Đã Có Tôi Bên Em

Chương 26: Trở ngại


Đọc truyện Đã Có Tôi Bên Em – Chương 26: Trở ngại

Tôi không biết rằng em đã chạm vào tim tôi, nếu ngày nào đó không còn em bên cạnh tôi không nghĩ rằng mình có thể sống tốt.

Duyên phận luôn mang con người ra đùa giỡn đem những mảnh tim gán ghép cho nhau sau đó lại tách biệt đôi ngã.

Hạo Minh từ trong góc khuất đi ra, đôi môi nở một nụ cười đầy ý vị
không biết là trong nét cười chứa sự ngưỡng mộ , mỉa mai hay ghen tị.

– Tử Phong đã lâu không gặp, không ngờ cậu cũng biết cách nuông chiều bạn gái nha.

Tâm Di đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn Hạo Minh, một người con trai cô đã một lần diện kiến nhưng lại không nghĩ sẽ gặp lại.

Tử Phong đẩy Tâm Di ra một bên đưa tay vòng qua eo cô, quét tia nhìn
lên người Hạo Minh nhếch lên một nụ cười nữa cười nữa không.

– Tôi không nghĩ sẽ làm phiền đến giấc ngủ của cậu.

– Dĩ nhiên không.

– Tâm Di đây là Hạo Minh bạn của anh khi còn du học.

Tử Phong nhìn Tâm Di trìu mến nhẹ nhàng giới thiệu con người trước mặt
vốn đối với anh hai người chẳng thân thiện như vẻ bề ngoài của nó. Anh
rất muốn đưa cô đi ngay lập tức nhưng lại không muốn cô rơi vào vòng
hoảng sợ nên đành giới thiệu kẻ thù nguy hiểm nhất chính là bạn. Đây là
quyết định mạo hiểm khi để cô tiếp xúc với Hạo Minh nhưng anh nghĩ càng
né tránh cũng chẳng ích gì.

– Thì ra là anh, xin chào!_cô đưa tay chào lịch thiệp.

– Chào cô bé, tôi đã nói chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại mà.

Hạo Minh nhìn Tâm Di mỉm cười dịu dàng trái lại nở một nụ cười nhếch
mép nhìn Tử Phong, cậu ta không nghĩ rằng Tử Phong sẽ giới thiệu cậu ta
là bạn đúng là trở tay không kịp nếu đã là bạn thì cậu ta vốn không thể
thất lễ với Tâm Di chỉ có thể xả giao bình thường.

Chào xong, Hạo Minh liền rời đi một cách kiêu ngạo.

– Không phiền hai người nữa, tôi đi đây.

Đi lướt ngang Tử Phong, Hạo Minh vẫn không không quên bỏ lại một câu nữa như khen ngợi nữa như thách thức.

– Cậu khá lắm Tử Phong._dĩ nhiên câu này sẽ không để Tâm Di nghe thấy.

Tử Phong nở một nụ cười băng lãnh không cảm xúc nhưng trong mắt Tâm Di
đó lại là một nụ cười đẹp. Cô nhìn anh chớp chớp mắt, đôi môi nhỏ xinh
lại nở nụ cười.

– Anh Tử Phong, em đã từng gặp anh Hạo Minh rồi!

– Anh biết!

– Làm sao anh biết?_cô mở mắt ngạc nhiên khi đó anh có ở cạnh cô đâu mà biết.

Tử Phong giật mình xém chút là bại lộ rồi không lẽ nói rằng anh cho
người theo bảo vệ cô. Lúc đó anh hoàn toàn không nghĩ nhiều chỉ biết cho người theo bảo vệ cô không nghĩ sẽ để cô biết đâu.

– Ngốc! Vì anh là Du Tử Phong._anh cúi sát mặt cô thì thầm rồi nở một nụ cười thích thú.

Tâm Di thầm than oán trong lòng” Trời, có phải anh tự tin quá rồi
không?”, đây đâu gọi là câu trả lời mà là một câu tự sướng thì đúng hơn. Cô bỉu môi khinh thường gạt tay anh ra bỏ đi.

