Đọc truyện Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn Không Yêu Đương – Chương 41: Tôi Không Nghe Tôi Không Thấy Tôi Không Tin
Nghiêm Cái thật sự bật cười.
Mấy câu cuối trong bản thảo chốt lại vẫn bị xóa đi, sau đó được đăng lên Weibo bắt đầu tuyên tuyền.
Chị Lâm nói mấy đại fan của Nghiêm Cái rất có sức chiến đấu, đầu giờ chiều tên anh lại xuất hiện trên bảng xếp hạng hot search một lần nữa.
Chị Lâm cũng ra sức hỗ trợ.
Vì bị Thất Lộ chèn ép nên con đường Nghiêm Cái đi càng khó khăn hơn.
Nếu chuyện này leo thang, có khả năng anh không thể tham gia show tống nghệ nào khác.
Nhưng có lẽ cũng vì lý do này mà tài nguyên hay hoạt động xã giao chị Lâm tìm cho Nghiêm Cái đều là tốt nhất, có khi còn tốt hơn những nghệ sĩ khác dưới tay cô.
Nghiêm Cái cẩn thận ngẫm lại, cuối cùng ngộ ra, tổng kết: Chuyện này tương tự như đạo lý trẻ nhỏ biết khóc có kẹo ăn.
Video Nghiêm Cái cõng người được chia sẻ rộng rãi.
Vì tốc độ truyền bá nhanh lại thêm hiện tại đang là thời kỳ lưu lượng phát triển mạnh nhất, hướng gió trên mạng đã bắt đầu đảo chiều.
Internet thật sự là một nơi thần kỳ, người giây trước vừa mắng chửi bạn, giây tiếp theo có khả năng trở thành fan của bạn.
Ví dụ như tài khoản với giọng văn ác liệt kia…!Nghiêm Cái nghĩ, mình và người này hẳn là có duyên lắm nên mới được xuất hiện tận hai lần trên Weibo của người ta trong cùng một ngày.
Lúc mới nhìn tên tài khoản, Nghiêm Cái còn thấy hơi khó tin.
Bách Niên Xuân: Thật xin lỗi, mặt tôi đau quá.
Nghiêm Cái đúng là một chàng trai ấm áp biết quan tâm【 khóc thút thít 】 Chị em xin hãy giơ cao đánh khẽ, tôi sai rồi【 khóc thút thít 】 Tôi xin gửi lời xin lỗi chính thức đến Cái Cái và nhóm fan Cái Phạn.
Bài đăng lúc nãy tôi cũng xóa rồi.
Thiếp cũng muốn được sủng! Tin nhắn inbox đã gửi, chờ ngài đến lật thẻ bài của thiếp! [email protected] Nghiêm Cái
Người này có vẻ là một nhân vật ăn dưa lâu năm trong giới giải trí, cũng có khá nhiều người theo dõi, nếu không bài đăng trước đó đã không bị đẩy lên đầu đề tài.
Nghiêm Cái click vào khu bình luận nhìn qua.
Cái Cái Điện Hạ Số 1 Thế Giới: Chụy gái à, có nhớ sáng nay ai tự xưng là bố của Cái Phạn hêm, tốc độ vả mặt còn nhanh hơn bánh tráng đấy【 đầu chó 】
Bách Niên Xuân trả lời Cái Cái Điện Hạ Số 1 Thế Giới: Tôi biết sai thật rồi mà【 khóc thút thít 】Nghiêm Cái thật sự rất tốt, sự chú ý của tôi lỡ va vào phải ánh mắt của chàngggg.
Đến giờ phút này đây tôi muốn diss Thất Lộ.
Vì cớ gì mà giải ước hợp đồng quá muộn! Cục cưng trong show nói một câu “Tốt hơn so với trước kia” làm con tim tôi rỉ máu, đau lòng chết đi được ;(( ~
Nghiêm Cái mở hộp thư thì thấy tin nhắn của người này thật.
Đối phương nhận lỗi rất thành khẩn, cũng chẳng để ý việc Nghiêm Cái có biết chuyện mình từng là antifan trước đó hay không mà kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Nghiêm Cái trả lời tin nhắn, sau đó thoát Weibo.
