Fenous đi đến đâu là y như rằng cây cối héo úa , nát bấy . Nhà cửa , động vật cháy rụi . Khói đen bốc mù mịt . Sợi dây chuyền ngự trên cổ Như Quỳnh phát ra thứ ánh sáng vàng rực . Viên đá khắc hình hoa quỳnh đang tỏ ra chiếm thế thượng phong . Mặt trăng đỏ kia tàn rụi …
Tòa thành của Tư Kỳ Phong đang ở trước mắt cô . Nó vẫn vậy , vẫn quen thuộc như chàng trai đứng đợi người yêu đi xa trở về . Từng kỉ niệm gắn bó của hai người tuy ngắn ngủi nhưng lại đẹp tuyêt vời khiến cô phải bần thần . Đôi mắt nhòe lệ khi nào không hay . Những tiếng nấc vô tình thoát ra từ kẽ tay cô vốn chôn kín trong lòng . Cô thấy Phong rồi , hắn đang đứng đó . Hắn vẫn mặc chiếc áo choàng đen . Mái tóc đỏ khói và đôi mắt đỏ sẫm đầy yêu thương , dịu dàng nhìn cô . Cô thấy hắn khẽ mỉm cười , bờ môi hắn khẽ mấp máy gì đó …
Cảm xúc cô dâng trào mãnh liệt , giữa lý trí và tình cảm dường như quá mâu thuẫn trong cô . Rõ ràng cô muốn giết chết hắn mà sao con tim cô đau như tự lấy dao đâm chính mình .
Nhìn hắn cô cũng quên bét việc mình vẫn đang ngồi trên vai con chúa quỷ hung ác , nhanh chóng bay xuống , nhảy lên mái nhà rồi nhào vào ô cửa sổ nơi Phong đang đứng . Cảm xúc vỡ òa trong khoảnh khắc đó . Được người con trai luôn day dứt cồn cào trong trái tim cô ôm chặt vào lòng . Ánh mắt đôi môi ấy luôn dịu dàng ấm áp . Mùi tử đinh hương quen thuộc xộc vào mũi làm cô thấy yêu đến lạ … Đôi mắt đen tràn ngập những giọt nước mắt , nhưng chúng lại mang ý nghĩa gì thì chính cô cũng không thể hiểu được . Đó là phải chăng là niềm hạnh phúc , hay hối hận trong cay đắng …
Tư Kỳ Phong ôm chặt người con gái bé bỏng của mình . Hắn ôm cô , thật chặt , như không muốn cô xa rời thêm lần nào nữa . Người con gái mà hắn yêu nhất trần đời , mái tóc nâu trầm thoang thoảng hương thơm dịu ngọt làm hắn mê mệt . Trái tim hắn đập thình thịch , nỗi nhớ vỡ òa ra hòa quyện cùng nụ hôn sâu đậm . Hắn tham lam ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô , tham lam hút hết chất ngọt của cô , như muốn đem cô ăn hết vào trong bụng . Tay hắn ghì giữ gáy cô để hắn có thể tham lam khám phá khoang miệng của cô .
Hôm nay đã là mùa xuân muộn … Những cánh hoa đào còn sót lại cũng hòa mình vào khung cảnh tuyệt đẹp ấy . Cánh hoa hồng phớt dịu nhẹ lướt trong gió thoảng khẽ xào xạt … tinh tế , rung động lòng người …
Thời gian dường như đọng lại trong khoảnh khắc ấy … cho đến khi hai ngươi đã hết hơi thở mới quyến luyến buông nhau ra . Hai đôi mắt đen đỏ hòa vào nhau vừa có sự bí ẩn vừa có sự đam mê mãnh liệt . Như Quỳnh khẽ nhòa lệ mà ngước mặt lên , cô đánh hắn thùm thụp :
– Em ghét anh , em ghét anh … Phong em rất ghét anh hic ! Tại sao , tại sao hả ??? – Cô gào thét dữ dội , nước mắt càng tuôn rơi . Lòng cô đau lắm , hắn biết mà . Vì hắn còn đau gấp trăm lần cô .
