Đọc truyện Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn Không Yêu Đương – Chương 4: Kẻ Trộm Hô Bắt Kẻ Trộm
* Ý nghĩa tên chương – Kẻ trộm hô bắt kẻ trộm (贼喊抓贼): Tên trộm hô hoán gọi người đến bắt trộm, cố tình gây hỗn loạn để trốn thoát, đánh lạc hướng dư luận nhằm chuyển mục tiêu lên người khác.
Hơi giống câu Vừa ăn cướp, vừa la làng.
Nghiêm Cái vùi đầu cả tối cuối cùng cũng đọc hết một phần ba truyện.
Tạm thời vẫn ổn, trước mắt tuyến tình cảm vẫn rất mờ mịt, nam phụ yêu thầm nam chính, luôn giấu kín trong lòng.
Nam phụ lại là một người vô cùng ẩn nhẫn, khắc kỷ, tình cảm chỉ mơ hồ lộ ra trong vài cử chỉ, ánh mắt lơ đãng.
Tuy nhiên, sau vài lần lướt qua khu bình luận, đọc được những dòng kích động của fan, Nghiêm Cái thấy không còn ung dung cho lắm.
Vì có vẻ sau đó trong truyện sẽ có tình tiết ôm ấp, nắm tay hay hành động thân mật.
Lúc quay phim chắc chắn sẽ không có cảnh hôn, còn những cảnh khác, ví như liếc mắt này nọ…!hẳn là không thể tránh được.
Dù sao anh vẫn chưa có kịch bản trong tay, có thể vài cảnh sẽ không được cho vào, hoặc không cũng sẽ có sửa đổi.
Nói chung vẫn là chuyện tốt.
Nghiêm Cái hẹn gặp đạo diễn vào buổi chiều.
Anh không có người đại diện, rất nhiều việc đều phải đích thân làm, chuyện thù lao cũng phải tự mình thương lượng.
Đọc sách đến hơn nửa đêm, vừa mới rời giường, Nghiêm Cái lại thấy có tin nhắn.
.
ngôn tình hay
Hướng Phục: Cái, mau lên Weibo, cậu lên hot search đấy!
Ngón tay Nghiêm Cái đặt trên màn hình chợt dừng lại.
Đính kèm tin nhắn là một tấm ảnh, đề tài hot search là # Nghiêm Cái tái xuất sau khi giải ước hợp đồng #, xếp hạng thứ 7.
Tin nhắn được gửi từ tối, cách hiện tại hơn bảy giờ đồng hồ.
Anh vào lại Weibo, thấy đề tài đã bị đẩy đến cuối bảng xếp hạng hot search.
Chèn ép độ hot của anh chính là thủ đoạn thường ngày của Thất Lộ, Nghiêm Cái cũng không lạ gì.
Bên Thất Lộ như một đám người điên, quyết không để anh xuất hiện trước mặt công chúng một giây phút nào.
Không ngờ hot search này vẫn còn…!Nghiêm Cái bỗng cảm thấy hơi kì quái.
Về lý mà nói, với thủ đoạn của Thất Lộ, nó phải biến mất không dấu vết từ lâu rồi.
Nghiêm Cái click vào hot search xem nội dung.
Căn nguyên chính là bài Weibo anh vừa đăng.
Đã nửa năm, bên ngoài cuối cùng cũng thấy tin tức về anh, fan dù đã dần rơi rụng hết nhưng vẫn còn rất cảm khái.
Trước đó, một blogger giới giải trí đăng một bài Weibo đưa tin về những nghệ sĩ đột nhiên bốc hơi sau đó xuất hiện trở lại, tìm hiểu qua lại biết được anh và Thất Lộ vừa giải ước hợp đồng ngày hôm trước.
Đối phương rất có tâm, ngay cả việc hot search của anh lúc mới bị đóng băng vừa lên bảng xếp hạng đã ngay lập tức bị đè xuống cũng đào ra, sau đó móc nối tới những chuyện khác, còn có cả chứng cớ đi kèm.