Tử Phong bật
cười một cái, cô không nhận được câu trả lời hợp ý nên đâm ra nổi giận
anh đi theo phía sau hai tay đút túi quần như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Khi không lôi cô ra ngoài toàn nói chuyện nhảm nhí làm mất cả buổi học, cô thật không cam tâm.

Anh xem tình hình không ổn đi nhanh một chút bắt lấy tay cô lôi đi, cô
lại kháng cự nhưng sức lực yếu ớt có kháng cự cũng bằng thừa.

– Buông…buông em ra, em còn phải học.

– Hôm nay em được nghỉ._thẳng thừng tuyên bố chẳng khác nào hiệu trưởng.

– Ai cho anh cái quyền đó hả?_Tâm Di tức giận trừng mắt nhìn Tử Phong.

– Ba mẹ anh hôm nay muốn em sẽ tập làm con dâu.

– Hả?


Cô còn đây ngây ngốc không hiểu anh nói cái gì thì đã yên vị trong xe
rồi, cô khóc không ra nước mắt” Ôi! Buổi học thân yêu!”, thế là cô được
đặc ân đến nhà Tử Phong.

—————————–

Sân trường Nhân Tài Việt ồn ào như ong vỡ tổ trong giờ ra về, từ ngày
nhập học Tử An ngày nào cũng kè kè theo sau Kỳ Quân léo nhéo khiến cậu
rất phiền nhưng không sao cắt được cái đuôi này.

Cắt làm sao
được khi học chung trường, chung lớp đặc biệt hơn không biết bà cô chủ
nhiệm có bị Tử An lừa hay không mà xếp cậu ngồi cạnh Tử An muốn không
dính liếu quả là khó.

Hóa ra “mùi nguy hiểm” chính là đây.

Sở dĩ Tử An có thể bám theo Kỳ Quân là vì có Tâm Di và Tử Phong đứng
đằng sau hậu thuẫn, Kỳ Quân thậm chí còn nghi ngờ không biết là chị của
cậu hay chị của Tử An đây. Cứ hễ cậu bỏ mặc Tử An một lần về nhà thể nào cũng bị Tâm Di chỉ trích.

Đã vậy trốn luôn cho đỡ phiền phức!

Giờ tan học Kỳ Quân dọn tập sách cho thật nhanh hòng thoát thân, cậu
biết con gái khi ra về rất là chậm chạp. Dọn xong Kỳ Quân nhanh chân
chạy ra khỏi lớp mặc cho Tử An í ới gọi phía sau, Tử An thấy Kỳ Quân bỏ
chạy liền chạy theo.

– Kỳ Quân chờ tôi với!

Thật là
mệt nhọc khi một người thấp bé chân ngắn phải chạy theo một người cao to chân dài. Kỳ Quân nở một nụ cười đắc thắng nhưng chưa được bao lâu liền giật mình khi tiếng kêu im bặt.

Kỳ Quân ngừng chạy xoay lưng
nhìn xung quanh trong biển học sinh, không hề thấy bóng dáng Tử An tự
nhiên cậu lại dâng lên lo lắng.

” Con khỉ nghịch ngợm cậu đi đâu rồi?”

Kỳ Quân thở dài bước trở vào trong tìm Tử An, vừa đi vừa nhìn xung
quanh cũng chẳng thấy Tử An đúng là càng ngày càng bất an, con khỉ này
định chơi trò trốn tìm với cậu sao.

Kỳ Quân mặc dù không muốn
Tử An bám theo nhưng không có Tử An bên cạnh cậu lại cảm thấy hụt hẫng
và mất mát một thứ gì đó, có lẽ chỉ là thói quen.

Đi được một
lát, cuối cùng cũng thấy được thân ảnh quen thuộc đang ôm chân nhăn nhó
dưới một gốc cây như con khỉ ăn ớt. Kỳ Quân thở phào nhẹ nhõm. Nhẹ nhàng bước lại gần, hóa ra bị trật chân hèn gì không chạy nổi nữa.

