Dạ Hành Ca

Chương 1: Chiến nô


Đọc truyện Dạ Hành Ca – Chương 1: Chiến nô

I. THIÊN SƠN

Một bụm máu phụt lên cát bụi.

Ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, vượt qua bức tường cao cao kia là có thể trông thấy gió tuyết bàng bạc từ đằng xa. Không khí mát lạnh, nhưng khi vì bị đòn đau mà hít vào mũi, vẫn mang theo mùi tanh tưởi không tản đi được.

Quan huấn nô tàn ác vung roi da quật mạnh vào từng nô lệ không thể bò dậy kịp thời. Sau cuộc huấn luyện tàn khốc kéo dài mấy ngày, thể lực đã không thể chống đỡ nổi để đứng nữa rồi.

Người bị bắt từ vùng trung nguyên tới luôn có địa vị thấp nhất tại nơi đây. Vết thương vừa khép lại đã bị đuổi đến bãi tập, không biết thủ pháp gì mà lại cấm dùng nội lực, ngoại trừ né tránh nhờ vào kinh nghiệm ra, chỉ còn lại nghị lực và thể lực để cố chống đỡ. Mỗi ngày đều có người chết đi, nói không chừng sẽ đến lượt mình thôi.

Huấn quan hung tàn vô thường tùy ý cướp đoạt sinh mệnh, không cho phép phản kháng, chỉ hơi chậm chút thôi là sẽ phải nghênh đón trận đòn roi tới tấp như bão táp, quất xuống vùng yếu ớt nhất trên cơ thể, trông vẻ ngoài có vẻ hoàn hảo nhưng bên trong đã lở loét sưng phù cả rồi, cơn đau có thể phải kéo dài hơn mười ngày.

Đây là bí cảnh sâu nhất nơi thiên sơn, cũng là bản doanh của ma giáo, nếu chết ở đây thì sẽ thực sự trở thành câu chuyện nực cười. Cứ ngỡ rằng huấn luyện của gia tộc đã coi như nghiêm khắc rồi, nhưng bây giờ nhìn lại vẫn còn quá nhẹ. Hắn không tránh khỏi bắt đầu nghi ngờ, thật sự có người có thể sống mà thoát ra khỏi nơi đây sao?

Một đám người nồng mùi tanh dơ bẩn cùng xuống từ xe ngựa, không tới ba ngày đã chết, thì hắn thà hắn chết khi bị người ta kéo lê đi, quần áo tả tơi bị roi cắt thành vải vụn còn hơn, ai có thể nhận ra thi thể như tên ăn mày lại từng là cao thủ võ lâm từng tung hoành trung nguyên chứ, đã đến đây rồi thì tất cả đều trở nên thấp kém như con kiến.

Huấn luyện mấy ngày đã mang lại nhận thức cho mọi người, nơi này chỉ sùng bái duy nhất một người, trên tầng tầng quản chế, giáp vương như thần nhìn xuống chúng sinh bằng nửa con mắt, chí tôn chí uy.

Còn nơi chốn này của hắn bây giờ, chỉ là bãi thử nơi ma giáo sàng lọc cát đá có thể dùng được, trong một nơi khác có vô số thiếu niên sau vòng rào ngăn cách tiếp nhận huấn luyện, không biết đã ở đây từ lúc bao nhiêu tuổi, một ngày lại một ngày chịu đựng đánh đập, trong ánh mắt không có lấy cảm tình, chém giết nhau như cỗ máy lạnh lùng, để mặc cho hiệu lệnh công kích trở thành bản năng.

Chấn động toàn Tây Vực, sát thủ ma giáo làm làm ba mươi sáu quốc gia nghe tiếng là biến sắc, chính là được huấn luyện như thế mà ra.


Trốn không được, lại không muốn chết, vậy chỉ có thể gắng gượng chống chói. Xiết chặt mảnh vải buộc vết thương trên cánh tay, hắn bước vào sân trong tiếng còi, nghênh đón vòng khiêu chiến tiếp theo.

