Đọc truyện Dạ Huyết – Chương 20: Ký ức gặp nhau của Long quản gia tại website TruyenChu.Vip
Tư Kỳ Phong đi đến thư phòng . Hắn tức giận đấm mạnh vào thành tường đá xám xịt khiến nó vỡ vụn . Tư Kỳ Phong nghiến răng , đôi mắt tinh anh hằn vết đỏ máu . Cứ mỗi khi nghĩ đến việc Tư Mã Thiên luôn lảng vảng quanh đây hòng bắt cóc Như Quỳnh khiến hắn chỉ muốn giết người . Chợt , cửa phòng vang lên tiếng “cộc cộc”
– Vào đi !
– Ông chủ , tôi đang đợi lệnh ngài ! – Long quản gia quì xuống trước mặt hắn . Anh có chút lạnh người , mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra như tắm . Đi theo Tư Kỳ Phong không biết bao nhiêu lâu , sống chết với hắn bao nhiêu thế kỷ với những trận chiến đẫm máu để rồi máu chảy thành biển tạo ra thân ảnh bá khí đang đứng trước mặt anh ta đây .
Tư Kỳ Phong đứng trầm ngâm bên bờ tường cửa sổ . Ánh chiều tà nhuộm đỏ rang cả bầu trời khiến nó trông thật khát máu . Gió lạnh khẽ rít qua mái tóc đỏ hung khói của hắn . Chiếc áo choàng đen hắn mặc càng tôn lên sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ người . Quản gia Long sững sờ trước 1 thứ đang hiện hữu trên gương mặt hoàn mĩ của hắn bây giờ :
– 1 nụ cười ư ?!!!
Sống lưng Long bất giác lạnh toát . Đi theo hầu cận Tư Kỳ Phong lâu như vậy , bao nhiêu sở thích sở ghét anh đều nắm rõ như lòng bàn tay và “nụ cười” đó anh chỉ thấy duy nhất 1 lần . Đúng vậy , “nụ cười” đó là khi anh tròn 10 tuổi . Quang cảnh lúc đó tang thương nhuốm đặc mùi máu tanh nồng . Cha mẹ , dân làng đều bị giết sạch . Tất cả bị moi gan móc ruột . Mặt đất máu tràn lan , đâu đó vẫn còn vài mảnh ruột non rơi vãi dưới đất …
BỊCH . Anh khuỵu người , chân mềm nhũn , cảm giác gai óc chạy dọc sống lưng . Đôi mắt anh vẫn không thể tin được khung cảnh trước mắt , nó trống rỗng . Tai cậu ù đi …
– Ngôi làng xinh đẹp của mình ! Mọi người , có ai không ? Có ai không ? – Cậu hét lên , quờ quạng trong tuyệt vọng . Nhưng đáp lại cậu chỉ là màn đêm u tối mịt mù …
SỘT SOẠT . Chợt 1 tiếng động , cậu quay lại , kinh hãi thấy 1 sinh vật gớm ghiếc mình người đầu to gấp 3 lần thân , da tái nhợt , đôi mắt lồi đáng sợ nhìn cậu bằng vẻ thèm thuồng . Cái miệng rộng hoác có thể thấy hàm răng sắc nhọn cùng với cái lưỡi dài ngoằng đang nhai nhuyễn bộ não nhớt nhợt lòng thòng của đứa trẻ xấu số , máu tuôn xả trên thân người nó khiến nó càng hưng phấn . Cậu bịt chặt miệng cũng không ngăn được cảm giác buồn nôn ghê tởm . Thấy cậu , nó nhanh chóng trườn lại , rồi cái lưỡi dài mơn trớn mặt cậu . Cậu sợ hãi nhanh chóng lùi lại , nó lại tiếp tục tiến lại cậu nhanh hơn . Lúc này đây , cậu chỉ nghĩ đến cái chết đau đớn . Rồi ánh sáng sẽ lên nhưng giờ đây , khoảnh khắc này , bóng tối đang che lấp tất cả tội lỗi . Cậu chỉ thể thều thào vài tiếng :
– Hận ! – Ý thức cậu buông xuôi , mặc cho thần chết đến cướp đoạt . Người cậu lâng lâng như đang bay về miền cực lạc . Ừm , cậu đã thấy ba mẹ của mình . Chỉ một chút nữa thôi cậu sẽ cùng họ đoàn tụ nơi vĩnh hằng . Nhưng sao chạy mãi lại chẳng tới ? Cậu gào thét , cố chạy trong vô vọng , nhưng bóng tối phía sau đang nuốt gọn lấy cậu , mãi mãi không cho cậu ánh sáng bình yên …
– KHÔNG !…. – 1 tiếng hét vang lên xé toang màn đêm tĩnh lặng .
