Đọc truyện Dạ Chi Sát – Chương 44
“Hừ!” Đột nhiên mở mắt, Tuyệt Sát đang nằm ngửa trên mặt đất không thể khống chế mà thở dốc, trong đầu vẫn tràn ngập kí ức xưa cũ trong cảnh mộng. Thế nhưng y cũng hiểu rõ, kia không chỉ là giấc mơ hư ảo, mà là một đoạn kí ức khiến y hận đến thấu xương, không muốn nhớ lại.
“Nhữ tỉnh rồi, nhân loại!” Bất thình lình, một thanh âm uy nghiêm biến ảo mà thánh khiết xâm nhập vào đầu y.
Tuyệt Sát bật người dậy, nhìn quanh bốn phía đề phòng, trầm giọng hỏi: “Ai?”
“Rốt cuộc đã có người tiến vào khu rừng này, ngô đã chờ đợi cả ngàn vạn năm, nhân loại!” Thanh âm kia lại vang lên, không để ý tới câu hỏi của Tuyệt Sát. Loại ngữ điệu phảng phất cao cao tại thượng khiến y rất không hài lòng, đặc biệt nhất chính là cách xưng hô của thanh âm kia… Nhân loại!
“Ai?” Tuyệt Sát hỏi lại. Từ cách xưng hô của đối phương dành cho mình, y đã đoán ra chủ nhân của thanh âm kia chỉ sợ rằng không phải con người, nhưng có phải ma thú hay không thì y không chắc chắn, bởi y chưa từng gặp loại ma thú biết nói tiếng người. Điều duy nhất y có thể xác định, chính là đối phương rất mạnh! –Y không hề cảm nhận được chút nào hơi thở của đối phương, thế nhưng thanh âm kia lại quá rõ ràng.
Tựa hồ chỉ là huyễn thính, không ai trả lời Tuyệt Sát, thanh âm quá mức kỳ ảo khiến y cảm thấy không chân thực lắm. Ngay lúc y quyết định xem mọi thứ như ảo giác, đột nhiên phía trước lóe lên luồng ánh sáng chói mắt.
Luồng ánh sáng này khiến y không thể không nheo mắt, đợi khi nó dần dần tán đi, y mới phát hiện chính mình dường như đã bước vào tiên cảnh, bốn phía vờn bay những đám mây ngũ sắc xa hoa.
“Hoan nghênh tiến vào không gian của ngô, nhân loại!” Thanh âm kỳ ảo một lần nữa xâm nhập vào đầu Tuyệt Sát.
Y hé mắt ra, kinh ngạc nhìn về phía trước. Đó là một con thú xinh đẹp phi phàm, toàn thân tỏa ra màu vàng rực như ánh nắng mặt trời, trên trán có chiếc sừng màu bạc tựa ánh trăng, cộng thêm đôi cánh mơ hồ trong suốt. Y chưa bao giờ nhìn thấy một sinh vật hoàn mĩ như nó, dường như vẻ đẹp kia không thuộc về nhân gian, vô cùng thuần túy thánh khiết.
“Mắt của ta…” Tuyệt Sát không dám tin dụi dụi mắt mình, lúc này y mới nhớ ra, đáng lẽ mắt y không thể nhìn thấy mới đúng.
“Không cần hốt hoảng, nhân loại! Đây là không gian do ngô tạo ra, tại đây, hết thảy quy tắc đều do ngô định đoạt!”Thanh âm của con thú kia vang lên, nói cho y biết tại nơi này, ý chí của nó là tối cao.
Tuyệt Sát không hổ là Tuyệt Sát, sau khi nhận được đáp án liền rất nhanh trấn tĩnh lại, ánh mắt lạnh lùng mang theo đôi chút nghi hoặc nhìn về phía con thú xinh đẹp kia.
“Nhân loại! Trong suốt cả ngàn vạn năm qua, nhữ là người đầu tiên xuyên qua kết giới tiến vào rừng!”
“Ngươi muốn nói gì!?” Tuyệt Sát mở miệng, trực giác nói cho y biết, con thú này không phải vô duyên vô cớ xuất hiện trước mặt y.
“Nhân loại, ngô là thần thú thượng cổ, lúc đầu được sinh ra nhờ những nguyện vọng tốt đẹp của nhân loại, giúp nhân loại có nguyện vọng tốt đẹp đạt được hạnh phúc cả đời!” Con thú xinh đẹp nói ra thân phận của mình, “Nhưng rồi trải qua hàng trăm ngàn năm, nhân loại đã không còn thuần túy, mà nguyện vọng của nhân loại cũng không còn tốt đẹp, những nguyện vọng tàn ác dơ bản càng lúc càng nhiều. Ngô sinh ra từ nguyện vọng của nhân loại, năng lực cũng bắt nguồn từ nguyện vọng của nhân loại, nếu nguyện vọng của nhân loại càng tà ác, ngô cũng sẽ càng xuôi theo khuynh hướng hắc ám. Cuối cùng thì ngô từ thần thú mang đến hạnh phúc cho nhân loại, hóa thân thành tà thú gây ra tai họa!”
