Đọc truyện Đa Dạng Sắc Tình – Chương 17
Con đường rộng trong khu biệt thự cao cấp rất ít xe đi lại, ngẫu nhiên cũng có một chiếc xe sang trọng chạy qua, Phùng Mạn không hề để ý tàn tàn bước đi, một tay đút vào túi, một tay kẹp điếu thuốc, chậm rãi hút. Bầu trời đã tối hẳn, giờ này chắc Triệu lão sư đang nấu cơm đi, bụng đã rất đói. Chép miệng, cô không có số điện thoại của ai kia, giờ đi bộ qua đến nhà Triệu lão sư chắc đến nửa đêm, lúc đó hai chân cô cũng tàn phế.
Thế là một cú điện thoại gọi đi. Mười lăm phút sau lập tức có một chiếc xe máy nổ èn èn chạy tới. Dùng tư thái trẻ trâu mười phần dừng cái kéttt trước mặt Phùng Mạn.
“Lên.”
Chụp cái mũ bảo hiểm bay tới, Phùng Mạn giật giật khoé môi. Tên thủ hạ bại tướng này.
Triệu lão sư tắm xong, khăn lông quàng cổ, trên người mặc một cái áo thun trắng rộng rãi, quần đùi dài tới đầu gối, vừa ngồi xuống ghế, một tràng tiếng xe mô tô gào rú bấm còi ing ỏi trước nhà lập tức vang vọng vào trong tận phòng. Triệu lão sư thong thả bỏ khăn lau vào vị trí cũ, sau đó đỉnh lấy tiếng còi xe không nhanh không chậm đi ra ngoài.
Cửa nhà vừa mở, bên này Phùng Mạn cũng vừa mới tống cổ được tên thủ hạ bại tướng dở hơi cút xéo biến. Hai tắm nắm hai song sắt cổng, cô đáng thương hề hề nhìn Triệu lão sư.
“Lão sư~”
Triệu lão sư đưa mắt nhìn cô, ánh mắt bình thản khi nhìn thấy cục u ngay trán cô thì dừng lại, nhíu mày nói.
“Ai đánh em?”
Phùng Mạn mới nhớ đến cái cục này, vẻ mặt càng thêm yếu ớt, hít hít mũi, vừa đi song song vào nhà vừa bi phẫn lên án Phùng cha dượng. Sau cùng, nửa đùa nửa thật đưa cánh tay nắm lấy bàn tay rộng lớn ấm áp của Triệu lão sư.
“Lão sư cưu mang em đi. Em nguyện lấy thân báo đáp.”
Triệu lão sư không nói nhìn sâu vào đôi mắt cô, tuy che giấu rất khá, nhưng Triệu lão sư vẫn thấy từng làn sóng rung động trong đôi đồng tử đen láy ấy. Đưa tay còn lại xoa xoa đầu cô, Triệu lão sư nghiêm túc nói.
“Học xong muốn làm gì?”
Phùng Mạn ngẩn ngơ nhìn Triệu lão sư, sau lại thu lại vẻ trêu đùa, cúi đầu nhìn ngón chân cái cong lên. Còn nhỏ, từng ước mơ làm rất nhiều, càng lớn, ước mơ giống như một chuyện cười. Mẹ nấu ăn rất ngon, từng nói muốn trở thành đầu bếp mở một cửa hàng nho nhỏ ấm áp, sau ông ngoại làm ăn phát đạt, môi trường sống thay đổi, quen biết người cũng theo kinh tế phù hợp, ước mơ của mẹ cũng tan biến theo. Lấy một người chồng môn đăng hộ đối, làm bà chủ gia đình, lại không có nhiều vui vẻ. Chớp mắt, trong đầu cô hiện lên hình ảnh tiểu cô nương đi theo lưng mẹ vào bếp, nếm thử thức ăn cho mẹ. Sau đó còn dõng dạc nói, lớn lên con cũng sẽ học nấu ăn, nấu thật là nhiều món ngon cho mẹ ăn.
Hốc mắt đỏ bừng, Phùng Mạn vươn tay vùi mặt vào ngực Triệu lão sư.
Triệu lão sư đưa tay vỗ vỗ lưng cô, giọng nói trầm ấm.
“Con người phải có mục tiêu để hướng tới. Em muốn làm gì đều được, chỉ cần đó là công việc em thích, nếu không có tiền, lão sư cho em mượn.”
Phùng Mạn cũng bất chấp xấu hổ ngẩng mặt lên, ánh mắt vụt sáng.
“Lão sư thích em nhiều đến vậy sao?”
“Không phải là thích mới giúp đỡ. Nhưng mà vì người đó là em nên lão sư còn thêm đau lòng.”
“Vậy là lão sư có thích em hay không?”
“Không thích.”
“Em không tin. Chỉ có thích thì lão sư mới đau lòng.”
“Không phải thích.”
“Là yêu.”
Thích rất nhanh qua đi, yêu một người lại rất khó. Em đặc biệt như vậy, cả người lệ khí, nếu không yêu em, chắc chắn sẽ không có được em.
Bút ký của Triệu lão sư.