Đã Có Tôi Bên Em

Chương 34: Khó xử


Đọc truyện Đã Có Tôi Bên Em – Chương 34: Khó xử

Nếu đã yêu sẽ không có một thứ gì có thể ngăn cấm, nếu lựa chọn người ta sẽ lựa chọn nơi có người mình yêu và một tình yêu vĩnh cửu.

Ngàn lần phủ nhận nỗi đau dằn xé tâm can nhưng càng cố rũ bỏ nó lại càng khắc sâu hơn đau đến tê dại.

Đoạn phim bạo lực đầy kinh hoàng kia vẫn tiếp diễn, mỗi cử chỉ mỗi hành động đều vô cùng chân thực khó có thể làm cho những người trong cuộc
chỉ một lúc mà có thể phai nhòa.

Nụ cười yếu ớt của Kỳ Quân vẫn cứ hiện hữu trong trí nhớ của Tử An như một đoạn phim ngắn, cảm giác
đau nhói vẫn cứ thế mỗi lúc một tăng cho đến khi nước mắt trực trào.

– Kỳ Quân!

Tử An hét một tiếng lập tức bật dậy, hóa ra chỉ là một giấc mơ nhưng
sao cảm giác đau vẫn cứ âm ỉ. Trên trán Tử An đầy những giọt mồ hôi, bờ
môi đỏ mím chặt kìm chế sự đau xót, tay bám chặt ga giường. Mọi thứ đã
quá rõ ràng nó không chỉ là giấc mơ mà nó đã xảy ra thật, thật đến nỗi
ngay cả khi Tử An chìm vào giấc ngủ vẫn còn nhớ đến không dứt.

Khi Tử An từ bệnh viện về nhà vì quá mệt mỏi đã định ngã lưng một chút
không ngờ đã ngủ quên. Bây giờ trời cũng đã chập tối, Tử An ngơ ngác
nhìn ra ngoài cửa sổ mơ màng. Nhớ đến Kỳ Quân cô lại xuống giường chải
lại mái tóc, thay đồ rồi lao ra khỏi phòng nhanh chóng, bây giờ Tử An
chẳng cần nghĩ nhiều chỉ cần biết người cô muốn thấy bây giờ là Kỳ Quân.

– Tử An!

Tiếng Tử Phong gọi lại khiến Tử An giật
mình, quay lại nhìn mới thấy Tử Phong đang ngồi trên sô pha cùng ông bà
Du, Tử An bây giờ mới thoát khỏi suy nghĩ của mình, mọi thứ dần trở nên
hỗn độn trong lòng cô sao vẫn còn cảm giác bất an vô bờ.

– Ba, mẹ, anh hai.

– Con lại đây ba mẹ có chuyện muốn nói.

Tử An đến ngồi bên cạnh bà Nhã Nhàn, không gian phòng khách lớn mọi thứ lại chìm trong im lặng, Tử An biết sắp có chuyện quan trọng cần phải
tuyên bố thì ba mẹ cô cùng Tử Phong mới có nét mặt nghiêm túc như thế
nhưng xem ra chuyện họ sắp nói sẽ liên quan đến cô.

– Con…con muốn đến bệnh viện.

– Khoan đã, ở đó đã có Tâm Di con không cần quá lo lắng._bà Nhã Nhàn nhẹ nắm lấy tay Tử An kéo cô ngồi xuống bên cạnh bà.

– Em cứ ngồi xuống đi, lát nữa anh cùng em đến đó.

Mọi chuyện có lẽ đã đến lúc cần nói rõ nếu để quá muộn tất cả sẽ trở
nên khó xử, dù vẫn biết chuyện họ nói sẽ làm Tử An đau lòng cùng phiền
não. Một mặt không muốn làm hai bên gia đình khó xử, một mặt lại không
muốn Tử An đau lòng nhưng chuyện gì thì cũng cần có một cách giải quyết.

Ông Tử Nhạc chậm rãi nhấp một ngụm trà dáng vẻ thư thả nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn chứa nhiều điều khó nói.

– Có chuyện gì ba mẹ cứ nói con nghe đây.

Tử An cũng cảm thấy không khí này vô cùng ngột ngạt, càng nhìn sâu vào
ánh mắt của ông Tử Nhạc cô càng thấy như có tai họa sắp ập đến. Cả khi
nhìn qua Tử Phong cô cũng thấy một ánh mắt rất khác thường. Tử Phong
luôn giữ bình tĩnh trong mọi tình huống, trên gương mặt anh lúc nào cũng tĩnh lặng như mặt hồ, nhìn vào vốn không thể nhận ra anh có bao nhiêu
tâm sự.

– Chắc con vẫn còn nhớ hôn ước giữa con và Thiên An chứ?

Lời ông Tử Nhạc thốt ra rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ phá vỡ sự tĩnh lặng tận đáy lòng mỗi người nghe được. Tử An cũng dâng lên một nỗi lo lắng,
cô biết về hôn ước này từ lâu nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa từng thấy
mặt vị hôn phu kia, một chút ấn tượng về Thiên An cô cũng không có thì
lấy gì để nhớ đến hôn ước đó. Từ lo lắng Tử An lại chuyển sang đau nhói
trong tim khi nghĩ đến Kỳ Quân đáng lẽ ngay từ đầu cô phải nhớ đến hôn
ước này mới đúng.

