Đọc truyện Đã Có Tôi Bên Em – Chương 30: Mây đen
Khí trời ẩm ướt kéo theo mây đen che kín bầu trời, đám mây ấy sẽ mang
đến những trận mưa mát mẻ xoa dịu những ngày nóng bức, rửa trôi bụi bậm
trên bầu trời trả lại cho nó một màu trong xanh hay sẽ kèm theo giông
bão.
Khi những giọt sương đêm tan đi, những tia nắng đầu tiên chiếu rọi bầu trời lại trong xanh như chưa từng có mây đen.
Trải qua một trận khiếp đảm đầy kinh hoàng, Tâm Di đã được cấp cứu và
hiện tại vẫn còn mê man nằm trên giường bệnh trong một phòng săn sóc đặc biệt.
Tử Phong sau khi đưa Tâm Di vào viện cũng kiệt sức đồng
thời ngất đi vì mất máu quá nhiều, cánh tay được băng bó cẩn thận và
truyền nước suốt một đêm.
Tiểu Kì ở lại suốt đêm chăm sóc Tâm
Di, mọi thứ dường như lại trở về quỹ đạo cũ của nó duy chỉ có Tâm Di đôi mắt vẫn nhắm nghiền như một thiên thần yêu quý giấc ngủ.Tiểu Kì ngồi
bên cạnh mà thở dài không thôi, nhìn vào gương mặt nhợt nhạt vì quá mệt
mỏi của Tâm Di mà Tiểu Kì không ngừng tự trách.
Ông bà Du vừa
nghe tin này lập tức vào viện để xem tình hình, nhìn thấy Tử Phong và
Tâm Di trên giường bệnh vừa xót xa vừa đau lòng nhưng cũng đành chờ đợi
đến khi hai người tỉnh lại. Hai người ở lại không lâu cũng rời đi vì
phải giải quyết một số công việc quan trọng, huống hồ những người trẻ
tuổi vốn không muốn hai thân già như họ phải cực nhọc.
Trong
phòng bệnh bao phủ một màu trắng toát mang đến cho người ta một cảm giác ảm đạm nhất thời mà nhuốm màu buồn tẻ cùng đau xót.
Từ trên
giường bệnh, Tử Phong bị ánh sáng làm cho chói mắt nhẹ nhàng cử động mi
mắt khiến Tử An vui mừng nở một nụ cười. Đêm qua khi vừa đến bệnh viện
vừa nghe đến tin Tử Phong ngất đi vì mất máu quá nhiều Tử An vô cùng lo
sợ, ai khuyên bảo cũng không chịu về một mực muốn ở lại để tận mắt thấy
anh trai tỉnh lại.
– Anh hai, anh tỉnh rồi!
Tử Phong
lắc lắc đầu nhằm xua tan đi mệt mỏi đêm qua, vừa tỉnh chưa bao lâu Tử
Phong đã bật dậy, chạm vào vết thương nhíu mày một cái nhưng cũng chẳng
cản được ý nghĩ trong đầu anh. Tử An giật mình vội đỡ Tử Phong nhăn mặt
trách móc.
– Anh phải cẩn thận một chút trên tay có vết thương rất sâu.
– Anh không sao,Tâm Di đâu?_Tử Phong chẳng nghĩ đến mình vội vàng nhớ
đến Tâm Di, cái đầu tiên trong tâm trí chỉ có sự an toàn của Tâm Di.
Nhớ đến cảnh đêm qua anh vẫn không ngừng sợ hãi, trong hơi thở yếu ớt
của Tâm Di như những nhát dao cứa vào tim anh rỉ máu, anh như vậy lại vô lực nhìn cô rời xa tầm tay anh, thế nào mà chính anh cũng rơi vào hôn
mê.
– Chị dâu đang nằm phòng bên cạnh._ Tử An thở dài ảo não.
Nhưng cũng không thể tránh khỏi việc anh lo lắng cho Tâm Di, Tử Phong
thậm chí kể cả mạng cũng không màng để đi cứu Tâm Di thì còn chuyện gì
mà anh không dám làm dĩ nhiên cũng chẳng quan tâm đến sức khỏe của bản
thân.