Suốt một năm huấn luyện, người trung nguyên có thể cùng tiến vào Chiến Nô doanh chỉ còn lại ba người. Cùng hai trăm chín mươi bảy thiếu niên được huấn luyện từ nhỏ ở Chiến Nô doanh bắt đầu tiến vào Tôi Phong doanh*, thứ đang đợi ở phía trước chính là tỷ thí sát đấu còn tàn khốc hơn.

(*Tôi phong/淬锋 có nghĩa là tôi luyện nên mũi nhọn đi đầu.)

Giữa những lúc rảnh rỗi của đợt huấn luyện, những thiếu niên này cũng sẽ lén lút bàn luận, tò mò suy đoán vận mệnh tương lai của mình. Đi ra khỏi Tôi Phong doanh mới có tư cách trở thành sát thủ chính thức chấp hành nhiệm vụ, những kẻ xuất sắc hơn thì bước lên hàng ngũ Thất Sát, đó là sát thủ cấp cao đứng đầu ma giáo, chỉ có bảy người, trực thuộc hữu sứ, ngay cả tam đại trưởng cũng không dám coi thường.

Ra khỏi nơi đây là có thể hưởng thụ rượu ngon sữa tươi, áo gấm rực rỡ nhà ở lộng lẫy, có mỹ nữ người hầu niềm nở biết ý hầu hạ, có quyền thỏa sức hưởng lạc và vinh quang được giáo chúng kính lễ.

Ở ma giáo, sát thủ chân chính là kẻ có địa vị vô cùng, là bọn họ đã dùng máu tươi đổi lấy sự khuất phục và vật cống từ chúng quốc Tây Vực, châu ngọc tiền tài dồi dào cũng từ đấy mà ra. Không cần trồng trọt làm lụng vẫn có thể yên vui sung túc, phóng mắt ra là có thể thấy ngọc thụ quỳnh chi, cẩm tú yên la, tuấn mã mỹ nhân được các nước tiến cống đầy rẫy, chính là thiên đường chốn nhân gian vô cùng phồn hoa tuyệt diệu.

Đây cũng là đề tài các thiếu niên thích tán gẫu nhất, hư ảo mộng đẹp ấy là thứ duy nhất để gắng gượng, là hy vọng vỏn vẹn nơi tôi luyện máu đổ đau thương, chờ mong hân hoan vui thú sau khi sắc trời mở ra. Giường vừa cứng vừa lạnh, thức ăn thô ráp, bị ra roi như súc vật trong hiện thực đều được quên đi tất cả trong tưởng tượng, so với thiên đường bên ngoài sân bãi tàn sát, sự tàn khốc nơi đây chỉ có thể dùng từ địa ngục để hình dung. Nghe thấy khát khao về tương lai ở bên tai, hắn nhắm mắt thở hắt ra, hi vọng trong thời gian ngắn nhất có thể khôi phục lại sức lực.

Tiếng hét bất ngờ vang lên cắt đứt màn thảo luận rầm rì của mọi người, chúng thiếu niên ngồi ngổn ngang nhanh chóng đứng vào đội ngũ chỉnh tề, chắp tay cung kính đứng thẳng. Đại hán tây Vực râu xia xồm xoàm chậm rãi đi đến, lướt qua từng gương mặt không chút cảm xúc, giống như đang nhìn kỹ từng thanh loan đao vừa được mài nhọn.

“Nghe cho kỹ đây, ta chỉ nói một lần.” Không khí im ắng như băng sơn vạn năm không đổi, “Giáo vương có thánh dụ, ngày mai bắt đầu tiến hành cuộc tỷ thí sáu ngày, ba người chiến thắng cuối cùng có thể đạt được cơ hội diện yết giáo vương, thoát khỏi Tôi Phong doanh trở thành sát thủ trong giáo, các ngươi nên lấy làm vui mừng đi, không phải năm nào cũng có may mắn như thế cả. Nhưng điều này cũng có nghĩa, từ giờ trở đi các ngươi chính là kẻ thù.” Ánh mắt lạnh băng quét qua đám người trầm mặc, “Cứ thử nhìn xem, ai có thể sống được đến cuối cùng.”

Sáu ngày.


Rất ngắn mà cũng rất dài.