Kỳ Quân khuỵu một bên gối nhìn Tử An mắt đang ngấn lệ trong lòng dâng
lên một chút tội lỗi cùng đau lòng. Lúc nãy cậu quay lại tìm Tử An chỉ
là theo bản năng không hề nghĩ đó là trách nhiệm, nói cách khác tim cậu
không cho phép cậu bỏ mặt Tử An.

– Cậu sao rồi, đồ ngốc chạy
theo tôi làm gì chứ?_Kỳ Quân nhẹ nhàng nâng chân Tử An lên xem nhưng
giọng điệu vẫn không nhẹ nhàng đi được.

– Không cần cậu quan tâm, tôi như thế này cậu hả dạ lắm đúng không?

Tử An gạt tay Kỳ Quân ra, mặt nổi gân xanh đầy tức giận nước mắt trực trào trên gương mặt bầu bĩnh.

Kỳ Quân mở mắt ngạc nhiên, hằng ngày con khỉ này làm bao nhiêu chuyện
để cậu chú tâm đến hôm nay được cậu quan tâm lại không cần.

” Thật kì lạ!”

– Là lỗi của tôi được rồi chứ? Lên đây tôi đưa cậu về._Kỳ Quân xoay lưng ra hiệu cho Tử An leo lên lưng.

– Không cần.

Lần này thì Tử An nổi giận thật rồi, ngay cả hành động đầy quan tâm của Kỳ Quân cũng mặc kệ. Kỳ Quân nhíu mày con khỉ này ương bướng hơn cậu
tưởng.

– Cậu không cần thật à?

– Không cần.


– Tốt!

Buông một câu khen ngợi Kỳ Quần đứng dậy phủi phủi tay đút túi quần bước đi một cách bình thản.

Tử An mím môi tức giận, cầm chiếc hài trên tay ném thẳng vào Kỳ Quân
nhưng cậu là người học võ dĩ nhiên tránh được, nhíu mày đôi môi nhếch
lên một nụ cười ma mị.

– Kỳ Quân chết tiệt!

Cậu xoay
người nhìn Tử An nước mắt ngắn nước mắt dài tức giận mà không khỏi buồn
cười, cậu rất muốn bỏ mặt nhưng có cái gì đó không cho phép hơn nữa chị
cậu mà biết cậu bỏ mặt Tử An thể nào cũng cằn nhằn đường nào cũng chết.

” Vướng vào con gái là khổ, thật bực mình!”

Thở dài bất lực chỉ còn hạ sách cuối cùng, nghĩ là làm Kỳ Quân lượm chiếc hài đưa cho Tử An.

– Mang vào!

Tử An giật lấy chiếc hài hậm hực mang vào còn chưa kịp định thần lại cả thân thể đã bị nhấc bổng lên rồi.

– Cậu làm cái trò gì vậy thả tôi xuống!

– Im đi con khỉ kia, nếu cậu muốn tôi có thể thả cậu xuống ngay bây giờ nhưng tôi chắc cậu sẽ không về nhà được, cậu chọn cách nào?


Cậu…_Tử An bực dọc quay đi chỗ khác nhưng thấy vô số ánh nhìn của học
sinh đang hướng về mình lại đâm ra ngượng lại vùi mặt vào ngực Kỳ Quân.

Lúc đó đã có hai nụ cười hiện hữu trên môi nhưng rất tiếc cả hai không
nhìn mặt nhau thì làm sao thấy được. Họa chăng hai người sẽ cảm nhận
được chút ít nhịp đập gấp gáp của con tim.

Sự ấm áp len lỏi trong lòng một tình cảm đang dần chớm nở nhưng nó có được hun đúc hay bị dập tắt?

————————-

Kỳ Quân đưa Tử An về đến nhà, bế cô vào phòng khách mọi người lại sốt
sắng lo lắng. Bà Nhã Nhàn nhìn đứa con gái mà lo lắng không biết đã có
chuyện gì xảy ra.