– Em luôn phải giả vờ mạnh mẽ , muốn chống lại anh , tại sao , tại sao anh lại làm vẻ mặt đó chứ !!! – Cô đánh vào ngực hắn như điên , cô khóc đến mức không thể nấc nổi nữa …
– Nín đi – Hắn vòng tay ôm chặt cô vào lòng . Tay vuốt nhẹ mái tóc cô . Nước mắt của cô ướt đẫm áo hắn , chúng như liều độc dược ngấm vào tim hắn đau nhói . Hắn lại để người con gái của mình , phải khóc …
Nâng cằm cô lên , ánh mắt nóng bỏng đầy dịu dàng và ôn nhu . Hắn khẽ đặt nụ hôn trên trán , mày kiếm hơi chau lại mà nói :
– Em gầy quá !
Chỉ một câu nói đó của hắn đủ thể hiện sự quan tâm đến cô . Hắn lúc nào cũng vậy . Cô rất tức , tức giận lắm cơ khi hắn lúc nào cũng có vẻ thờ ơ , lạnh lùng nhưng khi biết hắn luôn thầm lặng quan tâm mình thì cô chợt bật khóc . Tại sao hắn luôn đáng ghét chiếm giữ trái tim cô . Cô không tài nào xóa đi hình bóng của hắn . Chợt trong lòng cô dâng lên sự sợ hãi , sợ nếu như hắn biến mất , chỉ còn một mình cô thì sẽ ra sao … Tim cô như vỡ vụn , đau nhói khó chịu đến tột cùng . Bây giờ cô đứng giữa thế “tiến thoái lưỡng nan” phải làm sao khi một bên là tình một bên là hận .
Đâu đó có 2 trái tim đang nhói đau , nhìn người con gái mình yêu yên bình trong vòng tay cảu người đàn ông khác . Đau lắm . Roku cúi gằm mặt cuống , tay chỉ biết nắm thành quyền , móng tay bấm vào da thịt để lấy nỗi đau thể xác che lấp đi nỗi đau tinh thần … Nhưng có thể sao , hắn đã chậm mất rồi . Tình cảm của hắn , đã xa vời rồi , hắn không thể nắm giữ được nó . Trái tim và lí trí của hắn đang tranh đấu dữ dội , nhưng hắn quyết định sẽ nghe theo lí trí của mình , một quyết định khác xa so với đồng loại quái điểu của mình , ừ thật đúng đắn …
Riêng Wea , tuy tâm trạng hơi nhói đau nhưng hắn vẫn mỉm cười . Vì hắn biết mình còn có cơ hội . Khi Như Quỳnh kí khế ước mượn sức mạnh của hắn thì hắn đã đưa một loại vi-rút đặc biệt vào trong người cô . Nó như một thứ tình dược giúp cô sẽ yêu hắn . Chắc chắc hắn sẽ có cơ hội mà … nhưng sao hắn vẫn cảm thấy khó chịu …
Một người buông tay , một người giành giật … Ai mới thực sự là người hạnh phúc ?
Chợt Long quản gia kêu lên :
– Chủ nhân , coi chừng ! – Một mũi tên xé toạt cả gió bay nhắm thẳng đến Tư Kỳ Phong .

Hắn nhanh chóng ôm cô xoay ngang . Mũi tên xé trên đầu họ rồi cắm thẳng vào tường đá . Tư Kỳ Phong trừng mắt trước kẻ đang cười ha hả , trên tay hắn còn cầm cây cung được khắc chạm bằng vàng tinh xảo … Mái tóc bạch kim bay nhẹ trong gió , đôi mắt màu hổ phách mê người đang mỉm cười (gian manh) .
– Ha ha , lâu ngày không gặp , bạn hiền ! Có chút quà định gửi tặng bạn mà sao hổng chịu nhận , buồn lắm nha ! – Khóe môi hắn khẽ kéo lên , càng đậm dần . Tư Kỳ Phong kéo Như Quỳnh ra sau lưng mình . Hắn trừng mắt nghiến răng :
– Tư – Mã – Thiên ! – Tư Kỳ Phong gằn từng tiếng . Như Quỳnh ở phía sau hỏi vọng lên , giọng đầy sự sợ hãi :
– Tư Mã Thiên ? Hắn ta là ai vậy Phong ? – Cô nhíu mày nghĩ . Cái tên “Tư Mã Thiên” cô hình như có chút quen thuộc . Hắn ta là ai mà sao Tư Kỳ Phong lại có vẻ tức giận khi nhìn thấy hắn …
Tư Mã Thiên hơi sững người nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười quen thuộc . Hắn ta cười một tràng thật sảng khoái rồi hướng đôi mắt hổ phách nhìn Như Quỳnh :
– Ha ha , em thực không nhớ tôi ?
