Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn Không Yêu Đương

Chương 35: Tôi Có Thể Chạm Vào Cậu Không


Đọc truyện Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn Không Yêu Đương – Chương 35: Tôi Có Thể Chạm Vào Cậu Không


Lục Thú không rõ mình ra khỏi phòng Nghiêm Cái như thế nào.

Hắn chỉ cảm thấy đầu óc mông lung, chân bước như không chạm đất, lúc mở cửa phòng mình rồi mới thấy bản thân đúng là không tỉnh táo.

Biết trước…!biết trước giả vờ đáng thương dễ nói chuyện như vậy, lúc đó nên yêu cầu nhiều hơn mới phải…!
*
Lần tiếp theo Nghiêm Cái đăng nhập vào Weibo, tất cả các hot search liên quan đến Hà Hinh Nhiễm đều đã bị đè xuống.

Tìm trên web cũng không còn bất kì tin tức gì liên quan.

Thật ra dưới trướng Trung Ngu có khá nhiều nghệ sĩ, cũng không thiếu một tiểu hoa như Hà Hinh Nhiễm.

Động thái xóa tin sạch bách như vậy chỉ có thể là từ nhân vật ở bên cạnh phòng anh.

Đối phương lắm tiền nhiều của, lại quyền thế nên có năng lực giúp đỡ người khác.

Chuyện này Nghiêm Cái quả thật khó có thể bình luận gì.

Hơn nữa cảnh diễn của anh cũng chỉ còn bốn, năm ngày là kết thúc.

Chuyện Hà Hinh Nhiễm nhanh chóng hạ màn.Trước đó Trung Ngu đã lên tiếng bác bỏ tin đồn.

Tin tức bị xóa, sự chú ý cũng giảm dần.

Lưu lượng thay đổi từng ngày, chẳng bao lâu sẽ không còn ai nhớ đến chuyện này nữa.

Cảnh quay cuối cùng của Nghiêm Cái diễn ra đúng lịch.

Lưu Kiểu vốn hóa thân từ ánh trăng, linh lực bẩm sinh mạnh mẽ hơn người thường, con đường tu tiên cũng nhẹ nhàng hơn.

Tuy vậy hắn vẫn không vượt qua được ải hồng trần, cuối cùng vì bảo vệ nam nữ chính mà bỏ mình ở một nơi nào đó.

Hắn chết đi, biến thành ánh trăng cuốn quanh người nam chính.

Diệp Bình lúc đó ở một phương trời xa, chỉ thấy ánh trăng rất đẹp, không hề hay biết đấy là khoảnh khắc hai người ly biệt.

Nghiêm Cái ngã trên mặt đất, tay nắm chặt ống tay áo, ngước nhìn trần nhà trên cao.

Nếu là ánh trăng thật thì sẽ đẹp lắm.

Đạo diễn Triệu tuyên bố kết thúc cảnh quay.

Nghiêm Cái chính thức đóng máy, đạo diễn Triệu kêu anh đừng thay đồ diễn vội, chờ một lát rồi chụp chung một tấm ảnh tập thể.

Nghiêm Cái nghe lời ngồi đợi trên băng ghế nhỏ, thấy Lục Thú cách đó không xa đang tiến lại thì bảo Lục Thú đi sắp xếp chuyện mời đoàn phim ăn cơm.

Điền Túc đột nhiên bị giao việc, mới đầu còn không hiểu gì, kết quả quay người nhìn thấy Lục Thú thì bừng tỉnh.

Hắn lại bắt đầu suất diễn bi thương như mọi khi, trước than khóc anh Cái Cái của họ sa ngã, sau lại khóc than vận mệnh đau thương của bản thân, thương tiếc đôi mắt sắp mù vì xem người ta khoe ân ái quá nhiều.

Lục Thú ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Cái, đột nhiên hỏi: “Sao cậu trợ lý của anh cứ nhìn thấy tôi là chạy mất tiêu thế?
Nghiêm Cái cầm điện thoại, nghe hắn nói vậy, nghĩ rồi quay đầu nhìn hắn, thản nhiên nói: “Chắc là thấy ba người khó nói chuyện?”
Sau đó hỏi hắn: “Tôi cũng đâu có thấy Tiểu Ngô tới?”
“Chúng ta là thế giới hai người mà.” Lục Thú nói xong như sợ bị phủ định, vội vàng đá sang chuyện khác: “Anh thấy Tiểu Ngô thế nào?”
Nghiêm Cái không hiểu nhưng vẫn gật đầu: “Không tồi”.