– Chuyện đó…chẳng phải Thiên An đã không còn nữa rồi sao?

Ánh mắt Tử An lay động như một cơn sóng giữa đại dương bao la dậy sóng, cô không nghĩ rằng cho đến bây giờ hôn ước đó vẫn không bị xóa bỏ. Từ
khi mười tuổi cô đã được biết về hôn ước này nên từ nhỏ Tử An đã thường
xuyên được đưa đến nhà họ Lăng xem như là vun đắp tình cảm, bà Lăng cực
kì quý mến Tử An. Lúc bà không tỉnh táo vẫn bảo cô là con dâu, bảo cô và Thiên An rất xứng đôi, ngặt nỗi cái người được bà xem là Thiên An không ai khác chính là Thiên Ân.

Tử An những lúc như vậy không biết
nên làm thế nào để từ chối, huống hồ cô và Thiên Ân xem nhau như anh em
muốn tính tới hôn nhân là không thể nào. Cô cũng không nghĩ hai gia đình lấy cái hôn ước kia ra để ép buộc hai người.

– Đúng là Thiên An đã bị mất tích nhưng bác Lăng muốn con và Thiên Ân kết hôn.

Ông Tử Nhạc cũng chẳng cần để ý đến thái độ của Tử An mà nhàn nhạt trả
lời, ông biết nói ra điều này rất vô lí nhưng bà Lăng vì chuyện này mà
bệnh tình ngày càng trầm trọng có nói cách mấy cũng không chịu ra nước
ngoài chữa trị. Bà bảo khi nào tận mắt thấy Thiên An và Tử An thành một
đôi thì mới yên tâm, bà thậm chí quên mất một người con trai tên Thiên
Ân.

Sét đánh giữa trời quang.

– Không…không thể nào con không đồng ý huống hồ con chưa đủ tuổi kia mà.

Chuyện này đối với Tử An thật sự quá khó để chấp nhận, trong tưởng
tượng cô cũng chưa từng nghĩ đến bây giờ bảo cô kết hôn với một người cô luôn xem là anh trai là hoàn toàn không thể.

– Vì thế hai con sẽ đính hôn trước.

– Con không muốn đừng ép con._giọng Tử An mang nét uất ức thiếu điều nước mắt chưa trực trào.

Cả bốn người đều chìm trong im lặng, ban đầu mọi người vẫn tưởng mọi
chuyện sẽ không có gì nghiêm trọng nhưng không ngờ Kỳ Quân và Tiểu Kì
đồng thời xuất hiện đã làm cho cuộc hôn nhân này trở nên khó xử.

– Con nghĩ mọi chuyện cũng không nghiêm trọng lắm chi bằng chúng ta bàn bạc lại với gia đình Thiên Ân huống hồ hôn nhân thì không thể xem như
một trò chơi được.


Tử Phong vẫn không chút biến sắc từ tốn trả
lời như lời khuyên ngăn ông Tử Nhạc không nên ép Tử An đồng thời cũng là lời an ủi Tử An. Là một người anh nên Tử Phong hiểu rất rõ Tử An đang
vô cùng lo lắng cùng đau lòng, Tử An có thể nào lại từ bỏ một tình yêu
mà mình vất vả mới có được mặc dù cả hai chưa nói gì với nhau nhưng chỉ
cần nhìn sự hi sinh và thái độ dành cho nhau cũng đủ hiểu.

Nếu
mọi chuyện vẫn tiến triển tốt thì tình cảm đó cũng sẽ lớn dần mà tiến
triển theo nhưng xem ra để vượt qua ải lần này cũng gặp không ít khó
khăn.

– Ba cũng mong là các con có cách dàn xếp ổn thỏa, ba chỉ nói để con biết mà đối mặt nếu con có cách từ chối hôn sự này mà không
ảnh hưởng đến ai thì ba cũng không phản đối.

Nghe được những
lời này từ ông Tử Nhạc cả ba người cũng thở phào nhẹ nhõm, bà Nhã Nhàn
nở nụ cười nhìn Tử An để trấn an. Mọi chuyện cũng không quá nghiêm trọng nhưng chuyện này có thể ảnh hưởng đến bà Lăng, đó vẫn là một cuộn chỉ
vô cùng rối.

– Con sẽ tìm cách để từ chối hôn sự này._Tử An
buông giọng chắc nịch, nếu cứ giải quyết theo tình cảm mãi cũng không
được có lẽ đã đến lúc cô có chủ kiến của riêng mình.

– Tùy con
chỉ cần không làm cho hai gia đình khó xử là được._ông Tử Nhạc vẫn thái
độ điềm đạm nhưng trong ánh mắt có gì đó suy tư khó đoán.

– Nếu không còn gì con cùng Tử An đến bệnh viện một chút._Tử Phong nhìn vào
thái độ đứng ngồi không yên của Tử An mà cũng cảm thấy không đành lòng.

– Được rồi hai con cứ đi khi nào Kỳ Quân tỉnh thì báo cho ba mẹ
biết._bà Nhã Nhàn cũng đau xót không kém khi thấy Tử An phải đối mặt với một chuyện khó xử như vậy.

