Đọc truyện Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn Không Yêu Đương – Chương 98: Không Muốn Trở Thành Người Khác
Không lâu sau, Nghiêm Cái đi thử vai.
Hai ngày này anh đã hoàn toàn nắm vững kịch bản.
Không những đọc đi đọc lại hai, ba lần mà còn tự thử diễn rất nhiều lần, có thể nói là nhiệt tình hơn tất cả các kịch bản từng diễn trước đó.
Đoạn Bắc để ý, biết anh thích vai diễn này nên lập tức liên hệ với đạo diễn để xác định chuyện từ sớm, đến lúc đó chỉ cần đi thử vai cho có là được.
Chỉ là không ngờ đạo diễn và Lâm Kỳ Chinh đã thỏa thuận xong xuôi từ trước, lúc Lâm Kỳ Chinh giới thiệu và đề cử thì vai diễn này gần như đã định cho Nghiêm Cái.
Lý do là nhân vật Phương Tử Kình này căn bản chỉ mời một mình Nghiêm Cái tới thử vai.
Nếu đã có dàn xếp nội bộ thì Đoạn Bắc cũng yên tâm, không đi cùng Nghiêm Cái tới thử vai.
Có điều hắn không nói cho Nghiêm Cái chuyện đã thành, chỉ để anh phát huy như bình thường.
Điền Túc kỳ thật có đi theo…!Chỉ là lúc có Lục Thú ở đây, hắn cảm thấy bản thân không giống trợ lý mà giống không khí nhiều hơn…!Còn là không khí xung quanh những kẻ đang yêu…!Chua không tả nổi.
Lục Thú im lặng chờ bên cạnh, Nghiêm Cái lên sân khấu.
Anh đã có kịch bản từ trước.
Đạo diễn cũng không khách khí, chọn một phân cảnh Phương Tử Kình vừa tra án vừa nói chuyện cười đùa với sử quan.
Chỉ là không có ai diễn sử quan, Nghiêm Cái sẽ phải phối hợp với bạn diễn vô hình.
Nghiêm Cái nở nụ cười rạng rỡ, lúc quay người sang bên cạnh đầu đã hơi ngẩng lên, mắt nhìn phía trước, thế nhưng lại vừa như vô tình vừa như cố ý liếc về phía sử quan ngồi bên cạnh, cười: “Hồng Phương Quán ở thành nam xướng tiểu khúc khá hay, huynh biết không…”
Nghiêm Cái diễn nhưng trong lòng lại âm thầm phủ định.
Không, không phải như vậy.
Anh ôm một bụng ôm hoài nghi diễn xong cảnh này, sau đó lập tức dừng lại, nhìn về phía đạo diễn, Lâm Kỳ Chinh và nhà làm phim ngồi phía dưới, hỏi: “Tôi có thể thử lại một lần không?”
Lục Thú quan sát từ xa, im lặng chìm người trong bóng tối.
Người bên dưới gật đầu, vì thế Nghiêm Cái bắt đầu diễn lại.
Lần diễn này trên mặt Nghiêm Cái ban đầu không để lộ bất kỳ biểu cảm gì.
Anh hờ hững đi vài bước sau đó đột nhiên cúi người, như thể nhẹ nhàng ngắt một cây cỏ đuôi chó trên mặt đất rồi tiếp tục đi về phía trước.
Bầu không khí nhuộm vẻ an nhàn và yên ả.
Đến lúc này anh mới như vô tình nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh, nhoẻn miệng cười, vẻ cà lơ phất phơ nói: “Hồng Phương Quán ở thành nam xướng tiểu khúc khá hay, huynh biết không…”
Không, vẫn không đúng.
Nghiêm Cái thầm thấy không hợp lý nhưng lại không thể chỉ ra điểm không hợp lý ở đâu.
Rõ ràng đã chuẩn bị rất kỹ càng nhưng không hiểu sao anh vẫn không thể hoàn toàn nhập vai.
Đạo diễn không nói gì, chỉ nhíu mày để anh rời đi trước.
Nghiêm Cái không đi ngay mà đứng ở hành lang bên ngoài cùng Lục Thú đợi Lâm Kỳ Chinh.
Đạo diễn quay sang nói với Lâm Kỳ Chinh: “Cảm giác thật ra không kém, chỉ là luôn có vẻ…!thiếu một chút, biểu hiện có vẻ khác với những gì tôi thấy lúc trước.
Tôi không tuyển diễn viên khác, hay anh ra ngoài xem cậu ấy thế nào?”
Lâm Kỳ Chinh gật đầu, bình tĩnh đứng dậy đi ra ngoài.
