Đọc truyện Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn Không Yêu Đương – Chương 93: Về Nhà
Lục Thú vì muốn cùng Nghiêm Cái mỗi sáng tới đoàn phim đúng giờ nên quyết tâm thay đổi thói xấu ngủ nướng.
Bình thường giờ giấc ngủ nghỉ của hắn và Nghiêm Cái vô cùng tùy hứng ——
Nghiêm Cái ngủ khá sớm, vì phải đóng phim nên chưa đến 12 giờ đã như bé ngoan nghiêm chỉnh lên giường đi ngủ.
Cũng vì thế mà Lục Thú chiếm được món hời cực lớn.
Nghiêm Cái ngủ rồi hắn mới rón rén trèo lên giường, sau đó vô cùng cẩn thận kéo người vào trong lòng, cứ như vậy ôm suốt đêm không sợ tê tay.
Sáng ngày hôm sau, chỉ cần người trong ngực hơi cử động một chút là Lục Thú có thể lập tức tỉnh dậy theo, sau đó cưỡng ép bản thân rời giường tới đoàn phim.
Tuy nhiên không biết từ ngày nào đó, Nghiêm Cái bắt đầu ép hắn đi ngủ sớm.
Lục Thú nhất định không nghe, có điều không thể lay chuyển được Nghiêm Cái.
Nếu không ngủ đúng giờ thì mời hắn đi sang phòng khác, buộc Lục Thú phải nén đau thương từ bỏ điện thoại, mỗi ngày cùng anh ngủ sớm dậy sớm.
Cũng chính từ lúc này, cục diện bắt đầu thay đổi.
Lục Thú chính thức chuyển từ mỗi ngày tỉnh dậy vì động tác của người trong ngực sang tỉnh dậy vì động tác của người ôm mình trong ngực.
Lục Thú âm thầm có ý kháng nghị, có điều lần nào cũng như lần nào, lời còn chưa kịp nói ra đã bị một hai câu của Nghiêm Cái đánh cho tan tác.
Anh hỏi: “Em không muốn ngủ cùng tôi? Em chê tôi phiền phức sao?”
Lục Thú:…!
Nhìn dáng vẻ nghẹn họng của hắn, Nghiêm Cái cảm thấy rất hài lòng.
Anh nhận ra mọi người nói quả nhiên không sai, học cách nói chuyện của trà xanh và bạch liên hoa trong phim truyền hình thật sự rất có ích.
Đó, ít nhất trên phương diện này Lục Thú không phải ngậm bồ hòn làm ngọt sao.
Hai người còn đang đấu trí đấu dũng về chuyện ai ôm ai, bên ngoài những lời đồn đại đã bắt đầu bay đầy trời.
Chuyện này kỳ thật không kỳ quái.
Từ lúc ở trong đoàn phim hai người đã hay đi cùng nhau, còn ở chung một khách sạn, thường xuyên cùng nhau ăn cơm, cùng tới đoàn phim, thậm chí gần như dùng chung một trợ lý.
Đập vào mắt bao nhiêu người như vậy, rất khó khiến người ta không xì xào bàn tán.
Ý định của Nghiêm Cái là không cố tình tránh truyền thông.
Anh không định đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp nhưng cũng tuyệt đối không tìm mọi cách che giấu chuyện này.
Lục Thú lại càng không thèm để ý, tất cả đều tùy theo anh.
Nếu Nghiêm Cái không muốn nói, hắn nhất định sẽ không cho đám truyền thông kia hé miệng nói nửa lời.
Mà Đoạn Bắc…!
Đoạn Bắc cũng bó tay với Nghiêm Cái.
Tài nguyên kế tiếp đã dàn xếp xong xuôi, hơn nữa tất cả đều rất tốt.
Dưới tình huống như vậy, hắn không có cách nào nói Nghiêm Cái, cũng không biết nói anh như thế nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy an tâm một chút là ít nhất Nghiêm Cái không trực tiếp công khai, đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp.
Càng về cuối, tâm trạng của nhân vật Tử Tang càng thông suốt mở lòng hơn.
Nghiêm Cái xử lý quá trình chuyển giao tâm lý rất tốt, Thẩm Trì vô cùng hài lòng.
Tiến độ quay cũng nhanh hơn, “Đông Ly Hạ” bắt đầu bước vào giai đoạn kết thúc.
