Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn Không Yêu Đương

Chương 27: Đom Đóm Đêm Hè


Đọc truyện Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn Không Yêu Đương – Chương 27: Đom Đóm Đêm Hè


Sáng ngày hôm sau Hướng Phục đã rời đi.

Sắp đi Úc nên anh ta phải gặp mặt không ít người, thông báo cho Nghiêm Cái xong lại tới nơi khác tiếp tục lải nhải.

Cuối cùng để lại một câu nhớ giữ liên lạc.

Mùa hè thật sự rất oi bức.

Vì dễ đổ mồ hôi, Nghiêm Cái với Lục Thú không trang điểm, chỉ tô chút lông mày rồi quay luôn.

Cảnh diễn ở đây vẫn có phần của nữ phụ và nam ba.

Ngoại trừ lúc đóng phim, Nghiêm Cái hầu như không giao lưu gì với họ.

Lúc nghỉ quay đều là mỗi người ngồi một nơi.

Anh và Lục Thú có một cái quạt điện nhỏ cầm tay lúc tập lời thoại nhưng chỉ như muối bỏ biển, chẳng có mấy tác dụng.

Nóng vẫn hoàn nóng, Lục Thú sắp chịu không nổi phải cởi đồ diễn, mặc áo ngắn tay lau mồ hôi trước quạt gió.

Có điều quần áo hắn màu đen dễ hút nhiệt, khác với Nghiêm Cái một thân đồ trắng nên cũng dễ hiểu.

Nghiêm Cái đọc kịch bản phần sau, biết giữa trưa còn một cảnh nắm tay, tối đến lại thêm một cảnh phát triển tình cảm.

Nói cũng khéo, cảnh quay tối nay là sau khi Diệp Bình tỉnh lại, nhìn thấy đom đóm nên đuổi theo.

Lưu Kiểu theo sau hắn, cuối cùng hai người đứng bên khe suối ngắm một trời đầy ánh sáng đom đóm.

Đom đóm đương nhiên sẽ dùng hiệu ứng hậu kỳ, đoàn phim cũng sẽ chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn quanh bờ suối.

Nghiêm Cái chỉ cần khắc phục áp lực trong lòng, đến đó nắm tay Lục Thú là được.

Vì từng đọc qua nguyên tác, Nghiêm Cái đã khá hài lòng với viễn cảnh hiện tại.

Nếu thể theo nguyên tác mà diễn sẽ có cảnh hôn, còn là nhân vật của anh hôn trộm.


Hiện tại nghĩ cục quản lý khắt khe mấy chuyện này thật sự là may mắn khó có được.

Lục Thú không biết vừa đi đâu, lúc trở về đã mặc lại đồ diễn.

Hắn ngồi bên cạnh Nghiêm Cái, đột nhiên hỏi: “Anh có muốn sửa lại cảnh nắm tay không?”
Nghiêm Cái dời mắt từ kịch bản sang nhìn hắn, sau đó lắc đầu: “Vẫn diễn.”
“Nếu anh thật sự không muốn có thể không cần diễn.” Lục Thú nói ngắn gọn: “Tôi sẽ bảo đạo diễn Triệu là sợ không qua được kiểm duyệt.”
“Thật sự không cần.” Nghiêm Cái khẽ ngừng: “Nếu không bên ngoài lại nói cậu ỷ thế ngang ngược.”
Lời này nói ra rất có ý ngầm quan tâm, có điều Nghiêm Cái lại nói thêm một câu, lập tức kéo dài khoảng cách: “Hơn nữa hai chúng ta hoàn toàn không có gì, chỉ là phối hợp cho vai diễn, không cần bỏ.”
“Được.” Lục Thú gật đầu, không nói tiếp chuyện này nữa.

Dù sao cũng tốt, trước lạ sau quen, ít nhất anh cũng không bài xích.

Vào cảnh quay, Nghiêm Cái quả thật không có gì khác thường, cứ thế cầm tay Lục Thú, sau đó mười ngón tay đan vào nhau.

Diệp Bình nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, Lưu Kiểu đưa tay truyền linh lực cho hắn.

Linh lực của Lưu Kiểu và Lăng Tư đều mang tính hàn, lúc truyền vào người Diệp Bình, hắn theo thói quen mơ hồ gọi tên Lăng Tư.

Vẻ mặt Lưu Kiểu không chút thay đổi, đến lúc thấy sắc mặt Diệp Bình khá hơn mới đứng dậy rời đi.