Sau lại hỏi hắn: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì.” Lục Thú cười nhìn anh: “Không phải anh đóng máy rồi sao.

Nếu anh thấy Tiểu Ngô không tệ, tôi đưa Tiểu Ngô đến chỗ anh làm tín vật định tình nhé?”
“À.” Nghiêm Cái không phản bác, trong lòng thấy buồn cười nhưng nét mặt không thay đổi, nghiêm túc hỏi: “Định tình gì?”
“Tình y —” Lời chưa kịp nói hết, Lục Thú bỗng nhiên bẻ lái, rất hình người dạng chó trả lời: “Tất nhiên là tình anh em rồi.”

“Nhưng tôi không có gì để đáp lễ cậu.” Nghiêm Cái tỏ thái độ rõ ràng, quyết bám riết không buông.

“Đơn giản thôi.” Lục Thú ho khẽ hai tiếng: “Thật ra thì tín vật định tình cũng không nhất thiết phải là đồ vật nào đó.”
“Ồ?” Nghiêm Cái hơi ngồi thẳng người, nhướng mày: “Ví dụ?”
“Ví dụ như…” Lục Thú ngước mắt: “Anh lấy thân báo đáp cũng được.”
“Hừm.” Lần này Nghiêm Cái rất bình tĩnh, chậm rãi nói: “Tôi nhớ ra là có thể tặng Điền Túc cho cậu.

Có điều tôi mới trả trước tiền lương một tháng, tiền lương tháng sau cậu phải tự sắp xếp.”
Lục Thú: “…!Ai cần cậu ta chứ.

Cảm tạ một tháng tiền lương của anh.”
Nghiêm Cái cúi đầu, bỗng nở nụ cười.

Hai người nói chuyện một lúc thì đạo diễn Triệu gọi tới chụp ảnh.

Có đạo diễn Triệu, phó đạo diễn, vài diễn viên với nhân viên công tác.

Nghiêm Cái đến phía trước máy quay rồi nhìn quanh, đang tính quay đầu gọi Lục Thú thì hắn đã xuất hiện ngay trước mặt.

Chỉ trong chớp mắt, không biết hắn lấy từ đâu ra một bó hoa hồng cực lớn đưa cho Nghiêm Cái.

Những bông hoa xinh đẹp mềm mại, tỏa hương thơm ngát.

Mà người cầm hoa…!dường như còn đẹp hơn.

Nghiêm Cái thoáng dừng lại rồi nhận lấy.

Cùng lúc, anh nhân cơ hội nắm cổ tay Lục Thú, kéo hắn đứng bên cạnh mình rồi đứng thẳng chờ chụp ảnh.

Nghiêm Cái đeo nụ cười tiêu chuẩn, một tay cầm hoa, một tay cầm cổ tay Lục Thú.

Lục Thú đứng bên cạnh, đưa tay tới gần mặt anh, thay anh làm tư thế chữ V.

Kết thúc thời gian chụp ảnh ngắn ngủi, kế tiếp Nghiêm Cái mời đoàn phim ăn cơm.

Anh tới phòng thay đồ diễn trước.

Lúc thay đồ Nghiêm Cái nhận một cuộc gọi từ chị Lâm, nói lát nữa sẽ đến đón anh bằng xe của công ty.

Vì bận nghe điện thoại nên ra có hơi muộn, nhân viên công tác đều đã rời đi trước.

Nghiêm Cái bước qua hành lang, vô tình nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong phòng.

Trời đất chứng giám, anh thật sự không có sở thích đứng góc tường nghe lén — chỉ là không hiểu vì sao lần nào cũng run rủi gặp phải loại tình huống này.

Nghiêm Cái rảo bước muốn rời đi, tránh phải nghe lén một lần nữa, không ngờ ngay sau đó lại thấy tên mình được nhắc đến.

“Phù, Nghiêm Cái cuối cùng cũng quay xong rồi.”
Giọng nói này là của nhà sản xuất phim.

Bước chân Nghiêm Cái lập tức dừng lại.

Biết làm sao được, trời định phải nghe lén thì không thể làm trái.

Mà không đúng, không phải nghe lén, là vô tình nghe được.

“Cậu ta đóng phim rất nghiêm túc, kỹ thuật diễn cũng tốt hơn rất nhiều người ở đây.”
Đạo diễn Triệu có vẻ đang hút thuốc nên tiếng không rõ lắm: “Chịu thôi.

Nói thật, lúc trước tôi đúng là không dám nhận cậu ta.