Như Quỳnh hoảng sợ trước đôi mắt của hắn ta . Nó có gì đó kinh khủng , trống ngực cô đập liên hồi một cách đầy cảnh giác … Cái con người Tư Mã Thiên này đem lại cho cô một cảm giác rất khó chịu không nói nên lời . Tư Mã Thiên rút nhẹ cây quạt ra phe phẩy trước mặt . Hắn vẫn nhìn chằm chằm cô làm cô phải nép tránh sau lưng Tư Kỳ Phong .
– Xì , thât khó ưa ! – Cô bĩu môi trừng mắt nhìn hắn (sau lưng Tư Kỳ Phong)
– Ha ha , em vẫn bướng bỉnh như ngày nào !!! – Tư Mã Thiên cười ha hả . Dáng vẻ hắn đầy cao ngạo tiến tới trước mặt cô .
– Tôi với anh có quen biết gì nhau đâu mà nói tôi như ngày nào hả ? – Cô tức giận nhìn hắn . Thật là muốn cô tức chết mà . Mặc dù nhìn hắn lòng cô dâng lên những cảm xúc rất lạ , đầu thì đau nhức nhưng vô cùng khó chịu chứng tỏ cô rất ghét con người này !
Chợt hắn phất tay thì một luồng gió thổi mạnh cuốn Như Quỳnh bay về phía hắn . Do không phòng hờ gì nên cô ngã ngay vào trong lồng ngực Tư Mã Thiên . Hắn một tay ôm cô vào lòng , một tay khép cây quạt rồi chỉ thẳng vào mặt Tư Kỳ Phong :
– Lần này , cô ấy là của ta !
– Buông ta ra đồ chết tiệt , dê xồm biến thái !!! Tư Kỳ Phong cứu em với ! – Cô đấm thình thịch vào ngực Tư Mã Thiên . Nằm trong lòng hắn làm cô buồn nôn kinh khủng , không giống với cảm giác an toàn và ấm áp như Tư Kỳ Phong .
– Này cô bé đáng yêu , em hãy ngoan ngoãn chút đi ! – Tư Mã Thiên giữ lấy cằm nhỏ của cô , đưa đôi mắt hổ phách của hắn bao phủ màu mắt đen nhỏ bé của cô . Như Quỳnh cảm thấy khó thở trước ánh mắt tàn sát của hắn . Nó quá sắc nhọn như muốn đâm thủng cô …
Thừa lúc Tư Mã Thiên không để ý , cô rút trong ống giầy một con dao găm nhọn đâm thẳng vào ngực hắn nhưng Tư Mã Thiên nhanh hơn cô 1 bước , hắn dễ dàng tóm được tay cô , sức cô và sức hắn chênh lệch quá lớn nên cô không thể đâm hắn được . Thấy Như Quỳnh định đâm mình , Tư Mã Thiên giận dữ bấm ngay gáy cô một cái . Như Quỳnh lập tức ngất xỉu .
Tư Mã Thiên một tay ôm Như Quỳnh , vừa cười vừa nói :
– Dạo này bé cưng hư quá , ta phải về dạy dỗ lại mới được ! Thôi chào nha ! – Tư Mã Thiên cười đểu Tư Kỳ Phong cái rồi biến mất trong làn khói đen . Phong chạy lại không kịp nữa rồi . Nhìn Như Quỳnh bị đối xử như thế khiến hắn sôi máu muốn giết người .
Tư Kỳ Phong cần phải giải quyết cho nhanh mấy người ở đây mới có thề đi cứu Như Quỳnh được . Hắn sốt ruột lắm . Chỉ cần nghĩ đến chuyện Tư Mã Thiên Như Quỳnh là bé cưng” là hắn sôi máu .