Quay xong, lòng bàn tay Nghiêm Cái đã rịn mồ hôi.

Cuối cùng thì cảnh đối diễn này cũng qua.

Sau bữa tối, Nghiêm Cái tới phim trường.

Cảnh Lưu Kiểu theo sau Diệp Bình đến con suối nhỏ đã quay xong từ chiều.

Địa điểm cách đây khá xa, vận chuyển đạo cụ và thiết bị cũng mất kha khá thời gian.

Chuẩn bị xong xuôi thì đã hơn 9 giờ.

Không khí oi bức cuối cùng cũng mát mẻ hơn chút ít, Nghiêm Cái thay đồ diễn xong thì chuẩn bị bắt đầu quay.

Lúc Lục Thú đến cầm theo một chiếc túi nhỏ trong suốt, Nghiêm Cái bỗng ngẩn người.


Trong túi có thật nhiều đốm sáng rực rỡ, là đom đóm.

Lục Thú mặc trang phục diễn màu đen, chậm rãi đến gần Nghiêm Cái, sau đó đưa chiếc túi cho anh: “Này, lát nữa đóng phim thì anh mở ra.”
Nghiêm Cái hơi bất ngờ nhưng không hỏi nhiều, đối phương đã quay người đi tiếp tục đọc kịch bản.

Phải đợi lắp đặt thiết bị ánh sáng xong mới có thể quay, Nghiêm Cái cầm trong tay túi đom đóm tự giác đi tới chỗ tối, im lặng đứng một mình.

Nhân viên công tác theo đoàn phim quay ngoại cảnh vốn không nhiều, cảnh quay này còn đặc biệt cần không gian yên tĩnh, thế nên lại càng ít người.

Dù vậy, Nghiêm Cái cũng chỉ tận hưởng cảnh an bình này trong thoáng chốc.

Phía sau túp lều tạm thời rất nhanh có tiếng người nói chuyện.

“Này, trước đó không phải đạo diễn Triệu nói dùng hiệu ứng hậu kỳ à? Sao chiều tự dưng kêu chúng ta đi bắt đom đóm thế?”
Nghe vậy, Nghiêm Cái theo bản năng liếc mắt nhìn đàn đom đóm trong tay, lại chẳng hề có xíu chột dạ nào, đường đường chính chính tiếp tục nghe lén.

“Không biết nữa…” Người kia khẽ ngập ngừng, sau đó lại nói: “Hình như là Lục thiếu đột nhiên đổi ý, nói quanh đây có đom đóm, quay cảnh thật hiệu quả sẽ tốt hơn.

Cũng may là mấy con đom đóm này dễ thấy, không thì không biết phải tìm đến non nước nào…”
Người nọ vẫn đang cằn nhằn, trong lòng Nghiêm Cái chợt dâng lên một cảm xúc khó nói.

Anh cúi đầu nhìn chùm sáng đom đóm trong tay, im lặng, cuối cùng vẫn không nói gì.

Lắp đặt thiết bị ánh sáng xong, lại được ý trời, đêm nay trăng đặc biệt sáng, bầu trời đầy sao.

Nghiêm Cái đặt chùm sáng rực rỡ vào bụi cỏ, bắt đầu nhập vai theo kịch bản.

Lưu Kiểu cuối cùng cũng tìm được Diệp Bình.

Hắn đứng giữa con suối nhỏ phía trước, ánh trăng chiếu hắt lên y phục màu đen tuyền.

Gió đêm thổi nhẹ, không hề oi nóng.


Lưu Kiểu chỉ chăm chú nhìn người này, không lên tiếng, cũng không biết lên tiếng như thế nào.

Tranh thủ lúc tạm dừng quay, Lục Thú bảo Nghiêm Cái mở túi thả đom đóm.

Trong lòng Nghiêm Cái có một cảm giác thật kì lạ.

Anh ngồi bên bụi cỏ, nhẹ nhàng mở túi, từng đốm sáng dần dần thoát ra như tinh linh bay lơ lửng trong màn đêm vô tận.

Khoảnh khắc Nghiêm Cái đưa tay mở túi, vô số đốm sáng tỏa ra, dường như có thể thấy rõ đôi cánh của chúng.

Giữa màn đêm, đom đóm chậm chạp tản ra, bay lượn, nhấp nháy.