Chính vì để tránh việc Tử Phong tỉnh lại không tìm thấy
Tâm Di cho nên 3K đã an bài một phòng bệnh có vách ngăn nhưng có thể
thông với nhau tất nhiên sẽ thuận tiện cho cả việc chăm sóc cùng lúc hai người.
Tử An còn chưa nói dứt câu, Tử Phong một tay giật dây
truyền nước ra khỏi tay mình, rời khỏi giường bệnh xoay người đi về phía phòng Tâm Di.
Tử An kinh ngạc nhưng đôi môi cong lên nở một nụ cười, cô biết bây giờ nói cái gì Tử Phong cũng chẳng nghe đâu chính vì
thế im miệng là thượng sách để mặc Tử Phong. Bây giờ không cho anh gặp
Tâm Di chẳng khác nào để anh ngồi trên đống lửa.
“Cạch”
Cánh cửa nhẹ mở, Tiểu Kì đang trong phòng bên cạnh đưa tia nhìn về phía cửa thoáng giật mình khi thấy Tử Phong, anh còn đang bị thương đã vội
vã qua tìm Tâm Di thật không biết phải đánh giá anh là người thế nào,
nhưng trong mắt Tiểu Kì chỉ có thể âm thầm tán thưởng.
Tiểu Kì
nhìn thấy Tử Phong đi vào liền nở một nụ cười, gật đầu chào một cái liền rời khỏi phòng tiện thể khép cửa phòng ra hiệu cho Tử An cùng ra ngoài. Dĩ nhiên cô biết tín hiệu khi Tử Phong đi vào sẽ là cô bị đuổi, Tử
Phong cũng chẳng nói gì gật đầu chào một cái liền nhấc từng bước nhẹ
nhàng đến bên giường bệnh Tâm Di, trên gương mặt anh không chút biến sắc nhưng sâu thẳm trong tim lại dâng lên một trận đau đớn, hàng mi thanh
tú của Tâm Di vẫn khép chặt, gương mặt thanh thuần đã không còn vẻ hồn
nhiên cùng tươi cười mà mang một màu buồn ảm đạm cứ thế mà chìm vào giấc ngủ.
Dáng người tuấn lãng bước đến bên giường bệnh ngồi ở mép
giường, đưa tay vén vài sợi tóc trên gương mặt Tâm Di, chạm vào gương
mặt ngủ say.
Tử Phong nắm lấy tay Tâm Di kề sát đôi môi anh mà thì thầm:
– Mau tỉnh lại có biết không ?
Tử Phong tựa vào thành giường mà nữa nằm nữa ngồi bên cạnh Tâm Di, đưa
mắt nhìn lên trần nhà dáng điệu cao ngạo mà tuấn mĩ. Trong ánh mắt chợt
lóe lên tia hàn băng cùng lãnh khốc, anh đã nói nếu Tâm Di gặp phải mệnh hệ nào sẽ cho tất cả những ai liên quan lập tức nếm trải mùi vị đau
khổ. Cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Tâm Di, Tử Phong xuống
giường cất bước mang theo sự chết chóc rời khỏi phòng. Anh nhanh chóng
thay một bộ âu phục đen lịch lãm lại trở về một Tử Phong mang theo khí
khái hơn người cũng không hề chú ý đến vết thương.
Vừa bước ra khỏi phòng đã gặp Kỳ Quân cùng Tử An và Tiểu Kì, ba người nhìn anh với ánh mắt sửng sốt.
– Anh Tử Phong anh định đi đâu?_Kỳ Quân dù biết anh sẽ không nằm yên nhưng cũng không nghĩ nhanh như vậy đã muốn trốn viện.
– Không có gì anh ra ngoài có chút việc, phiền em chăm sóc Tâm Di._Tử Phong vỗ vai Kỳ Quân một cái rồi rời đi.
Cả ba người chỉ lặng nhìn Tử Phong rời đi có chút lo lắng nhưng cũng
không dám cản lại, vì họ nhận thấy trong mắt anh chính là một chuỗi suy
tính nhưng lãnh đạm thậm chí mang tính dứt khoát cùng bức bách. Họ không biết anh định làm gì nhưng chỉ có thể đoán rằng chuyện anh sắp làm có
liên quan đến Tâm Di.
