Đọc truyện Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn Không Yêu Đương – Chương 33: Cần Vitamin Nghiêm Cái Mới Có Thể Duy Trì Sự Sống
Sáng hôm sau thức dậy Nghiêm Cái đã trở lại trạng thái như bình thường.
Trước tiên, anh tìm chị Lâm lấy số liệu liên quan đến doanh thu đại ngôn gần đây của nghệ sĩ trong công ty và báo cáo tổng hợp các chỉ số, sau đó trực tiếp đi đến trụ sở Bắc Mạch.
Chị Lâm hỏi lấy những thứ này làm gì, Nghiêm Cái chỉ trả lời có việc cần dùng, không nói gì thêm.
Có điều rất nhanh sau đó chị Lâm đã gửi bảng số liệu đến.
In ra xong xuôi, Nghiêm Cái ngồi trên xe gọi điện cho trợ lý văn phòng Đoạn Bắc đặt lịch hẹn.
Lần này tới Bắc Mạch thuận lợi hơn rất nhiều so với lần đầu tiên, chẳng mấy Nghiêm Cái đã ngồi đối diện với Đoạn Bắc.
Đoạn Bắc nhìn thấy anh rõ ràng có hơi bất ngờ.
Hắn đưa tay nhìn lướt qua đồng hồ rồi nói: “Mười một phút trước cậu mới đặt lịch hẹn, hiện tại đã xuất hiện, tốc độ ghê.”
Hắn cũng không đùa lâu mà đi thẳng vào vấn đề, đeo nụ cười tiêu chuẩn đóng mác nhà họ Bắc, hơi dựa người về phía sau: “Cậu không nghỉ ngơi cho khỏe lại một mình tới tìm tôi có chuyện gì? Nói đi.”
“Vai nam chính chị Lâm thu xếp giúp tôi bị đổi người.” Nghiêm Cái nói thẳng, không úp úp mở mở.
Anh nói tiếp, cảm xúc không có mấy thay đổi, giọng điệu bình tĩnh từ tốn: “Tôi tìm anh không phải để đòi lại cái tài nguyên đó.
Chuyện không có ý nghĩa, cũng không đem lại lợi ích gì cho công ty.”
Đoạn Bắc im lặng nhìn anh, chờ câu tiếp theo.
Nghiêm Cái đưa bảng tổng kết doanh thu tới trước mặt hắn.
Đoạn Bắc duỗi tay cầm lấy, lật qua vài trang rồi nói: “Tôi đã xem cái này rồi.”
Nghiêm Cái gật đầu, cũng đã đoán được từ trước: “Bộ phim mới còn chưa chiếu, tôi không thể nói gì đến phương diện thành tích của bản thân.
Tuy nhiên, nếu đề cập đến bảng tổng hợp nhân khí đại ngôn thì kỳ này tôi là người có số liệu khả quan nhất.”
Anh không hề tỏ ra khiêm tốn: “Thực tế, nhìn từ khía cạnh phát triển cá nhân và giá trị thương mại của công ty thì tôi có tư cách nhận được tài nguyên tốt hơn.”
Ý cười trên mặt Đoạn Bắc càng đậm, gật đầu nhìn Nghiêm Cái tỏ vẻ đang nghe.
“Tôi muốn một câu khẳng định, đại ngôn aerobics quý sau là thuộc về tôi.”
Đoạn Bắc cười thành tiếng, khóe mắt nheo lại kéo theo rất nhiều nếp nhăn: “Tôi cứ nghĩ cậu sẽ để chị Lâm tới nói chuyện với tôi về việc này.”
“Một số việc cần tự mình giành lấy.”
Nghiêm Cái cười khẽ, thản nhiên nói: “Tôi sắp thành lão thịt khô rồi, con đường lưu lượng này chẳng còn đi được bao lâu nữa.
Thời điểm cần tranh đoạt vẫn nên ra sức một chút.”