Không biết Nghiêm Cái đã ngây người theo từ khi nào.

Mảnh ký ức hiện ra trong đầu anh về một đêm hè nhiều năm trước, tiếng hát của người phụ nữ văng vẳng bên tai, những con đom đóm nhỏ bay bay trong màn đêm, trái tim như được thắp sáng.

Lục Thú bỗng nhiên nắm tay anh, Nghiêm Cái chợt tỉnh lại.

Lúc này, hắn đã kéo anh đi thẳng đến bờ suối.

Hắn đứng giữa không biết là bao nhiêu đốm sáng nhỏ, quay đầu lại nhìn anh, giọng nôn nóng: “Anh ngốc cái gì vậy? Đang đóng phim đấy.”
Lục Thú có hơi sốt ruột vì một lúc nữa là đom đóm sẽ tản đi khắp nơi, bay mất.

Vậy mà Nghiêm Cái lại cười.

Anh gật đầu rồi nhập vai.

Đạo diễn Triệu nắm chặt cơ hội cho máy quay chạy theo.

Ánh sáng màu xanh tỏa ra xung quanh, dòng suối nhỏ phía trước gợn từng đợt sóng lăn tăn cùng với ánh sáng lấp lánh, cảnh đẹp khiến người ta không thể rời mắt.

Diệp Bình đột nhiên quay đầu nhìn người vẫn luôn đứng phía sau mình, chợt cười thành tiếng.

Vẫn không một lời nào được nói ra.

Họ cứ đứng từ xa nhìn nhau như vậy, cách nhau một dòng suối nhỏ, ánh trăng sáng và một trời ánh sáng đom đóm.

Gió thổi nhẹ, màn đêm giấu kín khuôn mặt họ, dòng suối nhỏ cũng tối đen, chỉ có vài mảnh sáng dập dềnh trên mặt nước chứng minh sự tồn tại của nó.

Tựa như giữa hai người, dù thế nào, vẫn tồn tại một tầng ngăn cách mơ hồ.

Ánh trăng sáng bạc từ đầu đến cuối vẫn bao trùm lên người họ.


Đom đóm đã tản hết, khung cảnh vừa rồi dường như chỉ là thoáng qua, thế nhưng lại khiến người ta không thể không lưu luyến.

Biết rõ không thể với tới sao trên trời cao nên chỉ nguyện làm ánh sáng vô thường trên mặt đất.

Đạo diễn Triệu quên mất phải hô dừng.

Một giọng nói lại vang lên trong lòng Nghiêm Cái: cảm ơn.

Là lời cảm ơn đến Lục Thú.

Ánh trăng đêm nay dường như là ánh trăng đẹp nhất anh từng thấy.

Cuối cùng đạo diễn Triệu cũng nhớ ra phải hô dừng quay, mọi người rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Phân cảnh khó khăn này cuối cùng cũng qua.

Nghiêm Cái bất động nhìn ánh sáng đom đóm dần tỏa đi khắp nơi.

Lục Thú đứng trên bãi cát cạnh bờ suối, chờ kết thúc cảnh quay thì đi men theo đường đá trở lại.

Anh vẫn nhìn phía trước chưa từng rời mắt, hiển nhiên thấy được dáng vẻ hắn xách trang phục diễn, dè dặt cẩn thận bước lên từng tảng đá trở về.

Hết chương 26.

Lời tác giả: Có bạn đọc bình luận: “Thụ theo đuổi công như cách một ngọn núi”.

Thú Thú: Một ngọn núi lớn, hai ngọn núi lớn, núi xa trời rộng nước lạnh băng, sầu tương tư như lá phong đổ*.

Cái đậu, cuối cùng là có bao nhiêu ngọn núi ?????
Editor: Nhiều lắm =)), cố lên nha.

* Trích bài thơ “Trường Tương Tư · Nhất Trọng Sơn” (长相思·一重山) của Lý Dục.

Gốc:
一重山,兩重山。山遠天高煙水寒,相思楓葉丹。
菊花開,菊花殘。塞雁高飛人未還,一簾風月閒。
Hán Việt:
Nhất trùng sơn, lưỡng trùng sơn, sơn viễn thiên cao yên thuỷ hàn, tương tư phong diệp đan.

Cúc hoa khai, cúc hoa tàn, tái nhạn cao phi nhân vị hoàn, nhất liêm phong nguyệt nhàn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.