Đọc truyện Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!! – Chương 82
Edit: Ha Phuong
Trên bầu trời đêm mênh mông, mây đen đã sớm che lấp đi ánh trăng, cây cối tươi tốt giữa sườn núi cũng xuất hiện âm thanh không giống như xưa.
“Con mẹ nó mày đừng có chạy, nếu để tao đuổi kịp mày, ông đây không đánh chết mày mới lạ,” âm thanh cực kỳ tức khiến trong rừng vang lên vô số âm thanh vang động, ngay cả tiếng xào xạc của bùn đất dưới chân cũng lộ ra mấy phần tiêu điều.
Phía sau không ngừng truyền đến tiếng mắng chửi tức giận, nhưng người trước mặt cứ chạy về phía trước một khắc cũng không dám dừng lại nghỉ ngơi. Hắn cứ cho rằng mình tránh được một kiếp nạn, nhưng không ngờ vẫn bị bắt được.
Lúc này Bách Thần đang đứng trên sơn đạo ngẩng đầu liếc nhìn đám mây trên bầu trời rồi nói: “Xem ra sắp mưa rồi, nhiều người như vậy cũng bắt không được một người, thật là nuôi không lũ phế vật này.”
Hắn không nhịn được đưa điếu thuốc trong tay lên miệng, dùng sức hít một hơi mới quay đầu nhìn người bên cạnh vẫn luôn im lặng.
“Cậu thật biết cách nhẫn nại, lại ở đây chờ thêm một vòng,” Bách Thần hơi buồn cười nhìn người bên cạnh.
Người đứng bên cạnh mặc một chiếc áo chống đạn màu nhạt chính là Lạc Ngạn, anh cũng ngẩng đầu liếc nhìn nơi xa rồi đột nhiên giơ tay móc ra điện thoại, phía trên biểu hiện lúc này là ba giờ sáng.
Trong một đêm mùa đông như vậy, gió mang theo khí lạnh thấu xương xông thẳng vào người, dù mặc áo bông thật dầy đứng ở đây cũng bị lạnh đến phát run.
Lạc Ngạn vẫn chỉ đứng bên cạnh cửa xe, không nhúc nhích nhìn phía xa. Bách Thần thì không kiên nhẫn đi tới đi lui, nếu không phải có thuộc hạ đằng sau lưng chắc hắn còn muốn đứng lên nhảy nhảy mấy cái.
“Nếu bắt được người, giao cho cậu thẩm vấn đi,” Lạc Ngạn nghe được cách đó không xa lại một lần vang lên tiếng động liền nhàn nhạt nói.
Bách Thần không để ý, nhưng hắn cũng liếc mắt nhìn Lạc Ngạn: “Cậu không muốn thẩm vấn hay là không dám?”
“Tôi là sợ bẩn tay mình,” Lạc Ngạn điểm này ngược lại không có nói láo, bất kể anh làm thế nào, kể cả mạo hiểm đi chăng nữa thì cho tới bây giờ tất cả những gì anh làm đều nằm trong phạm vi pháp luật cho phép.
Tuy như vậy khó tránh khỏi sẽ bị bó tay bó chân, con đường tra tìm cũng cực kỳ khó khăn nhưng Lạc Ngạn vẫn kiên trì làm. Vì anh không muốn làm bất cứ chuyện gì ngăn cản anh và Thu Tử Thiện.
Bách Thần đang muốn đề nghị ngồi vào xe chờ đợi thì nhìn thấy trong rừng cây phía trước truyền đến mấy chùm tia sáng, ngay sau đó là tiếng chân đạp trên tuyết phát ra tiếng xào xạc. Hai ngày trước vừa dứt một trận bão tuyết, tuy trên sơn đạo đã sớm không có tuyết tích nhưng trong rừng rậm vẫn đọng một lớp tuyết trắng thật dầy.
“Nhị thiếu, chúng tôi đã bắt được người rồi,” người dẫn đầu hả hê kéo người đàn ông chạy trốn đến trước mặt hai người.