– Con chào bác!_Kỳ Quân chào bà Nhã Nhàn một tiếng cho phải phép.

– Kỳ Quân đấy à? Ngồi đi cháu mà hai đứa xảy ra chuyện gì sao?

Bà rất chấm người con rể này bề ngoài anh tuấn lại học giỏi nhưng ngặt
nổi Tử Phong đã yêu cô chị rồi không lẽ bà lại gán ghép thêm đứa em,
huống hồ còn một hôn ước của Tử An với nhà họ Lăng chưa giải quyết xong
bà không muốn gây thêm rắc rối nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Tính đường nào cũng bất tiện.

Bà chính là khó xử ngăn cản không được mà ủng hộ cũng không xong, tiến thoái lưỡng nan.

– Có chuyện gì vậy?_ông Du từ trên lầu đi xuống nghe trong nhà nhốn nháo lại không biết chuyện gì đang xảy ra.

– Dạ, không có gì con chỉ bị trật chân nhẹ thôi ạ!_Tử An cười toe toét nhìn ông Du.

Kỳ Quân và bà Nhã Nhàn phì cười một cái, lúc nãy mới nhăn nhó nhước mắt ngắn nước mắt dài bây giờ lại cười tươi đến như vậy.

– Kỳ Quân đến chơi sao? Chị con đang trong bếp đấy!

– Dạ con chào bác, con chỉ là định đưa Tử An về rồi về nhà ạ.

Ông Du vẫn khuôn mặt điềm tĩnh, ông không ác cảm với Kỳ Quân nhưng ông
nghĩ phải tách Kỳ Quân xa Tử An một chút không khéo lại làm cả hai đau
khổ nhưng mở lời thế nào thì thật sự rất khó.

– Con về chi sớm, ở lại đây dùng bữa với mọi người có chị con nữa mà.

Kỳ Quân cũng chẳng nói gì chỉ cười gật đầu cho qua, số lần cậu đến nhà họ Du cũng không phải là ít.

Từ ngày học chung Tử An cậu luôn bị Tử An bám theo bắt cậu phải làm tài xế đưa đón đi học, không đưa lại bị Tử An mách với Tâm Di cậu lại bị bà chị yêu quý cằn nhằn chính vì thế mà nhà họ Du cũng không còn quá xa lạ đối với cậu.

Ngay cả những buổi tối cuối tuần có khi Kỳ Quân
không được yên thân chính là con khỉ này đến nhà bắt cậu chỉ hết cái này đến cái nọ, đôi khi lại bắt cậu chở đi dạo thật tình cậu cũng không

hiểu chính bản thân mình tại sao lại làm theo lời Tử An.

Nhưng
chỉ khi thấy Tử An cười tim Kỳ Quân lại ấm áp đôi khi lại lệch nhịp nó
khác xa với những lần Kỳ Quân tiếp xúc với những cô gái khác.

Dường như trong sâu thẳm tâm trí Kỳ Quân luôn có một chỗ đứng cho Tử An, cậu không bao giờ muốn Tử An phải khóc. Chỉ cần nhìn thấy Tử An mếu máo thôi là ý chí sắt đá của cậu lại mềm đi.

—————————

Tâm Di chính là bị Tử Phong bắt đến đây nấu cho anh một bữa ăn, gọi là
trừng phạt vì tội dám giấu diếm anh. Nhưng thật ra đây vốn là sở thích
của Tâm Di cô hào hứng làm ngay mặc dù cả nhà cản trừ Tử Phong ra.

Anh chính là đang phạt cô đuổi hết người làm ra khỏi bếp, để mặc một
mình cô làm tất cả còn bản thân thì đứng đó nhìn hai tay đút túi quần
như người giám sát.

Nhưng chuyện đó cũng chẳng là gì đối với
cô, hằng ngày cô vẫn làm một mình có chết chóc ai đâu vì thế cũng đừng
mơ cô sẽ chịu thua anh.

– Anh đi ra ngoài được không đừng ở đây cản đường cản lối.