Cả ba người nhìn nhau rồi ai lại về vị
trí nấy, vì trong bệnh viện đã có Tiểu Kì chăm sóc nên Kỳ Quân và Tử An
bị đuổi đến trường học. Dù sao ở ngoài vẫn được vài người trong FA được
Tử Phong cử lại bí mật canh giữ nên cũng không cần lo.
Tử Phong đi nhanh đến phòng làm việc của Join để hỏi về tình trạng sức khỏe của Tâm Di.
Sải chân dài mang theo vài phần lãnh đạm trên hành lang bệnh viện, nắng vàng xuyên thấu qua tán cây ôm lấy khuôn viên bệnh viện thoắt ẩn thoắt
hiện những vệt sáng lung linh qua khung cửa kính.
Tiếng gõ cửa
phòng vang lên, Join nhẹ nhàng đặt bút xuống ngước mắt hướng về phía
cửa, giọng nói trầm ổn của vị bác sĩ trung niên.
– Mời vào!
– Không phiền ông chứ, Join?
Join hơi ngạc nhiên khóe miệng giật giật khó che đậy ý cười trong đáy mắt.
– Sớm như vậy đã định trốn viện?_Join đưa tay ra hiệu mời Tử Phong
ngồi, ông hiểu rất rõ phong cách làm việc của Tử Phong khó trách ngữ
điệu kèm theo vài phần giễu cợt.
– Tôi không trốn mà đi một cách công khai_đôi môi ma mị nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Join bật cười một cái nhưng đôi mày khẽ nhíu như nghĩ ngợi điều gì.
– Cậu không phải chỉ đến đây thông báo cho tôi cậu trốn viện đấy chứ?
– Tôi muốn hỏi ông về bệnh tình của Tâm Di_đôi tay Tử Phong đan lại ánh mắt mông lung nhưng ý vị mười phần nghiêm túc.
Từ ngày Tâm Di nhập viện hầu như mọi chuyển biến về bệnh tình của Tâm Di đều do Join theo dõi dựa theo yêu cầu của Tử Phong.
Join gật đầu đã hiểu cầm lấy hồ sơ trên bàn lật vài trang ý tứ thận trọng không chút qua loa hời hợt.
– Tình trạng cô ấy có thể nói là ổn nhưng thời gian tỉnh lại thì chưa biết chừng nhưng chắc sẽ không lâu đâu cậu an tâm.
Tử Phong thoáng suy nghĩ sâu trong nhãn thần có vài tia đăm chiêu.
– Vậy tôi có thể đưa cô ấy về nhà không?
Join nhíu mày ra vẻ không thuận lòng ngã người ra ghế thả lỏng cơ thể nhưng sau đó liền nở một nụ cười.
– Vậy tôi nói không được cậu có thể không đưa cô ấy về sao?
Trong lời nói của Tử Phong không phải Join không hiểu nó có ý gì, điều
đó không cần ông đồng ý chỉ là anh tôn trọng ông nên muốn biết ý kiến
của ông mà thôi nếu tình trạng sức khỏe thật sự xấu thì sẽ để Tâm Di ở
lại bệnh viện nếu không sao sẽ đưa về nhà anh.
– Nếu cô ấy thật sự không ổn tôi cũng sẽ miễn cưỡng để cô ấy ở lại.
– Cô ấy chỉ đợi tỉnh lại hầu như không có gì bất ổn, cậu có thể đưa cô ấy về.
– Vậy được tôi sẽ quay lại đón cô ấy sau, cảm ơn ông Join!
– Không cần khách sáo.
Nói xong Tử Phong cũng rời khỏi phòng Join bước chân thư thái như gỡ bỏ được một phần lo lắng.
—————————
Tử Phong vừa rời bệnh viện liền lái xe đến tập đoàn, anh còn hàng tá
công việc cần giải quyết kể cả việc công lẫn việc tư. Mặt khác, anh
không muốn để bất cứ ai biết anh bị thương sự vắng mặt của anh sẽ làm
cho một số người bới móc ra những chuyện không nên có.
