Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn Không Yêu Đương

Chương 50: Điện Thoại


Đọc truyện Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn Không Yêu Đương – Chương 50: Điện Thoại


Đến lúc nghỉ trưa, Diêu Đa Ý vẫn chưa có ý định rời đi.

Giờ không còn ai đặt hành lá trộn cay cho Nghiêm Cái, hôm nay cũng không có khẩu vị, Nghiêm Cái ăn không nhiều lắm.

Anh thấy mệt rã rời, tính nhanh chóng đi nghỉ trưa.

Lúc này mới để ý Lý Cần có vẻ vồn vã với Diêu Đa Ý hơn rất nhiều, ăn cơm cũng thò mặt tới.

Nghiêm Cái chẳng quan tâm việc hắn có bị ăn mắng té tát hay không.

Anh về đến phòng nghỉ thì mở Wechat ra xem, ngây người nhìn lịch sử trò chuyện, đếm đi đếm lại số tin nhắn bị thu hồi hơn mười lần rồi mới chịu đi ngủ.

Chợp mắt được hai mươi phút thì đến cảnh diễn buổi chiều.

Sự có mặt của Diêu Đa Ý quả nhiên làm chậm tiến độ quay.

Tiếng quát với giễu cợt không dứt.

Giữa một lô một lốc người bị chỉ trích răn dạy, Nghiêm Cái may mắn thoát nạn, rất giống một dòng nước thanh khiết không nhiễm bụi trần.

Hiện tại, dù là diễn viên hay nhân viên công tác đều có chung một ước ao là chỉ mình Nghiêm Cái độc diễn, mọi người mới có thể dễ thở hơn một chút.

Diễn tới diễn lui cuối cùng cũng xong.

Ai nấy như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng đạo diễn Trương lại đưa thêm một nhiệm vụ độ khó ác mộng, chính là đi ăn khuya với Diêu Đa Ý, lý do là vì khi nãy hắn máu dồn lên não bỏ qua cơm tối.

Điền Túc đứng bên cạnh Nghiêm Cái, nhỏ giọng thì thầm: “Đạo diễn Trương thật đáng thương, đến giờ còn phải đi ăn khuya tiếp, người này —”
Hắn còn chưa nói xong đã có người gọi Nghiêm Cái: “Anh Cái, đạo diễn Trương gọi anh đi ăn khuya cùng kìa!”
Nghiêm Cái quay đầu nhìn Điền Túc một cái thật sâu.


Điền Túc làm như không có gì, trong lòng thì chột dạ muốn chết.

Hắn lén nhìn đi chỗ khác, sau đó nghe anh Cái Cái thân ái nói với giọng thật hiền hòa: “Cậu thích ăn lắm đúng không, đi cùng đi.”
Điền Túc: “…!Thật ra cũng không phải rất thích, em có thể từ chối không?”
Nghiêm Cái lại trả lời: “Xuyên qua hiện tượng nhìn thấu bản chất, cậu đây là đã nghiện còn ngại.”
Điền Túc: “…!Em không có…!Em thề hôm nay là ngày em không có tâm trạng ăn uống nhất đời này…”
Đạo diễn Trương là người hiền hòa, tất nhiên không ngại việc Nghiêm Cái dẫn thêm trợ lý.

Ngay cả Diêu Đa Ý cũng không để ý chuyện này, thêm cái bát đôi đũa là được.

Lão công thần hơn 50 tuổi tuy tính cách có hơi quái quái nhưng vẫn nhiễm căn bệnh chung của người có tuổi là thích náo nhiệt, còn để Điền Túc ngồi ngay bên cạnh mình.

Điền Túc mặt ngoài ngoan như cún, không dám ho he câu nào, trên thực tế trong lòng đã là mây rền gió cuốn.

Dạ…!thật sự cảm ơn ngài…!Tại hạ không dám động, không dám động.

Ban ngày nghe Diêu Đa Ý mắng người như hát, đến tối Điền Túc vẫn thấy hơi sợ, tay cầm đũa chung còn hơi run run.

* Đũa chung (公筷): Đũa dùng để gắp thức ăn từ đĩa thức ăn vào bát riêng, khác với đũa riêng dùng để gắp thức ăn từ bát lên miệng.

