Đọc truyện Đa Dạng Sắc Tình – Chương 13: Câu truyện thứ năm: Vườn trường đại học – Triệu lão sư, yêu đương sao?
Đại học.
Mang ý nghĩa tiến hơn một bước trưởng thành trong cuộc đời học sinh, ở cái tuổi này, chúng ta nhiệt huyết với tương lai, nồng cháy trong tình cảm, chân thật với cảm xúc.
Chân thật với cảm xúc a~.
Ngồi chống cằm, Phùng Mạn cười nhếch môi, nhìn nam sinh từng là người đính hôn với mình đang tươi cười ôn nhu với một nữ sinh, nữ sinh này cô biết, là con gái riêng của cha cô và bà dì kế. Có lẽ ngoại tình là truyền thừa của nam nhân đi, trái ôm phải ấp, vừa muốn vợ cả trợ giúp cho sự nghiệp, vừa hưởng thụ sự ân cần sùng bái của tiểu tam.
Chậc!
Miệng có chút nhạt nhẽo, Phùng Mạn đứng dậy rời khỏi phòng dự thính, tìm một nơi vắng vẻ, lười nhác dựa lưng vào tường, rút hộp thuốc lá ra, châm lửa, hít một ngụm. Khói thuốc lá tràn ngập khoang miệng.
“Phù~” Bờ môi hồng nhạt phun ra làn khói. Phong phạm xã hội ăn chơi mười phần.
“Đồng học, hiện giờ đang là giờ lên lớp.” Một người đàn ông đi đến, tóc cắt ngắn, đeo mắt kính, ăn mặc áo sơ mi xanh dương, quần tây đen, tay xách cặp táp, thoạt nhìn đã gần bốn mươi.
“Cho nên?” Lại thở ra một làn khói, Phùng Mạn tản mạn nghiêng đầu cười. Không chút tôn kính hoặc sợ hãi khi bị một lão sư thấy được.
“Em không thích khóa học tiết này?” Nam lão sư lại trả lời bằng một câu hỏi khác, thái độ bình thản thong dong, như không nhìn thấy điếu thuốc lá kẹp trên ngón tay cô.
“Nhàm chán. Còn có hai kẻ chán ghét. Không muốn nhìn.” Phùng Mạn quay đầu, ngước mặt nhìn xa xăm. Mẹ mất chưa tới một năm, cha tái hôn, con gái không có mẹ, cha lấy mẹ kế đa phần đều rơi vào hoàn cảnh. Có mẹ kế tất có cha dượng, huống chi cha cô ban đầu cũng không nhiệt tình gì với gia đình, con cái, vợ cả. Ngoài trừ danh hiệu đại tiểu thư Phùng gia, cô còn lại gì? Phùng Mạn hít một hơi, nghĩ nghĩ. Giống như cô chỉ còn lại thể xác tràn đầy sinh mệnh tuổi trẻ này.
“Vậy tốt. Đồng học hút thuốc xong nhớ ném tàn thuốc vào trong sọt rác. Tái kiến.” Thoáng nhìn qua, Phùng Mạn sa vào ánh mắt lắng đọng trầm tĩnh của nam lão sư, khoé môi bật thốt ra một câu.
“Lão sư danh xưng là gì?”
“Lão sư họ Triệu danh Quang Thuận.”
“Đã có mấy hài tử?”
Triệu lão sư lắc đầu, ánh mắt hiện lên tia bất đắc dĩ.
“Chưa kết hôn.”
“Di~” Phùng Mạn thuốc cũng ngừng hút, đôi mắt cẩn thận đánh giá nam giáo sư đã có tuổi từ trên xuống dưới. Khí chất không sai, người cũng cao ráo, mặt nam tính, thêm một đôi mắt hấp dẫn như vậy, nhìn thế nào cũng không giống không cua được phái nữ.
“Là do chưa thích ai hay là…”
“Đã nói qua vài lần, nhưng đều không hợp nên không tiến sâu.”
Càng hỏi, Phùng Mạn cảm thấy vị nam giáo sư này rất có khí độ, phải nói một học sinh đi hỏi một lão sư về việc cá nhân mẫn cảm như vậy, đa phần chắc chắn sẽ không được đáp lại.
Triệu lão sư này có chút thú vị.
“Không hợp về lý luận còn là về cách sống?”
Lần này, Triệu lão sư không ngay lập tức trả lời, đưa tay nhìn đồng hồ, Triệu lão sư nhìn cô.
“Vấn đề này lão sư sẽ trả lời vào lần gặp lần sau. Giờ lão sư có tiết.” Đưa mắt nhìn tên thêu trên giáo phục, Triệu lão sư ôn hòa gật đầu.
“Tái kiến Phùng Mạn đồng học.”