Dạ Hành Ca

Chương 27: Câu tâm


Đọc truyện Dạ Hành Ca – Chương 27: Câu tâm

Mười ngày chẳng dài nhưng cũng quá đỗi chậm.

Không có sắc trời ánh dương, thậm chí ngay cả cảm giác về thời gian cũng biến mất.

Lục dực lén đến thăm hắn, mang theo rất nhiều loại thuốc trị thương cùng với y phục và cơm ăn, lại còn trấn an khuyên nhủ, chỉ có điều trong mắt không giấu được ảm đạm, vì ai ai cũng biết, lần này khó mà thoát được kiếp nạn.

Còn Ca Dạ, đến một lần cũng không xuất hiện.

Theo lời giải thích của lục dực thì gần đây nàng rất bận, suốt đêm xử lý hồ sơ tình báo. Không biết có phải muốn bận rộn để bù đắp thất bại hay không, mà mọi người thường hay thấy nàng chong đèn đến tận khi trời sáng.

Cửu Vi ngầm bất mãn với Ca Dạ, nhưng ngại trước mặt hắn nên không tiện mắng chửi. Hình như Cửu Vi đã lén đi tìm nàng, hy vọng Ca Dạ có thể thuyết phục Thiên Minh, để tứ sứ cùng ra mặt để giữ toàn mạng cho hắn, thà bị biếm làm nô lệ cũng còn tốt, thế nhưng lại bị từ chối thẳng thừng.

Nàng hoàn toàn phủi sạch, không hề quan tâm.

Cửu Vi hết sức thất vọng, còn hắn lại chỉ im lặng.

Quan tâm tình cảm đã làm Cửu Vi bất chấp sai lầm lớn, không đếm xỉa tới việc bản thân đã rước lấy rất nhiều nghi ngờ hiểm họa. Nhưng cách thức ấy không những không khiến giáo vương phạt nhẹ hơn, mà còn dễ rước họa vào thân. Một ảnh vệ xuất thân từ Trung Nguyên lại được tứ sứ liên kết bảo vệ, đối với giáo vương mà nói thì nguy hiểm biết bao, chỉ e sát tâm càng tăng cao.

Mặc dù cách làm của Ca Dạ có phần vô tình, nhưng cứ bo bo giữ mình lại là thượng sách. Bỏ qua một quân cờ làm cơn giận của giáo vương lắng xuống, nàng vẫn là Tuyết sứ vượt trội được tôn sùng. Giáo vương vẫn sẽ coi trọng như cũ, và cũng không ai có thể lo liệu việc chấp chưởng các nước Tây Vực ngoài nàng.

Chỉ cần cẩn thận là địa vị của nàng sẽ vững chắc như lúc trươc, đây cũng là giá trị của lần quay về này của hắn.

Bắt đầu từ lúc nào, nàng đã trở thành người quan trọng với hắn rồi?

Sát phạt nội đấu không ngừng, lăn lộn trong máu thịt, sóng vai cùng chiến đấu. Bất kể sóng lớn có ùa đến bao nhiêu lần thì nàng vẫn luôn đứng nghiêm, như đóa sen xanh gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Nàng từng nói hắn không thích hợp để sinh tồn trong giáo. Nhưng theo hắn thấy nàng cũng có khác gì đâu, dù nàng máu lạnh đa nghi, mưu kế quỷ quyệt vô cùng.

Cửu Vi nói hắn đã động lòng, nhưng lại không rõ rốt cuộc là tình cảm như thế nào. Vừa khâm phục lại cảnh giác, vừa thương hại lại phòng bị, luyến tiếc lại đề phòng, đau lòng nhưng không tranh, mọi cảm xúc đối lập cứ đan xen nhau, khó bề phân rõ bên nào nặng bên nào nhẹ.


Nếu chỉ có ai oán thì tốt biết bao, nếu nàng cứ luôn như Tử Túc và Thiên Minh thì tốt biết bao.