Nhưng vì phải dọn dẹp “đống lộn xộn” của cô … thiệt tình … Tư Kỳ Phong thở dài . Mắt hắn thâm quầng vì mấy chục đêm không ngủ rồi . Giờ giải quyết thêm chuyện này nữa chắc hắn tắt thở chết luôn quá .
Vâng , quay lại những con người nãy giờ ở ngoài lề … Vâng , họ vẫn đứng đờ đẫn ra đó chẳng hiểu mô tê gì sất .
—————-
Tư Mã Thiên mang Như Quỳnh về lâu đài . Nhìn nữ tử đang nằm ngủ say trong lòng mình , hắn nhớ cô đến phát điên . Hắn thật muốn đem cô ăn hết vào bụng để không ai có thể chiếm đoạt được . Chợt một tia ranh mãnh xẹt qua đôi mắt vàng rực , hắn hôn nhẹ lên mái tóc nâu của cô thì thầm :
– Tôi sẽ làm cho em , chỉ là của tôi , mãi mãi !
Trong lồng ngực hắn , Như Quỳnh vô thức nhăn mặt , bờ vai khẽ run như gặp chuyện gì đáng sợ lắm . Chợt một giọt nước lấp lánh tràn mi , cô khẽ thều thào :
– Phong …
Tư Mã Thiên không nghe thấy tiếng gọi đó , vẫn mặc nhiên đi vào lâu đài của mình . Trời bên ngoài sấm chớp đùng đùng , gió thổi mạnh , cây cối ngã rạp xuống đất , báo hiệu cơn bão sắp đến . Liệu đó có phải là điềm dữ không ?
Khi Như Quỳnh tỉnh dậy , đầu cô mơ hồ không nhớ được gì . Cơ thể nặng trĩu không thể nhúc nhích . Cô cố gắng cử động nhưng không được . Chợt một giọng cười vang lên từ cửa phòng , một thân ảnh tao nhã bước vào :
– Đừng cử động vô ích , tôi đã cho em uống “thập nhuyễn huơ cân tán” rồi !
Khuôn mặt hắn khi nhìn gần như bây giờ trông rất nam tính và phong trần . Khuôn mặt tạc như thần Apollo kinh điển làm điên đảo bao thiếu nữ . Khóe môi bạc khêu gợi khẽ nhếch lên tạo nên vẻ kiêu ngạo và phong thái quý tộc . Tuy không muốn nhưng Như Quỳnh cũng phải thừa nhận , hắn quả xuất chúng hơn người . Như Quỳnh trừng mắt nhìn hắn , miệng khẽ thều thào :
– Mi … !
Cô tức muốn thổ huyết . Đâu lòi ra tên này rồi nói nhảm với Tư Kỳ Phong rồi bắt cóc cô đi . Nhắc đến Tư Kỳ Phong cô mới nhớ , cô giãy dụa trong sự bất lực :
– Ngươi đã làm gì Tư Kỳ Phong hả ?
– Ha ha ha , quả là đáng yêu mà . Em đang nằm trong tay tôi mà còn tâm trạng lo lắng cho tên đó , thiệt là bướng bỉnh đến đáng yêu mà ! – Tư Mã Thiên đè lên trên người cô . Mặc cho cô giãy dụa thì hắn vẫn nâng cằm cô đặt lên đó một nụ hôn ngấu nghiến .
– Ưm…ưm th..ả..taa…- Cô bị Tư Mã Thiên rút cạn không khí . Hắn cắn xé môi cô như thú dữ , như muốn đem cô nuốt vào bụng . Cô giãy dụa lắc đầu qua lại thì hắn không khách khí giữ chặt cằm cô rồi tiếp tục hôn đến mắt , đến cổ thì
BÙM

Một tiếng nổ lớn nổ ra làm Tư Mã Thiên văng xuống đất . Hắn sững sờ khi thấy Như Quỳnh đang bay lơ lửng trên không trung . Người cô phát ra ánh sáng vàng đậm , tỏa hương thơm dịu ngọt của hoa quỳnh . Tư Mã Thiên vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy được dấu ấn trên trán của cô . Hình mặt trăng khuyết đỏ …
– Hừm Tư Kỳ Phong , mi đã tính trước đến chuyện này rồi sao ? – Tư Mã Thiên hiểu ra . Đó là pháp thuật của Tư Kỳ Phong . Hắn đã đặt dấu ấn bảo vệ của mình lên Như Quỳnh . Ai chạm vào người cô thì sẽ bị đá văng ra xa . Nhưng pháp thuật này phải có thứ gì kích hoạt nó , nhưng rõ ràng hắn nãy giờ có chạm vào thứ gì đâu …
Khi hắn xem xét những chỗ vừa chạm qua cô thì phát hiện ra trên cổ Như Quỳnh có 2 lỗ nhỏ sâu hoắm . Đó là phong ấn của Tư Kỳ Phong . Trên cổ cô với người thường sẽ không thấy nhưng hắn có thể thấy dòng máu Vampire thuần chủng đang chảy trong huyết mạch Như Quỳnh . Vậy tức là Tư Kỳ Phong đã truyền máu cho cô và ngầm ra hiệu rằng cô gái này là phu nhân Vampire của hắn !