“Được.” Đoạn Bắc gập bảng số liệu trước mặt trả lại cho Nghiêm Cái: “Hiện tại tôi càng lúc càng mong chờ vào thành tựu sau này của cậu.”
Nghiêm Cái gật đầu, biết chuyện đã thành.
Anh trả lời: “Tôi cũng vậy.”
“Cố lên nhé.” Nếp nhăn trên khóe mắt Đoạn Bắc càng rõ ràng hơn.
Hai người nhìn nhau cười.
Không còn chuyện gì khác, Nghiêm Cái nhanh chóng rời đi.
Đến thang máy, cửa vừa mở thì một người đàn ông mặc Âu phục màu đen bước ra.
Phía sau hắn còn có một người phụ nữ đi theo, có điều người thu hút sự chú ý của Nghiêm Cái chính là người đàn ông này.
Hắn nhìn qua tầm 35, 36 tuổi, ngũ quan sắc bén, vẻ ngoài cứng rắn.
Cả người mang khí chất u ám nặng nề, mùi nước hoa tản ra bốn phía…!không hiểu sao khiến Nghiêm Cái cảm thấy rất không thoải mái.
Hắn và trợ lý bước vào văn phòng Đoạn Bắc rồi Nghiêm Cái mới nhớ ra người này là ai.
Bành Lợi.
Nhân vật gần đây được Bắc Mạch dồn toàn lực nâng đỡ, nhận được không ít tài nguyên điện ảnh.
Thực tế cho thấy hắn đúng là có thực lực này.
Tại liên hoan phim Wales năm ngoái đã nhận được đề cử ảnh đế, sang năm nay đặt mục tiêu vào giải thưởng trong nước cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.
Bắc Mạch khác với những công ty giải trí khác.
Đoạn Bắc tuy lập nghiệp từ vị trí người đại diện nhưng hiện tại hắn cơ bản không mang theo nghệ sĩ nào, chỉ chuyên tâm làm ông chủ.
Người duy nhất dưới tay hắn, được hắn coi trọng là Bành Lợi.
Nghiêm Cái không nghĩ nhiều, xoay người vào thang máy.
Đạo diễn chỉ cho một ngày nghỉ, tối nay đã phải quay lại Hoành Điếm.
Thời gian không còn nhiều, Nghiêm Cái chỉ muốn rúc trong nhà không đi đâu.
Nói là nghỉ ngơi nhưng thực chất chỉ là luyện chữ với ngồi yên một chỗ.
Anh ngồi trước giàn sen đá, ánh nắng xuyên qua lớp kính thủy tinh, hắt lên mặt đất, lan sang cả người anh.
Nhạc vẫn luôn mở, từ khúc nhạc không lời “Light in adversity” cho đến những bài hát có lời, bài nào Nghiêm Cái cũng ngâm nga hát theo thành tiếng.
Nội dung đa dạng, có nhạc trữ tình, bài hát chủ đề phim từ thập niên 90, nhạc không lời, thậm chí có cả bài hát công ích.
Điểm giống nhau duy nhất là đều cùng một người sáng tác.
Đặng Liên Y.
Cũng là người mẹ đã qua đời mười hai năm của Nghiêm Cái.
Lúc Nghiêm Cái nhận điện thoại của chị Lâm, giọng nói ở đầu dây bên kia nghe có hơi mệt mỏi nhưng vẫn rất lão luyện: “Bàn bạc nửa ngày cuối cùng cũng chốt được với bên tạp chí Duệ Sĩ.
Đầu tháng 8, quay xong Vô Ý Thành Tiên là bắt đầu.”
Duệ Sĩ là tạp chí thời trang dành cho nam rất có danh tiếng trong nước.
Phần lớn độc giả đều là nam giới, Nghiêm Cái cũng có thể mở rộng lĩnh vực hoạt động.
“Chị vất vả rồi,” Nghiêm Cái chân thành nói: “Cảm ơn chị.”
