Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Chương 18: Chạy việt dã


Đọc truyện Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn – Chương 18: Chạy việt dã

Edit: Rika Nguyen

Vừa mới chạm vào, ngón trỏ di chuyển một chút, đã thấy một tầng da thị bị bong tróc, Dịch Nam Phong kinh hãi, đây chính là kết quả của việc phơi nắng trầm trọng. Anh cẩn thẩn thoa thuốc cho cô, thấy sau lưng cô đỏ ửng, anh nhăn mặt lại, tầm mắt hạ xuống, thấy tất chân của cô có một màu khác lạ.

Đứng dậy, xoay người cô, đem chân cô đặt lên đùi anh, kéo tất chân ra, quản nhiên dưới lòng bàn chân, các bóng nước bị vỡ ra.

Ngẫm nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn cô sống trong nhung lụa, có bao giờ trải qua những chuyện như thế này. Lại nghĩ đến từng đợt huấn luyện của quân đội, nghĩ đến đôi giày quân đội, làm sao mà cô mang thoải mái được, chỉ mới tập luyện được vài ngày, chân cô đã phồng rộp, nổi bọng nước, không phải cô muốn anh đau lòng mà chết ư?

Tô Kham đứng bên ngoài, giả bộ nhìn ra xa, bên cửa sổ thỉnh thoảng hiện lên một vài bóng người, anh làm lơ như không nhìn thấy, duy trì bộ dáng nhìn xa xăm.

Cảm giác được Dịch Nam Phong đi ra, Tô Kham vội vàng chạy xuống lầu. Không phải lúc nào anh cũng tới đội Lên nữ binh, nhưng là Dịch Nam Phong tới đây, bảo anh dẫn đường, anh không thể không nghe! Anh muốn đổi người khác, a a a.

Người phía sau không nói câu gì, trên người tỏa ra hàn khí, Tô Kham thật sự không muốn nói chuyện cùng Dịch Nam Phong, có bản lãnh thì tự mà giải quyết vấn đề đi, ở đây phóng hàn khí làm gì. Nhưng anh không dám nói ra, rất sợ Dịch Nam Phong kéo anh tới sân huấn luyện mà phát tiết.

“Ngày mai, ta sẽ mang giày đến cho các người, toàn bộ người trong quân đội từ cao đến thấp, đổi giày hết” Dịch Nam Phong không dừng cước bộ, xem ra anh muốn tặng giày cho quân đội.

Tô Kham nhìn anh giống như nhìn quái vật “Cậu nghĩ gì đấy, không phải cậu nói đổi giày liền đổi?”

Nghĩ đến bọng nước phồng rộp trên chân cô, Dịch Nam Phong không bình tĩnh được, nhưng ngẫm lại đây không phải là địa bàn của anh, anh đã nói gì, nhưng nhìn cô như thế, anh không chịu được, phải làm sao đây?


“Nếu đã gia nhập quân đội, sẽ thích ứng được hoàn cảnh, cậu nghĩ gì thế, cả ngày lo sợ cô ấy chịu khổ,chịu tội, đây là bộ dạng khi tham gia quân ngũ sao? Bộ đội cũng không phải là người hưởng phúc, muốn đau lòng, thì về nhà mà đau lòng” Tô Kham tức giận, nhưng lời anh nói là thật. Tới bộ đội rồi, phải theo kỷ luật mà làm, nếu không thì đi làm gì?

Dịch Nam Phong đương nhiên biết được đạo lý này, nhưng biết là biết, chân chính đối mặt, anh thật không thể chịu được.

“Nghe Hách Hồng nói, cô ấy rất kiên cường, tôi nghĩ cậu không nên bận tâm tới cô ấy nhiều, cô ấy cũng không phải là người yếu đuối, cũng không muốn cậu tới đây quá nhiều đâu”

Dịch Nam Phong trừng mắt nhìn Tô Kham, không nói gì, cô ấy muốn tự hành hạ thân xác mình ư, chỉ mới tập động tác cơ bản mà đã biến thành thế này, nếu huấn luyện thật sự thì làm sao đây?