Giữa chữ nghĩa và chữ tình xem ra
chỉ có thể lựa chọn một, nếu Tử An đã quyết định vứt bỏ chữ nghĩa thì
cũng không còn cách nào khác là tìm cách giải quyết tốt nhất để chữ
nghĩa kia dù không thực hiện được cũng không phải mang tiếng.

————————- Bệnh viện An Bình người đông vô cùng, người bệnh, người thăm bệnh, y bác sĩ ra vào không ngớt.

Tử An và Tử Phong bước trên hành lang thẳng tắp, so với cảnh ồn ào
ngoài cổng và nơi ra vào phòng cấp cứu thì nơi đây lại vô cùng im lặng.
Gió nhẹ thổi qua làm Tử An thoáng lạnh đầu óc miên man có chút mơ hồ, cô vẫn không ngừng suy nghĩ về hôn nhân kia. Cô phải tìm cách để từ chối
nhưng phải nói như thế nào đó mới là một lẽ vả lại cô phải nói với Kỳ
Quân thế nào nếu cậu biết được chuyện này sẽ có phản ứng thế nào, mọi
thứ cứ nhảy múa trong tâm trí Tử An làm một người luôn có suy nghĩ đơn
thuần rất ít khi lo lắng lại lâm vào tình trạng bàng hoàng bế tắc.

Đã đến trước cửa phòng Kỳ Quân nhưng Tử An lại không hề có một chút tập trung nào thậm chí đi qua rồi mà còn không biết.

– Tử An đến rồi!

Tử Phong bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, nếu nói Tử An giờ này tinh thần
treo ngược cành cây cũng không nói quá. Tử An bị gọi liền giật mình nhìn vị trí hiện tại của mình đúng là bước vượt qua cửa phòng cả mấy bước
rồi xem ra cô vẫn còn chưa ý thức được hiện tại mình đang làm cái gì. Tử Phong gõ cửa phòng nhưng không có ai trả lời, anh nhíu mày chờ hồi đáp
mãi cũng không thấy liền vặn núm xoay mở cửa vào.

Anh và Tử An
bước nhẹ nhàng vào phòng bệnh, Kỳ Quân vẫn chưa tỉnh, Tâm Di có lẽ quá
mệt mỏi nên đã ngủ gục cạnh giường Kỳ Quân đôi mắt nhắm nghiền mái tóc
dài rủ xuống hơi nghiêng một bên, thỉnh thoảng đôi mày thanh tú vẫn nhíu lại chứa nhiều sự lo lắng và bất ổn.

Tử An bước đến ngồi mép
giường bệnh cạnh Kỳ Quân một nỗi chua xót lại dâng trào, vì ai mà Kỳ
Quân phải nằm đây trong khi cô lại vướng vào cái hôn sự vô lí kia. Cảm
giác khi nhìn người mình yêu vì mình mà hi sinh lại không thể nói lời
yêu thật quá đau.

Tử Phong cởi áo khoác trên người đến khoác
lên người Tâm Di, dù động tác anh rất nhẹ nhàng nhưng vẫn mang theo một
cỗ ấm áp khiến Tâm Di bừng tỉnh.

– Hai người đến rồi sao, mệt
quá nên em ngủ một lúc._Tâm Di dụi mắt nhìn Tử Phong lại liếc nhìn Tử An đang đau xót ngồi cạnh Kỳ Quân trong lòng cũng mang theo vài phần lạnh
lẽo.

– Cũng vừa mới đến, làm em thức giấc sao?_Tử Phong cười dịu dàng nhìn Tâm Di.

– Em ngủ cũng lâu rồi._Tâm Di giữ lấy áo khoác trên người cảm nhận được một sự ấm áp lạ kì từ Tử Phong.

Tại sao cô có cảm giác nụ cười của anh giống như vầng dương tỏa sáng dù cho ở khoảnh khắc nào chỉ cần có anh cô sẽ cảm thấy vô cùng an toàn và
ngập tràn yêu thương. Đến bây giờ Tâm Di vẫn còn hoài nghi cô đúng là đã có anh hay chưa, cô không mong đó là mơ nhưng cứ nghĩ đến một ngày anh
lìa xa cô khi đó cô sẽ phải đối mặt như thế nào. Sự quan tâm chăm sóc
của Tử Phong dành cho cô mỗi cử chỉ mỗi hành động vô cùng nhẹ nhàng
khiến cô vì quá hạnh phúc mà đâm ra lo lắng vu vơ.

– Chị dâu chị về nghỉ đi để em chăm sóc Kỳ Quân được rồi._Tử An nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Tâm Di liền cắn rứt không thôi.

– Như vậy có được không, em cũng bị thương cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới tốt._Tâm Di đang chìm trong suy nghĩ liền đưa mắt lo lắng nhìn Tử
An.

– Chị nói vết thương này sao? Chỉ là vết thương nhỏ không
sao đâu._Tử An đưa tay sờ nhẹ vết thương băng trên cổ mỉm cười nhìn Tâm
Di.

Thật ra Tử An đúng là bị thương còn là vết thương rất sâu, vết thương trong tim thì có thể thấy được chăng ?