Nghiêm Cái vừa nói chuyện với Lục Thú xong thì nhìn thấy Lâm Kỳ Chinh.
Anh gọi một tiếng “Thầy.”
Lục Thú cũng vô cùng lễ phép khẽ mỉm cười với Lâm Kỳ Chinh, chủ động lên tiếng: “Chào thầy, em là Lục Thú.”
“Chào cậu.” Lâm Kỳ Chinh luôn rất lịch sự, huống chi ông biết đây là người trong lòng của học trò cưng nhà mình, vì thế còn tặng thêm nụ cười hiền từ, bắt tay với Lục Thú rồi mới hỏi Nghiêm Cái: “Khi nãy ở trên sân khấu sao thế? Trong người không khỏe à?”
“Không có.” Nghiêm Cái lắc đầu, khẽ nhíu mày: “Em cảm giác bản thân đã nắm được kịch bản, cũng đã hiểu rõ nhân vật.
Mấy ngày nay ở nhà cũng có diễn thử, chỉ là không biết vì sao cứ có cảm giác mình không thể vào trạng thái.”
“Sao?” Lâm Kỳ Chinh biết Nghiêm Cái hiện tại không phải người dễ mất bình tĩnh nên đưa tay vỗ nhẹ vai anh: “Chuyện vào trạng thái này ngày mai thầy sẽ gặp em bàn thêm.
Vai diễn này đã định là của em, cứ thả lỏng bản thân đi.
Cố lên.”
*
Lục Thú không phụ trách chuyên chở Điền Túc.
Kết thúc buổi thử vai chóng vánh, Điền Túc phải một thân một mình tự đi về.
Lúc ngồi trên xe, trong đầu Nghiêm Cái vẫn nghĩ đến trạng thái của mình lúc thử vai.
Anh không có mấy cảm giác vui vẻ vì giành được vai diễn, trái lại còn dâng lên vài cảm xúc bất thường.
Lục Thú liếc mắt nhìn Nghiêm Cái rồi ngẩn ra trong giây lát, sau đó lập tức quay đầu nhìn thẳng.
Hiện tại hắn thật sự không dám đảm bảo lúc có anh ngồi bên cạnh, bản thân lái xe sẽ không mất tập trung.
An toàn vẫn là quan trọng nhất, Lục Thú cố gắng khuyên can chính mình không được mải nhìn anh, thế nhưng vẫn không tự giác lên tiếng hỏi: “Cảm giác vẫn không tốt à?”
“Ừ.” Nghiêm Cái gật đầu, hơi dựa người lên ghế rồi nói tiếp: “Cũng không biết vì sao, rõ ràng có thể hiểu nhân vật nhưng dù là ở nhà hay trên sân khấu đều không thể nhập vai.
Cảm giác rất kỳ quái.”
Trước khi thử vai, Nghiêm Cái thật ra không quá nắm chắc, lý do là vì tự bản thân anh cũng cảm thấy mình diễn không tốt lắm.
Kết quả đúng như anh dự kiến, chỉ là không ngờ diễn như vậy mà đạo diễn vẫn dám chọn anh.
Nghiêm Cái nhắm mắt thử cảm nhận một chút nhưng vẫn không tìm được cảm giác đúng.
Cuối cùng anh chỉ có thể nản lòng dựa người lên ghế, sau đó nghiêng mặt nhìn về phía Lục Thú, nhất thời lại cảm thấy hắn quá đẹp mắt, trông hấp dẫn hơn kịch bản gì đó gấp trăm ngàn lần.
Tâm trạng không tốt…!Muốn hôn em ấy.
Nghiêm Cái nghĩ vậy rồi làm thật, cũng quên luôn mấy ngày trước ai là người nói không được mất tập trung khi lái xe vân vân mây mây, cứ thế tiến sát lại hôn một cái.
Hôn xong, Nghiêm Cái lập tức trở về vị trí cũ, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lục Thú cũng bó tay với Nghiêm Cái, thế nhưng trong lòng hắn lại thấy vui chết được, như thể có pháo hoa nổ bùm bùm.
*
Ngày hôm sau, Nghiêm Cái quyết định đi tìm Lâm Kỳ Chinh.
Lâm Kỳ Chinh đã pha trà cho họ từ sớm, kịch bản đặt ở một bên.
Uống trà xong, Lâm Kỳ Chinh đưa Nghiêm Cái đi điều chỉnh trạng thái.
Lục Thú nghĩ rồi vẫn đi theo nhưng không vào trong mà chỉ đứng ở bên ngoài.