Dù là ở địa lao tối tăm không ánh mặt trời, thời gian còn lại chẳng nhiều nhặn gì, nhưng nàng vẫn cứ lấp đầy đầu óc hắn. Ngu xuẩn đến mức ấy, chính hắn cũng không nhịn được mà phỉ nhổ mình.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của ngục tốt, cánh cửa nặng nề bỗng mở ra.

Đã là ngày thứ mười rồi.

Quỳ dưới bậc thềm thấp, hắn vẫn không ngẩng đầu, ở đằng trước mọi người tranh cãi vô cùng gay gắt.

Thiên Minh tận lực đẩy toàn bộ trách nhiệm lên hắn, chủ trương dùng trọng hình để tạo uy.

Tử Túc ném đá giấu tay, chỉ ra chỗ sai không thỏa đáng trong mưu đồ của Ca Dạ. Chủ trương phạt nhẹ, chỉ trách Ca Dạ, đề nghị giáo vương tước bỏ thực quyền.

Cửu Vi lên tiếng yêu cầu Thí Sát doanh ra mặt thi hành nhiệm vụ ám sát lần nữa, giảm thiểu mức ảnh hưởng của lần thất thủ này xuống thấp nhất có thể.

Giáo vương ngồi trên ghế ngọc tủm tỉm nhìn cấp dưới ám đấu, mãi lâu vẫn chẳng hề lên tiếng, cho đến khi tiếng tranh cãi càng lúc càng kịch liệt thì mới mở miệng ngắt lời.

“Sao không thấy Ca Dạ đâu.”

Ba người im lặng, Tử Túc nhẹ nhàng trả lời.

“Bẩm giáo vương, nghe nói Tuyết sứ đang định đi sứ Lại Mạt nên không có thời gian quan tâm đến hắn, thuộc hạ thấy…” Nàng ta che miệng cười duyên, “Có vẻ như tự biết sẽ thua, vì chột dạ nên lẩn tránh thẩm vấn đấy.”

“Dạo gần đây lai sứ đến quá đông, Tuyết sứ bộn bề công việc, chỉ là việc xét xử, cần gì phải đích thân tới, tự giáo vương có thánh ý.” Thiên Minh lườm một cái.

“Suy cho cùng cũng là ảnh vệ của nàng ta, vẫn nên đến một chuyến mới phải.” Giáo vương thờ ơ vân vê ngọc thạch nơi cổ tay.

Cửu Vi đang định mở miệng thì bỗng mí mắt giật một cái.


Một bóng người nhẹ nhàng lọt vào khóe mắt, không nhanh không chậm tiến vào đại điện.

“Ca Dạ tham kiến giáo vương.”

Tròng mắt hắn chỉ nhìn thấy mỗi tà váy trắng đung đưa, bước qua nền lát ngọc thạch, mũi chân nhỏ bé ẩn dưới vạt váy, chất giọng thanh lạnh trầm tĩnh như thuở ban đầu.

Lòng khẽ giật mình.

“Ca Dạ, ngươi đến đúng lúc lắm, có phải xin tha thay ảnh vệ của mình không?” Giáo vương từ ái hỏi.

Trong điện yên tĩnh hẳn đi.

“Bẩm giáo vương, Ca Dạ chỉ điến diện kiến trước khi đi Lại Mạt, không định để ý đến hắn.”

Nhất thời Cửu Vi xanh cả mặt.

“Thì ra là vậy, hiện tại đang xử lý chuyện hắn ta ám sát thất bại, ngươi có nhận xét gì không.” Móng dài như ngọc gõ nhẹ lên tay vịn, giáo vương nheo mắt, dường như đang muốn tìm kiếm biểu cảm nhỏ nhất.

“Thù Ảnh vi phạm giáo quy, ắt sẽ bị trừng phạt theo giáo quy, há phải việc Ca Dạ có thể xen miệng vào.”