– Kỳ Quân thế nào rồi?_Tử Phong nhìn Kỳ Quân nằm trên giường bệnh mà cũng không khỏi mang vài phần đồng cảm với Tử An.

– Bác sĩ bảo tình trạng khá rồi chắc khoảng vài tiếng nữa là tỉnh lại.

– Vậy được em cũng mệt rồi để anh đưa em về._Tử Phong ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của Tâm Di ánh mắt tràn ngập sự yêu thương cùng lo lắng.

– Vậy Tử An có ổn không?

Tâm Di nheo nheo mắt nhìn Tử Phong rồi lại nhìn Tử An có chút không an

tâm, vả lại cô cũng không an tâm vì Kỳ Quân nên không muốn về chút nào
nhưng khi bắt gặp ánh mắt màu cà phê đầy sâu lắng của Tử Phong cô có
muốn làm trái lời xem ra cũng rất khó.

– Không sao đâu anh cho
người ở đây bảo vệ là được._Tử Phong lại đưa ngón tay thon dài nhẹ vuốt
mái tóc Tâm Di như một hành động trấn an.

Anh biết cô rất lo lắng cho Kỳ Quân nhưng chính sức khỏe cô cũng không tốt còn lo lắng cho người khác không khéo lại đổ bệnh.

– Nhưng em thấy Tử An thật sự không ổn._cô đây gọi là cứng đầu cố bịa lí do để được ở lại.

Tử Phong nhíu mày sau đó lại giãn ra đôi môi nở một nụ cười đùa cợt: – Ngốc à, em lo nhiều quá sắp thành cụ bà rồi.

– Anh là chê em già sao ?_Tâm Di bĩu môi nữa như trách móc.

Tử Phong vẫn nhìn Tâm Di với ánh mắt chứa đựng nét cười.

– Em lo cái gì em là cụ bà anh sẽ là cụ ông chúng ta vẫn là một đôi.

Nói xong Tử Phong véo mũi Tâm Di một cái đầy đắc ý nở nụ cười thỏa mãn. Tâm Di phì cười vì câu nói của Tử Phong, đúng như anh nói nếu hai người có thể nắm tay nhau đi cả cuộc đời thì cũng sẽ có một ngày như lời anh
nói, hai người sẽ vẫn là một đôi cho đến răng lông đầu bạc.


Thôi không nói nữa em phải về nghỉ sức khỏe của em còn rất yếu._Tử Phong lại hiện lên nét cương nghị trên gương mặt tuấn lãng chứa vài phần đe
dọa.

– Được được em nghe lời anh là được chứ gì.

Tâm
Di gật gật đầu như gà mổ thóc, lúc này cô không đồng ý một lúc sau thể
nào cô cũng bị anh ép buộc theo cách khác, cô chính là chọn rượu mời chứ không chọn rượu phạt. Tử Phong hài lòng nắm tay Tâm Di nhếch môi cười
nhẹ xem ra cô cũng ý thức được nếu không nghe lời anh sẽ vẫn phải chịu
phạt theo cách khác.

– Vậy anh chị về đây nếu có chuyện gì em
nhớ báo cho chị biết._Tâm Di xoay người nhìn sang Tử An đang ngồi ở đầu
giường cạnh Kỳ Quân.

– Em biết cách xử lí mà chị không cần lo._Tử An mỉm cười để Tâm Di yên lòng.

Tâm Di bị Tử Phong nắm chặt tay kéo đi, cái này có thể gọi là bạo lực
hay không đây. Tâm Di vẫy tay chào Tử An rồi cũng khuất sau cánh cửa.

Cửa phòng khép lại mọi thứ một lần nữa chìm trong tĩnh lặng, ánh sáng
bao phủ một màu trắng nhàn nhạt chứa đựng sự cô đơn. Tâm trạng Tử An có
chút phức tạp khi nhìn vào gương mặt điển trai của Kỳ Quân. Gương mặt
cậu rất sáng cũng rất lạnh đôi môi mím chặt, gương mặt được ánh sáng
phản chiếu mang chút ma mị, trên gương mặt vẫn còn vài vết xước.

Tử An mỉm cười đưa tay chạm nhẹ vào đôi môi, tay cô có chút run run,
không hiểu sao khi cô chạm vào Kỳ Quân cảm giác đau đớn lại lan khắp cơ
thể, chưa bao giờ cô chạm vào Kỳ Quân lại bất an đến như vậy. Ngón tay
mảnh khảnh lại di chuyển lên sóng mũi, vết thương trên gương mặt Kỳ
Quân, Tử An muốn từng đường nét trên gương mặt Kỳ Quân không những đi
sâu vào tâm trí cô, vào trái tim cô và cả xúc giác của cô. Cứ như vậy
cho dù ở bất cứ đâu Tử An cũng có thể thấy Kỳ Quân.

Tử An ngồi
rất lâu bên cạnh Kỳ Quân, tiếng truyền nước vẫn vang lên tí tách, hơi
thở Kỳ Quân vẫn vang lên đều đều trong không gian vắng lặng.

———————————

Nắng mai lại đến khẽ hát những khúc ca vu vơ của một ngày mới, ánh sáng bao phủ sẽ mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng ấm áp.