Nghiêm Cái nhìn Lâm Kỳ Chinh chọn một phân cảnh trong kịch bản rồi nhanh chóng nhập vai.
Phương Tử Kình và sử quan chia nhau đi tìm manh mối, không những thế còn đặt cược xem ai có thể tìm ra trước.
Manh mối của Phương Tử Kình vốn bị chặt đứt.
Hắn đang đăm chiêu đi trên đường thì chợt nhớ đến một điểm mấu chốt, sau đó lập tức tìm đến Hồng Phương Quán ở thành nam tìm tú bà.
Không ngờ sử quan còn đến Hồng Phương Quán trước hắn một bước.
Phương Tử Kình nhìn thấy bóng người quen thuộc thì đi vào theo.
Lụa đỏ giăng khắp nơi, bóng lưng sử quan trong khung cảnh tửu sắc cứ thấp thoáng như ẩn như hiện.
Phương Tử Kình bất giác đứng lại tại chỗ, có điều cuối cùng vẫn quyết theo sát từng bước của sử quan.
Sử quan mảnh khảnh, mặc y phục dài rộng màu đen trông đặc biệt bắt mắt nhưng cũng dễ dàng hòa vào đêm tối, bước từng bước vững vàng.
Thiếu niên cao gầy rắn rỏi, mặc y phục màu trắng thêu viên đỏ, đi từng bước vào trong lòng sử quan.
Sau đó hai người chạm mặt, có điều bị ngăn cách bởi một tầng rèm châu màu đỏ tại Hồng Phương Quán.
Cả hai đều biết người kia là ai nhưng lại không lên tiếng.
Thiếu niên biết người phía sau rèm là sử quan nên không dám vén rèm lên.
Sử quan biết người phía sau rèm là thiếu niên, thế nên im lặng chưa rời đi.
Cả hai người đều không cử động, chỉ có tiếng hát của ca cơ như có như không vang lên, thấp thoáng truyền qua tầng lụa đỏ, qua vô số ngọn đèn, cuối cùng dừng lại tại khoảng cách gần trong gang tấc giữa hai người họ.
Cuối cùng ca cơ kết thúc khúc hát, hai người lại tản ra.
Một đêm như chưa từng thấy mặt, chưa từng nghe tiếng nhưng lại như gió xuân đã qua, quyến luyến cả đời.
.
Truyện Bách Hợp
Vì thế ngày hôm sau Phương Tử Kình trêu chọc sử quan về chuyện này.
Hắn không vạch trần mà chỉ nói khúc hát của ca cơ thật dễ nghe.
Nghiêm Cái đứng tại chỗ, nhắm mắt lẳng lặng suy nghĩ.
Bốn phía không phải nhà cao tầng lạnh lẽo mà là kỹ viện thời nhà Tần, không gian không yên tĩnh mà có tiếng sáo văng vẳng, phía trước không phải khoảng trống mà là tấm màn trướng bằng lụa đỏ mềm mại.
Thiếu niên nhiệt huyết chợt dừng lại vì nhìn thấy bóng dáng của sử quan, sau đó hắn như si ngốc đuổi theo hình bóng ấy.
Một bước rồi lại một bước, hắn cách sử quan gần như vậy.
Ánh nến như lấp lòe ngay trước mắt anh.
Nghiêm Cái nắm lấy tấm lụa đỏ vô hình, ngón tay vì dùng quá nhiều sức nên trắng bệch, khớp xương cũng lộ rõ, sau đó lại thả ra trong chớp mắt.
Trạng thái hiện tại rõ ràng rất tốt.
Lâm Kỳ Chinh đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy rất hài lòng.
Không hiểu vì sao ngày hôm qua lúc thử vai học trò mình lại như vậy, trạng thái hiện tại quả thật không thể tốt hơn.
Ông nhận ra bên ngoài có người nên vô tình liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Lục Thú đang đứng nhìn Nghiêm Cái khẽ mỉm cười.
Nghiêm Cái hiện tại là thiếu niên truy tìm sử quan…!Mà Lục Thú…!
Ánh sáng trong mắt Lục Thú cũng giống như ánh sáng trong mắt thiếu niên đang vội vàng đuổi theo, mong muốn nhìn thấy sử quan.
Đúng lúc này Lục Thú nhìn thấy Lâm Kỳ Chính, sau đó lễ phép cười với ông.
Lâm Kỳ Chinh khẽ gật đầu, cũng mỉm cười lịch sự với hắn.
Cuối cùng hai người lại chuyển tầm mắt về phía Nghiêm Cái.