Không ai ngủ được, sợ hãi âm thầm lan tràn, chỉ sợ sẽ bị cắt đứt cổ họng trong lúc ngủ, thời gian cùng được huấn luyện không ngắn, tất cả đều nằm lòng thủ đoạn của nhau.

Trong ba trăm người, chỉ lấy có ba.

Hắn nhớ lúc còn nhỏ từng nghe nói người Miêu có phương pháp nuôi cổ, nhốt đủ loại trùng độc trong chiếc hộp kín, để mặc bọn chúng tàn sát cắn lẫn nhau, tên còn sống chính là cổ vương.

Cũng thủ pháp như nhau, cũng thử nghiệm như nhau.

Những thiếu niên mạng như cỏ rác này được cùng một giáo quan chỗ đó dạy thành thạo về mai phục để giết, giết bằng thuốc độc, dụ dỗ để giết, chém giết, từng tên từng tên ngã xuống, máu tươi như suối tràn lan trên nền đất bãi huấn luyện. Hắn rất muốn cém bay đâu tên giáo quan này, lại càng muốn chém chết giáo vương nắm trong tay sự cao ngạo của chúa tể, sự lạnh lùng của người ngoài cuộc đó, nhưng trước hết phải cố để bản thân được sống đã.

Số người đã giảm bớt hơn nửa, huấn luyện nhiều năm đã để cho các thiếu niên khống chế bản thân rất giỏi, tiết kiệm được công kích không cần thiết và tiêu hao thể lực, hắn núp dưới bóng cây cố ẩn náu, cơn buồn ngủ nặng nề làm mí mắt nặng trĩu, khẽ cắn răng, lưỡi dao trong tay xoẹt một phát ngọt sắt, trên cánh tay lại có thêm một vết máu, đau đơn khôn cùng xua tan mê man, bốn ngày không được ngủ, ý thức của hắn đã bắt đầu rời rạc, phản ứng cũng trở nên chậm đi.

Có một bóng người lặng lẽ tiến đến, hắn không lên tiếng, thủ thế của đối phương cũng cho thấy hắn ta không có địch ý, vậy là hắn hạ trường kiếm xuống, đợi thiếu niên kia chủ động mở miệng.

“Cứ tiếp tục như thế này không được, chúng ta sẽ chết hết.” Rõ ràng cũng vô cùng buồn ngủ, trong giọng nói thầm thì của thiếu niên cũng lộ ra mệt nhọc, “Phải có người hợp tác, nếu không đợi đến lúc ngươi ngủ rồi…”


Ngủ rồi thì sẽ ra sao, không cần nói trong lòng cả hai đều biết. Hắn lạnh lùng nhìn đối phương, “Ngươi muốn thế nào.”

“Nhìn thể lực bây giờ, có lẽ ta vẫn có thể gắng được ba canh giờ, ta nhớ tình hình của ngươi cũng tương tự.”

Kinh ngạc trước sự thẳng thắn của đối phương, hắn yên lặng gật đầu, hắn cũng lường được bản thân mình trong thời gian đó.

“Ta bảo vệ để ngươi được nghỉ ngơi, đến lúc sau thì lại thay phiên, chỉ dựa vào mình ngươi không thể nào chống chọi được qua sáu ngày, mà điểm này chúng ta lại giống nhau.”

“Dựa vào đâu để ta tin ngươi.”

“Ngươi không có lựa chọn nào khác.”

“Dựa vào đâu ngươi lại tin ta.”

“Ta không có lựa chọn nào khác.” Bốn mắt giao nhau, rốt cuộc thiếu niên cũng cười khổ, “Được rồi, ta vẫn luôn quan sát người có thể hợp tác được, chỉ có ngươi chưa từng chủ động ám sát, bất kể là vì tiết kiệm sức lực hay vì điều gì khác…”

Đợi một lúc lâu nhưng không ai đáp lại, thiếu niên bắt đầu thúc giục, “Được rồi, điều nên nói đã nói cả rồi, quyết định của ngươi là?”

“Thành giao.” Dứt khoát phun ra hai chữ, hắn cụp mắt, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Một trận mưa máu trút xuống.

