Đọc truyện Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn Không Yêu Đương – Chương 17: Là Hắn Là Hắn Chính Là Hắn
Không có nữ phụ, cảnh quay hôm nay diễn ra rất thuận lợi.
Đến giờ ăn trưa, Nghiêm Cái liên hệ với người đại diện của Bắc Mạnh, cô nói buổi chiều sẽ đến cùng với trợ lý.
Thức ăn trong đoàn phim “Vô Ý Thành Tiên” đúng là không tệ, ít nhất không khó ăn đến mức khiến người ta phải mua cơm hộp, cuối cùng truyền ra ngoài liền bị ném đá là thích chơi lớn.
Nghiêm Cái ngồi ghế nhỏ, ăn cơm trên chiếc bàn nhỏ tại phim trường.
Không lâu sau, Lục Thú cũng ngồi đối diện anh, kéo thêm cả Hà Hinh Nhiễm.
Ba diễn viên chính ngồi chung một bàn cùng vén tay áo ăn cơm, may là đồ ăn trên bàn khá nhiều.
Lục Thú chưa động đũa, còn đang cắn ống hút uống Coca.
Nghiêm Cái ăn cơm rất từ tốn, vì mặc đồ cổ trang có hơi nóng nên xung quanh còn bật quạt nhỏ.
Kỳ thật Nghiêm Cái không hiểu được vì sao đối phương lại liên tục tới gần và tỏ ý tốt với mình.
Nói thật, Nghiêm Cái không muốn tiếp nhận ý tốt này.
Với anh mà nói, điều này chính là một loại gánh nặng.
Có điều cũng không hiểu được Lục Thú nghĩ gì.
Trước đấy thì đánh đơn, hiện tại còn mang theo cả Hà Hinh Nhiễm.
Nếu anh từ chối Lục Thú thì đồng nghĩa với việc từ chối cả hai người.
Không đắc tội nổi, Nghiêm Cái chỉ có thể chấp nhận.
Ăn xong còn có thể nghỉ trưa một lát.
Lục Thú không rời đi, kéo ghế nhỏ ngồi cạnh anh, bắt đầu nghịch điện thoại.
Hà Hinh Nhiễm thì qua giường gấp bên cạnh ngủ.
“Hôm qua Đoạn Bắc đến tìm anh để ký hợp đồng à?”
Hắn nghiêng đầu nhìn Nghiêm Cái hỏi.
Nghiêm Cái nhìn vào mắt hắn, gật đầu.
“Chúc mừng nhé.” Khi nói, âm cuối của hắn cao lên, nghe vừa nhẹ nhàng vừa vui vẻ.
“Cảm ơn.”
Lục Thú không nói mấy câu kiểu như “Không cần cảm ơn” mà hỏi tiếp: “Chắc buổi chiều sẽ được nghỉ, đạo diễn Triệu đi tuyển diễn viên.
Anh tính làm gì?”
Nghiêm Cái nghĩ một lát rồi trả lời: “Nói chuyện với người đại diện.”
Buổi chiều được nghỉ thật.
Vừa lúc người đại diện và trợ lý đến, Nghiêm Cái quay về khách sạn gặp mặt họ.
Người đại diện họ Lâm nhìn qua sắp 30 tuổi, mặc đồ công sở, là một nữ cường nhân.
Cô có lý lịch phong phú, trước khi tới Bắc Mạch đã làm việc ở Trung Ngu, từng quản lý vài lưu lượng và tiểu hoa đán.
Trợ lý tên Điền Túc, nhìn qua như học sinh cấp ba, dáng vẻ hoạt bát trẻ con, cười lên hiện cả bọng mắt, trông lại càng trẻ.
Trên thực tế tuổi không nhỏ chút nào, đã 24, trước đó luôn làm việc tại Bắc Mạch.
Nghiêm Cái nghe tên này có chút quen tai, sau mới nhớ ra hắn chính là người lần trước nhắn tin cho mình.
Anh sửa lại danh sách những việc trợ lý cần chú ý từ hồi còn ở Thất Lộ rồi đưa cho Điền Túc.
Điền Túc ngồi bên cạnh đọc, Nghiêm Cái bắt đầu nói chuyện với chị Lâm.
Chị Lâm chuẩn bị rất kĩ càng, đưa tài liệu cho anh rồi nói: “Tôi muốn biết cái nhìn của cậu trước.
Về sau cậu muốn đi con đường nào?”
Nghiêm Cái đọc qua nội dung tài liệu, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào đối phương, trả lời: “Hai năm đầu có thể đi con đường lưu lượng để kiếm tiền.
Nếu công ty ủng hộ, tôi muốn chuyển hướng sang vòng điện ảnh.”
Chị Lâm hơi cười, gật đầu: “Nếu cậu đã có ý định này, công ty nhất định sẽ cân nhắc dựa trên năng lực của cậu.”
Cô cầm bút, trước mặt là một quyển sổ tay dùng để ghi chép.
Lại tiếp tục hỏi Nghiêm Cái: “Có tật xấu nào không?”
“Không hút thuốc lá, không chơi chất kích thích, biết uống rượu nhưng sẽ không say rượu.”
Chị Lâm gật đầu, tiếp theo lại hỏi thêm vài vấn đề.
Đến lúc đã có hiểu biết cơ bản về Nghiêm Cái rồi cô mới đặt bút xuống, lên tiếng nói: “Trước mắt là đi con đường lưu lượng, tôi biết trước đó phía Thất Lộ xây dựng thiết lập cao lãnh cho cậu.”
