Bạn đang đọc Dạ Cậu Em Là Mùa! – Chương 41
Bước ra khỏi cổng ủy ban phường, tôi vẫn còn ngơ ngác không tin là mình vừa mới đi đăng ký kết hôn ra.
Tôi quay sang nhìn cậu Ba, cậu lúc này đang ngắm nghía giấy đăng ký kết hôn rồi cười tủm tỉm một mình.
Tôi kéo kéo tay cậu, khẽ hỏi:
– Bây giờ… mình làm gì nữa hả anh?
Cậu Ba cất giấy đăng ký kết hôn vào túi bóng lớn, cậu cười nói:
– Thì cứ bình thường đi… đợi ngày kết hôn.
Tôi trố mắt:
– Đám cưới hả anh?
Cậu Ba cười tươi rói:
– Ừ, cưới, phải cưới chứ, danh chính ngôn thuận về làm rể của cha em chứ.
Nghe cậu nói, trong lòng tôi vừa mừng vừa lo, tôi khẽ hỏi:
– Nhưng mà bác gái có đồng ý không?
Cậu Ba nắm lấy tay tôi kéo tôi đi, vừa đi cậu vừa nói:
– Mẹ không đồng ý cũng được, chỉ cần ông nội đồng ý là được.
– Ý anh là… ông nội cho phép bọn mình?
– Anh không chắc nhưng cứ liều một lần vậy, nếu được thì có vợ mà không được thì cũng có vợ…
Tôi bỉu môi:
– Anh nói chuyện huề vốn quá, biết cha em đã chịu gả em cho anh chưa.
Ấn tôi ngồi vào trong xe, cậu nói đầy tự tin:
– Cha em không chịu gả thì anh chỉ còn cách ở lỳ nhà em, ở tới khi nào cha em chịu gả em cho em thì thôi.
Với lại bây giờ trên pháp luật thì em đã là vợ của anh rồi, nếu cha em cứ không chịu… anh chỉ còn cách là bắt vợ anh về trước rồi xin phép sau vậy.
Tôi trừng mắt nhìn cậu:
– Cha em từng nói với anh là anh không được làm liều đâu đó.
– Thì anh có làm liều đâu, con gái của cha vẫn còn nguyên tem nguyên kiện đây mà.
Cái tên này, sao có thể ăn nói càn rỡ như vậy chứ hả?
Thấy tôi liếc mắt, cậu liền đóng cửa xe lại rồi vòng sang bên kia để vào xe.
Nhìn cái điệu bộ vừa đi vừa cười như kiểu “à bố mày lừa được mày rồi” là tôi lại thấy hoang mang trong lòng.
Làm sao vậy nhỉ, sao khi sáng tôi lại ngu ngơ nghe lời cậu đi đăng ký kết hôn vậy trời? Rồi bây giờ thế nào nữa đây? Tôi nói với cha tôi kiểu gì đây trời?
Thấy tôi cứ im lặng không nói gì, cậu Ba cuối cùng cũng ngưng cười, cậu dịu giọng trấn an tôi:
– Em đừng lo, rồi mọi chuyện sẽ ổn hết mà.
Tôi gật gật, khẽ nói:
– Em không nghĩ gì nhiều đâu, chuyện gì tới thì cứ tới vậy.
Nói là nói vậy thôi chứ tôi cũng lo lắm, con cái lấy chồng lấy vợ mà không được cha mẹ đồng ý… có liều mình cưới nhau về cũng không được hạnh phúc trọn vẹn.
Nhưng mà… thôi thì cứ thử một lần đi, biết đâu hạnh phúc đang chờ ở phía trước thì sao, phải không?
Đưa tôi về nhà, cậu Ba vào trong chào hỏi cha tôi rồi phải đi làm.
Chợt tôi nhớ đến một chuyện, tôi vội chạy theo cậu, thấp giọng nói:
– À có chuyện này… em quên nói với anh…
Cậu nhìn tôi, cười hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Tôi nhìn nhìn anh, đắn đo nói:
– Em… định nhờ anh một chuyện.
– Em nói đi, chuyện gì anh cũng giúp được hết.
– Em muốn anh điều tra giúp em một người…
Cậu Ba chuyển đổi sắc mặt, giọng cậu nghiêm nghị trở lại:
– Là ai?
Tôi nghiêm túc nói:
– Chị Liễu.