Thất Lộ sao lại dễ đắc tội như vậy? Cũng may là hiện tại cậu ta đã ký với Bắc Mạch, nếu không lúc tuyên truyền có khi còn chẳng thể lộ mặt.”
Nghiêm Cái dựa thẳng vào tường để nghe cho rõ.


“Chậc, tôi cũng không hiểu Lục thiếu rốt cuộc nghĩ cái gì.” Nhà sản xuất phim thở dài: “Ban ngày chúng ta vừa từ chối cậu ấy, kết quả đến tối Lục thiếu gọi điện thoại nói không phải là Nghiêm Cái không được, còn dọa sẽ thay đoàn phim.

Lúc đấy tôi đơ người luôn, hoang mang không hiểu quan hệ giữa hai người này là gì, có phải muốn anh anh em em ngay trong đoàn phim hay không.”
“Sau lại nghĩ, thích thì chiều thôi, có tiền là được.” Nhà sản xuất lại thở dài: “Cũng may là diễn xuất tốt, không truyền ra tai tiếng gì.

Hôm nay quay xong, cuối cùng cũng có thể thở ra.”
Nghiêm Cái nghe xong cũng ngây người.

Là sao?
“Lục thiếu”, “không phải là Nghiêm Cái không được”, “thay đoàn phim”?
Không lẽ, khi đó Lục Thú nói với nhà sản xuất phim, nếu không để anh nhận vai nam phụ, hắn sẽ…!thay đoàn làm phim khác?
Được rồi, kẻ có tiền đúng là có khả năng làm ra loại chuyện này, không phải là hoàn toàn không thể.

Không nghe không biết còn tốt, vừa nghĩ đến xong Nghiêm Cái lập tức trải nghiệm cảm giác tâm tình phức tạp cộng thêm chút sầu muộn.

Anh biết, chỉ bằng chính mình, đời này không thể có được vận may nào hết.

Không được ban vận số gặp may thì thôi, ai dè lại có vận đào hoa.

Nghiêm Cái cũng không hiểu vì sao hắn lại nhìn trúng anh.

Xong rồi…!
Không hiểu vì sao…!tai bỗng nhiên nghe được vài giọng nói.

Một câu rồi lại một câu, toàn bộ đều là câu nói của Lục Thú: “Lấy thân báo đáp”.

Nghiêm Cái cảm giác mình thật sự sắp không xong.

Tuyệt đối không thể lấy thân báo đáp, chuyện này không đời nào xảy ra được.

Chẳng lẽ…!không biết trả ơn như thế nào, chỉ có thể diễn?
Lúc ăn cơm, Nghiêm Cái ngồi bên cạnh Lục Thú.

Hắn ăn cơm vẫn không quên uống Coca, lại tiếp tục dùng đôi đũa mới gắp hành cho Nghiêm Cái.

Đạo diễn Triệu với mấy người Hà Hinh Nhiễm nhìn nhiều đã quen, chỉ có thể lờ đi.Thế nhưng Lục Thú lại rất say mê, gắp hết lần này đến lần khác không thấy mệt.

Nghiêm Cái nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này rất lâu.

Cũng vì trong lòng rối loạn nên không cẩn thận làm đổ lon Coca, đầu tiên là đổ lên người mình, sau đó lại dây cả sang phía Lục Thú.

Xảy ra chuyện, xung quanh lập tức nháo nhào, người đưa giấy kẻ quan tâm hỏi han.

Nghiêm Cái cúi đầu nhìn cả người dính Coca, đột nhiên bừng tỉnh.

Thật ra thì…!có thể thử một chút.

Hai người miễn cưỡng lau qua người rồi vẫn quyết định đi thay quần áo.

Nghiêm Cái cùng Lục Thú cùng nhau ra khỏi gian phòng được bao riêng, sóng vai đi trên hành lang.

Dáng vẻ Lục Thú thong thả, phía dưới vạt áo sáng màu dính đầy Coca.

Nghiêm Cái không nói một lời, có điều bước đi rất chậm.

Lục Thú thấy hơi kỳ quái nhưng chỉ liếc nhìn anh một cái, không hỏi nhiều.

Phòng thay đồ ở ngay phía trước mặt.


Lục Thú nhanh chóng tiến vào thay quần áo rồi bước ra.

Nghiêm Cái nhìn hắn đẩy cửa nhưng không nhúc nhích, chỉ đứng ở đó.

