Đọc truyện Dạ Huyết – Chương 18: Gặp lại tại website TruyenChu.Vip
– Từ từ đã nào ! – Tư Kỳ Phong bị Như Quỳnh kéo lê đi không thương tiếc , hắn nhăn mặt hối hận trước vẻ phấn khích đến tột độ của cô bé nhỏ nhắn trước mắt mình . Mái tóc dài bay bay , nắng vàng trong vắt nghịch ngợm trên khuôn mặt Như Quỳnh khiến nó trở nên sáng ngời .
Cô cầm bàn tay hắn kéo đi , tiến về phía trước . Trên đường đi , những hàng tre già cao vút đứng thẳng tăm tắp hòa cùng khóm trúc xanh tươi mát mẻ , chim chóc hòa ca theo tiếng gió thoảng . Những chú sóc tinh nghịch thoăn thoắt trên cành cây cao , chúng giương mắt nhìn theo hình bóng của 2 con người đang đắm chìm trong hạnh phúc .
Bị lôi kéo như món đồ chơi , Tư Kỳ Phong tức khí chạy vụt bế bổng cô lên , cô bất ngờ , phản xạ ôm chặc cổ hắn , la oai oái :
– Này này , anh làm gì thế hả ? Cho em xuống – Mặc cho cô la hét ầm ĩ , Phong vừa bế cô vừa chạy thật nhanh . Lẽ ra khung cảnh rất chi là lãng mạn nhưng cứ nghe gió rít bên tai thì lãng mạn cái nỗi gì ? Cô hậm hực nhìn hắn , bấu vào ngực hắn . Hắn khẽ nghiến răng , trừng mắt nhìn cô :
– Không , bỏ em xuống để em kéo anh như đồ chơi hả >.< ? – Đôi mày rậm chau lại , mặt giận dỗi như đứa con nít trông cực kỳ đáng yêu nha.
Cô bật cười ha hả . Thì ra lý do đó mà hắn không chịu cho cô xuống . Cô bỗng nhiên hôn chụt lên má hắn , khóe môi nở nụ cười thật tươi . Cô bỏ người đang chết đứng mà chạy đi . Má cô đỏ lựng lên như bị hâm nóng .
Còn Tư Kỳ Phong đó hả ? Đứng hình luôn chứ sao . Não hắn bị ngưng trệ lại mười giây , mặt đần ra thấy rõ . Ha ha ha , Như Quỳnh ôm bụng cười ngặt nghẽo . Tiếng cười đánh thức hắn bừng tỉnh , môi khẽ nhếch lên cười thật tươi .
Hắn sải chân bước nhanh về phía Như Quỳnh , ôm chầm lấy cô , tham lam hít lấy hít để hương thơm dịu mát tự nhiên . Bất giác hắn thật yêu người con gái trong lòng mình , và tham lam mong muốn nàng chỉ mãi mãi ở bên cạnh hắn mà thôi . Hắn nắm tay cô rồi hai người cùng chạy lên đỉnh đồi . Chân trần chạm xuống thảm cỏ xanh mượt êm ái . Tay cô nhỏ gọn trong bàn tay to lớn , vững chắc của hắn …
– Thật ấm áp , giá như chúng ta luôn vô tư lự như thế này … Em yêu anh , Phong – Chàng trai của Gió ! – Cô thầm nghĩ , nỗi lòng dâng trào cảm xúc man mác . Ánh mắt đen trầm mặc nhìn về chân trời xa xăm . Cô không biết mình sẽ đối mặt với những gì nhưng cô biết hắn luôn ở bên cạnh đồng hành với cô . Dù mai này 2 người có phải là kẻ thù với nhau hay không , nhưng cô tin cô sẽ không bao giờ đơn độc nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn trời cao , cơn mưa đêm qua đã rửa trôi bụi bẩn , trả lại vẻ tinh anh cho khu rừng . Mùi ngai ngái âm ẩm của cây rừng mát lạnh làm đầu óc cô thật dễ chịu . Cô dang tay , nhắm mắt tận hưởng gió mát lạnh thốc vào người , hương thơm tử đinh hương dễ chịu thoang thoảng quanh đây …
Tư Kỳ Phong nhìn cô mà mỉm cười . Dòng nước ấm chảy ngang lòng hắn khiến tâm tình cũng dễ chịu …
Chợt , hắn liền cảm nhận luồng âm khí dày đặc xung quanh . Đôi mày kiếm chau lại , ánh mắt đỏ sẫm lại ánh lên vẻ cảnh giác . Luồng khí đang chạy với tốc độ như chớp về phía bọn , chúng đi đến đâu cây cỏ héo úa đến đó .