Dư luận thay đổi quá nhanh, buổi sáng còn có không ít người mắng chửi Nghiêm Cái tự cao tự đại, chớp mắt một cái, buổi chiều Nghiêm Cái nhờ việc lần này mà tăng thêm mấy trăm ngàn fan hâm mộ.
Sau đó, nhân khí dâng cao, lại thêm hai đề tài thành công leo hot search là# Nghiêm Cái số siêu nhọ #, # Vận may của Nghiêm Cái / Vận may của tôi #.
Nghiêm Cái còn click vào một đề tài xem thử.
Nắp Bình, Nắp Lọ Đều Là Cái Phạn:【 đầu chó 】Theo tui thì Cái Cái vẫn chưa tính là quá nhọ.
Ít nhất anh ấy còn mở ra 6 món đồ sau 12 hộp trống.
Nếu là tui khả năng cao còn chẳng mở được cái khỉ gì【 đầu chó 】【 đầu chó # Vận may của Nghiêm Cái / Vận may của tôi #, # Nghiêm Cái số siêu nhọ #.
Thật ra thì đọc những câu fan viết Nghiêm Cái cảm thấy khá dễ chịu.
Anh lướt mười bài liên tiếp, còn bấm like mấy cái, sau đó mau lẹ đăng xuất.
Điền Túc dùng clone trà trộn vào siêu thoại, hừng hực khí thế kề vai chiến đấu cùng các fan, thi thoảng lại báo cáo tình hình cho Nghiêm Cái.
Nghiêm Cái thoải mái dựa nửa người lên ghế, ngẫm lại kịch bản “Nổi Gió”.
Không biết vì sao, càng đọc anh càng cảm thấy nhân vật Triệu Lệ Ngũ biến chuyển không hợp lý.
Hai phần ba đầu, tính cách Triệu Lệ Ngũ được xây dựng rất rõ ràng: Thận trọng chín chắn, tinh thần trách nhiệm cao, tính tình co được dãn được, giao thiệp rộng rãi, gần như là người tình trong mộng của tất cả phái nữ.
Phần sau cốt truyện, Triệu Lệ Ngũ vượt qua giai đoạn khó khăn, tính cách nhân vật cũng biến đổi theo.
Có thể là vì đột nhiên xuất hiện một nam chính khác, Triệu Lệ Ngũ lúc này bỗng trở thành một ông chủ phủi tay phó mặc tất cả, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Hợp đồng được đưa đến, hắn không ngó ngàng cũng chẳng thèm ký tên, thậm chí nhiều khi trợ lý còn không thể liên lạc được với hắn.
Trải qua bao nhiêu thăng trầm, tính cách tất nhiên sẽ thả lỏng, tùy tính hơn trước nhưng không thể bất cần, không màng đến tới mức độ này.
Từ cái nhìn của Nghiêm Cái, Triệu Lệ Ngũ vẫn luôn chú trọng sự nghiệp.
Nếu không, với điều kiện và tính cách của hắn sẽ không độc thân nhiều năm như vậy, cũng sẽ không có chuyện bắt nam chính 1 tăng ca đến đêm muộn hay vì một sai sót trong công việc mà bắt toàn bộ nhân viên trong công ty ở lại phân tích sai phạm.
Nghiêm Cái không nghĩ một người như Triệu Lệ Ngũ có thể làm ra những chuyện như ở giai đoạn sau của kịch bản.
Với tính cách của Triệu Lệ Ngũ, sau khi vượt qua bao khó khăn gian khổ mới giành được điều mình muốn, hắn sẽ không mất đi hứng thú rồi bỏ mặc thứ mình vất vả lắm mới có được như vậy.
Cùng lắm thì thi thoảng sẽ cảm khái một chút nhưng chủ yếu sẽ vẫn ra sức làm việc để mở rộng, củng cố giang sơn trong tay mình.
Nếu tùy tính đã tùy tính từ sớm, không cần đợi đến tận bây giờ mới bùng nổ.
Nghiêm Cái thầm nhớ mấy chi tiết này, lật qua vài trang sau của kịch bản thì thấy những tật xấu này của Triệu Lệ Ngũ vẫn còn đó, không hề được giải quyết.
Triệu Lệ Ngũ dưới ngòi bút của biên kịch dường như thay đổi một trời một vực, đến mức khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Nghiêm Cái âm thầm liên hệ với đạo diễn Trương, chủ động nhắc đến chuyện này.