Lục Thú như nhận ra điều gì, đột nhiên quay đầu hỏi: “Anh sao thế?”
Nghiêm Cái lắc đầu, mặt vẫn không để lộ chút biểu cảm nào, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.

Nửa người trên là vậy nhưng chân đã bước từng bước tiến tới chỗ Lục Thú.

Lục Thú kinh ngạc mở to hai mắt, hơi ngẩng đầu nhìn anh.

Khoảng cách càng ngày càng gần, Nghiêm Cái từng bước ép sát khiến Lục Thú phải lùi về sau mấy bước.

Thế nhưng đối phương vẫn không dừng lại, hai người quay lại phòng thay đồ.

Cái đậu, cảm giác này có hơi quen.

Nghiêm Cái đang bước đến tính tiến hành động tác tiếp theo thì bỗng nhiên dừng lại.

Anh như nhớ ra điều gì, mắt hơi đờ ra rồi thuận tay đóng cửa phòng lại.

Lục Thú:…!
Hắn suy đoán kết cục của bản thân.

Vẻ mặt vô cảm của Nghiêm Cái vốn là chuyện bình thường.

Vì anh rất đẹp nên dù là mặt than nhưng vẫn khiến người nhìn khá là thưởng thức.

Chỉ tiếc là Lục Thú thích lúc anh cười lên hơn.

Nghiêm Cái chăm chú nhìn Lục Thú, không ngờ lại thấy hơi do dự.

Hai người cứ mặt đối mặt như vậy, chỉ cách nhau khoảng cách một đốt ngón tay.

Lục Thú căng thẳng chờ anh lên tiếng, trong lòng liên tưởng N+1 kết cục có thể xảy ra.

Nghiêm Cái nhìn qua thì bình tĩnh nhưng hai tay lại siết chặt, cảm thấy rất không chắc chắn.

Hồi lâu sau, Lục Thú cuối cùng không nhịn được, dè dặt đưa tay quét qua mặt anh một cái rồi hỏi: “Tôi đẹp trai quá à? Khiến anh nhìn đến ngây người luôn?”
Hắn cho là Nghiêm Cái sẽ không trả lời, chỉ tính trêu đùa một câu, còn đã nghĩ sẵn lời thoại tiếp theo, không ngờ —
Nghiêm Cái nghe xong lại gật đầu.

Thấy Lục Thú kinh ngạc trừng mắt, ma xui quỷ khiến lại nghĩ hắn muốn anh xác nhận một lần nữa, vì thế nghiêm túc mở miệng nói: “Ừ.”
Thính đến sao quá bất ngờ.

Lục Thú cảm thấy mình lại sắp không ổn.

Lần này thì không thể quay đầu lại được nữa rồi.

“Này ——” Nghiêm Cái bỗng nhiên lên tiếng, trân trân nhìn hắn rồi vô cùng cẩn thận hỏi: “Tôi có thể chạm vào cậu không?”
Lần trước hắn bày ra bao nhiêu trò mị dân, vậy mà chốt lại chỉ muốn anh chạm vào có một xíu, vì thế — Nghiêm Cái kết luận, người này hẳn là rất thích được người khác xoa đầu.

Thế nên thuận nước đẩy thuyền đưa ra “yêu cầu”.

Lần này xoa đầu lâu hơn, chắc cậu ta cũng thấy vui hơn?
Lục Thú:…!
Hắn thật sự che mặt lại.

Lục Thú vừa choáng váng vừa nhớ lại những ảo tưởng khi nãy.

Tới giờ hắn mới nhận ra, mấy cảnh đè tường, cưỡng hôn với gì gì đó đó trong phòng thay đồ đều chỉ là sương khói.

Đè tường, cưỡng hôn với gì gì đó đó trong phòng thay đồ mãi mãi chỉ tồn tại trong ảo tưởng của hắn.

Không thể nào xảy ra trong hiện thực.

Có điều hễ là người, có ai nghĩ chuyện sẽ diễn biến như hiện tại chứ?!
Trong đầu rối một nùi nhưng Lục Thú không quên tiếp tục ngẩng đầu hỏi Nghiêm Cái: “Anh muốn chạm vào đâu? Đầu, mặt, cổ…” Nói đến đây, hắn nở nụ cười khiêu khích không hề che giấu: “Hay là…!Ngực? Eo? Hoặc là —”
“Mông”- Từ này được hắn thay bằng một cái chớp mắt kéo dài đầy ẩn ý.

Lục Thú cho là mình đã phản kích thành công, không ngờ sát thương của đối phương còn cao hơn, kĩ năng còn lão luyện hơn.