Cuối cùng tổng kết lại, anh chính là bị ông chủ của mình chèn ép tận nửa năm.
Gõ xong một búa, blogger lại đứng trên danh nghĩa fan của Nghiêm Cái chỉ trích Thất Lộ, chất vấn cuối cùng vì lý do gì lại chèn ép gà nhà như vậy.
Dù hiện tại đã giải ước với Nghiêm Cái nhưng Thất Lộ vẫn nên đưa ra lời giải thích, cho fan của anh một cái công đạo.
Bài đăng này gần như là sấm sét giữa trời quang, đột nhiên nổ ra bao nhiêu là “fan người qua đường”, “fan mẹ”, “fan bạn gái” của Nghiêm Cái, tất cả đều tỏ vẻ bất bình, giận dữ hoặc chạy đi bình luận trong bài Weibo anh mới đăng.
Quang cảnh hệt như lúc Nghiêm Cái mới bị đóng băng.
Nghiêm Cái không đọc bình luận, trực tiếp tắt Weibo.
Chuyện đã qua lâu rồi, anh cũng không muốn ôn lại kỉ niệm xưa.
Có điều blogger này chuẩn bị nội dung rất chi tiết…!Có thể đào ra hết những chuyện xa lắc xa lơ này, bản lĩnh không nhỏ.
Quan hệ trong giới giải trí phức tạp, những blogger tag V phần lớn đều thuộc một vài công ty quản lý, cũng có mối quan hệ lợi ích nhất định với nghệ sĩ để tiện đường dẫn dắt hướng gió của dư luận, đẩy độ hot lên cao nhất.
Mà Nghiêm Cái lại không hề quen biết chủ blogger giải trí này.
Anh là nhân vật chính trong hot search, là người đứng trong tâm điểm nhưng lại hoàn toàn không hề hay biết.
Chỉ là…!Rốt cuộc ai muốn đưa anh lên hot search, không những thế còn có thể đối chọi với thế lực tư bản là Thất Lộ để giữ hot search này trên bảng xếp hạng cả một đêm?
Anh gửi một tin trả lời Hướng Phục: Đã thấy, cảm ơn anh Hướng.
Sau đó lại báo tin cho thầy hướng dẫn: Đã thông qua thử vai, cảm ơn thầy.
Thầy chắc chắn không đụng đến điện thoại, Nghiêm Cái cũng không nghĩ ông sẽ trả lời, chỉ gửi tin báo tỏ lòng biết ơn.
Anh cũng không tiếp tục lên Weibo, dành toàn bộ thời gian kế tiếp đọc “Vô Ý Thành Tiên”.
Mỗi lần bắt gặp phân đoạn tình cảm giữa nam chính và nam phụ, Nghiêm Cái đều không tự giác…!lướt qua, tuy nhiên sau đó nhanh chóng quay lại, nghiêm túc nghiền ngẫm để hiểu được biến hóa tình cảm và diễn biến tâm lý của nhân vật.
Tóm lại…!Nghiêm Cái nhìn tiến độ đọc của mình, truyện được 81% thì nam chính và nam phụ đã có hai cảnh hôn, một cảnh cầu được ôm và vô vàn tình tiết thân mật cần phối hợp diễn.
Giữa chừng, Nghiêm Cái ra bàn máy tính gửi một email rồi mới cầm điện thoại đọc tiếp.
Nhìn thời gian, đã sắp tới giờ hẹn với đạo diễn.
Địa điểm gặp mặt ở một hội sở rất có tính bảo mật, đạo diễn và nhà sản xuất phim có vẻ đã đợi khá lâu.
Lúc Nghiêm Cái tới, phục vụ vừa dọn đi cốc cà phê trên bàn.
Hiển nhiên là có người vừa rời đi.
Nghiêm Cái không để ý, chào họ xong thì ngồi xuống.
Nhà sản xuất phim quả thật rất dễ nói chuyện, dù sao cũng có đầu tư lớn.
