Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Chương 62


Đọc truyện Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn – Chương 62

Edit: Rika

“Dịch Nam Phong”, sợ hãi kêu một tiếng, nhìn lại, thấy anh hoàn hảo đứng trên đất. Lại thấy, vị trí của hai người lúc này không đúng nha, người đáng lẽ phải nằm tại sao đứng đó, còn cô sao lại ngủ trên giường? Cô xốc chăn ra dứng dậy: “Anh mau lên giường nghỉ ngơi,sao anh lại đứng đó?”. Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, sắc tròi tối đen một mảnh. “Đều tại em, em ngủ như heo”

Cũng không ngăn cản hành động của cô, anh nắm thứ gì đó trong tay, đi tới ngồi trên giường: “Trên bàn còn canh nóng, em mau ăn đi”

Quả nhiên nhìn thấy một cái nồi đang bốc khói, trong lúc nhất thời cô không biết nói gì,chính là cảm thấy, hốc mắt nóng nóng.

“Anh ăn chưa?” Dịch Nam Phong gật đầu, Giản Lân Nhi đi tới, nhìn nồi canh, là gà mái hầm,lại nhìn đến các món khác, một vài món ăn nhẹ tuyệt hảo, mím môi, bắt đầu ăn.

Dịch Nam Phong ngồi trên giường, cô nhấc ghế tới bên cạnh, cầm lấy thìa thử độ ấm, không tiếng động đưa một muỗng canh lên miệng anh.

Bị phỏng, cả người nhiệt độ tăng cao, Dịch Nam Phong không muốn ăn, anh chỉ uống vài ly nước rồi tiếp tục xử lý tài liệu, Giản Lân Nhi nhìn đồ ăn còn chỉnh tề, biết là anh chưa ăn.

Rũ mắt xuống nhìn muỗng canh, lại nhìn mặt cô, cặp mắt đen nhánh mở to nhìn anh, nâng cánh tay chờ.

Trong lòng thở dài một tiếng, Dịch Nam Phong há mồm, uống một ngụm canh, không cảm nhận được mùi vị gì cả, anh không muốn ăn tiếp.

Giản Lân Nhi hớp một ngụm, rồi sau đó lại múc một muỗng đưa tới bên miệng anh, Dịch Nam Phong không há miệng, anh quả thực không muốn ăn, cảm giác nhộn nhạo nơi cổ họng.


Dần dần, Giản Lân Nhi cảm thấy trên mặt anh lại lộ ra biểu tình của đứa trẻ ngang bướng: “Uống tiếp nào…”. Không tự giác, lời cô nói ra có chút dụ dỗ, giọng nói ngọt ngào, vì thế anh há miệng ra, nếu như lúc này là thuốc độc, phỏng chừng anh cũng không do dự mà uống. Anh một miếng em một miếng, rất nhanh chén canh đã thấy đáy, cuối cùng anh cũng ăn không nổi nữa, lúc này cô mới chân chính ăn một mình.

Hai người hiện tại đã đảo ngược nhau, Giản Lân Nhi hầu hạ, Dịch Nam Phong được hầu hạ. Đây là lần đầu tiên Dịch Nam Phong được hưởng sự hầu hạ chăm sóc của cô, Dịch Nam Phong có chút không thích ứng được, chỉ là, cảm giác được người khác hầu hạ thật thích, hơn nữa người đó lại là Lân Nhi.

Nhìn Lân Nhi dọn dẹp bàn ăn, anh nghĩ trong đầu nếu biết như thế này, anh tình nguyện bị thương vài lần nữa.

Sự việc xảy ra cách có hai ngày, trong lúc nhất thời Giản Lân Nhi dường như quên mất, Dịch Nam Phong cũng không cố ý nhắc tới, Giản Lân Nhi không biết cô đã chính thức tốt nghiệp “Trường học Thợ Săn”, tài liệu đã được chuyển đến các cấp lãnh đạo.

Kỳ thật Lân Nhi còn chưa lấy lại được tinh thần, lần đầu tiên làm nhiệm vụ, lần khảo hoạch cuối cùng, một trận oanh tạc kinh thiên động địa, liên quan tới bong da tróc thịt của Dịch Nam Phong, còn có một bàn tay của Địch Mặc, chỉ có cô là hoàn hảo.

Lúc trước nhìn Dịch Nam Phong ngủ, cả người cô tràn ngập sự thất bại, cho tới nay, mặc dù cô xảy ra điều gì, cuối cùng Dịch Nam Phong giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống, sau đó giải quyết hết tất cả mọi chuyện, cô cứ nghĩ chính mình may mắn. Tiểu cô nương hai mươi tuổi suy nghĩ một lúc lâu, nhìn Dịch Nam Phong nửa ngày, cảm giác đau đớn trong lòng, cảm giác thua thiệt, cảm giác có tội, cô phủ định chính mình, một loạt cảm xúc đồng loạt nảy lên, qua hơn nửa ngày mới bình phục lại.