Mũi kiếm nhẹ lướt qua cổ đối thủ, cản nhận được cơn run rẩy khi lưỡi dao sắc ben cắt vào huyến mạch, bắp thịt siết căng bỗng thả lỏng, thay vào đó là mệt mỏi sau vận động kịch liệt.


Hắn khẽ ho sặc sụa, lục phủ ngũ tạng bị đâm thương tổn khiến lần nào ho cũng đều mang theo vị gỉ sắt, giương mắt nhìn cách đó không xa, sau hai ngày bảo vệ nghỉ ngơi luân phiên và liên thủ phản kích đã có chút ăn ý. Quả nhiên người thiếu niên kia đã tiêu diệt xong đối thủ, đang xé vạt áo quấn quanh vết thương, bước chân loạng choạng, xem ra bị thương không nhẹ, từ hình ảnh quan sát một bên, có thể thấy hắn ta xuất chiêu nhanh chóng tàn nhẫn, lại giỏi nắm chặt thời cơ, khó trách có thể chống cự được đến cuối, xem ra mình đã gặp được một đồng bạn chính xác rồi.

Hoàng hôn ngày thứ sáu, trong sân chỉ còn lại bốn người.

Nắng chiều như máu, gió thổi qua sa trường nồng đậm mùi tanh, như bàn tay dịu dàng mơn trớn trên mặt người chết. Giáo quan đứng chắp tay, thần sắc không thay đổi. “Giết thêm một người nữa là các ngươi có thể rời đi.”

Lời nói như sắt ghim vào bên tai, tuyên bố một thực tế không cách nào sửa đổi.

Bốn đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn nhau.

Hai người đối diện cũng nắm tay công kích, tấn công phòng bị phối hợp rất khắng khít, không giống kiểu hợp tác vội vàng như họ. Tình trạng tốt hơn nhấy rõ, ai chết trong tay ai cũng không khó đoán. Nếu nội lực không bị hạn ché… Chợt một ý nghĩ thoáng xẹt qua, rồi lại bị ném ra sau đầu, giữa lúc sinh tử không có kẽ hở để than vãn oán trách..

“Các ngươi không có cơ hội.” Ánh mắt nhọn hoắc ở đội diện lóe lên sự khiêu khích, đã dùng thuaanjt tâm lý rồi, “Không so thực lực, chỉ thương thế thôi cũng đã nặng hơn bọn ta nhiều.”

Hắn liếm đôi môi nứt nẻ, chậm rãi giơ kiếm lên.

“Cơ hội sống duy nhất chính là các ngươi tự chém giết lẫn nhau, xem ai may mắn hơn, dù sao các ngươi cũng chỉ tình cờ liên thủ.” Biết được tâm tư của đồng bạn, một kẻ khác phối hợp phân tích, “Chủ động công kích bọn ta chỉ vô nghĩa mà thôi, hai người sẽ chết cả thôi, chính các ngươi cũng biết chọn tác chiến đó thì phần thắng sẽ cao hơn. Người chiến thắng là người thứ ba đạt yêu cầu, bọn ta sẽ không nhúng tay vào.”

Nói đúng sự thật, cũng rất có lý. Vốn chỉ là kẻ xa lạ, cũng sẽ không vì chút kề vai ngắn ngủi do bị tình thế ép buộc mà ký thác sống chết, lý trí phân tích thế cục về sau đều rất rõ ràng. Hẳn là vận mệnh đang trêu đùa, những người không thù không oán như bọn họ bị ép đến nước này, đường hẹp thành thù. Lại là quyền lực thế nào ma lại khiến những kẻ đó bàng quan lạnh lùng, đợi kết quả máu tươi tung tóe.

Hắn nhìn sang thiếu niên đã sóng vai tác chiến trong hai ngày vừa qua, đối phương cũng nhìn hắn như thế, nơi gốc tăm tối phảng phất có cảm xúc cuồn cuộn kích động như nhau, trong đôi mắt non nớt bén nhọn dần dần dâng trào khí thế.

Trong chớp mắt, kiếm quang phá vỡ hoàng hôn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.