Anh ngạc nhiên hỏi lại:
– Liễu? Người làm ở nhà mình?
Tôi gật đầu:
– Phải, là chị Liễu.
Chuyện lần trước em bị bà Mai bỏ ngãi, em nghi ngờ là có liên quan đến chị ấy.
Sợi dây chuyền đỏ của em… không tự dưng mà mất như vậy được.
Cậu Ba chau mày, cậu hỏi:
– Sao em nghi ngờ cô ta?
Tôi chớp mắt vài cái, bình tĩnh trả lời:
– Em nghe dì Tư nói… chị ta từng có lần lén lút đi gặp cô Phi Uyển.
Cậu Ba sững người, cậu nhìn tôi chằm chằm, phải mấy giây sau, cậu mới trầm giọng, hỏi:
– Em nghi chuyện đó… là do Phi Uyển tiếp tay cho bà Mai?
Nhìn vào mắt cậu, tôi vẫn có chút không tự tin:
– Em… em cũng không…
Thấy tôi ấp úng, cậu nhẹ nhàng vỗ vai tôi trấn an, giọng cậu dịu xuống:
– Được rồi, chuyện điều tra cứ để cho anh.
Anh cũng nghĩ là do Liễu nhưng anh có cho người điều tra thì không thấy gì khả nghi.
Em yên tâm, nếu đúng là do Phi Uyển làm, dù có đối mặt với ông nội… anh vẫn quyết không bỏ qua.
Tôi mím môi nhìn anh, lí nhí nói:
– Anh… không sợ ông nội với ông Khang trở mặt với nhau à?
Cậu Ba cười nhẹ:
– Nếu là do Phi Uyển… anh tin là ông nội có cái nhìn đúng đắn và công bằng nhất, ông không để cho em chịu uất ức đâu.
– Vậy thì em… yên tâm.
– Nhưng mà có chuyện này, anh thiệt là có chút tò mò… sao em biết vì mất sợi dây chuyền đó mà tà thuật của bà Mai có hiệu nghiệm?
Tôi suy nghĩ vài giây rồi nhàn nhạt trả lời:
– Chuyện dài lắm, để bữa nào em kể cho anh nghe sau.
– Vậy… cũng được.
Nhìn theo xe hơi của cậu Ba chạy xa dần, tôi bất giác thở ra một hơi.
Chuyện tôi có long mạch trong người, tôi không biết phải kể cho anh ấy thế nào đây nữa.
Bây giờ bọn tôi đã là vợ chồng hợp pháp, tôi không muốn giấu giếm anh chuyện gì hết.
Nhưng nếu tôi kể thì anh có tin không, vì đến cả tôi cũng thấy chuyện này hết sức kỳ lạ.
Long mạch… Long tộc… chuyện thật mà cứ như đùa vậy!
…………………….
Sáng của mấy ngày hôm sau, tôi với cha đang lúi húi cuốc đất trồng rau sau nhà thì nghe tiếng gọi của cậu Ba.
Lạ nhỉ, giờ này cậu không đi làm hay sao mà còn tới đây tìm tôi?
Cha tôi dừng cuốc, ông kêu:
– Ra coi thằng nhỏ kêu cái gì, mày tính để nó đi ra đây thì mới chịu vô hả?
Tôi lườm nguýt ông:
– Thì cứ để anh ấy đi tìm, có gì đâu mà gấp.
– Ừ, bây giờ thì vậy đó ha, chứ mai mốt cưới rồi có mà đi tìm nó suốt ngày.
Tới lúc đó đừng có chạy về đây than thở, ông già này không có rảnh đâu nha.
Tôi xị mặt:
– Con không có đi tìm đâu, cha không cần lo xa cho con.
– Thôi đi lên đi, để nó xuống đây dơ chân hết, đi đi.
Bị cha đuổi quá, tôi mới vô rửa chân rửa tay rồi đi lên nhà trên.
Vừa bước tới bàn thờ của mẹ, tôi giật bắn người rồi khựng lại khi nhìn thấy… ông Năm đang đứng ngoài sân nhìn tôi.
Đứng hình mất mấy giây, mãi khi có tiếng gọi của cậu Ba, tôi mới bình thường trở lại.
– Em sao vậy? Bị gì mà thừ người ra vậy?
