Dạ Huyết

Chương 14: Người hầu ?!!!


Đọc truyện Dạ Huyết – Chương 14: Người hầu ?!!! tại website TruyenChu.Vip

The smile when you tore me apart (Nụ cười của anh xé nát linh hồn tôi)
You took my heart ! (Trái tim tôi đã bị anh cướp lấy)
Deceived me right from the start (Lừa dối tôi ngay từ giây phút đầu)
You showed me dream (Anh cho tôi thấy những giấc mơ thật đẹp)
I wish theyd turn to real (Tôi đã từng ước chúng sẽ thành hiện thực)
You broke the promise (Nhưng sao , anh đã phá vỡ lời thề)
And made me realise (Và tôi nhận ra rằng)
It was all just a lie (Nó chỉ là 1 lời dối trá)………..
(Angel)
—————-
Từ hôm đó, hắn nhốt cô trong căn phòng đen ảm đạm . Vùng đất mà hắn đang cai quản cũng y chang chủ nhân nó . Cũng là bóng tối bao phủ , có gì đó nghẹt thở khó tả . Chợt cô nghe có tiếng phạch phạch ngoài cửa sổ , cô nhìn ra thì thấy 1 con dơi đen bay vào .Rồi con dơi đó hóa thành hắn. Hắn đã trở về rồi , cô đứng sững người nhìn hắn ngây ngô . Phong liếc nhìn cô , trái tim đập bình bịch nhưng hắn cố giữ vẻ mặt lạnh lùng ấy bằng cách quẳng chiếc áo choàng đẫm máu vào người cô , chất giọng lạnh băng cất lên nói :
– Giặt nó !!!…
Như Quỳnh thấy máu tanh ướt đẫm chiếc áo choàng đen kịt , cô ngẩng đôi mắt bi thương , lo lắng nhìn hắn :

– Anh bị thương sao ? – Tay cô khẽ siết chặt chiếc áo trong lòng . Trái tim dậy sóng dâng trào một cảm xúc lạ lẫm .
Hắn sững người nhìn vào đôi mắt cô , hắn thấy được , trong đôi mắt nâu trầm ấy , là sự yêu thương vô bờ bến dành cho hắn ta . Trái tim khẽ đánh lệch một nhịp , hắn nhanh chóng quay người che giấu tâm trạng bối rối đó . Có lẽ , trong tận sâu trái tim băng , 1 góc nhỏ đó đang rung chuyển , như 1 ngọn sóng dạt dào đánh thẳng vào nơi trọng yếu , phá vỡ lớp băng bao phủ . Hắn vờ ho khan , đi nhanh về phòng tắm :
– Lắm lời !
Như Quỳnh thẫn người hướng mắt về căn phòng tắm . Tiếng nước chảy vọng ra làm cô tưởng tưởng ra hình ảnh những giọt nước còn đọng trên mái tóc đỏ hung của hắn , hắn sẽ khoác chiếc áo tắm đen bước ra , làn da trắng tương phản với chiếc áo đen càng tăng lên vẻ ma mị . Chợt , mặt cô đỏ bừng bừng , ôm lấy mặt mình khẽ hét :
– Trời ơi , mình bị sao vậy nè ? … (Tác giả : Hơ hơ ghê nha ghê nha ! . Như Quỳnh : Im , ta đánh chết mi giờ !)
Lăn lộn cù nèo trên giường 1 hồi , tay cô chạm vào chiếc áo choàng ban nãy . Cô sực nhớ lời hắn , rồi quay đầu sang phía bên phòng tắm :
– Hắn vẫn còn đang tắm mà … Làm sao có thể ?
Cô vừa dứt lời , tiếng nước chảy biến mất . Hắn bước ra khỏi phòng tắm . Đúng như những gì cô tưởng tượng ban nãy , quả là tuyệt mĩ ! Đôi mắt đỏ sẫm hiện hình ảnh của cô . Cô đờ người , cô như bị ánh mắt đó hút vào không thể nào thoát ra được . Hắn nhìn chằm chằm vào tay cô , thấy chiếc áo choàng đen đó . Như ý thức được hắn đang nhìn xuống phía tay mình , cô đọc được trong mắt hắn sự khó hiểu . Cô lắp bắp nói :
– Anh ban nãy sử dụng phòng tắm nên em chưa giặt đồ kịp ! – Nhanh chóng , cô lao vào phòng tắm , đổ xô nước ra để giặt áo cho hắn . Trời đang rất lạnh , cô cắn răng nhìn những vết máu chà mãi vẫn không sạch được , phòng tắm lại rất lạnh , nước cũng lạnh nốt . Tay cô ngâm nước lâu quá nên đã nhăn nheo lại hết . Miệng thở ra khói trắng :
– Phù phù lạnh quá ! – Cô hà hơi xoa xoa lòng bàn tay cho ấm . Nhiệt độ càng về đêm càng thấp , người cô càng co quắp lại . Ánh mắt cô trở nên mơ màng . Hơi nước phủ đầy mi mắt . Từ từ , cô cảm thấy mình chìm trong bóng đêm … Màn đêm thật lạnh và cô đơn , chỉ một mình cô bước đi trong đó . À không , có ánh trăng . Trước mắt cô là cảnh vầng trăng thật khuyết , mang màu đỏ như máu . Sương đêm khẽ nhỏ giọt trên đầu lá héo úa . Khung cảnh mang màu tuyệt vọng của cái chết . Cô thấy mình đứng đó , giữa bầy sói hoang . Chúng xâu xé cô , máu đỏ ướt đẫm khung cảnh thê lương . Mùi máu tanh nồng lởn vởn , cô hét lên trong không trung :
– KHÔNG !!!!!!!!!!……….
Bóng tối lại bao phủ cô . Cô thấy mình như trôi lững lờ trên dòng nước . Cảm giác lâng lâng không nơi tựa vào . Giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má , trong gió có tiếng thoang thoảng quen thuộc :
– Thiệt tình, em lại khóc nữa rồi !!! Muốn làm em đau, quả thực quá dễ dàng !!!