Tử An nằm co ro trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền mái tóc dài thả
trên ga giường trắng phao có một cái gối rất êm để kê. Lúc này ai bước
vào còn tưởng bệnh nhân chính là Tử An, được một cái gối kê rất êm còn
có một cái chăn rất ấm Tử An không ngừng vùi gương mặt vào chăn. Phải
diễn tả cảm giác này như thế nào nhỉ vô cùng ấm áp cứ thế mà có một giấc ngủ rất sâu đánh một giấc cả một đêm còn bệnh nhân thế nào cũng chẳng
thèm quan tâm.

Gió sớm nhẹ thổi làm cho tấm rèm nhè nhẹ bay
mang theo hơi thở của sự bình yên. Gió lướt qua gương mặt đang say ngủ
mơn trớn mà đùa giỡn, có chút êm ái cùng dịu dàng.

Bị ánh sáng bên ngoài hắt vào, Tử An trở mình đưa tay dụi dụi mắt mơ mơ màng màng cô nhìn thấy một gương mặt đẹp trai kề cận.

– Kỳ Quân cậu tỉnh rồi sao?_giọng nói lè nhè rõ ràng chưa tỉnh ngủ.

– Phải tôi tỉnh rồi!_Kỳ Quân nằm nghiêng người đưa mắt nhìn Tử An khóe môi nhếch lên thành một nụ cười.

Vừa nghe xong câu trả lời Tử An giật mình ý thức được mình vừa nói
chuyện với ai, từ trong giấc mơ được kê gối được chùm chăn ấm Tử An đã
hoàn toàn tỉnh ngủ. Cái gối chính là cánh tay Kỳ Quân và cái chăn chính
là khuôn ngực ấm áp kia, Tử An kinh ngạc nhìn chằm chằm Kỳ Quân. Không
nói không rằng lập tức bật dậy đưa mắt nhìn sang bên cạnh, bên cạnh cô
là một gương mặt quen thuộc mang nét cười cợt.

– A…Tử An cậu thật biết lựa gối để kê, sao lại lấy cánh tay tôi để kê nha thật là mỏi chết được.

Kỳ Quân cũng ngồi dậy đưa cánh tay mỏi nhừ vẫy vẫy cho đỡ mỏi, khuôn
mặt đẹp trai nhăn nhó giả vờ đau đớn. Liếc mắt nhìn Tử An đang mở mắt to nhìn mình Kỳ Quân thật muốn bật cười nhưng vẫn cố nhịn giả vờ đau.

– Cậu…cậu tỉnh khi nào?_Tử An ngạc nhiên nhưng cũng vô cùng vui mừng.

– Tối qua!_Kỳ Quân nhún nhún vai vô cùng thản nhiên, sau đó lại nhăn nhó đưa tay xoa xoa tay trông đến thảm.

– Là…là tối qua vậy…sao cậu không gọi tôi?


– Cậu đi chăm bệnh nhân mà lại bảo bệnh nhân gọi mình có phải là kì quặc không hả?

– Cái này…tại tối qua tôi mệt quá nên ngủ quên._Tử An cúi gằm mặt tỏ vẻ hối lỗi.

Kỳ Quân đưa tia nhìn lên người Tử An đôi môi lại nhếch lên nụ cười thích thú.

Chuyện là đêm qua Tử An ngồi một lúc lâu cảm thấy vô cùng buồn ngủ liền ngủ gục, đến lúc Kỳ Quân mở mắt tỉnh dậy thì đã nữa đêm xoay người sang bên cạnh liền thấy Tử An đã ngủ, Kỳ Quân giật mình nhíu mày một cái lại nở một nụ cười. Nhưng trong phút chốc nụ cười kia cũng trở nên đông
cứng vì trên khóe mắt Tử An còn ươn ướt.

Kỳ Quân lắc đầu cười khổ “Ngốc! Ngủ mà cũng có thể khóc sao?”

Kỳ Quân cố ngồi dậy phần bụng vẫn còn đau, cả thân người như rã rời
nhưng không hiểu sao khi thấy Tử An mà mọi sự đau nhức đều tan biến.

Kỳ Quân bứt dây truyền nước ra khỏi tay, nhẹ ôm lấy Tử An đặt nằm trên
giường, định rút tay ra trở về vị trí cũ ai ngờ Tử An lại bám lấy cánh
tay cậu không buông còn dùng làm gối kê đầu, không ngừng vùi mặt vào
ngực cậu mà ngủ ngon lành. Kỳ Quân bó tay bất lực làm gối làm chăn miễn
phí cả đêm cho Tử An, người ta bảo bệnh nhân sẽ được chăm sóc tận tình
nhưng Kỳ Quân thì ngược lại chăm sóc cho người chăm bệnh nói ra không
phải cậu thảm lắm hay sao. Nghĩ là thảm vậy thôi chứ thấy Tử An dụi vào ngực cậu ngủ ngon lành
còn không ngừng gọi tên cậu khiến cậu cảm thấy vô cùng ấm áp nhưng vì
quá mỏi nên Kỳ Quân đã thức sớm nên mới có cơ hội ngắm Tử An ngủ.

– A…đau quá!

Có cơ hội trêu tốt như vậy sao lại không trêu Kỳ Quân giả vờ nhăn nhó
đau đớn mặc dù cũng đau thật nhưng chắc không đến nỗi đó đâu.