– Không.

Anh chỉ thích đứng nhìn cô chăm chú vào một việc nào đó rất đáng yêu, nhưng liệu mọi chuyện có yên ổn như thế này mãi.

Tâm Di liếc Tử Phong một cái lại tập trung vào công việc, cô không nghĩ thường ngày anh lạnh lùng như vậy khi nổi giận thật đáng sợ nhưng hôm
nay lại trẻ con đến vậy. Cứ đứng đó như tượng đuổi cũng không chịu đi.

Cuối cùng mọi việc cũng xong, Tâm Di cũng thở phào nhẹ nhõm chưa vào
làm dâu sao cô thấy thật áp lực không biết những món cô nấu có hợp khẩu
vị nhà họ Du hay không.

– Anh Tử Phong đây là anh ép em nấu, nếu ăn không ngon đừng trách em đấy nhá.

Anh bây giờ mới rời chỗ nãy giờ vẫn đứng đến trước mấy món cô đã chuẩn bị tươm tất nhíu nhíu mày.

– Ăn không chết là được.

Cô trừng mắt tức giận, anh khen cô một câu thì chết hay sao. Món cô làm thì lúc nào chẳng ăn được chỉ là ngon hay không mà thôi, cô được chân
truyền tài nấu ăn từ mẹ nên không tầm thường đâu.

– Anh khen em một câu thì không sống được à?

– Đi ra ngoài thôi, hình phạt của em kết thúc._Anh nở một nụ cười rồi nắm tay cô đi ra ngoài.

Người làm trong nhà theo lời anh dọn thức ăn ra bàn, rồi mời tất cả mọi người vào dùng bữa.

Bữa cơm lại giống như một gia đình thực thụ, vẫn là bàn ăn sôi nổi nhờ
cái tài nhiều chuyện của Tử An. Tất cả mọi người đều lắc đầu ngao ngán,
lâu lâu lại có tiếng chí chóe cải nhau của Tử An và Kỳ Quân, ông bà Du
nhìn thấy cảnh này mà không khỏi buồn phiền trong lòng. Người ngoài nhìn vào thì có thể nhầm lẫn Tử An và Kỳ Quân rất ghét nhau nhưng những ai
thân thiết đều có thể nhận ra hai người rất có cảm tình với nhau nên mới để ý đến nhau mà bắt lỗi.

Ông bà Du cảm thấy có lỗi với Tử An
nhưng nếu nhà họ Lăng không muốn hủy hôn ước thì ông bà cũng đành chấp
nhận làm điều có lỗi với Tử An.

Thật ra ba nhà Diệp-Du-Lăng đã
quen biết nhau từ rất lâu nên đã đặt ra hôn ước để thắt chặt thêm mối
quan hệ nhưng đến bây giờ nhà họ Diệp đã không còn chính vì vậy hôn ước
này càng phải thực hiện.

————————-

– À, anh Tử Phong em nghe nói anh đua xe rất cừ đúng không? Hôm nào chỉ giáo em được không?

Bây giờ cả nhà lại ngồi quây quần bên nhau nói chuyện phím, ông bà Du
lại chỉ nói chuyện một chút cũng đi nghỉ trưa, thấy ông bà Du khuất bóng Kỳ Quân mới dám mở miệng lại muốn một lần được thử sức cùng Tử Phong,
nếu để ông bà Du biết chắc chắn họ sẽ không đồng ý. Nói đến cái gì Kỳ
Quân có thể không hứng thú nhưng nói đến đua xe cậu luôn hào hứng mặc dù biết tử thần trực chờ phía cuối con đường.

– Cũng được, anh thấy kĩ năng lái xe của em cũng không phải thường so tài môt chút cũng tốt.

