Đọc truyện Đa Dạng Sắc Tình – Chương 40: Thế giới thứ mười: Cô khờ
Sinh ra bị thiếu hụt trí thông minh, cô khờ bị cha mẹ bỏ rơi khi mới năm tuổi, cô được một bà già nhặt về nuôi, lớn lên trong sự bắt nạt chán ghét của người xung quanh. Cô khờ không để ý, cô chỉ biết hằng ngày phải ra bãi rác nhặt phế liệu, nhặt được nhiều thì cô sẽ có tiền mua thức ăn no, hằng ngày của cô khờ đều chỉ thế thôi. Cô chưa bao giờ ăn mặc đoàng hoàng tử tế, cô lúc nào cũng đỉnh một đầu tóc rối bù bù, quần áo cũ kỹ, cả người luôn bốc lên mùi rác.
Vốn tưởng cuộc đời cô khờ sẽ chỉ là một vòng tròn bình thường vô vị, không ngờ thế giới bắt đầu xảy ra biến hóa, người chết biến thành zombie ăn thịt người. Cô khờ nhìn thấy người xung quanh hoãn loạn thu dọn đồ đạc bỏ chạy, cô không hiểu, cô tiếp tục ra bãi rác nhặt phế liệu.
Nhặt nhặt, cô khờ đột nhiên cầm cây sắt khều rác vung vào khoảng không. “Coog!” Một con chuột mắt đỏ định tấn công cô bị đánh bay ra, nó nhe hàm răng sắc nhọn, tiếp gầm gừ quái đản phát ra, chân sau lấy đà, hai chân trước giơ lên, hiện rõ móng vuốt sắc bén. Cô khờ cầm cây sắt, ánh mắt ngờ ngệch, mặt không chút thay đổi tiếp tục đánh bay nó. Con chuột đỏ nằm im re ở một bên, đầu óc bể nát tràn ra dịch trắng xám, mùi hôi thối tràn lan. Cô khờ giống như không ngửi thấy tiếp tục nhặt rác, nhưng hôm nay các loại động vật nhỏ sống ở đây đều rất phiền, cô khờ cảm thấy hơi khó chịu, đưa tay đánh chết thêm một con chuột. Cô khờ buồn rầu nhìn bao nhặt rác mới chỉ có một nửa.
“Muốn có đồ ăn sao?”
Cô khờ nghe đến thức ăn liền vội vàng ngước mắt, gật gật đầu như trống bỏi.
“Muốn thức ăn.”
Đứng trước mặt cô là một nhóm đàn ông trong khu vực nghèo khốn, họ thông minh kết bạn thành nhóm muốn rời đi, không ngờ lại phát hiện được cô khờ có sức lực mạnh như vậy, động vật zombie rất khó đói phó, một con thôi đã khiến nhóm người tinh bì lực tẫn, cô chẳng những một mình đánh, còn đánh chết rất nhiều, nhìn xác chết động vật nằm chung quanh cô khờ. Ánh mắt bọn họ nhìn cô liền không giống với.
“Chỉ cần đi theo bọn ca ca. Ca sẽ bao tiểu muội ăn uống no đủ.”
Cô khờ nghĩ nghĩ, lại vẫn lắc lắc đầu.
“Bà bà vẫn còn ở đây. Không đi.”
Bà bà là người đã nhặt cô khờ, bà bà đã sớm qua đời, được chôn ở gần nhà, cô khờ ngày nào cũng nhặt rác đổi đồ ăn, chia một nửa để trước mộ bà. Nhưng người chết làm sao ăn, toàn là bọn họ lén nhân lúc cô khờ ngủ lấy sạch sẽ ăn hết.
“Tiểu muội không biết đó thôi, là bà bà dặn dò các ca ca đưa tiểu muội đi khỏi đây. Còn bảo các ca ca đưa đồ ăn cho muội nè.” Người đàn ông đưa tay cầm một bịch bánh mì thô ráp ra, dụ dỗ cô khờ.
Cô khờ rất đói, lập tức nuốt nước miếng nhìn chằm chằm bịch bánh.
“Bà bà bảo tiểu muội theo ta. Cầm lấy ăn đi.”
Cô khờ thật sự tin tưởng, cô cầm lấy, há miệng to gặm ngấu nghiến. Bọn họ vô cùng kiên nhẫn chờ cô ăn xong, sau đó cười rất hoà ái.
“Tiểu muội đi theo các ca ca, phải ngoan ngoãn nghe lời các ca ca phải không?”
Cô khờ được bà bà căn dặn nhiều nhất là phải ngoan ngoãn, không được tự tiện lấy đồ của người khác. Cô mở to mắt, miệng lóng ngóng nói.
“Nghe lời. Con rất nghe lời.”
Không để tâm đến xưng hô, cái chính là có một tay đánh sai sử. Thế là cả bọn nhờ vào sức mạnh kinh khủng của cô khờ, thành công rời khỏi khu vực này, người đàn ông dẫn đầu học theo những đội ngũ khác, thành lập đội tên Sống Sót, chiêu nạp nhiều người tán loạn.