– Cậu đau ở đâu ?

Tử An hớt hơ hớt hãi đưa ánh mắt nhìn khắp người Kỳ Quân, đưa tay sờ
vào khuôn mặt Kỳ Quân đầy lo lắng. Đôi bàn tay bé nhỏ bị Kỳ Quân nắm lại áp vào ngực trái của cậu cảm nhận nhịp tim đập mãnh liệt, Kỳ Quân mỉm
cười nhìn gương mặt dần ửng đỏ của Tử An.

– Tôi đau ở đây!

Tay Tử An như đông cứng tại chỗ, cảm giác ấm áp được bàn tay kia nắm
còn có nhịp tim đập thình thịch rất mạnh, không chỉ có tim của Kỳ Quân
mà cả tim Tử An cũng đập liên hồi. Như hiểu được mình đang bị lừa Tử An
liền lấy lại bình tĩnh rút tay về còn đấm vào bụng Kỳ Quân cái.

– Dám lừa tôi đáng chết!_đấm xong Tử An lập tức nhảy khỏi giường lao
vào nhà vệ sinh để đỡ ngượng bỏ lại tiếng kêu gào của Kỳ Quân ở phía
sau.

– Ây da…cậu sao mà bạo lực với bệnh nhân quá vậy?_Kỳ Quân vừa nằm xuống ôm bụng kêu gào vừa đắc ý cười khì khì.

Tiếng cười của Kỳ Quân ở bên ngoài vẫn không dứt liền nghe tiếng mở
cửa, Kỳ Quân liếc mắt nhìn liền thấy thân ảnh một cao một thấp của Tử
Phong và Tâm Di bước vào, trên tay còn cầm theo một hộp thức ăn.

– Em tỉnh lại khi nào mới sáng sớm đã có chuyện gì lại cười đắc ý như vậy?

– Anh Tử Phong, chị hai em tỉnh lại tối qua. Lúc nãy có trêu Tử An một
chút._nói xong Kỳ Quân còn hướng vào nhà vệ sinh vẫn đóng kín mít.

– Em vừa khỏi bệnh không ngồi yên được hay sao?

Tâm Di liếc Kỳ Quân một cái đặt hộp thức ăn lên bàn rồi ngồi bên cạnh trách móc.

– Em không sao vẫn rất khỏe.

Tử Phong nhìn bộ dạng cười cười của Kỳ Quân ngó không thấy Tử An anh hơi nhíu mày lại nhếch môi cười dường như đã hiểu.

– Anh nghĩ em có khả năng trêu Tử An đến nỗi nó tự nhốt trong nhà vệ
sinh thì sức lực quả thật rất tràn trề không chừng còn có thể đánh thêm
vài trận.

– Đúng là chỉ có anh Tử Phong là hiểu em._Kỳ Quân nhẹ dựa lưng vào đầu giường môi vẫn giữ nụ cười.

Tâm Di lắc đầu nhìn hai người con trai đang thao thao bất tuyệt, liền đem hộp thức ăn mở ra đem đến trước mặt Kỳ Quân.

– Em ăn một chút gì đi, hai người mà nói chuyện thì chẳng có gì tốt lành.

Kỳ Quân cũng không nói gì nữa ngoan ngoãn mà ăn nếu không sẽ bị bà chị
cằn nhằn đến chết, Tử Phong bị Tâm Di liếc một cái liền cười cười quay
mặt đi chỗ khác tỏ ra mình vô tội. Cửa phòng vệ sinh bật mở Tử An bước
ra, nhìn thấy Tâm Di và Tử Phong liền mừng rỡ ít ra cô đỡ phải bị Kỳ
Quân trêu chọc.

– Hai người đến sớm vậy?

– Ừ, anh còn bận một số việc nên đến sớm một chút._ Tử Phong theo tiếng động mà nhìn đến Tử An nhàn nhạt trả lời.

– Chị một lát nữa cũng phải đến trường nên đến sớm sẵn tiện chuẩn bị thức ăn cho hai đứa.

Tử An nghe đến thức ăn liền sáng mắt ra chạy đến cạnh Tâm Di nở nụ cười tươi rói so với bộ dạng khóc đến đau khổ thật vô cùng khác biệt.

– Chị dâu chị thật tốt!

Tâm Di nhẹ mỉm cười một cái đưa phần ăn cho Tử An, phải nói là tính
tình Tử An dễ thích nghi hay dễ thay đổi đây không biết nữa. Vừa mới hôm qua trông vô cùng người lớn chững chạc hôm nay lập tức biến thành một
đứa trẻ thấy đồ ăn liền vui vẻ đến như vậy. Nhưng để thấy một Tử An đứng đắn người lớn thì chẳng bằng thấy một Tử An như hiện giờ thì hơn.

– Cậu không định giành phần ăn với người bệnh đó chứ?

Tử An vui mừng đón nhận phần ăn còn chưa kịp nếm liền vang bên tai
giọng nói của Kỳ Quân. Nghĩ đến đây lửa giận của Tử An lại nổi lên, sao
hôm qua cô có thể khóc vì con người này được nhỉ thật uổng phí những
giọt lệ tinh khiết.

– Cậu không phải cũng có một phần hay sao?