– Đây là âm khí của ai mà sao lại nặng đến vậy ? -Hắn suy nghĩ . Tư Kỳ Phong bước tới ôm chặt Như Quỳnh , để mặt cô áp vào lồng ngực của mình . Mặc cho cô la oai oái , hắn hôn lên môi cô 1 cái . Đôi mắt đỏ ánh lên vẻ chiều chuộng của hắn dần dần biến mất trong ánh mắt của cô , tự dưng mắt cô nhắm lại , rồi chìm vào giấc ngủ … Nhìn vào nữ tử đang ngủ thiếp đi trong lòng mình , hàng mi cong rung rung như cánh ve , thân người toát lên vẻ mềm yếu đáng yêu , hắn khẽ hôn lên trán cô , nói khẽ :
– Chúc em ngủ ngon , người con gái anh yêu nhất ! – Hắn dịu dàng vuốt mái tóc nâu hạt dẻ của cô . “Cũng may thuốc ngủ công hiệu tức thời ! Thuốc ngủ này sẽ bảo vệ em khỏi âm khí !”. Hắn khẽ thở dài . Nhanh chóng bế cô lên , luồng âm khí đen kịt đã bao quanh họ . Hắn nhíu chặt đôi mày .
– Âm khí này … hạng A sao ? – Hắn lẩm bẩm đánh giá . Thường thì hắn chỉ thấy có mỗi âm khí hạng C (màu tím) và hạng B (màu xanh dương) mà thôi . Hôm nay lại chứng kiến uy lực của luồng khí hạng A , chủ nhân đó chắc chắn không phải là người đơn giản . Hắn siết tay ôm chặt Như Quỳnh vào lòng , đôi mắt đỏ tinh anh quét lên thân ảnh từ từ xuất hiện trong làn khói đen đó . Một thân ảnh hoàn mĩ tiêu sái bước ra . Mái tóc bạch kim dài đến thắt lưng được buộc hờ bằng dây vàng . Khuôn mặt được thượng đế đặc cách chạm khắc một cách tinh tế . Mày kiếm , hàng mi rậm cong , đôi mắt hổ phách , môi bạc hoàn hảo khẽ nhếch lên tạo một cảm giác mị hoặc tao nhã . Người khoác lên bộ trang phục cổ dài . Các đường may khéo léo vừa vặn ôm lên thân hình chuẩn của anh ta . Các họa tiết chìm may bằng chỉ bạc được cách điệu trên vạt áo của anh ta trông cực kỳ sang trọng …
– TƯ – MÃ – THIÊN ?!!! – Tư Kỳ Phong nghiến răng nhìn anh ta , đôi đồng tử đỏ sẫm ánh lên vẻ căm hận tột cùng . Bàn tay nắm chặt thành quyền . Đầu Tư Kỳ Phong tái hiện những ký ức kinh hoàng năm xưa . Mày kiếm hắn nhíu chặt lại . Hắn nhìn Tư Mã Thiên đang cười mỉm kia , kẻ đã gây nên những đau thương cho hắn và cô . Tư Kỳ Phong không ngừng tính toán , dự liệu những chuyện gì sẽ xảy ra thì Tư Mã Thiên cất chất giọng tao nhã của anh ta , chiếc quạt được làm bằng thủ công rất tinh xảo phe phẩy trên tay anh ta càng tăng lên vẻ mị hoặc khó cưỡng :
– Hi , lâu rồi không gặp , Tư Kỳ Phong !………………………