“Thiên Minh có chủ trương dùng trọng hình bảy ngày rồi sẽ xử tử, lấy đó làm răn; Tử Túc đề nghị cho uống mặc hoàn hạ xuống làm nô lệ, theo ngươi thấy, cách nào hợp lý hơn.”

“Theo Ca Dạ thì đương nhiê lời Thiên Minh nói phù hợp với giáo quy hơn rồi.” Nàng thờ ơ đáp.

Tử Túc cười lạnh, “Tuyết sứ độc ác thật đấy, lại muốn đưa ảnh vệ vào chỗ chết đến thế, chẳng lẽ là vì muốn nhanh chóng chối bỏ trách nhiệm sao?”


“Tuyết sứ lý luận công bằng, sao có thể nói là tư lợi được.” Thiên Minh lập tức phản bác, “Chỉ sợ là Hoa sứ có lòng tiểu nhân thì có.”

Giáo vương quan sát một hồi, rồi từ tốn hỏi.

“Ca Dạ nghĩ như thế thật sao? Bồi dưỡng ảnh vệ bên mình không dễ, không thấy tiếc à?”

“Mặc dù Ca Dạ có tiếc nhưng lại không thể vi phạm giáo quy được, chỉ biết đại nghĩa diệt thân.”

“Hay cho câu đại nghĩa diệt thân, không biết Tuyết sứ có từng tự trách bản thân không có khả năng giám sát bao giờ chưa.” Tử Túc khoanh tay cười nhạo, “Chẳng lẽ tưởng rằng giết hắn xong thì sẽ không còn đáng lo ư? Đừng có quên hắn đã bứt dây động rừng, khiến Thiện Thiện quốc canh gác nghiêm ngặt hơn, dù Thí Sát doanh có hành thích lần nữa thì cũng cực kỳ khó.”

“Hoa sứ nói đùa rồi, ám sát vốn là sở trường của Thí Sát doanh, chút tiểu tiết ấy thì có khó khăn gì.”

Chỉ vài ba lời nàng đã thoái thác sạch sẽ, Cửu Vi căm phẫn không nhìn nổi nữa.

“Tuyết sứ coi chuyện ám sát đơn giản như thế, khó trách ảnh vệ gặp chuyện.”

“Lời này của Nguyệt sứ sai rồi, mặc dù có phần trắc trở, nhưng cũng không thể nào khiến tinh anh của Thí Sát doanh chùn bước được. Nuôi binh ngàn ngày dùng binh một hồi, Nguyệt sứ không có lòng tin với thuộc hạ ư?” Thiên Minh nhàn nhã đổi chủ đề.

“Chắc hẳn trong mắt Phong sứ, lấy mạng của vua một nước lại dễ như lật bàn tay.” Cửu Vi nheo mắt nhìn, ánh mắt sắc như đao, “Nhưng vào tay Tuyết sứ lại có sai lầm lớn đến thế.”

“Nói không sai, nếu không sao Tuyết sứ lại vội vàng chạy đến Lại Mạt, vất mọi rắc rối còn lại cho Nguyệt sứ chứ.” Tử Túc nở nụ cười quyến rũ, giễu cợt lại Thiên Minh.

“Chuyện có phân công, đáng lý giết người là nhiệm vụ của Nguyệt sứ, Tuyết sứ chỉ làm theo quy tắc, Hoa sứ đừng có nói lời ấy.”

“Nếu đã như thế, Tuyết sứ phải nên nói thẳng là không đủ sức làm từ sớm, không gánh nổi trọng trách ám sát Thiện Thiện vương, giáo vương sẽ đổi để Nguyệt sứ thực hiện.”

“Không lẽ Hoa sứ đang ám chỉ giáo vương ủy nhiệm không thỏa đáng?” Thiên Minh khẽ khàng chuyển mũi dùi đến vương giả ngồi trên ghế ngọc, làm Tử Túc khẽ biến sắc.

Giáo vương ho khẽ, đang định mở lời thì Ca Dạ bỗng thở dài thườn thượt.