– Người bệnh phải ăn gấp hai lần bình thường để bổ sung năng lượng cậu không biết sao?

– Cậu..là muốn nằm ở đây dài hạng đúng không?_Tử An nghiến răng tức giận trừng mắt giận dữ giơ nắm đấm đe dọa.

Kỳ Quân nuốt khan một cái cười cười:

– Được được không trêu cậu nữa đúng là bạo lực.

Tử Phong và Tâm Di trò chuyện đôi ba câu, không khỏi lắc đầu bất lực
trước trình độ cải tay đôi của Tử An và Kỳ Quân, rồi hai người cũng
nhanh chóng rời đi vì hôm nay Tâm Di phải đến trường sau mấy ngày vắng
mặt, chắc chắn có rất nhiều chuyện để làm kể cả bài học cũng chất đống
cũng không chừng.

————————- Cổng trường đại học đông nghịt sinh viên, Tâm Di cùng Tử Phong đến
trường vì sự vắng mặt mấy ngày qua hôm nay lại cùng nhau xuất hiện nên
cũng đã gây một trận xôn xao trong trường. Dĩ nhiên không thể qua được
ánh mắt săc bén của Hạo Minh bên cạnh còn có cả Y Ngân.


– Anh
ra tay hay đến nỗi giờ này họ vẫn có thể tay trong tay._Y Ngân nhếch mép cười khinh bỉ, lướt ánh mắt sắc nhọn lên người Tâm Di đang cười tươi đi bên cạnh Tử Phong.

– Tôi có nói làm cho hai người đó tách ra
sao?_Hạo Minh gieo tia nhìn thú vị lên người Tâm Di bất giác cậu ta lại
nghĩ tìm cách tiếp cận Tâm Di thì khi đó Tử Phong sẽ xử sự như thế nào.

– Anh…_Y Ngân không biết trút nổi thống hận này vào ai chỉ có thể oán giận nhìn Tâm Di.

Tâm Di đang rảo bước trên sân trường mà cũng rùng mình một cái, ở đây
không lạnh tại sao đột nhiên cô cảm thấy như có hàn băng lại gần khiến
cả người rét run.

Trong lớp học cũng có vô số ánh mắt khác lạ
nhìn Tâm Di, trong số đó còn có cả Hạnh Nghi nhưng Tâm Di cũng không
quan tâm lắm chỉ gật đầu chào cho phải phép dù sao cô có muốn chú tâm
cũng không được bởi vì đại tỉ Tiểu Kì. Vừa bước vào lớp, Tâm Di liền bị
Tiểu Kì kéo vào chỗ ngồi để chia sẻ tâm sự. Gương mặt Tiểu Kì không như
ban đầu mang vẻ đùa giỡn mà vô cùng nghiêm túc khiến Tâm Di cũng có cảm
giác chuyện vô cùng hệ trọng.

– Bà có chuyện gì mà trông ủ rủ vậy?

Tiểu Kì thở dài lại không biết bắt đầu từ đâu, sáng nay vừa đưa cô đến
trường Thiên Ân có vẻ chất chứa nhiều tâm sự muốn nói nhưng lại thôi mặc dù cô có hỏi anh cũng chỉ mỉm cười trấn an bảo rằng không có việc gì
khiến Tiểu Kì vô cùng lo lắng.

– Tôi không biết anh Thiên Ân có chuyện gì mà có vẻ không vui lại không chịu nói ra bà có biết không?

“Phụt” Tâm Di sặc một cái thuở nay bạn trai của mình lại đi hỏi
người khác có phải là vô lí quá rồi không. Tâm Di trố mắt ra nhìn Tiểu
Kì rồi đưa tay sờ trán Tiểu Kì rồi gật gù.

– Ừm vẫn bình thường.

Tiểu Kì trừng mặt nhìn Tâm Di gạt tay ra khỏi trán mình.

– Bà làm cái gì vậy tôi nói chuyện nghiêm túc đó.

– Nghiêm túc? Được, vậy bà nói đi Thiên Ân là bạn trai của ai?_Tâm Di
thở dài một cái không ngó đến Tiểu Kì mà lấy sách ra đọc.

– Thì là của tôi.

– Bà vẫn còn nhận thức được Thiên Ân là bạn trai của bà vậy tại sao lại đi hỏi tôi, nếu bà không biết tôi làm sao mà biết được._Tâm Di giọng
điệu không quan tâm chỉ nghĩ rằng do Tiểu Kì quá đa nghi mà thôi.

– Không phải, bà là bạn gái anh Tử Phong mà anh Tử Phong lại là bạn
thân của anh Thiên Ân nên tôi nghĩ có những chuyện anh ấy sẽ nói với anh Tử Phong khi đó anh Tử Phong có thể nói với bà.

A, trời ơi!
Tâm Di thầm cảm thán trong lòng cái lí luận đầy logic của Tiểu Kì nhưng
nhắc đến Tử Phong cô lại nhớ đến cuộc nói chuyện sáng nay giữa cô và anh khi trên đường đến trường. Có khi nào chính Thiên Ân cũng đang lo lắng
chuyện mà Tử Phong nói lúc nãy.