Hai bàn tay Tư Mã Thiên nắm chặt thành quyền , mu nổi cả gân xanh . Ánh mắt hắn nhìn về phía xa xăm , trừng mắt , nghiến răng :
– Được lắm Tư Kỳ Phong , tôi sẽ chơi với anh đến cùng !
——————————
– Ngươi mau đi tung tin là ta đã chọn được vị hôn thê đi ! Báo tin cho các nước láng giềng về tin ta sẽ đính hôn với Như Quỳnh ! – Tư Mã Thiên ra lệnh cho hầu cận . Hắn ngồi trên chiếc gối to mềm , bên cạnh Như Quỳnh chỉ đơ cứng không thể cử động . Khi nghe tin ấy , Như Quỳnh liền nghiến răng trừng mắt nhìn hắn :
– Đồ đê tiện !
Đôi mắt đen đặc quánh của cô như muốn xoáy sâu và giết chết hắn . Nhưng thân thể bất lực không thể cử động khiến cô muốn phát điên . Trúng phải “thập nhuyễn cân tán” thì chỉ có được thuốc giải mới trở về bình thường . Bây giờ mỗi khi cô nói cũng khó khăn nữa là . Vầng trán rộng hiện lên gân xanh , cô cảm thấy mắt mình nóng lên rồi như cháy bỏng , cô nhắm mắt lại để điều hòa thân nhiệt nhưng người cô càng ngày càng nóng lên . Trán rịn cả mồ hôi . Lúc này Tư mã Thiên thấy vậy mới đỡ cô ngồi dậy , lấy khăn lau trán cho cô nhưng khi chạm vào cô thì rất nóng . Hắn hốt hoảng :
– Người đâu , mau gọi ngự y !!!
Khi ngự y đến , Tư Mã Thiên túm áo ông lôi vào trong phòng , còn đe dọa :
– Cô ấy mà có chuyện gì , ông sẽ xuống mồ chơi với Diêm vương !!!
– Vâng … – Ông ta đổ mồ hôi lạnh .
Sau khi khám bệnh xong , ông ta cung kính bẩm báo với Tư Mã Thiên :
– Thưa ngài …
– Sao , cô ấy bị sao ? – Tư Mã Thiên sốt ruột .
– Bẩm , cô ấy hình như bị trúng phải độc dược “thập nhuyễn hương cân tán” nên máu không lưu thông hoàn toàn lên não , máu cô ấy bài xích kịch liệt với loại độc dược này nên tim đập chậm hơn bình thường , dẫn đến sốt cao . Nhưng có điều kì lạ lão thần cảm thấy băn khoăn … – Ngự y cung kính bẩm tâu với Tư Mã Thiên đang bừng bừng sát khí trên cao . Mỗi lần lão vào đây là phải cực kì chú trọng lời nói vì lỡ mạo phạm đến hắn đầu bay khi nào không hay .
– Điều gì mau nói ! – Tư Mã Thiên nheo mắt nhìn lão ta , thân người tỏa ra hàn khí lạnh lẽo .
– Người bình thường , trúng phải “thập nhuyễn hương cân tán” cơ thể chỉ bất động . Nhưng cô ấy lại bài xích nó , chứng tỏ trong máu cô ấy phải có thứ gì mà lão thần vẫn không hiểu rõ .
