Đã Có Anh Trong Nỗi Nhớ Của Em Chưa?

Chương 14


Đọc truyện Đã Có Anh Trong Nỗi Nhớ Của Em Chưa? – Chương 14

Mẹ muốn gặp Vũ và đợi ngoài phòng bảo vệ. Trong khi đó tôi vào lớp tìm.

Vũ đã đến lớp từ sớm, trông thấy tôi cậu ấy đứng dậy, quàng tay lên vai kéo đi khỏi lớp.

“Đi ăn sáng!”

“Ơ không, tớ mang đồ ăn sáng theo đây rồi.” – Tôi chỉ vào trong cặp.

“Đi!”

Tôi khoát tay Vũ ra, ngập ngừng:

“Mẹ tớ muốn gặp bạn.”

“Có chuyện gì? Mày nói gì về tao với gia đình? Đừng nói là tao bảo mày làm bạn gái tao chứ?”

Vũ lúc nào cũng đoán được chuyện của tôi, cậu ấy như đi guốc trong bụng người khác.

“Tớ có hỏi mẹ muốn gặp bạn có việc gì, mẹ bảo muốn hỏi về khu chung cư cũ ấy. Thì ra nhà bạn là…”


“Tao hỏi mày có nói gì về việc bạn trai bạn gái không?”

Vũ cắt ngang lời tôi.

“Thực ra thì…”

“Cô ấy đang ở đâu?”

“Ở… phòng bảo vệ.”

Vũ đưa cặp cho tôi giữ rồi ra khỏi lớp tới phòng bảo vệ. Tôi thấy cậu vừa đi vừa cài thêm cúc cổ trên cùng. Định đi theo nghe lỏm nhưng Vũ đã chỉ tay về phía tôi hướng vào lớp.

Tới hết giờ trao bài cậu ấy mới về. Trông thấy tôi Vũ đanh lại, lờ như không.

“Mẹ tớ hỏi gì bạn?”

Vũ không đáp lại.

“Bố mẹ tớ sống ở khu nhà chung cư ấy từ trước khi có tớ cơ, bao nhiêu kỷ niệm của tớ cũng ở đấy hết nên chắc mẹ tớ muốn biết nơi đó giờ được sử dụng như thế nào.”

“Thật là mày vẫn nghĩ mẹ mày gặp tao chỉ để hỏi chuyện đó sao?”

“Chứ không lẽ… còn chuyện gì nữa?”

“Thôi khỏi, về nhà hỏi mẹ thì biết.”

Tôi định hỏi thêm nhưng nghĩ đến cái bể bơi thì tự khắc thôi. Chìa nắm xôi của mình ra.

“Bạn chưa ăn sáng, thế thì ăn cùng với tớ.”

Vũ nhìn túi xôi trong tay tôi, lắc đầu.


“Mình mày mà chơi túi xôi to thế?”

“Xôi bà tớ nấu. Sợ tớ đói nên bà nén chặt lắm. Ăn đi, không sợ thiếu đâu. Ăn trong giờ học là ngon nhất đó.”

Chợt tôi nhớ đến Phong, bà vẫn thường nấu đồ ăn cho cả hai đứa làm quà ăn sáng. Mỗi lần đem đến lớp, Phong dặn để trong giờ học mới được ăn.

“Ăn trong giờ cô bắt được phạt úp mặt góc lớp thì sao?”

“Của ăn vụng bao giờ cũng ngon.”

Đúng như Phong nói, hai đứa tôi chốc chốc lại thò tay xuống ngăn bàn nhón từng nắm ít một cho lên miệng, vừa ăn vừa cười hí hửng. Nhiều lúc vô tình chạm vào tay nhau, Phong luôn hất tay tôi ra giành phần bốc trước.

Nhưng lần này, thấy tôi thích thú với việc ăn trong giờ học, Vũ bắt chước theo, nhưng cậu ấy không nắm xôi, mà nắm chặt những ngón tay của tôi.

Giây phút ấy như có dòng điện chạy ngang qua người tôi.

Tê tê.

*

Bữa nay nhà tôi ăn cá rán và rau muống vắt chanh. Ngồi vào bàn, tôi hỏi luôn mẹ:


“Sáng nay mẹ gặp Vũ nói những gì vậy?”

“Con Chun nhà mình đúng là may mắn. Ngồi cạnh thằng nhóc vừa ngoan ngoãn vừa biết cư xử. Thằng nhóc không có ý gì, nó thấy con bé ngốc nghếch, suốt ngày đi giặt giẻ và trực nhật bóng nên nhắc nhở cán bộ lớp. Con nhà có giáo dục có khác, nhẹ nhàng, lễ phép.”

Vũ mà cư xử nhẹ nhàng ư? Ngay buổi thứ hai cậu ấy đã hẩy tôi ngã xuống nước, nói chuyện chống không với dân đàn anh, còn ham đánh đấm mà mẹ lại nói như vậy.

“Nhưng sao con Chun nói nó là bạn gái thằng bé đó?”

“Bọn học sinh trong lớp trêu đùa thôi bố. Thằng bé vừa đẹp trai, lại ga lăng như thế tụi nó để ý cũng phải. Nó cũng nói luôn quan điểm, học hành là mục tiêu hàng đầu, ngoài ra giúp đỡ bạn bè là việc nên làm.”

Ơ ơ, mẹ đang nói về ai khác vậy, trong giờ học Vũ toàn nghịch điện thoại chứ có thấy học bao giờ, mà tôi nhớ cậu ấy từng nói yêu nhiều lắm không nhớ nổi tên bạn gái nữa kìa.

“Nhưng mẹ dặn, con đừng lầm tưởng giữa tình bạn và tình yêu, tuổi bọn con còn bé lắm, những cử chỉ quan tâm của các bạn nam đôi khi dễ bị hiểu lầm. Thế nên đừng nghĩ ngợi về lòng tốt của bạn Vũ, tập trung vào học thôi.”

“Dạ vâng.”

Thực ra tôi cũng đâu có tin giữa Vũ và mình có gì khác ngoài tình bạn. Chỉ là, thi thoảng cậu ấy cứ nói lung tung.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.