– Tôi sẽ không để cho em phải khóc ! Cô bé ngốc !
Như Quỳnh cảm nhận được thân thể mình như ấm áp lại , bờ má đọng lại 1 cảm giác nóng hổi … Cô cảm tưởng như mình được nhấc bổng lên 1 cách nhẹ nhàng . Và theo phản xạ đó , cô chui rúc vào nơi ấm áp nhất , khẽ chép miệng 1 cái rồi ngủ mê mệt , làm ai đó đang bế cô cũng phải bối rối . Trái tim hắn đập thình thịch , cô đang trong tay hắn ? Đang nằm trong lồng ngực hắn , ngủ rất ngon ? Phong chợt phì cười . Hắn để cô lên chiếc giường ấm áp . Kéo chăn lên đắp cho cô . Tay ôn nhu vuốt khẽ mấy lọn tóc mái vươn trên mặt , cô khẽ nhăn mặt lại … Hắn lại cười , nụ cười chân thành hiếm hoi nở trên môi . Cầm lòng không đặng trước sự ngây thơ của cô . Hắn cúi xuống hôn lên đôi môi mọng nước .
– Thật mềm mại , đúng như trong trí nhớ của tôi , cô bé ! – Hắn hôn thật sâu . Môi hắn tham lam mút lấy hết chất ngọt của môi cô . Cô khẽ nhăn mặt ưm ưm nhưng cũng dẩu môi lên như gặp chuyện gì đáng yêu lắm . Hình như trong mơ cô cũng đang hôn ai đó .
– Cô bé ngốc nghếch, em hôn ai thế ? Làm tôi ghen đấy ! – hắn lắc đầu bó tay trước sự vô ý tứ của cô . Hắn lại hôn lên trán cô , khẽ nói :
– Tôi đi ! Ở nhà ngoan ! – Rồi hắn phất áo biến mất trong màn đêm lạnh lẽo .
———————-
Sáng hôm sau : Như Quỳnh mơ màng nheo nheo đôi mắt mình . Cô bật dậy , não vẫn đang trong tình trạng không xác định . Mấy giây sau , cô giật mình :
– Chết mồ , chiếc áo chưa giặt xong mà ? ….- Cô nhìn xung quanh – Ủa đây phòng ngủ mà , sao mình lại ở đây cà ? – Lắc đầu khó hiểu . Cô quay tới quay lui thì thấy trên chiếc bàn ngủ có tờ giấy , cô cầm lên đọc :
“Hôm qua thấy em ngủ nên tôi đã đưa em vào phòng rồi ! Mà tôi nhớ hôm qua tôi cũng chẳng bắt em phải giặt chiếc áo cho tôi ngay lúc đấy ! Sáng mai quản gia Long sẽ đưa bữa sáng đến cho em . Nhớ ăn sáng đúng giờ ! Tôi đi có việc gấp”.
CỐC CỐC CỐC
– Tiểu thư , người đã dậy chưa ạ ? – Tiếng gọi của Long quản gia .
– Vâng tôi dậy rồi . Anh cứ việc vào !