“Có gì đâu.” Chị Lâm vội nói: “Không cần cảm ơn, vốn là việc tôi nên làm.
Vai nam chính kia không có cũng không sao, tôi lại tìm tiếp, nhất định nắm chắc tài nguyên tiếp theo.”
Nói tới đây, cô bỗng nhiên bật cười, giọng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Nghe nói cậu chủ động tìm lão Bắc nói muốn lấy đại ngôn aerobics?”
“Đúng vậy.” Nghiêm Cái không hề có ý định che giấu: “Trong công ty có không ít người ngấp nghé, cái cần tranh vẫn phải tranh.
Với lại chị cũng có nghệ sĩ khác muốn lấy tài nguyên này, nếu chỉ chăm chăm giúp tôi ít nhiều cũng khiến người ta không thoải mái.”
Nghiêm Cái nói rất thẳng thắn, chỉ hai ba câu nhưng lại khiến chị Lâm vô cùng vui vẻ, cơn tức lúc đánh Thái Cực với tên đạo diễn ngu ngốc kia cũng tan hết.
“Cậu đã nói vậy, tôi không tìm tài nguyên tốt cho cậu thì thật không phải.” Chị Lâm hài hước nói: “Được rồi, cúp máy đây.
Tôi đi làm việc tiếp.
Cậu đã không muốn nghỉ thì tôi cũng phải tìm bằng được phim cho cậu diễn.”
Nghiêm Cái đồng ý.
“Khoan đã.” Chuẩn bị cúp máy thì chị Lâm gọi anh lại, đột nhiên nói:
“Cậu có biết chuyện của Hà Hinh Nhiễm không?”
“Chuyện gì vậy?” Nghiêm Cái hỏi.
“Cô ấy bị người ta hắc, lôi ra lịch sử đen.
Không ảnh hưởng gì đến chúng ta, cùng lắm là lúc chiếu phim ảnh hưởng đến tỷ suất người xem thôi.” Chị Lâm đỡ trán: “Hôm qua vốn định bảo cậu đừng lên Weibo nói giúp cô ấy, lo thân mình trước đã.
Sau nghĩ cậu không phải người như thế, ấy vậy mà lát sau lại quên béng mất.
Nếu cậu thấy tò mò thì lấy clone lên Weibo mà xem, tránh mấy chuyện trượt tay này nọ.”
Đúng lúc Điền Túc mang xe tới đón Nghiêm Cái đi đoàn phim.
Sau khi lên xe ngồi ổn thỏa, kéo rèm che kín mít, Nghiêm Cái truy cập Weibo mới nhớ ra quên phải mở clone, anh bèn dạo Weibo của mình một lượt, không vội vàng tìm hiểu chuyện Hà Hinh Nhiễm.
Anh đọc mấy bài đăng của fan, thi thoảng lại bấm Like.
Lướt một hồi, Nghiêm Cái chẳng mấy chốc lại follow thêm vài fan mới.
Một người trong số đó vẽ vài bức tranh về anh đăng lên siêu thoại, Nghiêm Cái chọn một bức đặt làm ảnh đại diện.
Bấy giờ anh mới nhớ ra mục đích ban đầu mình truy cập Weibo là gì, đổi sang tài khoản clone rồi click xem hot search.
Hot search vị trí thứ 3: # Ảnh chụp Hà Hinh Nhiễm hầu ngủ #
Xếp hạng thứ 5: # Vì sao Lục Thú lại lên tiếng giúp Hà Hinh Nhiễm #
Xếp hạng thứ 7: # Thẩm Du Tâm từng trào phúng Hà Hinh Nhiễm #
Xếp hạng thứ 29: # Nam chính trong sự kiện Hà Hinh Nhiễm hầu ngủ #
Nghiêm Cái chỉ nghe chị Lâm nói là lịch sử đen, không nghĩ đó lại là loại chuyện này.
Bảo sao đề tài treo từ hôm qua đến giờ vẫn chưa hết hot.
Anh click vào đề tài đầu tiên.