Vừa ra khỏi bệnh viện, trên nét mặt Tử Phong lập tức mất hẳn nét cười ánh mắt sâu lắng khiến người ta
không thể đoán anh đang nghĩ gì nhưng đó là đối với những người khác còn đối với Tâm Di cô có thể nhìn ra anh đang có chút lo âu.

– Anh đang lo âu chuyện gì có thể nói cho em biết không?

Tâm Di không biết phải làm sao để giải tỏa giúp Tử Phong sự lo âu đó
nhưng đã yêu nhau cô muốn cùng anh chia sẻ tất cả những đắng cay mật
ngọt. Cho dù biết phần trăm anh nói cho cô biết sẽ rất ít nhưng cô vẫn
cố hỏi, không ngờ anh nói cho cô biết thật cô không khỏi vui mừng vì anh tin tưởng mà chia sẻ với cô nhưng tin anh nói như sét đánh bên tai
khiến lòng cô từ vui mừng trở nên co thắt không biết vì sao.

Tử Phong nhìn cô thở dài một cái ánh mắt lơ đãng nhìn đường.

– Tử An và Thiên Ân sẽ đính hôn theo lời của mẹ Thiên Ân.

Tâm Di đúng là hối hận khi hỏi chuyện này, bây giờ cô không chỉ không
thể giải quyết được vấn đề giúp anh còn gia tăng thêm phiền muộn cho bản thân. Lại nghĩ đến cảnh tượng của Kỳ Quân và Tử An trong bệnh viện rất
vui vẻ trong tâm cô lại mang theo vài phần bi ai. Cả Tiểu Kì và Thiên Ân rồi sẽ đối mặt với chuyện này như thế nào, nếu Tiểu Kì biết được sẽ ra
sao không chừng sẽ khóc một trận long trời lở đất.

Mới nghĩ
thôi mà Tâm Di cảm thấy sóng lưng lạnh buốt, không biết là nên nói hay
không nên nhưng nghĩ đến câu nói của Tử Phong anh sẽ tìm cách giải quyết ổn thỏa nên Tâm Di quyết định im miệng không nói vẫn tốt hơn. Tâm Di
nuốt khan một cái cố trấn tỉnh bản thân không muốn làm Tiểu Kì nghi ngờ.

– Bà nhìn anh Tử Phong có giống người nhiều chuyện hay không?
Nếu bà đã nói anh Thiên Ân chỉ nói chuyện này với bạn thân thì dĩ nhiên
người bạn thân kia cũng sẽ rất kín tiếng.

Nói xong Tâm Di còn thầm vuốt mồ hôi lạnh nếu Tiểu Kì tiếp tục hỏi cô cũng không chắc là mình cầm cự được bao lâu.

– Bà nói cũng phải, a tôi có cách về nhà hỏi anh Khả Chiêu._Tiểu Kì nở
nụ cười đắc ý về sáng kiến vừa mới nghĩ ra dù sao cô cũng quyết định
điều tra cho rõ chuyện này.

Tâm Di khóc ròng trong lòng bây giờ cô làm sao ngăn cản đây, chuyện này đến cô cũng biết rồi dĩ nhiên ba
người kia là bạn thân thì tất cả đều biết. Nếu Khả Chiêu biết điều im
miệng như cô thì tốt nếu không sẽ lại gây ra một trận thủy triều dâng
cao từ nước mắt của Tiểu Kì.

– A, tôi nghĩ bà không cần hỏi đâu khi nào anh Thiên Ân muốn nói thì sẽ nói chắc anh ấy muốn giải quyết
xong mới nói cho bà biết._vớt vát được tí nào đỡ tí đó, Tâm Di cười cười khuyên răn Tiểu Kì.

– Không ,tôi nhất định phải hỏi.

– Tôi đã bảo không cần mà.

– Tại sao tôi lại cảm thấy bà biết chuyện mà giấu tôi nhỉ?_Tiểu Kì vì
câu nói của Tâm Di mà đem lòng sinh nghi sờ sờ cằm nghĩ ngợi đưa mắt dò
xét Tâm Di.

Tâm Di bị Tiểu Kì nhìn đến mất tự nhiên có chút chột dạ liền khôi phục tinh thần, nở nụ cười cứng đờ.

– Làm gì có tôi và bà là bạn tốt lí nào lại không nói.

Nói ra câu này Tâm Di thật cảm thấy vô cùng có lỗi với hai từ ” bạn
tốt” nếu Tiểu Kì biết cô biết chuyện mà không nói có phải là đem cô
bóp chết hay không ? Nhưng cũng vì hai từ ” bạn tốt” đó nên cô thà không nói còn tốt hơn là nói ra để nhìn bạn mình đau buồn.

– Đừng để tôi biết bà giấu tôi!

Nhìn xem đây là lời cảnh cáo có sức sát thương rất lớn của đại tỉ Tiểu
Kì sinh linh bé nhỏ như Tâm Di thật sự không chịu nổi sức ép lớn đến như vậy đâu, Tâm Di khóc không ra nước mắt gật gù cho qua chuyện.

Tâm Di chẳng thể nói trước được điều gì chỉ mong mọi chuyện sẽ được giải quyết trước khi Tiểu Kì biết chuyện như vậy mới có thể trời yên biển
lặng. Họa chăng cô cũng mong là Kỳ Quân không biết chuyện này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.