Phía Nghiêm Cái cũng dễ nói, anh không có công ty quản lý, chụp xong poster tuyên truyền thì coi như ván đã đóng thuyền, thật sự có muốn cũng không thể bắt bẻ gì.
Chuyện thù lao nhanh chóng được định ra, hai bên đều thuận mua vừa bán, sau đó nhà sản xuất phim rời đi.
Trợ lý đạo diễn đưa kịch bản tới trước mặt Nghiêm Cái.
“Về thì đọc qua.” Đạo diễn vừa uống trà vừa nâng cằm nhìn anh tỏ ý.
Đạo diễn họ Triệu, năm nay 30 tuổi, người rất hòa nhã, trước đó từng quay không ít phim truyền hình, cũng có danh tiếng.
Nghiêm Cái gật đầu, theo thói quen lật qua, nhìn kịch bản nói: “Tối hôm qua tôi có đọc nguyên tác.”
Nghe vậy, hai mắt đạo diễn Triệu hơi mở lớn, ngụm trà đang uống dở bị mắc lại trong họng, tí thì sặc.
Tôi vừa mới báo tối qua, cậu đã như tên lửa ngay lập tức đi đọc nguyên tác, diễn biến này có phải có hơi nhanh?
Đạo diễn Triệu nghĩ vậy trong lòng, ở ngoài lại bị sặc đến ho khan.
Nghiêm Cái đưa cho hắn vài tờ giấy ăn.
Hắn ho xong mấy tiếng mới xuôi xuống, quay ra hỏi Nghiêm Cái: “Cảm nhận thế nào?”
Nghiêm Cái không trả lời thẳng, chỉ hỏi lại: “Mấy cảnh tình cảm có thể được duyệt không?”
“Có thể, nhưng sẽ không có cảnh hôn.” Đạo diễn Triệu xua tay, có vẻ đã đoán được chuyện anh muốn nói, nhắm mắt rồi tiếp tục giải thích: “Cậu không cần lo cái này, tình tiết trong kịch bản đều sẽ được xét duyệt.
Đoàn làm phim chúng tôi chủ yếu chỉ sợ các cậu diễn xong nảy sinh tình cảm, sau đó yêu giả thành thật thôi.”
Nghiêm Cái:…!
“Nói gì thì chuyện này cũng từng xảy ra rồi, ví dụ như hai nam diễn viên có tình cảm với nhau, cuối cùng phải cưỡng chế tách họ ra, chuyện mới êm xuôi.” Đạo diễn vốn đang nói thẳng không kiêng kỵ gì, nửa câu sau lại hơi ấp úng: “Với lại đoàn làm phim có lưu manh đó, lúc trước tôi nói qua rồi đấy…!Tóm lại, tôi tin cậu biết chừng mực, dù sao đến lúc đó lưu manh chắc chắn sẽ không chịu trách nhiệm, cậu đừng yêu hắn là được.”
Nghiêm Cái:…!
Đừng yêu hắn?
Lúc đó anh không cảm thấy đối phương bị bệnh thần kinh đã là may.
Đạo diễn Triệu thấy anh không nói gì nên tự cho qua chuyện này, bắt đầu bàn đến nhân vật và tính cách nhân vật: “Cậu đã xem qua nguyên tác, hẳn cũng biết tính cách cơ bản của nhân vật Lưu Kiểu này rồi?”
Nghiêm Cái gật đầu.
Anh chưa đọc hết, nhưng từ bình luận với hướng đi đại khái của cốt truyện cũng biết được kết cục của nam phụ.
Vì bảo vệ cho nam chính và nữ chính, nam phụ huyết chiến với một nửa Tu Tiên Giới.
Cuối cùng bỏ mình, ban đêm hóa thành vệt sáng quanh quẩn bên người nam chính, đến khi trời sáng mới tản đi.
Kết cục này cũng tốt, ít nhất về sau không nổ ra tranh luận lớn.
“Vậy tốt rồi.” Đạo diễn Triệu cười, có vẻ rất yên tâm: “Trước kia tôi từng xem phim của cậu, nửa năm không diễn nhưng lúc thử vai cũng không bị khớp.