Tôi bỏ qua câu hỏi của cậu mà trực tiếp đi thẳng ra ngoài sân, đi tới trước mặt ông Năm, tôi vội hỏi:
– Ông Năm… ông tới sao không nói cậu Ba gọi con trước một tiếng, con ra đón ông.
Ông Năm chau mày cười dịu, ông bắt lỗi:
– Giờ mà còn cậu Ba với ông Năm, sau này phải gọi ông là ông nội… nghe chưa?
Ông… ông nội sao?
Cậu Ba thấy tôi đứng im bất động, cậu cười lớn:
– Em lại sao nữa vậy? Sao lại thừ người ra nữa rồi? Mau gọi ông nội đi chứ, thấy ông nội mà không chào à? Cháu dâu gì kỳ lạ vậy?
Tim tôi đập có chút nhanh, tôi kề sát tai cậu, hỏi gấp:
– Chuyện này là sao vậy?
– Ông nội biết chuyện tụi mình rồi, bữa nay sang thăm nhà cháu dâu.
Tôi mở to mắt ra nhìn cậu, ngạc nhiên hỏi lớn:
– Thật… thật á?
Cậu Ba xoa xoa tóc tôi, cậu gật đầu chắc nịch:
– Thật, em đưa nội vào trong ngồi đi, để anh xuống sau thưa chuyện với cha… đi đi.
Mãi khi cậu Ba đã đi xuống sau rồi mà tôi vẫn còn thừ người chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ông Năm khều khều tay tôi, ông cười nói:
– Dắt ông vào trong đi Mùa.
Tôi vội gật gật đầu:
– Dạ dạ… ông vào trong đi… vào trong đi ông.
Cha tôi từ sau cũng gấp gáp chạy lên, ông vào thay vội cái quần dài rồi ra tiếp chuyện với ông Năm.
Mãi cho tới khi cậu Ba đã đưa ông Năm về rồi mà tôi vẫn chưa hết hoang mang.
Tôi cứ nhìn chằm chằm lên bàn thờ của mẹ, chỗ trang nghiêm đó vừa có thêm một giỏ trái cây đầy ắp mà ông Năm đem qua biếu.
Thật không dám tin là ông Năm qua bàn chuyện cưới hỏi với cha tôi… thật sự không thể tin được.
Cha đi tới chỗ tôi đang ngồi, ông dịu giọng hỏi:
– Dám đi đăng ký hôn thú mà không hỏi cha, cái tội này xử sao đây?
Tôi nhìn cha, hốc mắt đỏ ửng, tôi khẽ nói:
– Cha… cha đừng có giận con nghen cha… con… con…
Cha tôi lại cười:
– Cha nói vậy thôi chứ cha không có giận con, con gái lớn rồi tự quyết định hạnh phúc cuộc đời mình được rồi.
Con hạnh phúc thì cha mừng cho con… thấy ông nội bên đó là người đàng hoàng, cha cũng yên tâm phần nào.
Tôi dịu giọng nỉ non:
– Con đi lấy chồng là cha ở một mình luôn đó.
– Thì lúc trước cũng ở một mình, mày cứ khéo lo cho cha, lo mà sửa soạn đi lấy chồng cho tao nhờ.
Bằng tuổi mày, con người ta sắp vào lớp 1 luôn rồi kia kìa.
Đi lấy chồng… tôi với cậu Ba vậy mà sắp kết hôn rồi đó, tin được không trời?!
…………………………..
Sang ngày hôm sau, ông nội kêu cậu Ba qua rước tôi về nhà ăn bữa cơm, vừa thấy tôi bước vào, bác gái liền chỉ thẳng vào mặt tôi mà hỏi:
– Sao mày tới đây? Ai cho mày vào đây?
Cậu Ba kéo tay tôi giữ lại, không đợi cậu Ba lên tiếng, ông nội liền nhàn nhạt cất lời:
– Là ba kêu cháu dâu ba tới ăn bữa cơm.
Bác gái mở to mắt ra nhìn tôi, bà hỏi lớn:
– Cháu dâu? Ai là cháu dâu của ba? Nó hả?
Ông nội gật đầu:
– Ừ, là con bé Mùa, bữa nay ba kêu thằng Lãnh đưa con nhỏ về ăn bữa cơm ra mắt… đợi ông Dần đi công việc về, ông ấy ghé coi ngày lành tháng tốt cho hai đứa tụi nó làm đám cưới.