Thế nhưng trạng thái lúc này của Nghiêm Cái đã khác trước.
Không biết là từ lúc nào, trên người anh đột nhiên không còn cảm giác của Phương Tử Kình nữa.
Trạng thái lập tức trở về như ban đầu.
Dù Nghiêm Cái cố gắng hết sức nhưng cảm giác vừa rồi đã biến mất không chút dấu vết.
Động tác tuy tự nhiên không cứng nhắc nhưng đã đánh mất thần thái của nhân vật, nét tương đồng giữa diễn viên và nhân vật hoàn toàn không còn tồn tại.
Bản thân Nghiêm Cái cũng nhận ra điểm không ổn.
Anh diễn xong cảnh này thì dừng lại nhìn về phía Lâm Kỳ Chinh: “Em thử lại một lần nữa.”
Lâm Kỳ Chinh gật đầu.
Nghiêm Cái không nghỉ ngơi mà quay về chỗ cũ, nhắm mắt điều chỉnh rồi lập tức bắt đầu.
Lần này hiển nhiên cũng khác với lần trước.
Từ lúc bắt đầu chân mày Lâm Kỳ Chinh đã hơi nhíu lại, đến tận khi Nghiêm Cái diễn xong vẫn chưa giãn ra.
Nếu nói về việc diễn giải hành động cụ thể thì tuyệt đối không có vấn đề, vì nhắc đến diễn xuất thì trong thế hệ diễn viên mới khó ai có thể vượt qua Nghiêm Cái —— Lâm Kỳ Chinh quả thật không nghĩ ra người nào khác có năng lực hơn anh.
Nhưng vẫn không có thần thái kia.
Rõ ràng khi trước trong mắt Nghiêm Cái đã có ánh sáng, anh đã có thể biến bản thân thành Phương Tử Kình, thành công diễn giải nhân vật, thế nhưng trạng thái này đột nhiên bị cắt đứt, thậm chí đến thời điểm hiện tại vẫn không thể kết nối trở lại.
Đôi mắt Nghiêm Cái vẫn đen như dòng nước sâu không thấy đáy, Phương Tử Kình chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc chóng vánh.
Nghiêm Cái cũng cảm thấy bất lực.
Anh có thể xây dựng lại thế giới khi nãy nhưng không có cách nào trở thành Phương Tử Kình.
Anh thử hết lần này đến lần khác —— vẫn không có gì thay đổi.
Đến khi trán Nghiêm Cái ướt đẫm mồ hôi thì Lâm Kỳ Chinh bỗng nhiên hô dừng.
Ông nói với Lục Thú đang lau mồ hôi giúp Nghiêm Cái: “Cậu ra ngoài một lúc đi, để tôi xem lại.”
Lục Thú nghe vậy tuy có hơi khó hiểu nhưng vẫn lau chút mồ hôi còn sót lại trên trán Nghiêm Cái rồi mới đi ra.
Lúc này Lâm Kỳ Chinh mới để Nghiêm Cái điều chỉnh một lát rồi thử thêm lần nữa.
Lần này không hiểu sao Nghiêm Cái lại vào đúng trạng thái.
Rõ ràng là tình tiết giống nhau, địa điểm không thay đổi, khi trước không thể, thế nhưng lần này ——
Lâm Kỳ Chinh dường như đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Ông lại đi ra gọi Lục Thú tiến vào.
Quả nhiên như dự đoán của ông, Lục Thú vừa bước vào, Nghiêm Cái cảm nhận được sự tồn tại của hắn là lập tức thoát ly khỏi vai diễn.
Lâm Kỳ Chinh:…!
Lúc có Lục Thú, Nghiêm Cái căn bản không thể vào trạng thái.
Lục Thú vừa đi, Nghiêm Cái lại có thể lập tức nhập vai.
Lâm Kỳ Chinh bừng tỉnh, chợt nhớ đến khoảng thời gian mình yêu đương nhiều năm trước.
Cả hai một lòng một dạ, trong mắt đều là đối phương, không kẻ nào có thể quấy rầy —— được rồi, không khí như có mùi chua chua.
Nghiêm Cái cũng như chợt hiểu ra.
Lúc có Lục Thú ở bên cạnh, anh sẽ vô thức khát cầu hắn, không tìm được tinh lực muốn trở thành người khác.
Vì có Lục Thú, Nghiêm Cái cảm thấy quá hạnh phúc.
Anh không muốn trở thành người khác, anh chỉ muốn làm Nghiêm Cái.
Hết chương 94.
Editor: Tựu chung ý cả chương là Cái Cái yêu vào mị người, không muốn làm việc =))..