Anh không vội nói lên suy nghĩ của mình mà chờ đạo diễn Trương lên tiếng trước.
Đạo diễn Trương tuy là người hiền hòa thật nhưng trên phương diện này lại không hề dễ dàng nhượng bộ, chỉ nói kịch bản là do hắn và biên kịch cùng xây dựng, lý do này chưa đủ để họ xem xét sửa lại.
Hắn cho rằng Triệu Lệ Ngũ giai đoạn sau tùy tính như vậy là bình thường.
Nhân vật này chịu áp lực trong thời gian dài, đến lúc được thả lỏng thì tính cách sẽ thay đổi.
Hơn nữa, vấn đề lớn nhất trước đó của Triệu Lệ Ngũ là sản nghiệp gia đình.
Mâu thuẫn được giải quyết, gông xiềng trong lòng biến mất, thay đổi của hắn là hợp với lẽ thường.
Đầu dây bên kia ngừng lại thì Nghiêm Cái mới lên tiếng: “Tuyến phát triển chính từ trước đến giờ của Triệu Lệ Ngũ chính là sự nghiệp, chưa từng thay đổi.
Điều này có thể chịu ảnh hưởng từ cuộc sống và những trói buộc, rào cản trước đó của hắn.
Tuy nhiên dù cuộc sống có thay đổi, tôi không nghĩ là tuyến phát triển hay mục tiêu của hắn sẽ thay đổi theo.”
Anh nói một cách bình tĩnh, giọng không khác bình thường là mấy: “Triệu Lệ Ngũ đã quen với lối sống như vậy.
Bản thân hắn cũng ý thức được điều này, nếu không hắn đã không nói với Bạch Ích là mình không quan tâm đến tiền bạc mà chỉ hưởng thụ quá trình kiếm ra nó.
Nếu đột nhiên vì tùy tính mà từ bỏ khát vọng theo đuổi sự nghiệp, câu chuyện sẽ trở thành đầu đuôi lẫn lộn, nhân vật xây dựng không nhất quán.”
Đạo diễn Trương im lặng một lúc, sau đó gửi số điện thoại của biên kịch cho Nghiêm Cái, giọng có vẻ thiếu tự tin: “Cậu tự trình bày với biên kịch đi.
Tôi lười không muốn dài dòng với lão ấy, tính khí thất thường khó nói lắm.”
Nghiêm Cái:…??
Dù thế nào thì kịch bản chắc chắn vẫn phải sửa lại.
Nghiêm Cái cũng không trì hoãn, nhanh chóng gọi điện tới.
Điện thoại kêu hai tiếng đã có người bắt máy.
“Chào ngài,” Nghiêm Cái chủ động lên tiếng, tiện thể cúi đầu nhìn tên biên kịch trên kịch bản rồi hỏi: “Xin hỏi ngài có phải tiên sinh Diêu Đa Ý không?”
“Là tôi.
Xin hỏi cậu là ai?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia có thể coi là hòa nhã.
“Xin chào Diêu tiên sinh.
Tôi là Nghiêm Cái, diễn viên đóng vai Triệu Lệ Ngũ.” Nghiêm Cái liếc mắt nhìn đồng hồ.
Tối nay anh có hẹn ăn cơm với Steve, nhà thiết kế thương hiệu aerobics.
Hôm nay chị Lâm giúp Nghiêm Cái xử lý chuyện show tống nghệ ngay trong buổi chụp ảnh quảng cáo.
Steve cũng có mặt nên biết được vài chuyện.
Chị Lâm không biết nghe được từ đâu việc Steve rất có hứng thú với văn hóa Trung Quốc, lại nhớ chuyện Nghiêm Cái trả lời đúng mấy câu hỏi trong show nên đưa vài đoạn video cho Steve xem.
Sau đó, Steve bỗng cho là Nghiêm Cái khá am hiểu khía cạnh văn hóa này nên muốn mời anh tới nhà ăn tối, nhân tiện chia sẻ kiến thức và giải đáp thắc mắc liên quan đến văn hóa Trung Quốc cho con gái hắn.
Nghiêm Cái đương nhiên đồng ý.
Anh hỏi thăm Steve vài việc liên quan đến bé gái, cũng được xem ảnh của bé, sau đó nhờ Điền Túc mua ít đồ làm quà, lát nữa sẽ cùng đi tới nhà Steve.