Thang
máy vừa dừng ở tầng cao nhất của tập đoàn nơi anh làm việc đã nghe tiếng cười của Phương Tuyết còn có tiếng trêu đùa bỡn cợt của 3K. Tử Phong
nhíu mày rồi nhếch môi cười một cái, anh chắc rằng 3K lại nói những
chuyện trên trời dưới đất để chọc Phương Tuyết.
Mắt thấy Tử
Phong đi tới Phương Tuyết đang cười liền nín bặt, 3K còn chưa biết
chuyện gì cứ tưởng chuyện mình kể không vui cho nên không chỉ tăng nhịp
độ kể chuyện mà còn tăng cả âm lượng. Đây là tầng làm việc của chủ tịch
hôm nay chủ tịch nằm viện không đi làm, trợ lí phải thay chủ tịch giải
quyết công việc vì để giảm bớt căng thẳng nên đùa giỡn với thư kí nghe
ra quả rất hợp lí.
– Em không tin những chuyện anh kể sao? Chủ tịch quả thật hôm nay đi chơi cùng Tâm Di mà lơ là công việc nha.
Tử Phong nghe xong mà muốn té ngửa, anh đang nằm viện Tâm Di thì bất
tỉnh còn chưa mở mắt mà tên này dám bịa chuyện một cách trắng trợn cho
dù không muốn tiết lộ chuyện anh nằm viện cũng không cần phải nói anh đi chơi có thể nói là đi ông tác kia mà.
– Không phải…nhưng anh Key…_Phương Tuyết nhìn thấy Tử Phong định lên tiếng báo cho 3K biết
liền bị Tử Phong đưa tay chắn ngang môi ra hiệu im lặng.
–
Chuyện gì? Anh nói là sự thật, sao em một chút cũng không tin. Trên môi 3K vẫn duy trì nụ cười sáng lạn, nụ cười này làm mấy nhân
viên nữ mê như điếu đổ nhưng anh ta một chút cũng không biết cái người
mà mình nói xấu nãy giờ đứng đằng sau. Phải nói anh ta to gan lớn mật
hay được chủ tịch quá nhân nhượng mà dám lấy chủ tịch làm trò đùa để tán gái.
– 3K anh không nói tôi cũng không biết anh quan tâm đến đời tư của tôi như vậy.
Tử Phong đứng đằng sau cất giọng giễu cợt nhưng mặt không chút biến sắc nhếch môi cười lạnh. Giọng nói của Tử Phong rất nhẹ nhàng nhưng vừa vào đến màng nhỉ 3K nó liền biến thành một tảng băng bắc cực vừa lạnh vừa
nặng. 3K rùng mình một cái, xoay mặt lại nhìn Tử Phong nụ cười trên môi
cứng ngắt, bây giờ anh ta mới thức tỉnh hèn gì nãy giờ lành lạnh sóng
lưng cảm thấy sắc trời hôm nay thật u ám. Trong lòng thầm nguyền rủa một tiếng ” xong”.
– Ha ha, chủ tịch hôm nay cậu không đi chơi cùng Tâm Di sao?
Đã phóng lao phải theo lao không còn cách nào khác đành giả vờ ngu ngơ
như chưa hề có chuyện gì xảy ra là được. Hơn nữa anh ta chắc rằng Tử
Phong sẽ không vạch trần chuyện anh ta nói dối bởi vì như vậy chẳng khác mào tiết lộ anh vừa nằm viện.
– Tôi rất bận cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi như anh đứng đây tán gái.
Nghe đến đây Phương Tuyết đỏ mặt nhịn không được khẽ cười một tiếng
nhưng nhìn bộ dáng 3K lúc này quả thật không nhịn được cười đúng là có
tật rục rịch.
Nói xong Tử Phong lườm 3K một cái xoay người
hướng tới phòng làm việc của mình. 3K nuốt khan một cái nhưng vẫn xoay
người lại chỗ Phương Tuyết nở nụ cười thì thào mấy tiếng:
– Lần sau anh kể em nghe tiếp._3K nhướng mày đắc ý nhìn Phương Tuyết cười
cười rồi mới rời đi. Phương Tuyết nhìn 3K mỉm cười gật đầu rồi cũng làm
việc tiếp.
Dứt lời 3K nhanh chóng đuổi theo Tử Phong vào phòng
làm việc vì anh ta còn đang thắc mắc vì sao Tử Phong không ở trong bệnh
viện mà lại đến tập đoàn.