Ảnh chụp rất mờ, không nhìn rõ khuôn mặt cô gái và cả gã đàn ông trung niên bụng phệ.
Ở dưới còn rất nhiều ảnh, nhìn là biết cắt ra từ video.
Có thể loáng thoáng thấy cô gái xuất hiện trong ảnh có ngoại hình rất giống Hà Hinh Nhiễm.
Giới giải trí xô bồ là sự thật, chỉ là được đắp lên lớp vỏ ngoài hào nhoáng yên bình giả tạo.
Khi bị bóc trần, sự thật dơ bẩn phía dưới mới là bộ mặt thật của nó.
Bản thân loại chuyện này đã gây sự chú ý, lại còn là kiểu trao đổi trong tối…!dù là minh tinh nào cũng sẽ không đỡ nổi cú đánh này.
Nghiêm Cái nhớ Hà Hinh Nhiễm hình như là người của Trung Ngu.
Trung Ngu vốn rất mạnh về mặt đối ngoại.
Có điều lần này hình ảnh trong video quá rõ ràng, tốc độ lan truyền trên mạng lại nhanh, chưa kể chủ đề sinh hoạt cá nhân của nghệ sĩ luôn dễ gây sự chú ý, hiện tại Hà Hinh Nhiễm đã trở thành cái đích cho người người chỉ trích.
Trung Ngu có đối ngoại thế nào thì trong thời gian ngắn cũng không thể giải quyết được.
Phía Lục Thú quả thật có lên tiếng, Nghiêm Cái lại khó mà nói gì được.
Hắn và Hà Hinh Nhiễm đã quen biết trong thời gian dài, một người ngoài như anh không thể đề cập đến chuyện giúp hay không giúp.
Hơn nữa, Lục Thú muốn góp lời, bản thân hắn có tư bản chống lưng nên có tư cách nói chuyện.
Nghiêm Cái không có cả lập trường và tư cách xen vào quyết định của hắn.
Chỉ một lát sau, Nghiêm Cái thoát khỏi giao diện hot search.
Bản thân anh lặn ngụp trong cái giới này đã nghe nhìn không ít những chuyện tương tự, không cần thiết phải xem tiếp.
Một lúc sau, Nghiêm Cái lại đăng nhập WeChat.
Ba mươi mấy tin nhắn mới, không biết là do ai gửi.
Giao diện WeChat của anh trống trơn, chỉ có dòng tin đầu tiên nhấp nháy.
Người chơi Nhân Dân Tệ (33)
Ngón tay Nghiêm Cái trên màn hình chợt dừng lại, nhất thời không muốn click vào.
Cuối cùng vẫn mở ra.
Hai người vốn không hề nói chuyện qua WeChat.
Tin nhắn vẫn dừng ở đoạn chào hỏi lẫn nhau khi trước, tin mới là từ tối qua.
20:41
Người chơi Nhân Dân Tệ: Có đó không?
Người chơi Nhân Dân Tệ: Anh ở đâuuuu thế?
20:47
Người chơi Nhân Dân Tệ: Anh trai tốt à, anh có đó khôngg?
Người chơi Nhân Dân Tệ: Lát nữa tôi lên phòng tìm anh nhé?
20:53
Người chơi Nhân Dân Tệ: Anh ~ trai ~ tốt ~ mau ~ ra ~ mở ~ cửa ~ đi ~ nà ~
20:55
Người chơi Nhân Dân Tệ: Đang tắm à?
Người chơi Nhân Dân Tệ: Tôi đang ngồi trước cửa phòng chờ anh, đọc được tin nhớ ra mở cửa đó.
Trong đầu Nghiêm Cái không hiểu sao bỗng hiện lên một hình ảnh, Lục Thú mặc áo choàng tắm ngồi xổm trên hành lang trước cửa phòng, tay cầm điện thoại bấm bấm.
21:34
Người chơi Nhân Dân Tệ: Ra là anh đã về nhà.