Nghiêm Cái thấy vậy, nhẹ nhàng nói vẻ bâng quơ: “Đừng sợ, đạo diễn Trương và Diêu tiên sinh đều là người hòa nhã.”
Diêu Đa Ý:…!
Điền Túc:…!Anh giỏi thì thử xem? Quên những ngày tháng đứng ngoài cửa ăn mắng ngập đầu rồi à?
Rõ ràng là một câu vô cùng bình thường nhưng lại khiến người nghe cảm thấy một lời hai ý, mơ hồ có sự châm chọc.

Điền Túc ngẩng đầu cười ngại ngùng, vội vàng xoa dịu bầu không khí: “Anh nói gì thế, em đâu có sợ Diêu tiên sinh với đạo diễn Trương —”
Hắn nói vậy nhưng cơ thể lại bán đứng, tay run đến mức thức ăn trên đũa rơi xuống bàn một cái bẹp.

Diêu Đa Ý:…!
Đạo diễn Trương vùi đầu ăn, im lặng không nói.


Nghiêm Cái không nhịn được cong khóe miệng, cúi đầu ăn tiếp.

Bốn người đều tập trung ăn uống, không nói câu nào, rất im ắng.

Ăn uống no say, Diêu Đa Ý bỗng nhiên mở lời.

Hắn nhìn về phía Nghiêm Cái, hỏi: “Vào vòng này được bao lâu rồi?”
Hắn nói xong, người phản ứng lớn nhất là đạo diễn Trương.

Hắn hơi bất ngờ nhìn Nghiêm Cái.

Nghiêm Cái lại trả lời rất bình thản: “Hơn ba năm.”
“Ba năm?” Giọng Diêu Đa Ý lớn hơn trước đó một chút, lại hỏi: “Sao trước đó không nghe tin gì về cậu?”
“Hai năm trước vẫn ở vòng lưu lượng, khi đó ngài vẫn đang trong vòng điện ảnh.” Nghiêm Cái nhìn về phía đối phương, không nhanh không chậm nói tiếp: “Sau lại bị công ty quản lý cũ đóng băng nửa năm.”
Bình thường đạo diễn Trương tiếp xúc với vòng lưu lượng khá nhiều, cũng nghe được ít chuyện của Nghiêm Cái, nhất thời còn tò mò hơn cả Diêu Đa Ý: “Vì sao vậy?”
Điền Túc cũng không biết lý do.

Ba cặp mắt đồng thời hướng lên người Nghiêm Cái.

“Đắc tội phía trên.”
Không nghĩ lại bị anh nhẹ nhàng nói cho qua như vậy.

Nghiêm Cái mỉm cười, nụ cười khác với trước đó: “Chuyện nhỏ mà thôi, hiện tại vẫn tốt.”
Thấy anh không muốn nói, bọn họ cũng không hỏi thêm.

Diêu Đa Ý như suy nghĩ gì đó, một lát sau hắn cúi đầu mở điện thoại.

Nghiêm Cái cùng Điền Túc trở về khách sạn.


Tối nay Điền Túc có vẻ kiệm lời một cách bất ngờ, hắn đưa Nghiêm Cái đến tận cửa phòng.

Nghiêm Cái vào phòng, xoay người chuẩn bị đóng cửa.

“Anh Cái —”
Điền Túc bỗng nhiên mở miệng.

“Sao?” Nghiêm Cái quay đầu, nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.

“Ý em là…” Điền Túc hiếm khi xoắn xuýt như vậy, nặn mãi không được một chữ, mặt căng thẳng đến mức đỏ bừng.

Nghiêm Cái trái lại không thúc giục, chỉ im lặng nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

“Chính là…” Điền Túc ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên phá vỡ im lặng: “Sau này sẽ tốt hơn, phải không anh?”
Nghiêm Cái nghe vậy, có hơi bất ngờ.

Một lúc sau, anh nhìn về phía Điền Túc, gật đầu.

Diêu Đa Ý thị sát ba ngày rồi rời đi.

Nghiêm Cái cảm giác ngày hắn đi, toàn bộ đoàn phim suýt thì rải hoa bắn pháo gõ trống chúc mừng, y hệt nông dân hát vang khúc ca khởi nghĩa.