Gõ cửa phòng Tử Phong mà 3K cũng có
cảm giác toát mồ hôi hột, bước vào phòng làm việc một màu đen chủ đạo
đúng là tăng thêm khí thế làm việc. Tử Phong còn đang dán mắt vào máy
tính cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn.
– Chủ tịch, cậu còn chưa hồi phục đã đi làm sao?_3K lộ ra một bộ dạng lo lắng nhìn Tử Phong.
Còn nhớ hôm qua khi vừa theo sau Tử Phong đến bệnh viện nhìn thấy Tử
Phong ngất xỉu trước cửa phòng cấp cứu anh ta cũng không kém phần phát
hoảng còn tưởng Tử Phong ba ngày mới rời giường bệnh. Thầm nghĩ trong
lòng Tử Phong chưa bao giờ sụp đổ vậy mà lại có thể hôn mê tận một đêm
cái thần kì hơn vừa mới tỉnh lại lập tức trốn viện đi làm.
– Tôi chỉ bị thương nhẹ không nhất thiết phải nghỉ._liếc mắt nhìn 3K một cái Tử Phong cũng dừng thao tác trên máy tính.
– Không cần chăm sóc Tâm Di sao? Cô ấy không phải vẫn chưa tỉnh
sao?_cái này người ta gọi là đánh lạc hướng chỉ cần có Tâm Di làm bùa hộ mệnh thì mọi chuyện sẽ được dàn xếp.
– Sau khi làm xong một số việc tôi sẽ đưa cô ấy về nhà, chưa tỉnh cũng không sao ở nhà vẫn có thể gọi bác sĩ đến._trả lời thản nhiên, ánh mắt cũng không có một chút gợn
sóng hay phân vân nào đủ thấy quyết định này đã có từ trước.
3K gật đầu đã hiểu, để Tâm Di ở lại bệnh viện cũng chưa chắc tốt dù sao về nhà có người chăm sóc vẫn tốt hơn.
– Vậy cậu định xử bọn người kia như thế nào? Nhưng tôi nghĩ cũng không
cần xử nữa đâu bọn chúng bị cậu cho một trận đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.
– Tôi căn bản không chấp bọn chúng chỉ là muốn từ bọn chúng điều tra ra hành tung và hành động tiếp theo của Hạo Minh mà thôi.
Đôi mắt Tử Phong lại hiện lên một tia chết chóc cùng ẩn ý, nếu Hạo Minh đã ra tay thì anh cũng không nhất thiết phải nhẫn nhịn. Những chuyện đã xảy ra anh sẽ không bao giờ quên, mỗi một sự tổn thương của Tâm Di anh
cũng sẽ từ từ trả hết.
3K thoáng một chút suy nghĩ cùng phân vân trong đầu, ra chiều ngẫm nghĩ cũng buộc miệng mà nói ra.
– Cậu có biết tôi hỏi được bọn chúng cái gì không ?
– Chuyện gì ? Nếu không quan trọng thì đừng nói.
Tử Phong một chút thần sắc cũng không đổi đưa ánh mắt đe dọa nhìn chằm
chằm 3K, anh ta là chuyên gia đùa cợt cho nên để tránh hao phí thời gian lắng nghe thì tốt nhất là cảnh cáo trước. 3K tỏ vẻ bất mãn nhìn Tử
Phong, từ khi nào mà lời nói của anh ta trở nên mất giá trị như vậy
nhưng phải nén giận vì người trước mặt là chủ tịch đáng kính huống chi
anh ta vừa mới chọc giận Tử Phong xong không khéo bị đổ xuống đầu một
đống công việc mất hết thời gian đi tán gái thì khổ, định bụng cũng ghẹo Tử Phong vài câu liền bị chặn ngang họng.
Quên đi!
– Thật ra cũng không quan trọng lắm…
Lời nói còn chưa hết câu liền nhận được cái trừng mắt từ Tử Phong làm cho 3K thất kinh một cái cười xuề xòa.