Đèn xe dưới sự yêu cầu của Lạc Ngạn cũng đã được mở lên, anh lấy hình trong tay ra xem, so sánh với người đàn ông đang quỳ trên mặt đất. Tuy trên mặt hắn hiện đầy vết thương cùng máu ứ đọng nhưng Lạc Ngạn vẫn tinh tường nhìn ra, gã và người trong hình là cùng một người.
“Triệu Tam, mày biết tao là ai không?” Lạc Ngạn trầm trầm hỏi một câu.
Người đàn ông tên Triệu Tam ngẩng đầu cẩn thận liếc mắt nhìn anh, loại người làm việc này như gã trên căn bản là gặp người một lần gã cũng có ấn tượng. Nhưng gã nhìn Lạc Ngạn một hồi cũng không có chút ấn tượng nào.
Huống chi người đàn ông có bề ngoài xuất sắc như Lạc Ngạn thì gã không thể nào không có ấn tượng.
“Cha tao là Lạc Thiên Tề, bởi vì mày cung cấp thuốc nổ nên ông ấy đã chết trên biển, mày còn nhớ rõ chứ?” Lạc Ngạn nói chuyện tỉnh táo, thế nhưng trong tiết trời lạnh giá ban đêm Triệu Tam lại nghe được trong lòng sấm giật.
Nghe xong thì Triệu Tam đã hiểu rõ mình bị bắt vì chuyện gì. Gã cũng nghẹn khuất quá chừng, mới từ trong núi ra ngoài liền gặp phải một đám người, nói cũng không nói một câu liền chạy thẳng tới chỗ gã. Gã làm tặc nên tâm tư rất nhạy cảm, vừa thấy có người xông lại thì cũng không quay đầu lại chạy tọt vào trong rừng.
Gã từ nhỏ đã quen với việc chạy trong rừng nên vừa mới bắt đầu gã ỷ vào địa thế quen thuộc chắc chắn có thể rớt lại đám người truy đuổi, nhưng không ngờ đám người này giống như chó điên cứ cắn gã không buông. Uớc chừng gã chạy đi hơn một dặm mới bị bắt được.
“Các người là vì vụ án nổ du thuyền mới tìm đến tôi?” Triệu Tam nếu đã có thể lăn lộn nổi danh như vậy dĩ nhiên cũng chỗ hơn người, trong thời gian ngắn gã đã bình tĩnh lại. Đám người này chỉ bắt mình nhưng không giết mình tại chỗ, nói rõ mình đối với bọn họ mà nói còn có chỗ hữu dụng.
Bách Thần thấy trên mặt Triệu Tam bớt chút sợ hãi, không khỏi chê cười lên tiếng: “Mày thật thông minh, biết lúc này bọn tao sẽ không giết mày.”
Nhưng vẻ mặt hắn lại từ từ trở nên âm lãnh, hắn chậm rãi nói: “Nếu như muốn dễ chịu hơn chút thì mau nói tất cả những điều màu biết cho tao nghe, nếu không tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là sống còn khó chịu hơn chết.”
Trong phòng không ngừng truyền đến tiếng kêu thê lương, Lạc Ngạn ở phòng bên cạnh cũng có thể loáng thoáng nghe được tiếng gào thét.
Đường Tán vẫn đi cùng anh ngược lại không hề để ý, chỉ dựa vào ghế sa lon hơi trêu chọc nói: “Tên Bách Thần này lòng dạ đủ độc ác, xem ra không tới trời sáng Triệu Tam sẽ đầu hàng thôi. Cái đất Phật Môn thanh tịnh này tôi chịu đủ rồi.”
“Cậu nóng lòng muốn trở về?” Lạc Ngạn nhìn thẳng tài liệu trong tay, cả tuần nay anh cũng đều thủ ở đây, một mặt là vì muốn siêu độ cho cha, nguyên nhân quan trọng nữa là bắt được tên Triệu Tam này.