Bác gái như kiểu bị sốc, bà ấy quát ầm lên:
– Đám cưới? Ba… ba đang nói cái gì vậy? Ai cho con nhỏ này bước chân vào nhà họ Quý? Con không đồng ý, con nói trước là con không đồng ý.
– Hai đứa nó đăng ký kết hôn rồi…
– Đăng ký kết hôn? Ba cho tụi nó đăng ký kết hôn mà không hỏi qua ý kiến của con?
– Đăng ký kết hôn là chuyện riêng của tụi nó, có liên quan gì tới con mà phải hỏi con.
Bác gái giận đến run người:
– Con là mẹ của thằng Lãnh, con có quyền được biết con trai của con lấy ai chứ ba? Sao ba dung túng cho tụi nó, ba có còn coi con là con dâu của ba không? Có còn coi con là mẹ của thằng Lãnh hay không?
Cậu Ba im lặng nãy giờ, vẫn là nhịn không được mà lên tiếng:
– Mẹ, chuyện kết hôn là tự con quyết định, không liên quan gì tới ông nội đâu.
– Tự con quyết định hay là do nó hối thúc? Mẹ đã nói với con thế nào hả Quý Lãnh? Sao con không để lời nói của mẹ vào trong đầu con vậy?
Cậu Ba khẽ cười nhạt:
– Mẹ muốn con cưới Phi Lan… có phải vậy không?
Nghe cậu Ba hỏi, bác gái có hơi sững người nhưng chỉ vài giây sau, bà ấy liền khôi phục lại trạng thái lúc đầu, bà gật đầu xác nhận:
– Phải, con bé Lan tốt gấp mấy ngàn lần con Mùa, con Mùa không xứng.
– Ba không đồng ý.
Lại quay sang nhìn ông nội, bác gái bực dọc hỏi:
– Sao ba lại không đồng ý, con bé Lan là cháu nội của bác Khang, hai bên gia đình là chỗ thân quen, gia đình con bé chẳng phải môn đăng hộ đối với nhà mình hay sao?
Ông nội vẫn cương quyết với ý kiến của mình:
– Phi Lan là đứa có tâm cơ khó dò, con gái như nó vào cửa nhà này lại thành gây họa.
Ba nói trước, dù thằng Lãnh không cưới con Mùa, ba cũng không đồng ý cho nó cưới con Phi Lan.
Bác gái cười trừ:
– Phi Lan thì không được, vậy Phi Uyển thì được hả ba?
Ông nội khẽ lắc đầu:
– Đúng, ba thích con bé Uyển nhưng thằng Lãnh không thích nó… ba cũng không thể ép cháu của ba được.
Ba ưng con bé đó là chuyện riêng của ba, nhưng quan trọng nhất vẫn là tình cảm của hai đứa nhỏ.
Con ép thằng Lãnh làm gì, môn đăng hộ đối thì cần gì.
Nhà họ Quý mình giàu có, có cần phải tìm một đứa con gái môn đăng hộ đối để yên lòng thiên hạ hay không?
Bác gái cười nhạt nhẽo:
– Ba nói cái gì cũng đúng hết, con trai của con mà con không được can thiệp vào chuyện hôn nhân của nó… chuyện này mà đồn ra ngoài thì còn gì là mặt mũi của con nữa hả ba?
Ông Nội nhẹ giọng giải thích:
– Vậy con nghĩ chuyện của thằng Luân và con Diệp đồn ra bên ngoài thì là cái hình dạng gì? Người ngoài kia họ đang đồn nhau là nhà họ Quý mình tàn ác kia kìa… mà kẻ chủ mưu tung tin đồn lại chính là con Diệp.
Nó là đứa con dâu do chính con chọn, là đứa môn đăng hộ đối mà con yêu quý đó Hằng…
Ngừng một chút, ông liền gằn giọng hỏi:
– Vậy ba hỏi con… con muốn lấy vợ cho con trai con hay là rước về một đứa biết nghe theo lời con nói để con dễ bề quản lý con trai con? Thằng Luân nó khổ lắm rồi, con đừng để thằng Lãnh cũng khổ theo em của nó.
Ngày xưa con lấy con trai của ba… ba có ép uổng gì hai đứa con không hả Hằng?