– Ầy cậu khoan tức giận tôi còn chưa nói hết, cái tôi hỏi được là bọn
họ thật chất chỉ gặp qua một người thường xuyên hạ lệnh cho họ cũng
không biết người đó có phải là Hạo Minh hay không, bọn chúng còn nói
trước khi cậu đến cứu Tâm Di có một cô gái nhiều lần đến ra lệnh cho họ.
Tử Phong tựa lưng vào ghế xoay xoay người gương mặt trầm xuống hơi trầm ngâm suy nghĩ, chuyện này đích thực là Hạo Minh làm nhưng anh
không thể có chứng cớ nói cậu ta làm quả là hơi đau đầu. Bây giờ Tử
Phong cũng không thể phủ nhận Hạo Minh hành xử vô cùng cẩn trọng từ đầu
đến cuối chưa hề xuất đầu lộ diện, tất cả mọi chuyện đều là người dưới
trướng làm. Nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm một cô gái thật ra cô gái
đó là ai ?
– Vậy chuyện tôi nhờ anh điều tra người tài trợ cho Y Ngân có phải là Hạo Minh không?
– A, cậu nhắc tới chuyện này tôi mới nhớ nha, đúng như cậu nghĩ chính xác là cậu ta làm.
Tử Phong thoáng trong ánh mắt có chút thú vị, nhếch môi cười một cái
trong đáy mắt như có câu trả lời nhưng vẫn còn hơi mập mờ.
– Vậy anh có nghĩ cô gái kia chính là Y Ngân hay không?
– Rất có thể._3K nhún vai cũng âm thầm xác nhận, chỉ là còn một chút
nghi ngại cô ta hết lần này đến lần khác chọc giận Tử Phong xem ra nếu
để Tử Phong nắm được chứng cớ sẽ có một cuộc sống không mấy tốt đẹp.
Căn phòng lại chìm trong trầm mặc, kết thúc một cửa ải sẽ lại có một
cửa ải khác. Anh một lần cứu được Tâm Di nhưng lần sau cũng chưa chắc đã dễ dàng như lần này, cái Hạo Minh muốn làm chính là thấy anh đau khổ
cùng sụp đổ, muốn thấy anh cùng P&A bị chôn vùi , anh đã từng sụp đổ một lần khi biết Thiên Tư ra đi nhưng sau khi tìm được cô rồi thì anh
vốn tưởng sẽ không còn chuyện gì xảy ra lại không ngờ những tai họa
không đáng có lại đổ ập lên đầu cô.
– Cậu đã nghe nói đến ba Hạo Minh là một người thế nào chưa?_3K hơi đắn đo một chút nhưng cũng muốn tìm hiểu.
– Con người ông ta ẩn dật khó đoán nhưng là một con người vô cùng tàn
nhẫn, khi còn một thời niên thiếu cùng ba tôi và ba Thiên Tư đã đánh đến hao mòn tâm trí cùng tiền bạc.
Nhưng chính Tử Phong cũng không hiểu nổi tại sao ông ta lại biến mất một thời gian, sau đó ông Tử Nhạc
cũng giao vị trí chủ tịch lại cho anh cho đến nay anh cũng chưa từng
chạm mặt ông ta trên thị trường địa ốc. Cho dù có đấu cũng chỉ chạm mặt
người đại diện của ông ta bất quá là Hạo Minh.
– Vậy cậu có nghĩ ông ta xuất hiện sẽ gây ra sóng gió gì không?
– Chắc chắn sẽ có.
Cho dù là chuyện gì đi nữa khi cần đối mặt thì phải đối mặt, là phúc không phải họa là họa không thể tránh khỏi.
Ba Hạo Minh là một đám mây đen che kín bầu trời một khi xuất hiện sẽ
mang theo nhiều giông gió nhưng mây không phải vẫn bị gió thổi đi hay
sao? Tử Phong nhất định sẽ là cơn gió đó vừa cơ trí vừa lãnh khốc vẫn có thể đủ khả năng xua tan đi giông bão.
Tử Phong cùng 3K bàn giao công việc trong tập đoàn được một lát 3K cũng rời phòng Tử Phong đi làm việc.