– Chào buổi sáng tiểu thư ! Mời người dùng bữa sáng ! – Long quản gia mỉm cười cung kính . Anh bưng cho cô 1 khay điểm tâm . Món cá hồi thượng hạng ăn kèm với scope và salad . Chúng đựng trên những chiếc khay bằng bạc bóng loáng , hoa văn được trang trí bằng các viên dạ minh châu tinh tuyền lấp lánh . Cô nếm thử một miếng . Mắt trở nên sáng rực , tỏ vẻ ngạc nhiên quay phắt về phía anh :
– Rất ngon ! Qủa là món ăn hảo hạng ! Cá rất tươi nướng vừa chín tới , mùi vị thoang thoảng chứ không tanh nồng . Sốt bierge-sauce rất hợp với món cá này . Cả scope và salad cũng tuyệt hảo và vừa miệng … – Cô nói lên nhận xét của mình
Đáy mắt Long quản gia xẹt lên tia ngạc nhiên rồi biến mất , anh mỉm cười cung kính gật đầu :
– Tiểu thư có vị giác rất tinh tế ! Đúng như những gì tiểu thư đã nhận xét ! Tất cả các nguyên liệu được dùng đều là hảo hạng được tuyển lựa ngay sáng sớm !
– Đầu bếp nào đã làm món này vậy ? Ông ta quả là 1 đầu bếp thiên tài ! – Cô thán phục nói .
– Tiểu thư quá khen , tôi sẽ chuyển lời này đến cho vị đầu bếp đó . Chắc chắn ông ta sẽ rất vui !
– Hì hì có gì đâu ! Tại tôi rất thích thưởng thức những món ăn như thế này !..
– Cô gãi gãi đầu . Hành động rất giản dị không chút cầu kì . Nụ cười tươi sáng , rạng rỡ không nhiễm chút bụi trần . Long quản gia thoáng vụt tia sững người , trái tim anh khẽ đánh “thịch” nhưng trong nháy mắt đã bị anh nhanh chóng che giấu . Anh cúi đầu nhắm mắt để ngăn mình không nhìn vào đôi mắt nâu trầm ấy . Anh lẩm bẩm khẽ trấn an mình :
– Không sao , tại mình không được khỏe thôi !
– Này .. anh bị làm sao thế ?!!…- Cô huơ huơ tay …
Anh mở mắt , mặt cô gần sát mặt anh . Não anh như chết đứng , ngơ ngác nhìn cô .
– Nhìn kỹ cô ấy … đẹp quá ! – Anh tự lẩm bẩm trong lòng .
Giờ anh mới nhìn kỹ . Cô mang một vẻ đẹp thông minh , năng động của phương Tây và cả sự huyền bí , cổ kính của phương Đông . Làn da màu tôn lên vẻ năng động và gợi cảm . Đôi mắt nâu trầm ấm được điểm tô thêm bờ mi cong vút tạo nên sắc sảo rung động lòng người . Đôi môi đỏ hồng chúm chím dễ thương . Cánh mũi thẳng mang vẻ quý tộc Anh . … Vóc dáng cân đối , tuy cô hơi nhỏ con nhưng chính vì điều đó càng tạo nên sức hấp dẫn toát ra từ cô . Cơ thể cô toát ra hương thơm dìu dịu của hoa quỳnh quyến rũ in sâu vào trí nhớ người khác . Anh mơ màng mà quên luôn nhiệm vụ của mình … Chợt tiếng gió lạnh người vụt qua sóng lưng làm anh bừng tỉnh . Anh khẽ lắc đầu cho sự mạo phạm của mình , khẽ mắng mình 1 cái . Anh tao nhã bước đến bàn trà . Anh khẽ nâng cổ tay lên rót đều chất lỏng màu đỏ sẫm vào tách trà bằng sứ được chế tác 1 cách tinh xảo và sang trọng . Hương thơm ngào ngạt thoang thoảng cả căn phòng . Anh cung kính đưa tách trà cho cô . Cô khẽ đón lấy , nâng lên thưởng thức :
– Là Assam sao ?!!…- Cô tròn mắt ngạc nhiên . Cô đã từng thưởng thức món trà này chỉ 1 lần nhưng không thể nào quên được hương vị đậm đà ngây ngất lòng người được . Thật sự món trà này là 1 cực phẩm !
– Vâng , sáng nay tôi nghe tin có lá trà ngon nên đã đặt mua !… Tiểu thư thích chứ ạ ? … – Anh cũng hơi bất ngờ trước kiến thức của cô bé này .