– Trong máu Như Quỳnh ? – Hắn gõ ngón tay trỏ từng nhịp xuống bàn thể hiện sự tức giận .
– Vâng

– Mau chóng tìm hiểu và tìm ra cách chữa cho ta ! Nếu không ngươi cũng biết sẽ ra sao ! – Khuôn mặt mị hoặc lòng người nhưng từ ngữ luôn làm người ta lạnh băng . Chiếc quạt trong tay hắn vỡ tan chỉ với một ngón tay . Lão ngự y sợ xanh mặt nhanh chóng tìm cớ thối lôi trước khi đứng đó đầu rơi ra …
Tư Mã Thiên đi vào phòng , Như Quỳnh vẫn nằm đó , mồ hôi rịn ra đầy trán , mắt cô nhắm nghiền mệt mỏi … Hắn cảm thấy đau lòng , tất cả cũng tại hắn hạ độc cô trước . Hắn lấy khăn lạnh lau mồ hôi cho cô, hành động đều rất ôn nhu nhẹ nhàng như đang nâng niu báu vật . Chợt hắn thấy cô mở mắt , hắn sững người :
– Màu đỏ ư ?!!!
Đôi mắt đen đặc quánh của Như Quỳnh giờ đã chuyển sang màu đỏ tươi . Nó vừa ánh lên vẻ nóng bỏng gợi cảm vừa khiến người ta cảm thấy tàn ác nhẫn tâm . Tư Mã Thiên sững người một lát mới lấy lại bình tĩnh .
– Làm sao màu mắt cô ấy có thể biến thành màu khác được ? Chẳng lẽ do tác dụng của “thập nhuyễn hương cân tán” chăng ?
Nhưng từ đó đến giờ , hắn chưa từng thấy người nào trúng độc mà như Như Quỳnh cả . Đôi mắt màu đỏ ấy , trùng với màu của Tư Kỳ Phong . Một cảm giác khó chịu dâng tràn lên cuống họng . Hắn nhíu mày kiếm mảnh , cố gắng kìm chế sự khó chịu . Hắn điểm huyệt ngay gáy cô để giải độc . Qủa nhiên cô đã hạ sốt . Nhìn thấy cô mê man , vài cọng tóc mai thấm đẫm mồ hồi trên trán rộng làm tăng vẻ khả ái thâm tình .
Tư Mã Thiên lấy ra 1 kim châm nhỏ chích nhẹ lên đầu ngón tay trỏ của Như Quỳnh . Máu rỉ ra Tư Mã Thiên khẽ nhíu mày . Hắn nhìn chất lỏng trên tay mình . Là máu đen đặc hơi pha xanh . Đó là gì đây ?
– Đây là thứ gì , máu của cô ấy , không phải là màu đỏ ?
Mày kiếm nhíu chặt lại . Hắn đang suy nghĩ về máu của Như Quỳnh .
– Không ổn rồi ! – Hắn nhanh chóng đi về thư phòng của mình . Vẫn không quên dặn người hầu chăm sóc thật kĩ cô .
——————————————–
LOẢNG XOẢNG …
Đồ đạc rơi tứ tung , từ trong thư phòng vọng ra tiếng gầm rống kinh thiên động địa
– Fuck , tại sao trong máu cô ấy lại có ZLV chứ ?
(ZLV : Zombie Love Virus : Ý chỉ tình dược của loài zombie . Nó sẽ tấn công lên hệ thần kinh của đối phương và yêu say đắm người đã thả độc)
Tư Mã Thiên điểm sơ qua những gương mặt quen thuộc hay hiện hữu bên Tư Kỳ Phong . Đầu hắn lóe lên tia kinh ngạc .
– Có một tên zombie hay đi cùng với Như Quỳnh ! Hắn tên gì nhỉ ? Hình là We…Wea – Tư Mã Thiên nện hai tay xuống bàn . Cơn tức giận phun trào muốn vỡ cả mạch máu . Đôi mắt màu hổ phách mông lung một hồi thì đáy mắt khẽ xẹt qua tia gian xảo . Hắn đã có cách khiến cho 2 kẻ cản đường phải sát hại lẫn nhau …
————————-
Tác giả : Yêu mọi người ! Mong được tiếp tục ủng hộ ! ^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.