Ở Vân Đô ngoại trừ Bách gia thì Triệu Tam chính là nhà buôn vũ khí lớn thứ hai, nghe nói có người Nga chống lưng cho gã. Nhưng do bản tính cẩn thận, không dễ dàng cùng người xa lạ làm ăn nên số lần gã buôn bán cũng không nhiều. Chính vì điều này nên Bách gia mới mở một mắt nhắm một mắt cho gã hoạt động.
Triệu Tam chưa từng ở cố định một chỗ, phạm vi nơi gã có thể sống cũng trải rộng cả Vân Đô nên Lạc Ngạn cũng hao tốn một phen công phu để truy lùng tung tích của gã. Nếu không phải từ cách bí mật biết được Triệu Tam là người Tây Sơn thì e rằng anh cũng sẽ không tìm được gã.
Đường Tán nói: “Tôi thấy cậu còn gấp trở về hơn cả tôi đấy? Mỗi ngày kiên trì gọi điện thoại, ngay cả bữa ăn tối ăn cái gì cậu cũng báo cáo rất rõ ràng. Tôi nói Vine à, trước kia sao tôi lại không nhìn ra cậu có bản tính thê nô nhỉ?”
“Đàn ông có tình không lộ vẻ thì chỉ là do chưa gặp được ý trung nhân thôi,” Lạc Ngạn đột nhiên tới một câu, Đường Tán vốn chỉ muốn trêu chọc ngược lại bị người ta móc lại.
“Cậu thực sự chuẩn bị định chung thân cuộc đời sao?” Đường Tán vừa nói vừa lắc đầu. Trong nhóm bọn họ, nếu bàn về người có thể trở thành thê nô, chưa từng ai nghĩ đến Lạc Ngạn người này.
Nhớ năm đó ở nước Anh, Lạc thiếu được các cô gái xưng là một người cao quý lãnh diễm, nhận được một ánh mắt của anh cũng xem như là một ân sủng. Tuy rằng anh rất có phong độ thân sĩ với các nữ sinh, nhưng cũng chỉ cực hạn ở phong độ thân sĩ, nếu như thực sự nói có người phụ nữ nào được anh nâng niu trong lòng bàn tay thì thật sự không có. Bởi vì đều là phụ nữ muốn nâng anh trong lòng bàn tay thôi.
Lúc bọn họ đang chuyện trò vui vẻ thì trong một gian phòng hơi lộ ra cũ nát, một người đàn ông đang quỳ xuống đất, mặt mày gã dính đầy máu có vẻ cực kỳ đáng sợ.
Bách Thần Ngồi đối diện không nhịn được nhìn thoáng qua người đang gia hình: “Sao gã còn không chịu khai vậy, tôi thấy các cậu càng ngày càng vô dụng rồi chăng?”
“Nhị thiếu, ngài cho tôi một chút thời gian nữa, tôi nhất định cạy được miệng của hắn ra.”
Nói xong, người này lại nhanh chóng nắm tóc Triệu Tam lên, trên da đầu đau nhức khiến Triệu Tam như muốn hôn mê vẫn khôi phục lại mấy phần tỉnh táo. Người gia hình hung ác nói: “Triệu Tam, tao khuyên mày đừng mạnh miệng nữa, đến tột cùng là đám nào đã mua mớ súng ống kia, mày mau ngoan ngoãn khai báo đi.”
“Bọn mày không hiểu… Quy củ, mà tao Triệu Tam… Trên đường… Lăn lộn lâu như vậy chút quy củ này vẫn hiểu,” Triệu Tam hơi nghỉ ngơi một lát xong lại nói: “Bọn mày muốn từ tao biết được tin tức người mua, không có cửa đâu.”
Bách Thần thấy Triệu Tam cứng đầu cứng cổ đã sớm không nhịn được, từ trên ghế đứng lên đi tới trước mặt gã, cúi đầu nhìn gã bị đánh bộ dáng thê thảm, không khỏi cười lạnh một tiếng.