Tuyệt Sát yên lặng nghe thần thú giảng thuật. Đây không phải do y bị câu chuyện của nó hấp dẫn, bởi dù sao trong mắt y, hết thảy những lời nó nói cùng y đều không liên quan, mà bởi y phát hiện dựa vào năng lực của mình, căn bản không thể rời khỏi không gian này.
“Ngô biến thành tà thú, ở khắp chốn tạo nên chiến tranh, ôn dịch, nạn đói cùng tham nhũng. Sự tồn tại của ngô khiến cho đại lục rơi vào hắc ám vô biên. Vì không muốn thế giới tiếp tục sụp đổ, sức mạnh tự nhiên đã đem ngô giam vào khu rừng hoang sơ nhất. Khu rừng này xuất hiện từ thuở sơ khai của con người, là khu rừng sâu tồn tại từ viễn cổ, là nơi duy nhất trên đại lục không bị hắc ám ăn mòn, cũng là nơi có thể thanh lọc tà ác dơ bẩn. Tại nơi đây, chỉ khi nào ngô thanh lọc hết tất cả sức mạnh hắc ám, ngô mới có thể thoát khỏi giam cầm.”
“Chuyện này liên quan gì đến ta?” Kiên nhẫn nghe xong câu chuyện của nó, Tuyệt Sát vẫn còn nghi hoặc như trước.
“Nhân loại! Trong hàng ngàn vạn năm qua, nhữ là kẻ duy nhất tương đồng với nhân loại lúc ban đầu, có được linh hồn thuần khiết.”
“Linh hồn thuần khiết!? Hừ!” Tuyệt Sát khinh thường cười nhạt, kẻ trưởng thành trong máu tanh hắc ám, sao có thể có được linh hồn thuần khiết.
“Không cần nghi ngờ lời nói của ngô, nhân loại! Người lương thiện chưa hẳn là thuần khiết, kẻ dính đầy máu tanh cũng chưa hẳn là tà ác. Nhữ có thể tiến vào khu rừng này, đó là bằng chứng tốt nhất cho việc nhữ có được linh hồn thuần khiết.”
“Vậy là sao chứ?” Tuyệt Sát cảm thấy rất kỳ lạ, thật muốn nghe thần thú giải thích cái gọi là thuần khiết. Đối với bản thân đã dính đầy máu tanh, y có chút tò mò bằng cách nào mà y có được linh hồn thuần khiết?
“Khu rừng này kỳ thật không tồn tại kết giới, nó chỉ theo bản năng bài xích hết thảy mọi thứ tà ác, mà ma lực là một trong số đó. Ma lực vốn là năng lực hắc ám, là thứ lúc ban đầu con người chưa từng có được.” Thần thú chậm rãi nói ra những lời mà người thường nghe xong đều sẽ chấn động mạnh, “Một kẻ có ma lực càng mạnh, càng chứng minh trái tim kẻ đó hắc ám, chỉ những người có linh hồn thuần khiết mới không sở hữu ma lực.”
Ánh mắt Tuyệt Sát nhìn thần thú vẫn tràn đầy nghi hoặc. Nếu không có ma lực nghĩa là có linh hồn thuần khiết, như vậy kiếp trước chẳng phải ai cũng có linh hồn thuần khiết sao?
“Ngô đã bảo không cần nghi ngờ lời nói của ngô, nhân loại! Trong không gian này, suy ngữ của nhữ đều thể không trốn khỏi thần thức của ngô. Mỗi thế giới đều có quy tắc riêng của nó — có được linh hồn thuần khiết thì không có ma lực, chính là quy tắc của thế giới này.”
“Được, cho dù ta có linh hồn thuần khiết, vậy có liên quan gì đến ngươi?”
“Nhân loại, ngàn vạn năm qua bản thể tà ác của ngô đã sớm được thanh lọc, thế nhưng ngô lại chưa từng rời đi, nhữ cho rằng tại sao?” Thần thú hỏi y.
“Tại sao?” Tuyệt Sát không chút hứng thú hỏi ngược lại.
“Năng lực của ngô bắt nguồn từ nguyện vọng của nhân loại, cho dù tốt đẹp hay tà ác đều là thức ăn của ngô. Thế nhưng, ngô đã từng hóa thân thành tà thú, năng lực hắc ám đã lưu lại mồi lửa trong trái tim ngô. Chỉ cần ngô rời khỏi rừng, hấp thu thêm nguyện vọng tà ác, vậy hạt giống hắc ám trong lòng ngô sẽ một lần nữa nảy mầm, ngô sẽ lại hóa thân thành tà thú. Tuy nhiên, nếu không có nguyện vọng làm thức ăn, sinh mệnh ngô sẽ dần dần tiêu tán. Ngàn vạn năm trôi qua, năng lực của ngô đã gần như cạn kiệt, mệnh của ngô không còn bao lâu nữa.”