Đối mặt với vấn đề khiến người ta thẹn thùng này, Nghiêm Cái lại bình tĩnh một cách dị thường, hỏi: “Cậu muốn chỗ nào?”

Đậu xanh.

Trong lòng Lục Thú thầm mắng một câu, suýt thì không kìm được nói ra hai chữ “Toàn thân”.

Chúc mừng người chơi Nghiêm Cái dùng trạng thái bạo kích thành công hạ gục người chơi Lục Thú.

Nguyên nhân tử vong của người chơi Lục Thú:
Nghiêm Cái: 100%
· Kỹ năng: Vô Thức Rù Quyến
Sát thương: 19%
· Kỹ năng: Coca Trợ Lực
Sát thương: 10%
· Kỹ năng: Từng Bước Ép Sát
Sát thương: 9%
· Công kích thường: 62%
Hiệu ứng bị động: Lục Thú khi đối mặt Nghiêm Cái tự động kích hoạt kĩ năng bị động “Đeo filter của fan”, giảm x % sát thương lên bản thân.

Nghiêm Cái sau khi công kích Lục Thú thành công tạo thành sát thương sẽ nhận được hiệu ứng debuff giảm tốc độ, im lặng chờ kỹ năng cooldown.

Nếu Nghiêm Cái xông vào phe địch thành công hạ gục Lục Thú ba lần sẽ nhận được buff bị động “Đom đóm Lục Thú”, có thể chuyển dời sát thương do Lục Thú đánh ra lên một đồng đội bất kỳ.

Nếu Nghiêm Cái và Lục Thú cùng phe, Lục Thú nhận được buff “Cái chạm từ Nghiêm Cái” tăng thêm 9% lực sát thương.

Kết luận: Khi chọn đồng đội nhất định phải BAN (Cấm) Nghiêm Cái, hoặc tuyệt đối không cho phép Lục Thú vào phe đối địch.

Thấy hắn mãi không trả lời, Nghiêm Cái đành chủ động hỏi: “Đầu à?”
Lục Thú chỉ lắc đầu.

Nghiêm Cái nghĩ mình là người bắt đầu, chung quy nên chủ động hơn nữa, vì thế lại hỏi: “Mặt?”
Lục Thú vẫn lắc đầu, không nói lời nào.

Nghiêm Cái nhận ra điều gì đó không đúng lắm.

Anh đang tính hỏi tiếp thì Lục Thú bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Hắn đột nhiên đứng thẳng người, nhân lúc Nghiêm Cái không để ý đẩy anh dựa vào tường.

Động tác của hắn quá bất ngờ, sức lực của nam vốn cũng không nhỏ.

Trong lúc Nghiêm Cái im lặng nhìn, đối phương đã đưa tay tới bên người anh, tư thế hoàn toàn mang tính áp đảo.

Nghiêm Cái:…?!
Lục Thú cong khóe miệng hỏi: “Để tôi chạm vào anh được không?”
Nghiêm Cái:…!Được thôi.

Anh không phủ định, nghĩ là đã xong chuyện này, cuối cùng cũng có thể đi vào chính sự.

Thế nhưng Nghiêm Cái vẫn quá đơn thuần, đây căn bản chỉ mới là bắt đầu.

Đối phương ngay sau đó lại hỏi tiếp: “Tôi có thể dùng mặt chạm không?”
Cậu nói xem?
Nghiêm Cái vẫn gật đầu.

Khoảnh khắc thấy anh đồng ý, Lục Thú gần như là nhào vào người Nghiêm Cái.

Nghiêm Cái lập tức cứng đờ.

Mặt Lục Thú dán lên cổ anh.

Bên tai vang lên tiếng thở dốc nặng nề, Nghiêm Cái thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đối phương vào giờ phút này.

Ở nơi không ai nhìn thấy, một đôi môi khẽ mở đang ra sức hít hà mùi thơm trên da thịt anh, vẻ tham lam thèm thuồng tựa như một con dã thú chiêm ngưỡng đồ ăn của nó, chỉ chực chờ ngoạm lên rồi ngấu nghiến.

Người Nghiêm Cái như thể bị điện giật.

Mặt hắn cọ qua cằm anh, da kề da mang đến cảm giác ấm áp trong thoáng chốc rồi lại biến mất.

Có điều chỉ vài giây sau, phảng phất những âm thanh ngắt quãng lại rơi vào bên tai Nghiêm Cái.

Tê tê dại dại.
Hết chương 33..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.