**********

Gần như anh bị phán án tử hình, một tháng nay anh không đi tới quân doanh, hôm nay tới , lại phát hiện cô không có ở đây.

“Cái gì? Cô ấy đi chạy việt dã?” Dịch Nam Phong hét to.

“Đúng, là cô ấy chủ động đòi đi”

Tô Kham cúi đầu xem tài liệu, Dịch Nam Phong tiến tới kéo anh “Làm gì mà nôn nóng thế?”

“Hay là về sau, mỗi ngày tôi đều đến đây?” Tô Kham im bặt, khẳng định Dịch Nam Phong lâu quá không chơi đùa rồi.


Tô Kham tự mình lái xe, Dịch Nam Phong ngồi ở ghế phụ, xe chạy theo hướng đường núi phía sau quân đội.

Xa xa liền thấy bóng người nhấp nhô, Dịch Nam Phong nhìn thấy một bóng người quen thuộc cách khoảng 10 thước. Thị lực của anh rất tốt, mặc dù trong đoàn có vô số người, nhưng chỉ cần nhìn là anh đã nhận ra bóng dáng của cô.

Nói là đi chạy, thật ra thì cũng không hẳn, dáng người cô đang cúi xuống, bị ánh mặt trời chiếu vào, tốc độ chạy so với một người đi bộ còn chậm hơn.

Xe chạy tới gần, đồng tử của Dịch Nam Phong bỗng co rút mạnh, nhìn đôi bàn chân mang giày ướt đẫm. Đã chạy bao lâu rồi, khiến cho đôi giày ướt đẫm mồ hôi??

“Không nên xuống!” Tô Kham lên tiếng quát Dịch Nam Phong đang định bước xuống xe. Anh lái xe chạy theo sau Giản Lân Nhi một khỏang cách vừa phải.

“Tối nay, tôi muốn tới ký túc xá của Liên nữ binh” Tô Kham âm thầm chửi thề, anh ta ngại trái tim anh không đủ cường tráng sao lại nói ra lời dọa người như thế?

***********

“Được rồi, đã điểm danh xong. Nghỉ, đi thẳng, tiến về ký túc xá!” 9g tối, mọi việc đã xong xuôi.

Tô Kham cùng Dịch Nam Phong đứng dưới một rừng cây cách đó không xa, đi qua 3 trạm gác, Tô Kham duy trì một bộ dáng cứng ngắt của Sư trưởng, lần thứ tư tới trạm gác, lúc này ký túc xá nữ binh mới hoàn toàn yên lặng. Hai người đứng yên trong chốc lát, nghe toàn bộ ký túc đã yên tĩnh, Dịch Nam Phong sửa sang lại đồ đạc mang theo, chẩn bị tốt rồi phóng đi.


“Chạy nhanh theo lối này rồi nhảy lên tường mà qua” Nhỏ giọng nói với Dịch Nam Phong, đợi cho bóng dáng Dịch Nam Phong khuất vào ký túc xá nữ binh, hai lính gác lúc này chợt quay lưng lại nói chuyện với Sư trưởng.

Nhảy lấy đà một cái, hai tay chống lên, nhất chân lên, phóng một cái, Dịch Nam Phong đã đứng trước cửa sở phòng ký túc của Lân nhi. Từng nơi đều có trạm gác, đèn trong ký túc cũng chiếu sáng rực rỡ, thế nhưng trong nháy mắt Dịch Nam Phong đã đột nhập vào ký túc xá rồi!

“Chậc chậc, thân thủ càng ngày càng tiến bộ” Tô Kham đưa mắt nhìn từng chuỗi động tác hoàn mỹ của Dịch Nam Phong, tán thưởng. Nếu đem Dịch Nam Phong phóng tới quân đội, chắc ai ai cũng tranh giành lấy anh ta. Nói đi cũng phải nói lại, đường đường là một Sư trưởng đại quân khu, lại canh gác cho người ta, để cho người ta đột nhập vào ký túc xá, thật là…

Thời tiết nóng bức, của sổ phòng cô cũng chưa đóng lại, chỉ kéo màn chống muỗi qua mà thôi. Dịch Nam PHong đưa tay gạt màn chống muỗi ra, xoay người tiến vào phòng.