“Ngươi muốn ta làm gì?” Tuyệt Sát dần dần nắm bắt được mục đích của thần thú.
“Nhân loại, nhữ thật thông minh! Ngô không còn nhiều thời gian, nguyện vọng duy nhất của ngô chính là được nhìn thấy thế giới muôn màu, ngô hy vọng nhữ có thể giúp ngô hoàn thành tâm nguyện vọng này.” Thần thú thỉnh cầu y.
“Tại sao lại là ta!?” Tuyệt Sát cảm thấy nghi vấn không ngừng phát sinh, khiến y buồn bực vô cùng, lại càng không rõ tại sao nó chọn y — mặc dù ở không gian này y nhìn thấy, nhưng sau khi rời khỏi đây, y rốt cuộc vẫn là kẻ mù lòa.
“Bởi vì nhữ là người duy nhất có được linh hồn thuần khiết.”
“Nếu ta không muốn?”
“Nhữ không có đường lựa chọn. Nếu nhữ cự tuyệt, nhữ sẽ cùng ngô tan biến tại không gian này.” Thần thú thốt ra những lời lẽ hắc ám, không hề phù hợp với khí tức thanh khiết của nó.
“Ngươi như vậy là đang thỉnh cầu sao? Hừ! Ngươi căn bản không cho ta quyền cự tuyệt.” Tuyệt Sát khinh thường cười nhạt, quả nhiên thế giới này không có thứ gì thật sự thanh khiết.
“Cho nên nhữ phải đồng ý.” Thần thú kiên quyết nói.
“Được, ta đồng ý!” Tuyệt Sát thỏa hiệp.
Y không sợ chết, nhưng như vậy không có nghĩa là một cơ hội sống cũng không chịu giành lấy, đây không liên quan đến vấn đề tôn nghiêm.
“Cám ơn nhữ, nhân loại!” Thần thú cảm tạ từ tận đáy lòng, tuy nó cũng hiểu được Tuyệt Sát không cam tâm tình nguyện.
Sau khi đưa mắt nhìn Tuyệt Sát lần cuối cùng, xác định rõ tâm ý của y, thần thú nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, hóa thành luồng sáng vàng rực bay về phía mắt trái đang nhắm nghiền của y, không gian rực rỡ thoáng chốc liền biến mất, cảnh vật trước mặt y quay trở về hắc ám.
“Hừ!” Tuyệt Sát đưa tay lên, chạm nhẹ vào mắt trái, bỗng nhiên… “A–” Y kêu gào thảm thiết, tay phải đè lên cổ tay trái, gắt gao ấn chặt mắt trái, vẻ mặt thống khổ.
“A… A–” Chỉ cảm thấy mắt trái nóng rực như có lửa đốt, lại đau đớn như bị ngàn vạn đầu kim châm vào. Máu tươi theo hốc mắt chảy xuống, nhiễm đỏ hai tay.
“Ha! Hộc… Hộc…” Không biết qua bao lâu, cảm giác đau đớn khó nhịn kia dần dần biến mất. Y thở dốc đứng thẳng dậy, bàn tay di chuyển sang nơi khác, lau lau vết máu trên khóe mi, chậm rãi mở mắt.
Lúc này y mới hiểu, thần thú bảo y thay nó nhìn là có ý nghĩa gì. Nhẹ nhàng vuốt ve mắt trái, ánh sáng vắng bóng từ lâu một lần nữa chiếu vào, tuy chỉ có ánh trăng đêm tối, thế nhưng cũng là chân thật nhìn thấy.
“Đây là ‘nhìn’ mà nó nói ư?” Tuyệt Sát thì thào, tay trái chỉ vừa đè lên mắt trái, thế giới liền một lần nữa rơi vào hắc ám.
Mặc dù gặp lại ánh sáng, thế nhưng y cũng chẳng thấy vui vẻ bao nhiêu, y sớm đã quen với bóng tối, dù thấy hay không thấy đều chẳng có gì khác biệt. Huống chi hiện tại, y đang nhìn bằng đôi mắt không phải của y.
Tuyệt Sát biết, con thú xinh đẹp kia đã tan biến. Tại khoảnh khắc mắt trái của y nhìn thấy ánh sáng, con thú xinh đẹp ấy cũng biến mất khỏi thế giới, tựa như chưa bao giờ xuất hiện, không hề lưu lại chút dấu vết nào cho thấy nó đã từng tồn tại, thứ duy nhất còn sót lại chính là nguyện vọng muốn được ngắm nhìn của nó.
“Thế nhưng, ta dường như… không muốn nhìn!” Y lạnh lùng trầm thấp mở miệng.
‘Soạt…’ Từ áo khoác xé xuống một mảnh vải dài, Tuyệt Sát đem nó che kín mắt trái vừa gặp lại ánh sáng, thế giới lần thứ hai rơi vào bóng tối.
“So với ánh sáng giả dối, ta vẫn yêu thích hơn hắc ám chân thật.”
*Chú thích:
“Ngô” = ta; “Nhữ” = ngươi.