– Hôc hộc … – Mồ hôi chảy ròng ròng , cậu giơ tay ôm ngực …
– Mình còn sống ?…
– Không , cậu chết rồi , anh bạn nhỏ ! – Một chất giọng lạnh băng thu hút vang lên . Cậu quay đầu lại thì thấy 1 cậu nhóc trạc tuổi đứng tựa vào thân cây nhìn cậu .
Cậu khẽ sững sờ khi lần đầu tiên được nhìn thấy một khuôn mặt đẹp tựa thần Apollo , mang đầy vẻ kiêu ngạo sắc sảo nhưng lại u tối , lạnh lẽo hơn . Mái tóc đỏ hung ngạo mạn và màu mắt đỏ sẫm hiếm thấy . Không sai , đó chính là Tư Kỳ Phong ! Hắn mặc chiếc áo choàng đen và bộ đồ đen nốt . Hàn khí tỏa ra xung quanh hắn khiến cậu lạnh cả sống lưng , không kìm được khẽ run
– Tại sao ngài lại bảo tôi đã chết ?!!!
– Mệnh cậu chưa hết , nhưng số cậu lại nằm trong sự thanh trừng ! – Tư Kỳ Phong lại vang lên . Lúc này đây , trông hắn thật đáng sợ .
Đầu cậu như muốn nổ tung : Thanh trừng ? Thanh trừng cái quái gì ?….
-Bây giờ , ngươi không còn là người trần . Cẩn thận , đừng để ta phải xóa sổ luôn cậu ! – Nói rồi , Tư Kỳ Phong tiêu soái bước đi . Nhưng chợt , 1 âm thanh vang lên từ phía sau
– Xin ngài , hãy cho tôi theo ngài . Tôi nguyện hết lòng trung thành phục vụ ngài dù thân ma này có bị đánh tan ra tro !
-…………………….- Hắn vẫn im lặng nhìn vào đôi mắt cậu . Nó toát ra sự kiên định tin cậy hiếm có .
– Khá lắm ! Ta có lời khen ngươi ! -Tư Kỳ Phong bước lại gần , đưa tay nắm chặt cằm cậu mà nói -Được ! Nhắc cho ngươi nhớ ! Phản bội ta ?!!! Chỉ – có – cái – chết !
Sát khí lạnh băng tỏa ra nồng nặc . Cậu nuốt nước bọt cái ực . Cậu quì phục xuống trước mặt Tư Kỳ Phong đang đứng trong màn đêm lạnh lẽo ấy , chỉ có ánh trăng bạc cô đơn bao trùm . Cậu ngẩng đầu , một tay chống xuống đất thể hiện niềm tôn kính :
– Chủ nhân , ngài muốn tôi làm gì ?