Bác gái đột nhiên im lặng, hai mắt bà sa sầm xuống, bà im lặng rất lâu mà vẫn chưa nói thêm lời nào.
Đột nhiên bà liếc mắt nhìn sang tôi rồi lại quay sang ông nội, giọng bà bất mãn vô cùng:
– Nhưng để con trai con lấy đứa con gái nghèo… con không cam lòng.
Dứt câu, bác gái liền quay người đi thẳng về phòng, bà ấy bỏ luôn bữa cơm chưa kịp động đũa.
Thấy tình hình như vậy, tôi không biết phải xử lý làm sao nữa.
Tôi biết là bác gái không thích tôi nhưng tôi không nghĩ là bà ấy ghét tôi đến mức độ này.
Thấy tôi đứng bất động một chỗ, cậu Ba liền nắm chặt lấy tay tôi, cậu dịu giọng nói:
– Lại ghế ngồi đi em, đừng để ý đến mẹ anh nữa.
Ông nội cũng phụ họa theo:
– Hai đứa lại đây ăn cơm đi, bữa nay thằng Luân không có nhà, không cần phải đợi nó.
Cậu Ba kéo tay tôi lại bàn, tôi cũng ngoan ngoãn ngồi xuống ăn bữa cơm ra mắt.
Chắc là thấy tôi ăn không ngon, ông nội dùng ánh mắt trấn an tôi, giọng ông từ tốn:
– Không phải lo, tự ông có cách giúp cho hai đứa.
Rồi mẹ con sẽ phải đồng ý thôi, đã vậy còn vui vẻ đồng ý nữa là khác.
Cậu Ba nháy mắt ra hiệu với tôi rồi lại nhoẻn môi cười, ông nội thấy vậy cũng cười tủm tỉm nhìn theo.
Tôi có chút ngại ngùng nên liền cúi mặt gắp cá cho vào miệng, thật ra tôi cũng chỉ mong được như thế, không trong mong gì xa vời nữa đâu.
………………….
Ăn xong bữa cơm, tôi xuống thăm dì Tư với chị Hồng, tiếc là bữa nay chị Hồng không có nhà, nghe dì Tư nói là chị xin về quê thăm bà con.
Thấy dì Tư buồn buồn, tôi liền an ủi dì ấy, dì Tư lại thấp giọng than thở với tôi:
– Con Hồng nó lỳ quá Mùa, dì khuyên nhủ nó hoài mà nó không chịu nghe.
Nó cứ nói là nó có lỗi, giờ nó phải chuộc lại lỗi lầm của mình…
– Mà lỗi gì hả dì Tư? Chị ấy có nói là lỗi gì hay không?
Dì Tư rầu rĩ trả lời:
– Dì cũng có biết gì đâu, nó nói là nó có lỗi với mẹ con con Diệp… tao hỏi nó lỗi gì thì nó không chịu nói.
Chị Hồng có lỗi với mẹ con mợ Diệp à? Chị Hồng thì liên quan gì tới con của mợ Diệp chứ? À khoan đã… hay là…
– Vậy chuyện của cậu Tư với chị Hồng…?
Nghe tôi hỏi, dì Tư liền thở dài:
– Thì con Hồng nhất quyết không chịu, cậu Tư có thương nó cỡ nào cũng hết cách.
Con Hồng nó nói với tao, dăm bữa nửa tháng nữa nó xin nghỉ làm luôn… không ở đây nữa.
Đợi cậu Tư với con Diệp xong thủ tục ly hôn thì nó đi.
Chuyện đã như vậy, tôi chỉ còn biết an ủi dì Tư chứ cũng không biết làm gì khác hơn.
Tôi biết là trong lòng chị Hồng có uẩn khuất gì đó nên chị mới hành xử ra như vậy.
Chỉ là… cầu mong cho chị đừng làm chuyện gì quá đáng với mẹ con mợ Diệp… cầu cho mọi chuyện không giống với thứ mà tôi đang suy nghĩ trong đầu.
Trước lúc tôi ra về, tôi có đến tìm chị Liễu, cũng không có nói gì nhiều, tôi chỉ hỏi chị ấy vài câu mà tôi muốn hỏi.
Đúng như trong dự đoán của tôi, lúc tôi hỏi đến chuyện sợi dây chuyền đỏ của tôi bị mất, ánh mắt chị không dám nhìn thẳng vào tôi như thường.