Cảnh quay của Lục Thú kỳ thật đã xong từ lâu, tuy nhiên mỗi ngày hắn vẫn kiên trì cùng Nghiêm Cái đến đoàn phim.
Thân là một lưu lượng lại gần như bỏ qua hết thảy công việc.
Bản thân Lục Thú cũng không biết nên làm thế nào để bù đắp và lấp đầy chỗ trống của một năm vừa qua, thế nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng Nghiêm Cái cười nhiều hơn.
Dù người vẫn gầy như trước nhưng tâm trạng tốt hơn rất nhiều, không những sẽ trả lời Điền Túc mà thi thoảng còn nói đùa với Thẩm Trì vài câu.
Từ sau khi Lục Thú tới đoàn phim, Đoạn Bắc liền tập trung vào chuyện của công ty nhiều hơn, rất ít khi tới đoàn phim thăm ban.
Tình cờ một lần đến phát hiện trạng thái của Nghiêm Cái tốt hơn đáng kể, không khỏi hi vọng Lục Thú ở bên cạnh anh nhiều hơn.
Dù sao thì thân thể khỏe mạnh mới là nhân tố quan trọng nhất của cây rụng tiền.
Quá trình hợp tác rất vui vẻ, “Đông Ly Hạ” đóng máy.
Nghiêm Cái trong lúc đóng phim trên cơ bản sẽ không lướt Weibo, thời điểm đóng máy mới đăng môt bài cảm ơn.
Nhóm Cái Phạn trông mà bật khóc.
Nghiêm Cái nhất thời không đành lòng nên ở lại Weibo thêm một lát.
Lục Thú rót một cốc nước, chậm rãi đến đứng sau lưng anh, ánh mắt nhìn thoáng qua giao diện tin nhắn của anh và fan.
Ba giây sau, Lục Thú đặt cốc nước trong tay xuống.
Mười giây sau, Lục Thú vô cùng chậm chạp bước vào phòng.
Mười chín giây sau, Lục Thú đã đăng nhập vào tài khoản clone trên Weibo.
Vẻn vẹn chỉ trong tầm 30 giây, Nghiêm Cái nhận được một tin nhắn Weibo.
Cơm Đĩa Thịt Nạc: Anh, lâu lắm rồi không thấy anh lên Weibo! Rất nhớ anh!
Nghiêm Cái đang tính không trả lời thì một tin khác của Cơm Đĩa Thịt Nạc lại nhảy đến.
Cơm Đĩa Thịt Nạc:【Thơm thơm】【Yêu anh】【Khóc thút thít】 Rất nhớ anh.
Không biết vì sao, Nghiêm Cái theo thói quen click vào trang cá nhân của người này.
Tự giới thiệu vẫn là câu nói kia…!Làm anh vô thức phải nhìn thêm một lần, sau đó ngạc nhiên phát hiện, người này đã…!sửa lại thông tin cá nhân trên Weibo.
Giới tính nữ đổi thành giới tính nam.
Nghiêm Cái tức khắc cảm thấy tâm tình phức tạp, tuy nhiên anh không thể chạy tới hỏi fan “Cậu là nam hay là nữ?” được.
Mắt anh lơ đãng liếc nhìn câu nói kia lần nữa, lại nhớ tới ba chữ “Giới tính nam”, nhất thời cảm thấy tâm tình càng thêm phức tạp, cực kỳ phức tạp.
Chính vào lúc này, cửa phòng bật mở, Lục Thú đi ra.
“Lát nữa chúng ta về nhà à?” Hắn chủ động hỏi Nghiêm Cái.
“Ừ.” Nghiêm Cái gật đầu, ánh mắt dừng một giây trên màn hình điện thoại, trong đầu vẫn là câu “Nghiêm Cái nằm dưới ta gào khóc nói yêu ta” kia, sau đó liếc mắt nhìn Lục Thú, quả thật tâm tình phức tạp muốn tự kỷ.
Weibo trong tay đột nhiên không thể lướt tiếp.
Nghiêm Cái cuối cùng vẫn không trả lời tin nhắn, tắt điện thoại.
*
Hoạt động thương nghiệp của Nghiêm Cái cũng dần giảm bớt.
Đoạn Bắc tuy miệng nói phải để Nghiêm Cái làm cây rụng tiền nhưng rốt cuộc vẫn quan tâm anh, căn bản không hề sắp xếp nhiều việc cho Nghiêm Cái.