Sau khi dọn dẹp xong, cô đi vào phòng tắm, cho tới bây giờ, quần áo trên người cô vẫn chưa thay, cả người dơ dáy, trên người dính máu nhắc nhở cô cuộc chiến vừa rồi. Vết thương trên đầu bị nước dội vào đau rát, phải đợi một thời gian nữa tóc ra mới lấp được.

Lân Nhi không có mang theo quần áo, đồ dơ trực tiếp cởi ra, sau đó mặc áo sơ mi của Dịch Nam Phong, áo sơ mi của anh rộng thùng thình, vừa vặn có thể che được cái mông cong mê người của cô. Dịch Nam Phong nuốt nước miếng, nhìn áo sơ mi dán chặt vào thân thể cô, đường cong phập phồng tuyệt đẹp, chỉ có một tầng vải mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy được thân thể cô lúc ẩn lúc hiện.

Không phải Giản Lân Nhi không muốn mặc đồ lót không, nhưng quần đã mặc hai ngày, cô cũng không thể mặc thêm nữa, cho nên cô chỉ mặc áo sơ mi của anh. Vừa mới ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt của Dịch Nam Phong, Giản Lân nhi căng thẳng, người này, sao lúc nào cũng thế cơ chứ?

Dời ánh mắt, Dịch Nam Phong cảm thấy cơ thể chính mình cứng ngắt, chỉ cần Lân Nhi ở bên, anh luôn không tự chủ được mà suy nghĩ lung tung, thấy cô trước mắt, quả thật chỉ muốn thân mật với cô hơn nữa.


Từ khi ngồi trực thăng tới giờ, Giản Lân Nhi nghĩ anh cũng biết, nhưng người này cũng thật là, không trấn an cô thì thôi, nhìn cô bối rối lo lắng, lại cảm thấy vui. Hiện tại trong đầu cô toàn nghĩ về anh, anh cảm thấy vị trí của mình trong lòng cô chiếm rất lớn, anh cảm thấy thỏa mãn.

Lại nhịn không được mà nhìn cô, Lân Nhi vừa đưa tay lên lau tóc, trong lòng anh liền ngứa ngáy.

“Lại đây”

Giản Lân Nhi đưa mắt nhìn Dịch Nam Phong một cái, vốn muốn nói gì, nhưng vẫn nuốt trở vào, bước tới bên cạnh anh, đợi cho anh cầm khăn tay của cô, cô liền nói: “Không được, trên lưng còn bị thương”

Đôi mắt cô mở to tròn như mèo con, vừa mới tắm xong nên ướt át, nhu thuận, trong mắt anh lúc này phản chiếu hình ảnh của cô thật xinh đẹp, nhịn không được anh liền cắn một ngụm lên mặt cô.

“Ai da, đau….” Một ngụm này cắn ở trên mí mắt, Giản Lân Nhi chịu không được liền la lên.

Dịch Nam Phong nở nụ cười, lồng ngực run lên làm cho vết thương sau lưng cũng chấn động, đau đớn làm anh nhíu mày.

“Đó, tự mình làm mình đau, anh thật sự không để cho người ta bớt lo lắng tí nào”

Giản Lân Nhi nói, trong mắt có một ít nước mắt.


Dịch Nam Phong vỗ vỗ đùi mình, cô vẫn đứng bất động, cắn môi dưới nhìn anh, tiểu cô nương như thế, nhìn có chút yếu ớt, trong mắt còn mang theo tia khẩn trương, có chút bướng bỉnh, chỉ nhìn anh chằm chằm, khóe môi run run.

“Ngồi xuống” Anh thở dài, Giản Lân Nhi liền ngồi xuống, giọt nước trên tóc chậm rãi roi xuống trước áo sơ mi. Anh đưa tay lau cho cô, lại thở dài, anh thật sự luyến tiếc khi nhìn cô như thế, gương mặt muốn khóc của cô, anh nhìn mà đau lòng.

“Khóc cái gì? Anh không sao”, đưa tay lau hai má của cô, Dịch Nam Phong nói. Giản Lân Nhi ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi lại cúi đầu, tận lực ngồi thẳng để giảm bớt trọng lực cho anh, trên lưng anh có vết thương nghiêm trọng như thế, khẳng định đau không chịu được, nhưng anh lại làm như không có: “Em. . .em đã làm cho anh lo lắng, em không hiểu chuyện, tính tính tùy hứng. . .còn làm anh bị thương. . .” Nói càng về cuối giọng càng thấp, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống. …

“Hai ngày nay, em chỉ nghĩ được nhiêu đó sao?”. Mở to mắt, cảm giác bàn tay anh lau nước mắt trên mặt cô, sau đó anh ôm cô vào lòng vỗ về.