Nương theo ánh đèn bên ngoài, nhìn người nhỏ bé đang nằm trên giường, một tay đặt trước người, một tay gối đầu lên, thân thể gầy gò. Dịch Nam Phong tiến sát vào, mới phát hiện tóc cô ẩm ướt, hiển nhiên là tắm xong, không đợi cho tóc khô liền đi ngủ.

Đưa tay lấy thứ gì đó ang mang theo ra, một vài cái bình nhỏ, một cái khăn. Anh cẩn thận lau mặt cho cô.

Xầm xì một tiếng, người trên giường có dấu hiệu tỉnh lại, Dịch Nam Phong ngừng thở, đợi một chút, thấy không còn động tĩnh gì anh mới đưa tay chạm lấy quần áo của cô.

“A…ai đó…ngô ngô ngô” Lân nhi chợt tỉnh.

Đang ngủ, cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cảm thấy dường như có người trong phòng, nhưng vì quá mệt, cô chưa tỉnh hoàn toàn, động tác cởi quần áo của Dịch Nam Phong đã làm cô tình hoàn toàn. Cảm thấy bất ngờ, hơn nửa đêm, sao lại có người lẻn vào phòng cô làm gì?

“Xuỵt…im lặng, la anh đây”

Giản Lân Nhi hạ mắt xuống, âm thanh này, mùi hương này thật quen thuộc, không cần nghĩ cũng biết đó là ai, nhưng sao anh lại đến đây????


“Đừng nói chuyện” Buông tay che miệng cô ra, anh tiêu sái bước đến cạnh cửa, nghe động tĩnh bên ngoài. Mới vừa rồi cô la một tiếng sợ hãi, nói không chừng linhs gác nghe thấy sẽ lại đây, lắng nghe một lúc, hoàn hảo, không có động tĩnh gì, lúc này anh mới đi tới ngồi bên cạnh cô.

“Sao anh lại tới đây?” Ánh sáng bên ngoài vừa vặn chiếu vào mắt cô, cô chớp mắt, vì vừa mới tỉnh ngủ nên ánh mắt còn mông lung, nhịn không được, anh cúi xuống hôn lrrn môi cô.

Giản Lân Nhi lắc lắc đầu, anh đưa tay bắt được cánh tay đang muốn đánh anh của cô, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng cô, hung hăng chiếm đoạt. Đợi cho cô xụi lơ ngả vào người anh, anh mới buông miệng cô ra.

“Ngoan, không cần nói chuyện” Dịch Nam Phong đưa tay xuống, cởi quần áo cô.

“Anh làm gì đấy, không được” Giản Lân Nhi thấy động tác của anh mà hoảng sợ.

“Xoa bóp thân thẻ cho em, thả lỏng cơ bắp, mau nằm xuống đi” Vừa nói, anh vừa lật người cô, quân trang đã muốn cởi ra hết, bên trong hiện lên áo ngực của cô.

“Sao đi ngủ còn mặc áo ngực?” Giản Lân Nhi không nói lời nào, thực chất là cô lười, cởi ra mặc vào thật phiền toái.

Suy nghĩ suy nghĩ, cô không hiểu vì sao nửa đêm anh lại chạy tới đây muốn xoa bóp cho cô, thôi mặc kệ anh, hưởng thụ thôi!

Cởi nửa người trên, Dịch Nam Phong xốc chăn lên, trực tiếp cởi luôn áo ngực của cô, Giản Lân Nhi cắn môi dưới, đưa tay ngăn cản động tác của anh.

“Này, không cần cởi”

Không được, trong cổ họng anh xuất hiện một chuỗi tiếng cười trầm thấp “Nhưng anh thích”. Đưa tay đặt vào lưng quần cô, cô gắn chặt mông xuống giường, không chịu nâng lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.