Bảo sao không thấy ra mở cửa, tôi còn tưởng anh ghét tôi rồi.
Ngón tay Nghiêm Cái trên màn hình dừng lại một lần nữa.
Ra là cậu đợi lâu như vậy.
Bảo sao không thấy ăn cơm trưa.
Tôi còn tưởng cậu là Lục Thư Hoàn, Giả Bảo Thú*.
* Kết hợp tên Lục Thú với Hà Thư Hoàn (Tân dòng sông ly biệt), Giả Bảo Ngọc (Hồng Lâu Mộng) – hai nhân vật được coi là nam cặn bã dưới góc nhìn của người hiện đại.
22:15
Người chơi Nhân Dân Tệ: Vẫn chưa đọc tin nhắn à?
Người chơi Nhân Dân Tệ: Anh trai tốt à, giờ tôi chính là một phút không gặp như cách ba thu nè.
23:43
Người chơi Nhân Dân Tệ: Anh có nhớ tôi không?
Người chơi Nhân Dân Tệ: Dù sao thì tôi cũng rất nhớ nàng tiên ốc của tôi.
Điền Túc tình cờ quay đầu lại, phát hiện một cái bóng tối đen là Nghiêm Cái đột nhiên nở nụ cười với màn hình điện thoại đang phát sáng.
Vẻ dịu dàng lan từ khóe miệng tới chân mày anh, vừa chân thành vừa ấm áp.
Điền Túc thấy hơi kỳ quái nhưng yên lặng quay đầu về.
01:09
Người chơi Nhân Dân Tệ: Không đọc tin thật à? Nói trước, ai seen mà không rep là bị hói đầu đó.
01:11
Người chơi Nhân Dân Tệ: Ngủ ngon nhé.
Sau lại gửi thêm vài tin liên tiếp, hỏi anh bao giờ quay lại vân vân, cuối cùng không nhịn được nói Nghiêm Cái là người tối cổ.
Tin nhắn cuối cùng được gửi cách đây vài phút.
Người chơi Nhân Dân Tệ: Anh trai tốt à, tôi thật sự rất nhớ anh.
Người chơi Nhân Dân Tệ: Chỉ nghe giọng thôi có được không? Lục Thú sắp không xong rồi, phải tiếp vitamin Nghiêm Cái mới có thể duy trì sự sống.
Vài phút sau.
Nghiêm Cái – người tối cổ – thành công tìm được số điện thoại của Lục Thú, gọi qua.
Màn hình quay số hiện mới được hai giây đã có người bắt máy.
Hai bên đều im lặng, không ai chủ động lên tiếng, không khí có hơi lúng túng.
Hồi lâu sau Lục Thú mới mở miệng, hỏi thử: “Cái Cái? Anh trai tốt à?”
Nghiêm Cái: Đột nhiên muốn cúp máy thì phải làm sao?
Bên kia cười, bám riết không tha: “Anh nói một câu được không? Tôi muốn nghe.”
Nghiêm Cái:…!
Im lặng, vẫn là im lặng.
Không phải im lặng chết chóc thì là im lặng trong bùng nổ.
Không để ý rốt cuộc có người nghe hay người ta có đáp lại hay không, Lục Thú bỗng như tìm được một điểm tựa, giọng uể oải ỉ ôi: “Tôi rất mệt mỏi…!Thật đấy, vừa mệt vừa đau, lại còn đáng thương nữa.”
Hắn nói đến đây lại dừng, giọng mang chút ý cười, thế nhưng nhanh chóng chuyển mode cực kỳ tủi thân hỏi Nghiêm Cái: “Anh trai tốt, dỗ dành tôi được không?”
Nghiêm Cái:…!
Cậu không biết cậu ở đầu dây bên kia cười vui vẻ đến thế nào ha.
Hết chương 31.
Editor: Bonus hình minh họa Thú Thú ngồi ngoài cửa chờ Cái Cái, made by editor nè =))
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.