Tử Phong chỉ cười gật đầu đồng ý, anh nhìn Kỳ Quân cũng không phải hạng xoàn cậu ta lái xe cũng thuộc hạng cừ khôi. Lần nào Tử Phong đi mô tô
Tử An đều từ chối đi chung vậy mà bám riết lấy Kỳ Quân, anh không muốn
hiểu cũng phải hiểu lí do vì sao. Nghĩ đến đây anh lại thở dài một cái
nếu Tử An thích Kỳ Quân thật thì hôn ước kia sẽ rất khó giải quyết nhưng thật ra hôn ước đó vốn đã không tồn tại từ lâu rồi kể từ ngày nhị thiếu gia nhà họ Lăng mất tích.

Tử Phong cũng không hiểu tại sao hai nhà vẫn quyết giữ lấy cái hôn ước kì quái này, nếu không tìm thấy nhị
thiếu gia nhà họ Lăng chẳng lẽ Tử An chưa chồng mà đã ở góa rồi sao.

Càng nhìn Kỳ Quân anh càng thấy nụ cười của Kỳ Quân giống một người
nhưng chắc chỉ là trùng hợp thậm chí cả đường nét trên gương mặt cũng
rất giống. Anh không thể nào buộc miệng nói ra Kỳ Quân và Tâm Di chẳng
giống nhau chút nào cả bởi vì Tâm Di và Kỳ Quân đâu phải anh em ruột nói ra thể nào Tâm Di cũng sinh lòng nghi ngờ về thân thế của mình.

– Em không đồng ý._Tâm Di quắc mắt nhì hai người con trai.

– An tâm bọn anh đua rất an toàn._Tử Phong nở một nụ cười, đưa tay xoa đầu Tâm Di nhằm trấn an cô.


– Em chỉ muốn học hỏi thôi nào dám múa rìu qua mắt thợ.

Kỳ Quân biết chị mình lo lắng nên cũng nói giảm đi một chút kịch tính thay vì “đua” thì thế bằng “học hỏi”.

– Anh hai cậu ta chạy xe chết khiếp đi được anh phải cho cậu ta một bài học đó.

Tử An lại lém lỉnh chen ngang cười khì khì hất mặt nhìn Kỳ Quân trách móc. Cả nhà lại không khỏi cười vì điệu bộ đó của Tử An.

– Vậy không biết con khỉ nào suốt ngày không biết chết mà cứ bám theo.

Kỳ Quân nhếch môi một cái, đi với Tử An cậu có bao giờ chạy nhanh quá
đâu thế mà vẫn trách thật không biết điều đã vậy lần sau sẽ làm cho Tử
An tự động rút lui khỏi bám theo nữa.

– Đó…đó là vì….vì bất đắc dĩ thôi.

Hôm nay cô bị trật chân không đi lại được nếu không đã rượt Kỳ Quân chạy vòng vòng từ lâu rồi.

Mặt Tử An lại đỏ bừng lên vì ngượng, cô cũng không nghĩ ra rằng tại sao cứ thích bám theo Kỳ Quân. Ban đầu Tử An cảm thấy ở bên cậu rất vui
được cảm giác an toàn nên bám theo vậy thôi nhưng càng ngày càng nhận ra rằng không ở bên Kỳ Quân thì có cảm giác gì đó khó chịu một chút nhớ,
một chút buồn. Không liên lạc được với Kỳ Quân một ngày lại đâm ra lo
lắng cậu xảy ra chuyện gì lại làm phiền Tâm Di hỏi han đủ điều đôi lúc
như vậy lại bị Tâm Di trêu chọc.

– Vậy sao?_đưa ánh mắt hoài nghi nhìn Tử An, Kỳ Quân lại buông lời trêu chọc.

– Dĩ nhiên rồi chứ cậu nghĩ tôi vì cái gì?

– Không có gì._Kỳ Quân chỉ cười không nói nữa nhưng đôi mắt ẩn hiện nét cười chứa đựng hàm ý sâu xa.

Đùa giỡn được một lát, Kỳ Quân và Tâm Di từ biệt mọi người về nhà, Tử
Phong muốn đưa Tâm Di về nhưng cô từ chối không muốn phiền anh, cô về
cùng Kỳ Quân là được.