“Chuyện này có nhiều chỗ tốt, ví dụ như có thể tránh không ít chuyện phiền phức lại có thể hấp dẫn phần lớn các cô gái trẻ.
Có điều tôi không có ý định duy trì thiết lập này, cậu thấy thế nào?”
Nghiêm Cái đồng ý: “Tôi không muốn phát triển theo khía cạnh thiết lập tính cách này.”
Lúc anh nói ra những lời này, chị Lâm vừa cười vừa gật đầu mạnh mẽ: “Tôi cũng nghĩ vậy.” Cô lại cầm bút lên, viết câu được câu không: “Cậu nghĩ kỹ rồi thì về sau sẽ chuyển hình.
Phần lớn nghệ sĩ trong công ty đều không theo thiết lập tính cách.
Thật ra thì càng để lộ ra mặt chân thật càng dễ thu hút fan hơn.
Nếu vậy thì lúc trước đánh giá trên mạng về cậu cũng sẽ không chia làm hai luồng riêng biệt như vậy.”
Nghiêm Cái tỏ vẻ tán đồng nhưng không cắt ngang, tiếp tục nghe đối phương nói.
“Có thể đăng vài bài trên Weibo kể về cuộc sống hàng ngày của cậu nhưng không cần đề cập quá nhiều về sinh hoạt cá nhân.
Về mặt này công ty sẽ cho cậu tự do rất lớn.
Đương nhiên, ngôn luận là việc của cá nhân cậu, hy vọng cậu có thể tự quản lý chính mình.”
“Chắc chắn sẽ có yêu cầu quảng cáo PR gì đó, lúc cần nâng cao nhiệt độ cũng có thể sẽ xào CP.
Tuy nhiên, phương diện tuyên truyền của công ty khá mạnh, không cần lo lắng.”
Nghiêm Cái gật đầu, chỉ nói: “Thỉnh thoảng là được, đừng quá thường xuyên.”
Chị Lâm tỏ vẻ đồng ý.
“Về vấn đề tài nguyên.” Trên mặt chị Lâm không biết từ khi nào đã hiện ý cười nhàn nhạt, thẳng thắn nói: “Nếu cậu đủ ưu tú, công ty cũng sẽ công nhận nỗ lực của cậu, tài nguyên chắc chắn không kém.
Dưới tay tôi chỉ có vài nghệ sĩ, chúng ta có chung mối quan hệ lợi ích, tôi cũng sẽ cố gắng tranh thủ giúp cậu, sẽ không bạc đãi cậu.”
Nghiêm Cái gật đầu, không quên nhắc đối phương: “Còn có bên Thất Lộ.”
Ngón trỏ bên tay trái của anh duỗi ra che lấp ngón cái, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Chuyện này à.” Chị Lâm đóng nắp bút, “Trước khi tôi đến đây có nghe anh Bắc nói.
Nếu đã là nghệ sĩ của Bắc Mạch, cậu không cần lo ngại Thất Lộ.
Mới đầu sẽ phải cứng rắn một chút.
Giới giải trí cũng không phải chỉ có Thất Lộ là có úy tín, danh dự hay tài nguyên.
Chuyện không kém chúng ta cũng sẽ không chịu thua thiệt.
Chỉ cần cậu có thực lực, tất cả đều không thành vấn đề.”
Lục tục nói một ít chuyện khác như xây dựng lộ tuyến và con đường phát triển sau này xong, chị Lâm chủ động hỏi về “Vô Ý Thành Tiên”.
Lúc trước chưa ký hợp đồng với Bắc Mạch nên toàn bộ thù lao đóng phim đều thuộc về Nghiêm Cái.
Điều chị Lâm quan tâm là lịch trình quay phim.
“Đại khái phải quay hai, ba tháng, muộn nhất là đến đầu tháng bảy.”
Nghiêm Cái nói: “Không nhận diễn song song.”
“Điều này là đương nhiên.” Chị Lâm quan tâm hỏi thêm: “Cậu ở đoàn phim thế nào, có yêu cầu gì không?”
“Khá tốt, không có.”
Chị Lâm còn có một nghệ sĩ khác cũng đang đóng phim tại Hoành Điếm.
Trò chuyện với Nghiêm Cái xong xuôi thì tính qua đó thăm ban.
Nghiêm Cái đưa cô đến trước thang máy.
Người vừa bước vào thang máy thì đột nhiên quay đầu lại.
Nút mở thang máy bị đè lên, chị Lâm giữ một chân ở bên ngoài, nói: “Đúng rồi, hôm qua anh Bắc rời đi hơi vội, có nhờ tôi chuyển lời cho cậu.”
“Anh ấy nói, là Bác Duy.”
Hết chương 16.
_____________
Tản mạn editor: Mọi người đọc tên chương có liên tưởng đến gì đó không =)).
Tên chương là “Là hắn là hắn chính là hắn”, tiếng Trung là “是他是他就是他/shì tā shì tā jiùshì tā”, phiên âm “sừ thá sừ thá chíu sư tha” =)).
Ngay từ lúc đọc QT trong đầu mình đã hiện lên giai điệu ám ảnh này, vâng, chính là Truyền kỳ Na Tra huyền thoại, nhúng link ở dưới để tiện ôn lại miền ký ức luôn.
Tên chương ~ lúc Cái Cái biết được danh tính kẻ đứng vụ hot search thì đầu bỗng hiện lên giai điệu Sừ thá sừ thá chíu sư tha – sừ Thú Thu =)), dễ thương vn.
https://.youtube.com/watch?v=DvWEP6EgP1k.