– Hãy mang cô – ấy về đây cho ta ! – Cậu nhìn hắn đầy sửng sốt . Lúc này đây , cậu nhóc Tư Kỳ Phong đứng trước mặt cậu không còn mang sự lạnh lẽo , thay vào đó , nét dịu dàng , yêu thương hiện rõ trên khuôn mặt như tạc . Nụ cười khẽ nhếch lên đầy mê hoặc . Hắn ngẩng đầu lên trời cao . Nụ cười ấy , chất chứa niềm yêu thương vô bờ nhưng lại mang nặng nỗi cô đon man mác cồn cào trong tim hắn …
– “Cô – ấy” đối với chủ nhân thực sự rất quan trọng …
Đó là lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng . Anh khẽ thở dài . Cơn gió lạnh khẽ rít qua người kéo anh về thực tại . Nụ cười năm ấy đang hiện hữu trên khuôn mặt như tạc của Tư Kỳ Phong . Long cảm thấy khó hiểu . Anh khẽ nhíu mày suy nghĩ …
– Long , “trò chơi” đã bắt đầu ! – Chất giọng trầm trầm lạnh lẽo vang lên .
Long quản gia không kìm được mà nện xuống đất 1 cái . Anh tức giận tột cùng , ngẩng đầu nghiến răng mà nói :
– Tôi sẽ giết hắn ! – Anh không kìm được bật lên tiếng chửi rủa – Fuck thật , “nó” đã quay rồi sao ?
Tư Kỳ Phong nhìn anh im lặng không nói gì . Hắn biết Long đang nghĩ gì . Nhưng hắn chỉ quay lưng , tiếp tục trầm ngâm thưởng thức ly rượu màu đỏ sẫm trên tay . Nước rượu sóng sánh , hương thơm nồng đặc trưng của loại rượu quý lâu năm . Khẽ nhấm 1 ngụm , ngay lập tức hương thơm lan tỏa đầu môi , kích thích cả khứu giác lẫn vị giác . Khi rượu chạy xuống cổ , nó vừa cay vừa chát nhẹ . Với những người uống rượu sành điệu , vị ngọt nhẹ cuối cùng tản mác nơi đầu lưỡi được ví như bản tình ca dịu dàng của một tình yêu trải qua bao sóng gió đắng cay … Tư Kỳ Phong khẽ hít một hơi thật sâu . Hắn từ từ mở mắt , hai tay gác lên chiếc ghế đen bóng . Chất giọng trầm trầm vang lên :
– Điều tra cho tôi tung tích của Tư Mã Thiên , đồng thời phong tỏa lâu đài !
– Vâng , tôi sẽ đi làm ngay ! – Long cúi đầu nhận mệnh lệnh rồi bước nhanh ra ngoài nhanh chóng thực hiện sứ mệnh giao phó . Nhanh , chuẩn xác là phong cách làm việc tuyệt vời của Long quản gia .
Hắn ngồi một mình trong phòng , trầm ngâm suy nghĩ gì đó . Hắn lại nhìn lên 4 cái lọ thủy tinh chứa những dòng chất lỏng lấp loáng . Hừm , xem ra chúng đang phát huy sức mạnh ! Khẽ nhíu mày , không ngờ sự xuất hiện đột ngột của Tư Mã Thiên lại có thể thúc đẩy “nó” nhanh thật . Hắn đi về phòng ngủ của mình , nơi Như Quỳnh vẫn còn mê man . Hắn im lặng ngồi xuống bên cạnh cô . Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt như tơ . Tiếng thở đều đều của cô làm hắn được bình yên . Đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ rồi nằm xuống bên cạnh . Tư Kỳ Phong xoay người ngắm nhìn khuôn mặt cô lúc ngủ . Thật dễ thương . Hắn biết cô bị teo nhỏ bởi thứ thuốc thần kì . Nhưng ai đã đưa cho cô lọ thuốc đó chứ ? Khẽ nhíu mày suy nghĩ
– Ư ưm …? – Như Quỳnh khẽ bật tiếng rên , cô mở mắt ra … Bật dậy , đầu cô đau quá . Mắt lim dim , chân mày nhíu lại , tóc xõa ra … Bộ dạng ngái ngủ của cô bị ai đó thu hết vào tầm mắt . Tư Kỳ Phong cảm thấy buồn cười , môi khẽ nhếch lên . Hắn nhanh chóng ôm lấy thắt lưng kéo cô xuống giường . Do bị kéo bất ngờ nên lưng cô đập mạnh vào giường , cô khẽ kêu lên tiếng :
– Đau quá ! – Trừng mắt nhìn cái người đang cười chế giễu cô – Pù ….- Cô phồng má lên dọa hắn . Dáng vẻ này của cô trông đáng yêu hết sức khiến hắn không kìm được mà cúi xuống cắn cái gò má yêu yêu của cô . Và nhìn xem , bộ dáng lắp bắp của cô bây giờ :
– Anh anh ….! Đau quá ! – Cô đau đến chảy nước mắt . Lấy hai tay xoa xoa cái má vừa mới bị ai kia cắn iêu :v .