Trước khi Kỳ Quân về đi lướt qua Tử An ghé sát tai Tử An thì thầm một câu:

– Cậu thích tôi rồi có đúng không?

Nói xong Kỳ Quân nhếch môi cười kiêu ngạo bước đi không thèm nhìn Tử An đang mở to mắt kinh ngạc lẫn tức giận.

– Cậu…

Tử Phong không ngừng căn dặn Tâm Di phải cẩn thận thế này thế nọ, càng
nghĩ anh càng không muốn để cô sống xa anh nhưng anh không có lựa chọn.

Một ngày lại trôi qua trong niềm vui lẫn lo âu, nắng hôm nay có làm ấm
ngày mưa hôm qua, niềm vui hiện tại có xóa đi được nổi đau trong quá
khứ. Phải nói rằng nắng mưa vẫn tồn tại song song mất cái này không được bỏ cái kia cũng không ổn, quá khứ và hiện tại cũng thế hiện tại là như
thế nhưng không thể phủ nhận quá khứ không hề tồn tại, một ngày nào đó
quá khứ kia lại ùa về liệu có thể ngăn được?

——————————-

– Cô nhìn đi!_một người phụ nữ giận dữ nhìn Y Ngân.

– Cái này…_Y Ngân nhìn sấp giấy trước mặt không khỏi kinh ngạc.

Tất cả lịch trình, những buổi biểu diễn sắp tới của cô đều bị hủy một cách không thương tiếc.

– Thật ra cô đã làm gì? Đã đắc tội với ai hả? Cô có biết như vậy sẽ gây rất nhiều tổn thất cho công ty không?

Người phụ nữ không khỏi nổi giận nhìn Y Ngân như muốn ăn tươi nuốt
sống, bà ta chính là giám đốc công ty người mẫu mà Y Ngân đang làm, cô
là người mẫu nổi bậc nhất nhưng đối với việc này thật đúng là quá thất
trách rồi không thể tha thứ được.

Cô nghe đến đây thôi cũng đủ
biết là do ai làm rồi nhưng cô còn cách gì nữa, cô không nghĩ lỗi đó do
cô mà do Tâm Di nếu không vì Tâm Di cũng sẽ không xảy ra chuyện này. Nếu đã như vậy cô càng không thể bỏ qua cho Tâm Di được. Lòng căm hận dâng
cao, Y Ngân cố nuốt cơn giận nếu ra tay nặng hay nhẹ đều bị trừng phạt
thì ra tay nặng một chút cũng như vậy cả thôi.

– Tôi biết…biết lỗi rồi sẽ không…không để xảy ra chuyện này một lần nữa.

– Vấn đề ở đây không phải cô nhận lỗi là được phải làm thế nào để lấy lại uy tín của công ty và cả danh vọng của cô kia kìa.

Người phụ nữ nhìn Y Ngân cúi đầu nhận lỗi cũng dịu giọng đi một chút,
bà ta đang cố tìm kiếm một người có đủ quyền lực để tài trợ cho những
lịch trình đã bị hủy nhưng vô vọng tất cả chỉ trả lời ” Chúng tôi chỉ
làm theo lệnh” phải thừa nhận con người này quyền lực lớn mạnh nếu không sẽ không thể khiến mọi người hoảng hốt lo sợ bị phá sản.

Cả hai người đang nói chuyện lại có tiếng gõ cửa, người phụ nữ dừng nói mắt hướng ra cửa.

– Vào đi!

– Thưa giám đốc có một người muốn tài trợ cho những lịch trình đã bị
hủy._một cô người mẫu khá xinh đẹp bước vào nhã nhặn thông báo.

– Thật không?

Đáy mắt bà ta không khỏi ngạc nhiên cùng vui mừng, ai lại có can đảm
đến như vậy. Không chỉ bà ta mà cả Y Ngân cũng vô cùng kinh ngạc ai mà
có quyền lực đến nổi chống lại Du Tử Phong. Người này làm như vậy là có ý gì vì hứng thú hay vì chống đối Tử Phong?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.