Hắn để Điền Túc đưa Nghiêm Cái về nhà rồi bắt đầu cho nghỉ.
Ngày nghỉ đầu tiên, Lục Thú khăng khăng lôi kéo Nghiêm Cái, ép anh nằm trên giường ngủ với hắn đến tận 1 giờ chiều, dùng lý do ngủ bù để bào chữa cho bệnh lười.
Ngủ đến khi tỉnh vì đói, Nghiêm Cái cuối cùng không nhịn được rời giường trước.
Lục Thú nhanh chóng cảm giác được không có người bên cạnh nên cũng mơ màng xuống giường theo.
Vì thế hai người đàn ông lớn tướng đứng trong phòng bếp hai mặt nhìn nhau.
Nghiêm Cái biết nấu cơm, có điều chính anh còn cảm thấy rất khó ăn, khó ăn đến mức anh còn chẳng muốn ăn.
Bình thường đến đoàn phim thì không sao, thức ăn thế nào cũng có thể chịu đựng, có điều nghỉ rồi, anh không muốn vẫn phải hành hạ bản thân như vậy.
Lục Thú lại càng không phải nói, từ nhỏ đến lớn trên cơ bản gần như chưa từng vào phòng bếp.
Nghiêm Cái liếc hắn một cái, chậm rãi nói: “Không muốn ăn cơm ngoài.”
Lục Thú: “…!Hay là…!về nhà em?”
Hắn đã muốn đưa Nghiêm Cái về nhà từ lâu.
Phía mẹ và chị gái có thể tạm thời bỏ qua, hắn chỉ là muốn nói với anh trai mình đã theo đuổi được người ta rồi, hơn nữa còn có thể dẫn Nghiêm Cái về.
Người à, tốt nhất vẫn phải lừa về tận nhà mới được.
Nghiêm Cái nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, sau đó suy xét vài giây.
Vì thế Lục Thú bắt đầu châm ngòi thổi gió: “Dì giúp việc nhà em nấu ăn ngon lắm, em ăn từ nhỏ đến lớn.
Hiện giờ chúng ta bắt đầu đi, em lái xe đến nơi là vừa kịp có thể ăn.
Ăn xong một lúc là đi, mang theo khẩu trang tản bộ tiêu thực, siêu hợp lý đúng không?”
Nghiêm Cái khom lưng vì một bữa cơm, cứ như vậy theo người ta về nhà.
*
Lục Điển vốn định ra ngoài, có điều trước khi đi lại nghe thấy dì giúp việc nói lát nữa Lục Thú sẽ đưa bạn trai về ăn cơm.
Hắn cân nhắc một lát, quyết định lùi thời gian họp, nhân tiện báo cho cha Lục một tiếng.
Hai người đàn ông bắt đầu ngồi trong nhà chờ.
Thời điểm kế thừa gia nghiệp, cha Lục không quá để tâm tới công ty, chỉ chờ Lục Điển có đủ kinh nghiệm là lập tức chuyển giao hết công việc, bản thân thì vui vẻ đi du lịch khắp nơi, cũng hiếm khi ở nhà.
Độ tiếp nhận của ông rất cao, hoàn toàn không có ý kiến với việc con trai come out, cũng nhân tiện hỏi Lục Điển về chuyện bạn trai của Lục Thú.
“Là một cậu minh tinh.” Lục Điển thân là một người biết chuyện, lời ít mà ý nhiều: “Thú Thú rất thích, theo đuổi hai năm liền.”
Cha Lục ngầm hiểu, cũng không có ý coi thường, trái lại cảm thấy vô cùng bình thường.
Lý do là vì cả gia đình họ đều thích người đẹp.
Là minh tinh à, nhất định ngoại hình không tầm thường.
Nếu Lục Điển nói là người dung mạo thường thường, không mấy nổi trội ông mới cảm thấy không bình thường.
“Người như thế nào, con đã gặp bao giờ chưa?”
“Con chưa gặp.”
“Lát nữa đừng xị mặt ra đấy, làm anh trai tỏ ra hiền từ một chút, đừng có dọa bạn trai Thú Thú phải vất vả lắm mới theo đuổi được chạy mất.”
“…!Vâng.”
Trong lòng Lục Điển thầm hộc máu.
Lát nữa nếu hắn thật sự trưng ra bộ mặt từ ái cười nói mới dọa người ta chạy mất ấy?
Hết chương 89..