Nhất thời mọi người đều im lặng, nàng cười nhạt, quỳ xuống nhìn thẳng giáo vương.

“Khởi bẩm giáo vương, Ca Dạ tự hổ thẹn vô đức vô năng, khiến nhiệm vụ thất bại, thậm chí còn liên lụy đến thanh gianh của giáo vương. Hôm nay lời Nguyệt sứ và Hoa sứ nói rất chính xác, Ca Dạ thoái thác trách nhiệm nhiều mặt, không thể tự biện giải nữa, chỉ có thể lấy hành vi để chứng minh.”


Vương giả trên ghế ngọc hứng thú nhướn mày.

“Ngươi chứng minh như thế nào?”

“Thù Ảnh thất thủ, làm vướng tay Nguyệt sứ khó giải quyết; Hoa sứ lại nói Ca Dạ đùn đẩy trách nhiệm có ý đồ chạy trốn; giáo vương từ bi, cũng cảm thấy bồi dưỡng ảnh vệ không dễ, nếu chết theo luật thì đúng là có phần đáng tiếc.” Nàng cụp mắt, cứ như rất không tình nguyện, “Đủ việc như thế, nếu Ca Dạ còn không đảm đương thì tương lai bản thân làm gì có chỗ đứng trong giáo, còn ai có lòng phục dịch nữa.”

Ca Dạ dừng lại, cắn cắn môi.

“Thỉnh giáo vương ân chuẩn cho Ca Dạ nhân tiện hành sự. Lần này đi Lại Mạt, cách Thiện Thiện quốc không xa, nếu làm xong công việc một cách suôn sẻ, Ca Dạ sẽ lấy tính mạng của quốc chủ quay về phục mệnh, miễn cho Thí Sát doanh bị Thù Ảnh làm liên lụy, lại có thể bịt miệng chúng nhân, giảm ảnh hưởng thất bại đến mức thấp nhất, xin giáo vương tác thành.”

Giọng nói thánh thót êm tai đến gần, lần này tới lượt Thiên Minh xanh mặt.

Cửu Vi ngẩn người, ánh mắt chan chứa phức tạp cứ như nàng đột ngột biến thành người xa lạ. Tử Túc đứng thẳng người, mặt đầy kinh ngạc, hoàn toàn không tưởng tượng nổi.

Còn hắn gần như cho rằng mình đã nghe nhầm, ngẩng phắt đầu lên, nhưng chỉ thấy bóng lưng Ca Dạ quỳ thẳng tắp.

Không khí đông cứng lại, người ngồi trên ghế ngọc nheo mắt như thể đã lường trước được.

“Nếu ngươi cũng thất thủ thì sao?”

“Thì đó chính là Ca Dạ vô năng thật, chỉ đành phải từ giả chức Tuyết sứ.” Thiếu nữ nhún nhường cúi đầu, “Ngộ nhỡ may mắn thành công, thì xin giáo vương khoan hồng cho thất bại trước đó, để Ca Dạ còn thể diện.”

Tiếng cười trầm đục vang lên, rồi dần dà chuyển thành cười lớn.

“Được, được…”

Được cái gì thì giáo vương không nói, một lúc lâu mới ngừng cười, ánh mắt lạ lùng, “Xem ra ta đã xem thường ngươi rồi, nếu đã có lòng này thì nào có lý không thành toàn được.” Dừng lại một hồi, giáo vương sâu xa bổ sung thêm, “Huống hồ câu nào ngươi nói cũng có lý, nếu không đồng ý, trái lại thành ra bổn tọa không hợp tình hợp lý.”

“Đa tạ giáo vương ân chuẩn, nhất định thuộc hạ sẽ không phụ sự kỳ vọng của giáo vương.”

Như chưa hề nghe ra ý trong câu nói, Ca Dạ cười nhạt, cung kính dập đầu lui ra khỏi điện.

Từ đầu đến cuối, nàng chưa hề nhìn lấy người đang quỳ bên dưới một lần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.