Tôi rất tin tưởng diễn xuất của học trò thầy Lâm.
Tác giả nguyên tác chính là biên kịch của phim, phương thức liên hệ với cô ấy có ngay trong kịch bản, nếu cậu có chuyện không hiểu có thể hỏi.”
Nghiêm Cái rất nghe lời, đáp ứng tất cả những điều đạo diễn Triệu nói.
Thuận lợi đến mức đạo diễn Triệu cũng không dám tin, chủ động hỏi anh: “Cậu có chuyện gì muốn hỏi tôi không?”
Hắn nghĩ, có chuyện thì hỏi nhanh đáp nhanh, không có thì kết thúc ở đây.
Không ngờ Nghiêm Cái có chuyện thật.
Anh nhìn thẳng đạo diễn Triệu, chỉ hỏi một câu: “Vai nam chính đã xác định?”
“Chuyện này à…!” Đạo diễn Triệu gật đầu, “Đương nhiên đã xác định, chỉ là tạm thời chưa thể nói cho cậu biết.”
Đạo lý này Nghiêm Cái vẫn hiểu rõ, cũng không ép hỏi.
Với lại anh cũng chỉ định hỏi qua, dù là Lục Thú thật thì anh có thể làm gì, vì hắn mà từ bỏ cơ hội hiếm hoi này? Tất nhiên là không thể.
“Hầy”, đạo diễn Triệu khẽ thở dài, hắn cũng chẳng còn cách nào, đành đại khái trấn an anh: “Dù sao đến lúc đó có đông người, đại ma vương coi trời bằng vung cũng không thể chơi trò đùa bỡn lưu manh được, đều là —”
Hắn nói liên miên không dứt, giọng điệu còn có vẻ thông cảm.
Đang nói dở thì cửa đột nhiên bị kéo ra.
Đạo diễn Triệu ngay tức khắc im thin thít.
Ánh mắt hai người cùng nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy chỉ là một nhân viên phục vụ.
Đạo diễn Triệu thở phào một hơi.
Nhưng ánh mắt của Nghiêm Cái vẫn chưa rời đi.
Hiển nhiên anh không nhìn nhầm, vì đằng sau nhân viên phục vụ còn có một người đàn ông đang đứng.
Mắt anh rất tốt, chỉ là lúc đầu bị người chắn, nhân viên phục vụ đi rồi mới nhìn thấy rõ ràng.
Trên mặt Lục Thú đầy ý cười, khóe mắt cũng hơi cong cong, đặc biệt đẹp mắt.
Không ai nghĩ hắn sẽ đột nhiên quay lại, thế nên mới xảy ra tình huống lúng túng như hiện tại.
Đạo diễn Triệu tức thì trợn mắt há miệng, tay đang cầm chén trà cũng bị đông cứng, tiến không được mà lùi cũng không xong.
“Lưu manh?”
Lục Thú lại không để bụng mà tiếp lời.
Âm cuối của hắn rất nhẹ, như thể trôi qua khoảng không, vô tình lướt vào lòng người: “Hóa ra trong đoàn phim chúng ta còn có cả lưu manh.
Ai vậy? Sao tôi lại không biết?”
Đạo diễn Triệu nghẹn lời, vội vàng cúi đầu uống trà, tính nhìn xem vẻ khó xử của Nghiêm Cái.
Không ngờ Nghiêm Cái còn trấn định hơn, không nhìn Lục Thú nữa mà quay đầu nhìn thẳng phía trước, một câu cũng không nói.
Nhưng Lục Thú lại có kĩ năng tự nhận người quen sắp max level, vừa dứt lời đã ngồi xuống bàn bên cạnh, vẫn cười tươi như hoa: “Đạo diễn Triệu nếu có phiền muộn gì đừng ngại nói với tôi nhé.
Nói không chừng tôi lại có thể trị được tên đại ma vương coi trời bằng vung đó đấy.”
Hết chương 3..