—————————- Tại phòng làm việc của tổng giám đốc Doãn Thị cũng mang một màu sắc
trầm lắng không kém, vang đỏ trong ly thủy tinh sóng sánh trên tay càng
khiến cho người ta có cảm giác lãnh đạm đến ngột ngạc nhưng cái người
cầm ly rượu thì lại vô cùng thư thả, đôi môi vẽ nên một đường cong thỏa
mãn. Dáng ngồi cao ngạo không kém phần quý phái sang trọng.
–
Tổng giám đốc chỉ định ra tay như vậy thôi sao?_người ngồi đối diện mang dáng vẻ thập phần kính trọng đưa ánh mắt mang chút hồ nghi dò hỏi.
– Tạm thời chỉ như vậy thôi._câu trả lời cũng mang tính hời hợt nhưng lại ý vị mang theo nhiều hàm ý.
Ánh mắt mang nhiều toan tính vẫn nhìn vào ly vang đỏ sóng sánh.
– Chủ tịch có ra lệnh cho người điều tra về cô gái đó cậu thấy thế nào ?
– Ông ta điều tra Tâm Di làm quái gì?
Sắc mặt Hạo Minh phút chốc biến đổi đi, nhẹ đặt ly rượu trong tay
xuống, cậu ta muốn hủy diệt cái gì thì hủy diệt cái đó cũng không ngờ
cha cậu ta lại nhúng tay vào những chuyện cỏn con như thế này. Thật ra
cậu ta cũng không có ý muốn làm hại Tâm Di chuyện xảy ra cũng chỉ là
muốn nhắm vào Tử Phong mà thôi. Trong lúc gian nhà phát hỏa cậu ta cũng
có mặt gần đó chỉ là không để bất cứ ai nhìn thấy mà thôi. Đột nhiên
nghĩ đến Tâm Di gặp nguy hiểm cậu ta lại muốn xông vào cứu nhưng sự đố
kị với Tử Phong không cho phép cậu ta làm như vây.
Cậu ta vốn
không đặt sự an nguy của Tâm Di vào mắt hà cớ gì vừa nghe nhắc đến
chuyện cha cậu ta nhắm vào Tâm Di liền dâng lên một trận kinh hãi không
thôi. Những năm qua, ông ta không ngừng lấy vị trí chủ tịch ra uy hiếp
cậu ta nếu không hạ được P&A thì đừng mong ông ta giao lại vị trí
chủ tịch.
Chính lòng tham đã gây nên sự đố kị với Tử Phong cậu
ta đã ra tay dựa trên cả việc tư lẫn việc công nhưng cho đến nay mọi
chuyện hầu như một chút cũng không tiến triển hèn gì cha cậu ta sinh
lòng nghi ngờ mà tự mình ra tay nhưng tại sao lại nhắm vào Tâm Di thì
đúng là một chuyện khó hiểu.
– Chuyện này tôi cũng không rõ nhưng vì một mục đích sâu xa nào đó.
– Ông ta quả nham hiểm tôi là con ông ta mà ông ta một chút cũng không tin tưởng.
Căn phòng lại trở nên u ám, không khí quỷ dị bao trùm, những gì sắp tới sẽ còn phức tạp hơn nhiều.
Không lâu sau, từ phía cửa lại vang lên tiếng gõ cửa Hạo Minh phút chốc trầm mặc phất tay ra hiệu cho người kia ra ra ngoài, ngay sau đó là một thân ảnh mảnh mai nện từng gót chân mạnh bạo bước vào phòng.
– Cô đến đây làm gì?
– Tôi muốn hỏi anh tại sao lại muốn hại Tử Phong?
Y Ngân nhìn Hạo Minh đầy vẻ tức giận, cô ta chỉ nghĩ rằng sẽ tổn hại
đến Tâm Di cũng không nghĩ đến việc Tử Phong cũng sẽ gặp nguy hiểm, đáng lẽ cô ta nên đề phòng ngay từ đầu ý đồ của Hạo Minh mới đúng nhưng cô
ta chính là không có lựa chọn nếu không làm theo yêu cầu của Hạo Minh
thì công ty nhất định xảy ra chuyện.
Hạo Minh nhếch môi cười
lạnh, lại trở về vị trí cũ đưa tay nâng ly rượu đầy nhàn nhã như chưa có vấn đề nghiêm trọng nào xảy ra.
– A, cô là đang lo cho người cô yêu sao?