Thời gian hẹn vào 6 giờ, hiện tại đã là 5 giờ hơn, Nghiêm Cái nói thẳng: “Tôi đã đọc xong kịch bản, muốn được thảo luận một chút với ngài về biến chuyển giai đoạn sau của nhân vật.”
Sau đó, Nghiêm Cái nói ra suy nghĩ của mình.
Không ngờ chỉ lát sau, đối phương hỏi ngược lại anh: “Cậu cảm thấy tôi không hiểu nhân vật này?”
Giọng nghe đã thấy không ổn lắm.
Nghiêm Cái chỉ trả lời: “Ngài là người sáng tạo ra nhân vật.
Tôi không có ý đó, cũng không có tư cách nói như vậy.”
Anh vừa nói vừa quay người ra cửa, bước vào thang máy.
Đối phương dần lộ vẻ tức giận.
Nghiêm Cái thử tranh luận, nói ra ý hiểu của anh về nhân vật trong quá trình đọc kịch bản.
Tuy nhiên tất cả đều vô dụng, thái độ bên kia lộ ra đầu tiên là “Nhân vật của tôi, tôi quyết định.
Cậu không cần nói tôi cũng hiểu”, rồi đến “Tôi cho rằng hắn là người như vậy.
Cậu hiểu hắn được hơn tôi không? Tôi mới là người sáng tạo ra hắn”.
Cuối cùng thành “Cậu im đi.
Tôi không nghe, tôi không thấy, tôi không tin.
Cậu im đi.”
Hồi lâu sau, Nghiêm Cái đứng ngoài cửa xe hứng đủ một tràng chỉ trích và tranh cãi vô lý.
Anh đang tính mở miệng tiếp tục tranh luận thì đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút.
Được rồi.
Nghiêm Cái rốt cuộc đã hiểu vì sao đạo diễn Trương lại có vẻ thiếu tự tin như vậy.
Đối mặt với tiểu công trúa, người bình thường nào có thể chịu đựng được?
* Tiểu công trúa (小公举): từ lóng chỉ những người đàn ông mang tâm hồn thiếu nữ.
Trúa là cố tình chứ không phải sai chính tả nhé.
Anh gần như đã bị vị Diêu tiên sinh này mắng cho không ngóc đầu lên được.
Nghiêm Cái bất đắc dĩ, mở cửa lên xe tới nhà Steve.
Chị Lâm ngồi phía trước hỏi: “Sao thế?”
“Thảo luận kịch bản.”
Có lẽ là cảm nhận được sự bất đắc dĩ từ vẻ mặt và giọng nói của anh, chị Lâm không nhịn được cười: “Chuyện gì vậy?”
Nghiêm Cái cầm quà và túi bánh quy nhỏ vị sữa Điền Túc đưa, vừa xé túi bánh vừa nói: “Phải nghe được ít nhất mười mấy lần câu “Tôi không nghe”.”
“Thảo nào.” Chị Lâm bảo tài xế lái xe rồi tiếp tục: “Biên kịch này luôn làm việc với đạo diễn Trương.
Trước kia hắn làm ở mảng điện ảnh, còn từng nhận giải Wales Biên kịch xuất sắc nhất.
Nghe nói có tuổi rồi đột nhiên thay đổi, muốn viết kịch bản phim truyền hình, thế là viết.”
Chị Lâm cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Cậu cũng biết phim truyền hình dễ dàn xếp hơn phim điện ảnh.
Người này khá nổi tiếng trong vòng điện ảnh, tính tình lại rất bảo thủ, khá hợp với người dễ tính như đạo diễn Trương.
Đạo diễn Trương vừa sợ hắn nổi giận với diễn viên vừa sợ đạo diễn lên cơn nóng đầu với hắn, bình thường không dám để hắn tới đoàn làm phim.”
Nghiêm Cái ăn một miếng bánh quy nhỏ vị sữa, cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều: “Mai tôi lại gọi điện nói chuyện với ông ấy.”
“Ừ.” Chị Lâm gật đầu, “Lát nữa tôi đi xem bên Đình Y thế nào, chờ cậu vào đoàn làm phim lại đến thăm cậu.”
Hết chương 39..