– Cám ơn anh , tôi rất thích ! – Cô tươi cười nhìn anh , miệng khẽ nhấp 1 ngụm trà . Vừa đậm đà , vừa ngọt dịu lại thanh thanh … Qủa là rung động lòng người …
2 người nói chuyện vui vẻ không để ý đến người đàn ông đã về từ lúc nào . Mặt hắn đen sì sì , mắt chuyển sang đỏ sẫm , tay nắm thành quyền . Hắn đi tới khẽ lườm cháy Long quản gia , ôm cô đẩy vào phòng tắm . Hắn ra lệnh cho cô đi tắm , rồi quay sang anh mà nói :
– Sau này cẩn thận ! Đừng để tôi nhìn thấy cảnh này ! – Giọng hắn trầm trầm , không khó nhận ra có sự khó chịu trong lời nói của hắn . Anh hơi ngạc nhiên nhưng cũng cung kính gật đầu :
– Vâng ạ !!!… – Nói xong , anh lui ra ngoài , để lại bầu không khí tĩnh mịch . Tiếng đập cửa rầm rầm , giọng của Như Quỳnh la lớn :
– Này này, kêu tôi tắm thì cũng phải cho tôi lấy quần áo chớ !!!
Đạp cánh cửa phòng tắm , hắn sấn sổ bước vào , nhìn cô đang đứng đó . Đôi mắt cô hơi hoảng sợ nhưng cũng cố nói cứng :
– Đồ biến thái ! Tại sao anh lại xông vào đây ? – Cô chống nạnh nhìn anh . Chau mày nhìn anh giận dữ . – Lỡ anh vào lúc tôi đang thay quần áo, tôi sẽ kiện anh !..
– Tôi nhắc cho em nhớ ! Tôi – là – chủ – nhân – của – em ! – Hắn gằn giọng , chợt khóe môi nở nụ cười gian – Em có – thể – khỏa – thân – trước – mặt – tôi , nhưng không – được – cười – nói – trước – mặt – ai – khác – trừ – tôi – ra !… – giọng nói hắn đầy bá đạo tuyên bố chủ quyền .
– Tôi … tôi … ! – Cô đỏ bừng mặt . Cô nghĩ hắn thật sự là biến thái , tại sao lại nói như vậy chứ . Nhưng sao lòng cô có gì đó ấm áp … “Mình đang nghĩ cái quái gì thế này ? Mình điên rồi !!!” Cô ôm đầu …
Đột nhiên , cô chợt thấy mình rơi vào trong lồng ngực ấm áp . Ngẩng đầu lên thấy hắn đang ôm cô vào lòng . Hắn nhắm mắt khẽ hít hà hương thơm cơ thể cô . Khoảng cách gần như vậy , tim cô đập “thình thịch” , mặt bất giác đỏ lên như trái cà chua chín …. Cô cố sức đẩy hắn ra , nhưng tay hắn như chiếc gọng kìm khóa chặt cô lại , không cho cô có cơ hội vùng vẫy . Hắn ôm cô thật chặt , giọng nói đầy nam tính phà lên tai cô :
– CẢ – ĐỜI – NÀY , EM – KHÔNG – THỂ – THOÁT – KHỎI – TÔI !!!….
————————-
Tác giả : Cảm ơn các bạn đã đọc và vote cho mình nhá . Thực sự không ngờ rằng mình có thể đạt được lượt view như vậy ! Mình sẽ cố gắng viết hay hơn nữa . Mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình nhá ! ^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.