– Anh không cần phải nói mỉa. Tôi cấm anh tổn hại đến Tử Phong.
Hạo Minh bật cười khanh khách đưa mắt chứa đựng đầy giả tâm nhìn Y Ngân nắm chặt ly rượu trong tay dùng lực cực mạnh ném thẳng vào vách tường,
tiếng thủy tinh va đập ly rượu vỡ nát thành từng mảnh nhỏ li ti vương
vất trên sàn nhà, vang đỏ từ vách tường chảy thành dòng xuống sàn nhà
như nhuốm mùi vị chết chóc.
Hạo Minh đưa tay chạm đến chiếc cằm của Y Ngân dù chỉ dùng hai ngón tay nhưng lực đạo vô cùng mạnh như muốn bóp nát cằm của Y Ngân, cất giọng đe dọa như quỷ đòi mạng.
–
Dựa vào một lời nói của cô sao? Cô là cái thá gì mà ra lệnh cho tôi, tôi muốn nhắc cô nhớ cho rõ chúng ta là đang ngồi cùng một chiếc thuyền hơn nữa chắc cô biết rất rõ hậu quả nếu Tử Phong biết chuyện này kết cục
của cô sẽ rất thảm.
Mắt thấy sự cuồng nộ của Hạo Minh toàn thân Y Ngân chấn động, run lên bần bật vì người con trai trước mặt quá hung
bạo cùng với lời đe dọa của cậu ta không khỏi làm cô ta khiếp sợ hồn bay tứ tán. Hạo Minh nói không sai nếu chuyện này mà truyền đến tai Tử
Phong cô ta kể cả chết cũng không được chết tốt.
Giọng Y Ngân
run run nhưng trong lời nói mang chút mỉa mai cùng căm phẫn từ bao giờ
cô ta trở thành người dưới trướng phải phục tùng người khác vô điều kiện như vậy.
– Anh đừng dọa tôi, nếu anh không sợ Tử Phong tại sao phải dùng những thủ đoạn hèn hạ như vậy?
Hạo Minh giận dữ trừng mắt nhìn Y Ngân, lớn tiếng quát làm cho Y Ngân một trận khiếp đảm không thôi.
– Im miệng! Tôi nói cho cô biết tôi hận cậu ta, hận không thể nhìn cậu
ta chết trước mặt vì thế sẽ không bao giờ xuất hiện từ “sợ” cô có
rõ không?
Dù tức giận run người nắm chặt bàn tay, Y Ngân vẫn cố buông lời khinh miệt.
– Vì cái gì? Vì hôn thê của Tử Phong sao? Không ngờ mệnh cô ta cũng tốt thật vì cô ta mà hai người đánh đến một người sống một người chết.
– Đó là chuyện của tôi, cô không phải cũng ích kỉ muốn trừ khử Tâm Di
hay sao? Nhưng tôi nói cho cô biết trước nếu chưa có lệnh của tôi một
sợi tóc của Tâm Di cô cũng không được động đến._Hạo Minh nhìn thẳng mắt Y Ngân buông lời cảnh cáo.
Đối với Hạo Minh cậu ta chỉ muốn tự bản thân hủy diệt những thứ mà mình không có được.
Y Ngân như không tin vào những lời nói kia vừa hàm chứa sự đe dọa chết
người nhưng cũng như một lời hứa bảo vệ Tâm Di sao lại có thể như vậy?
– Anh…không phải đã thích cô ta rồi đấy chứ?
– Câm miệng! Cút ra ngoài cho tôi!
Một lời nói của Y Ngân như cảnh tỉnh Hạo Minh, làm sao có thể có chuyện đó xảy ra, hai người chỉ chạm mặt vẻn vẹn có hai lần nhưng nói chính
xác hơn là Tâm Di gặp cậu ta hai lần nhưng cậu ta thì luôn theo dõi nhất cử nhất động của Tâm Di. Nhưng tuyệt nhiên dù cho có đi chăng nữa cậu
ta cũng sẽ gạt phăng nó đi bởi lẽ một khi vướng vào cậu ta chưa đánh đã
bại.
Y Ngân tức giận nghiến răng nghiến lợi đi nhanh ra khỏi cửa.