Thật ra tôi đã có sự nghi ngờ từ lâu rồi, bởi ở trong nhà này, ngoài chị Hồng và dì Tư ra thì chẳng có ai dám bước vào phòng riêng của tôi và chị Hồng… ngoại trừ chị Liễu.
Nếu chị Liễu không ra tay cắt đứt dây chuyền của tôi thì chẳng còn ai khác dám làm chuyện đó nữa đâu.
…………………………
Cậu Tư và mợ Diệp chính thức ly hôn, về chuyện phân chia tài sản, mợ Diệp chỉ được chia những thứ do ông nội tặng lúc hai người cưới nhau chứ ngoài ra không được thêm bất cứ cái gì khác.
Nghe cậu Ba nói là mợ Diệp ban đầu không chịu nhưng sau khi cậu Ba đưa ra bằng chứng mợ ấy dàn cảnh bỏ trốn để quay lại với tình cũ, cuối cùng mợ cũng đầu hàng mà kí vào đơn ly hôn.
Về phần người tình của mợ Diệp, tôi chỉ nghe phong phanh là cậu Tư sẽ không để yên cho tên đó, chỉ là không biết cậu sẽ xử lý hắn ta bằng cách nào và lúc nào mà thôi.
Về chuyện của Phi Uyển, cậu Ba vẫn đang cho người điều tra, mọi chuyện đều đang tiến hành trong âm thầm.
Vì bà Mai đã chết, cô Thuỳ thì bỏ đi biệt xứ, bây giờ có muốn tìm người đối chứng cũng không được.
Phần khác cậu Ba lại đang đánh đòn tâm lý lên chị Liễu, ép cho chị ấy phải đi tìm Phi Uyển thì mới có đủ bằng chứng để mà kết tội.
Chỉ là Phi Uyển dạo này không hay ra khỏi cửa, chuyện điều tra cũng gặp nhiều khó khăn hơn.
………………………..
Cậu Ba chở tôi đi ăn rồi lại chở tôi về sớm vì hình như cậu có chuyện gì đó bận cần phải giải quyết gấp.
Đi được nửa đường về nhà thì điện thoại tôi reo lên, trong điện thoại vang lên tiếng gào thét của anh Lý:
– Mùa… nhà em cháy rồi… em về mau đi… mau đi!
Tôi cứng người, toàn thân như bất động, tay chân run đến không khống chế được, tôi hét lên:
– Cha em… cha… cha em… cứu cha em…
Trong điện thoại lại vọng ra tiếng khóc nghẹn của anh Lý:
– Lửa cháy lớn lắm rồi… em về đi… về nhanh đi!
Điện thoại trượt hẳn xuống dưới, tôi kéo tay cậu Ba, khóc đến nghẹn giọng:
– Anh ơi, về lẹ đi… nhà em cháy hết rồi… về cứu cha em đi… nhanh đi anh…
Cậu Ba sững người nhìn tôi, giây trước giây sau, cậu vội vàng tăng tốc chạy về thật nhanh.
Lúc tôi về đến nhà, căn nhà nhỏ của cha con tôi đã cháy sắp ra tro, vừa thấy tôi chạy đến, anh Lý với mọi người liền giữ tôi lại, họ đau lòng nói:
– Không vào được đâu con… không vào trong được đâu… lửa còn đang cháy…
Tôi nhìn những đóm lửa phừng phực, tôi gào lên:
– Cha con… cha con đâu… cha con đâu rồi?
Tất cả mọi người đều im lặng… tôi lại nắm lấy áo anh Lý, tôi điên cuồng hỏi:
– Cha em đâu? Cha em ở đâu?
Anh Lý im lặng, nước mắt của anh từ từ rơi xuống…
Tôi ngã ngồi dưới đất, hai tay ôm lấy ngực mà khóc đến tê dại, cậu Ba ôm chặt lấy tôi vào lòng, giọng cậu run lên:
– Đừng khóc nữa… anh tìm cha cho em… đừng khóc nữa… đừng khóc nữa mà Mùa.
Tôi chết lặng nhìn vào đám lửa vẫn còn đang rực lên giữa màn đêm tối đen như mực… xin đừng cướp lấy cha tôi… làm ơn xin đừng cướp lấy cha tôi mà…
– Cha ơi… con về rồi… cha đâu? Cha ở đâu?!.