“Triệu Tam, theo lý thuyết mày nên là tiền bối của tao. Quy củ giang hồ mày hiểu hơn tao, vậy tao hỏi mày, giữa đường giành hàng của người khác nên xử lý như thế nào?”
Bách Thần hỏi khiến Triệu Tam á khẩu, gã chỉ buôn bán súng ông đạn dược chứ không quan tam người ta dùng mục đích gì, nhưng trên đường đen ăn đen lại là một đại kị. Môt khi bị người biết, tuyệt đối sẽ không có chỗ đặt chân trong giới.
“Tao biết rõ chuyện này vốn không liên quan đến mày, mày cùng lắm chỉ bán một số thứ thôi. Vì nguyên nhân đó nên tao mới không có giết mày, chỉ cần mày nói cho tao biết người mua số hàng đó là ai, tao bảo đảm về sau chuyện này sẽ không còn can hệ gì đến mày nữa.”
Triệu Tam cũng đâu có muốn cứng cổ như vậy đâu, nhưng gã quả thật không dám nói ra tên của người kia, bởi vì một khi nói ra gã thật mò không ra người trước mặt này sẽ có phản ứng gì?
Nhưng Bách Thần đã quyết định chủ ý sao có thể dừng tay như vậy được.
Tờ mờ sáng khi những con gà trong nhà nông dân nuôi bắt đầu gáy báo thức thì Lạc Ngạn vẫn ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi đột nhiên thức tỉnh, người đang đẩy cửa vào nhìn thấy động tác của anh liền cười một tiếng sau nói: “Cậu rất cảnh giác đấy.”
“Hỏi được rồi?” Lạc Ngạn không nói nhảm đi thẳng vào vấn đề.
Bách Thần nghe được câu hỏi xong vốn nụ cười mới vừa nở lập tức cứng ngắc, sắc mặt cũng biến thành âm trầm. Hắn bước vào ngồi xuống ghế sofa, vì nông gia này đã được bọn họ bao trọn nên cả khu vườn chỉ có bọn họ.
Vì vậy Bách Thần mới dám trắng trợn thẩm vấn Triệu Tam, nhưng Triệu Tam cũng coi là kiên cường, hai nhóm người thay nhau thẩm vấn gã tận ba giờ mới cứng rắn từ trong miệng gã moi ra được chút tin tức hữu dụng.
“Lạc Ngạn, nếu cậu tìm được thủ phạm thật sự phía sau màn, cậu định làm như thế nào?”
Lúc này Lạc Ngạn mới vừa tỉnh lại, trên mặt còn là mang theo chút mệt mỏi, ngay cả trong ánh mắt cũng lộ ra mấy phần mệt mỏi nhưng khi anh trả lời vấn đề này thì vẫn gọn gàng linh hoạt: “Tôi sẽ dùng tất cả mọi thứ của mình khiến người đó trả giá thật lớn. Nếu như hắn yêu mạng mình, tôi sẽ khiến hắn mất mạng. Nếu như hắn yêu quyền lực tôi sẽ khiến hắn cả đời ăn nhờ ở đậu. Nếu như hắn yêu tiền….”
“Tôi sẽ khiến hắn táng gia bại sản.”
“Thù giết cha, không đội trời chung.”
Bách Thần cũng không ngoài ý muốn, hiển nhiên hắn đã dự liệu được sẽ là cái kết quả này. Vì vậy hắn nói: “Triệu Tam nói rồi, mua hàng là thông qua người trung gian, hắn cũng không có gặp qua đối phương. Nhưng có một lần người trung gian đã nói lộ ra miệng, nhắc tới một người họ Nhiêu.”
Họ Nhiêu?
Lạc Ngạn lập tức ngây người tại chỗ, nhưng trong đầu anh lại nổi lên một cái tên. Người chung quanh anh chỉ có một người họ Nhiêu, đó chính là dượng Nhiêu Điềm Lan.