Diêu Đa Ý đi rồi, Điền Túc lại cảm thấy anh Cái Cái của bọn họ mười mấy ngày này có hơi bất thường.

Lúc gọi điện cho chị Lâm, hắn lại ngồi xổm trong góc, bắt đầu cà kê: “Ví dụ là gần đây anh ấy rất hay đăng ảnh lên Weibo…”
“Chuyện này chứng tỏ cậu ấy bắt đầu có ý thức marketing bản thân, không tốt à?” Chị Lâm hỏi ngược lại.

“Em có bảo không tốt đâu?” Điền Túc cảm thấy rất ấm ức, hắn còn chưa nói hết: “Anh ấy đăng Weibo là marketing, có điều ngày nào cũng nhìn chằm chằm Wechat thì là gì? Em thấy cũng không có tin gì mới, vấn đề là thi thoảng anh ấy nhìn xong còn cười, thật sự…”
Điền Túc thật lòng cảm thấy lo lắng: “Em lo là anh ấy chịu quá nhiều áp lực từ công việc.

Chị xem, ngày nào anh ấy cũng trưng bộ mặt than, dù hơi khó coi nhưng vẫn bình thường.

Đột nhiên nhìn giao diện Wechat rồi cười, chị xem có kinh dị không? Em còn nghi là ảnh đang nói chuyện với chụy gái nữ quỷ nào đó.”
Chị Lâm nghe vậy, trọng điểm lại không đặt ở đây, trái lại còn nghiêm túc sửa lời Điền Túc: “Là nam quỷ.”
“Được được, là nam quỷ,” Điền Túc cũng không nghĩ nhiều, đảo mắt nhìn xung quanh, xác nhận bản thân vẫn ở khu vực an toàn, lại nói tiếp: “Vậy…!chúng ta có cần tìm thời gian đưa anh ấy đi bệnh viện xem như thế nào không?”

“Không cần.” Nhắc đến chính sự, chị Lâm lập tức lý trí trở lại.

Cô không đùa cợt với Điền Túc nữa: “Phản ứng từ hai đại ngôn đều rất tốt, doanh số của Duệ Sĩ cũng khá.

Việc cần làm hiện tại là tính đến tài nguyên tiếp theo.

Tới buổi họp báo “Vô Ý Thành Tiên” tôi sẽ đến thăm anh Cái Cái của cậu, tiện cho cậu ấy nghỉ vài ngày.”
Điền Túc kiên trì nói: “Em thấy sức khỏe của nam nghệ sĩ cũng rất quan trọng.”
Chị Lâm bắt đầu gạt hắn: “Không, với anh Cái Cái của cậu mà nói, công việc là quan trọng nhất.

Không tin cậu hỏi thử xem.” Lại chèn thêm một câu: “Chiều nay ba giờ tôi đến.” Sau đó cạch một tiếng cúp điện thoại.

Điền Túc nhìn cuộc gọi bị ngắt, nhất thời còn chưa phản ứng kịp.

Có điều thấy cảnh quay đã kết thúc nên đặt điện thoại xuống, chạy qua.

Nghiêm Cái vẫn luôn duy trì trạng thái.

Cảnh quay vừa rồi có cường độ cảm xúc rất cao, vì phối hợp với tình tiết nên đoàn phim không mở điều hòa.

Diễn xong, cả người anh đã mướt mải mồ hôi.

Điền Túc vừa đưa khăn cho anh vừa cầm chai nước, dẫn người đến phòng điều hòa.

Vào phòng chưa được bao lâu, khăn đã lau, nước cũng đã uống, Nghiêm Cái duỗi tay về phía Điền Túc.

Điền Túc làm bộ không hiểu, trợn mắt hỏi: “Anh sao thế?”
Nghiêm Cái chỉ nhìn hắn, không nói nhiều hơn một chữ: “Điện thoại.”
Đó đó, ảnh lại nữa rồi.

Điền Túc cảm thấy tiếc thương vô hạn với trạng thái bất thường này của anh, thế nhưng vẫn nén bi thương, đưa điện thoại qua.

Lúc Nghiêm Cái cầm điện thoại thì thấy vẻ mặt vặn vẹo với bàn tay run run của Điền Túc, lại thêm một lần cảm khái, đối phương thật sự thích hợp làm diễn viên.

Hết chương 48..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.