Hắn bật cười , thuận tay ôm cô lên đùi , cho cô rơi vào lòng mình . Mặc cho cô la oai oái , Tư Kỳ Phong vẫn cứ vuốt tóc cô mãi . Hành động này của hắn khiến cô cứ tưởng mình là thú cưng của hắn không bằng . Grừ , cô giận dữ xoay đầu ngẩng mặt nhìn hắn thì môi cô vừa vặn chạm vào môi hắn . BÙNG , cô mở căng mắt , bất động nhìn hắn với nụ cười gian manh . Môi cô mềm và mát lạnh như nước suối trong veo khiến hắn mãi muốn đắm chìm trong đó . Vừa hôn hắn vừa vuốt tóc Như Quỳnh mang vẻ sủng nịnh hiếm có . Hắn buông cô ra rồi nhanh chóng nắm tay cô kéo về thư phòng . Xuyên qua bao cửa bảo vệ cùng với các mật mã , cô hỏi hắn :
– Anh không sợ em xâm nhập vào nơi hiểm yếu à ?
– Sợ chứ , nhưng đây không phải là nơi hiểm yếu của anh ! – Tư Kỳ Phong trầm trầm vang lên , tuy không quay đầu lại nhưng cô có thể đoán hắn đang phì cười .
– Vậy chứ nơi hiểm yếu của anh đâu ? – Cô hơi tò mò .
– Tim em !!! … – Chỉ 2 từ ngắn gọn của hắn đủ làm gục ngã trái tim giả vờ mạnh mẽ của cô . Lòng cô tan ra như nước , cảm giác ấm áp ngọt ngào lan tỏa đến tận xương tủy . Má cô chợt phím hồng , chỉ biết im lặng …
Thấy cô im lặng , hắn chỉ khẽ cười nhẹ 1 cái rồi đi tiếp . 2 người đi tới thư phòng . Cô hơi ngạc nhiên , đây là thư phòng của hắn sao ?
– Đẹp quá ! – Khẽ thốt lên 2 tiếng . Ánh mắt cô long lanh như đứa trẻ tò mò , nhìn xung quanh hết chỗ này đến chỗ kia . Cô chạy đến chỗ này rồi cứ “ưm ưm” gật đầu quan sát chỗ khác . Nhìn cô hắn không khỏi ấm áp . Đây quả là nơi trọng yếu của Tư Kỳ Phong hắn , bao nhiêu bí mật ẩn giấu sâu mấy ngàn năm nay đều chờ cô đến khai phá . Khẽ hít sâu một hơi , hắn quả không muốn cô phải đụng chạm đến mấy thứ này nhưng đây là “trò chơi” mà cô phải chơi cùng hắn . Và khi cô phát hiện ra hết tất cả bí mật ở đây , tất cả sẽ kết thúc !!!
– Phong Phong coi này ! Cái này là cái gì vậy ? Đẹp quá ! – Âm thanh trong veo pha lẫn sự thích thú của cô kéo hắn ra khỏi sự trầm ngâm . Hắn quay đầu thì thấy cô đang nhảy tưng tưng lên , mắt dán vào quả cầu pha lê đỏ chói . Đôi mắt hắn hiện rõ vẻ ngạc nhiên .
Tại sao quả cầu lại phát sáng như vậy ?!!!…………………………