“Anh….” Cả nửa ngày, cái miệng nhỏ vẫn không thể nói nên lời,nhưng nước mắt càng lúc càng nhiều. Kỳ thật hai ngày nay, Giản Lân Nhi thật sự rất sợ, mặc dù trải qua đào tạo huấn luyện hơn nửa năm, nhưng cô càng lúc càng phát hiện anh có rất nhiều bí ẩn, những lúc cô khó khăn anh đều xuất hiện, còn có cả đám người kia nữa….

“Em thật không có tiền đồ, chỉ nói một câu mà cả nửa ngày vẫn nói không xong”, lời nói trách cứ nhưng giọng điệu sủng nịnh ngọt ngào, Giản Lân Nhi nhìn anh, động đậy thân thể, dính sát vào trong lồng ngực anh.

Đợi cả nửa ngày không thấy cô nói, Dịch Nam Phong lắc đầu.

“ Tiểu hỗn đản”, nhìn bả vai co rúm của cô, anh nắm chặt tay: “Khóc cái gì, anh còn chưa khóc cơ mà” . Khịt khịt mũi, Giản Lân Nhi không nói lời nào.

Dịch Nam Phong chờ đợi cô nói vài câu dễ nghe một chút, nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy, quên đi, vật nhỏ ngồi an ổn trong lòng anh như thế này là được rồi.

“ Tính tình tùy hứng, không hiểu chuyện, không làm anh yên tâm, có phải nói về em không?”Hơi cúi đầu nhìn cô, Dịch Nam Phong thấp giọng hỏi, tiếng nói ấm áp của anh, thời điểm áp tai vào ngực nghe thật êm tai, gợi cảm.

“Vâng” Cô ngoan ngoãn trả lời.

“Nhưng đó là do anh tự nguyện, đừng khóc nữa, nếu biết em thế này anh sớm thu thập em rồi, tránh cho em gây chuyện”, nói xong liền cắn lên môi cô.


Trong lòng anh rất rõ ràng, cô là do chính tay anh chăm sóc, nhìn bộ dáng này, người khác nhìn vào nghĩ cô là tuổi trẻ không hiểu chuyện, nhưng anh lại cảm thấy rất vui vẻ, nhân sinh đối với anh mà nói không có nhiều khiêu chiến lắm, anh đi theo sau thu thập cục diện rối rắm cho cô, cũng có không ít lạc thú, ít nhất còn có thể làm cho cô luôn luôn ghi nhớ anh trong lòng.

Thật muốn một ngụm cắn xuống, cắn cho chảy máu, làm cho cô đau một chút, nhưng vẫn là luyến tiếc, ngày đó thông qua camara theo dõi thấy cô ôm một người đàn ông khác, lúc đó Dịch Nam Phong hận không thể giết chết Địch Mặc, vừa tức giận cô nhóc này thật ngu xuẩn, trong lòng tức giận tới cực điểm. Đến khi thấy lão già dâm tặc Pablo kia muốn làm nhục cô, sự im lặng khi theo dõi của anh bỗng lại trỗi dậy, anh vốn không muốn làm ồn ào, dù sao bọn họ cũng có gia đình, nhưng cuối cùng Pablo chọc anh, cho nên anh không tiếc dùng toàn lực mà đem cô ra.

Trong lòng nghẹn khí, nghe đứt quãng, Dịch Nam Phong tuy rằng không hài lòng, nhưng trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu chút.

Nước mắt ngừng chảy, chờ Dịch Nam Phong buông cô ra, Lân Nhi lại rướn người hôn lên môi anh một chút, những chuyện tồn đọng trong lòng mấy ngày qua xem như hết.

“Ngủ đi, anh bị thương nặng như thế, còn lộn xộn”. Mạnh mẽ đưa tay ngăn lại bàn tay to đang làm loạn của anh, Giản Lân Nhi trừng mắt liếc anh một cái.

Cười xấu xa, anh nói: “Miệng vết thương bị đau, em cởi áo giúp anh”

Hoạt động nãy giờ, giờ nói miệng vết thương bị đau, trừng mắt nhìn anh, thở dài, thật không có biện pháp, vẫn là đi tới cởi áo quần cho anh. Động tác làm thật nhanh, đợi cho đến lúc Dịch Nam Phong nằm úp sấp trên giường, nhìn vào vết thương trên lưng, bị băng gạc quấn một mảng lớn, sau đó đem chăn nhẹ nhàng đắp cho anh, Dịch Nam Phong hưởng thụ sự chăm sóc của Giản Lân Nhi.

“Lạnh không?”

nghe được một câu, theo bản năng anh nghiêng người, “Tê…” Nửa người nâng lên lại nằm xuống, lúc này thật sự đau.

“Em nói gì?”

“Em nói tối nay em viết báo cáo, sau đó gửi cho anh cả đóng dấu, ngày mai chúng ta đi đăng ký”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.