Đọc truyện Cửu Vực Tà Hoàng – Chương 100: Gậy ông đập lưng ông
“Nói mau, cửa vào ở chỗ nào, nếu không đừng trách chúng ta vô tình”
Nhìn Tần Thiên tức giận, tâm tình các cao thủ càng thêm kích động.
Tần Thiên châm chọc nói: “Các ngươi đang van xin ta đó hả?”
Thiên Hoa Tà Nguyệt cả giận, nói: “Tiểu tử ngươi quả thực muốn ăn đòn. Có tin hay không ta trước hết chém đứt cánh tay của ngươi”
Kiếm Thần Phong cả giận, nói: “Nói nhảm làm gì, chúng ta bắt lấy hắn, không sợ hắn không nói sao”
Tần Thiên cười lạnh, nói: “Đợi khi các ngươi bắt được ta, cao thủ Thiên Nguyên phái sớm đã thẳng lợi trở về, là trở về đó. Bọn họ tiến vào trong này đã được hai ngày rồi, các ngươi cảm thấy còn lại bao nhiêu đồ tốt chứ, chờ các ngươi đến chiếm đoạt?”
“Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?”
Tần Thiên cười ha ha, nói: “Ta rất thích vẻ lo lắng của các ngươi a, và bộ dạng không chiếm được cái gì”
“Tiểu tử đáng giận, chúng ta giết hắn thôi”
Dưới cơn thịnh nộ, một vài cao thủ lộ sát khí.
Tần Thiên sắc mặt biến hóa, đánh mắt cho Lôi Đình một cái, hai người nhanh chân chạy trốn.
Dưới bao vây của đám cao thủ cửu đại phái, nếu muốn rời đi, đó là không thể dễ dàng, không gian chung quanh sớm đã bị cao thủ cửu đại phái phong tỏa.
Lúc này ở tại đây chỉ có một vài cao thủ Tạo Hóa cảnh, căn bản là không trói buộc được Lôi Đình, vì vậy né tránh tránh nặng tìm nhẹ, trong lúc nhất thời mọi người cũng không làm gì được hai người.
Phương hướng mà Lôi Đình chạy trốn lại rất có ý tứ, đó là Tần Thiên sau khi quan sát, cho ra một con đường.
Cao thủ cửu đại phái toàn lực gia tăng vòng vây, các loại công kích đủ loại màu sắc tràn ngập không gian, thật giống như bắn pháo hoa, cực kỳ xinh đẹp.
Lôi Đình mang theo Tần Thiên rất nhanh rời đi khỏi hồ nước, ở bên trong quần sơn xuyên qua xuyên lại.
Cửu đại phái đồng tâm hiệp lực, có người chạy trước chặng đường, có người theo sau đuổi bắt, trên dưới phải trái đều có cao thủ cửu đại môn phái, làm cho Lôi Đình xông qua từng trận, từng tiếng nổ vang mang theo tiếng kinh hô thỉnh thoảng vang vọng bên trong quần sơn.
Đột nhiên, Lôi Đình rống to một tiếng, phát ra một kích kinh khủng, nhất cử đánh cho chín vị cao thủ trọng thương bay đi, đem một ngọn núi khổng lồ trực tiếp đánh nát, hé ra một đại hạp cốc dài hơn mười dặm.
Đáp xuống, Lôi Đình mang theo Tần Thiên xông vào bên trong đại hạp cốc.
“Mau nhìn, nơi này có một đường hầm”
Cao thủ cửu đại theo sát phía sau không nghỉ, theo sau Lôi Đình xông vào bên trong đường hầm, rất nhanh biến mất.
Chỉ chốc lát sau, Lôi Đình cùng Tần Thiên hiện ra tại trên không trung đại hạp cốc, trên mặt hai người đều nở nụ cười.
“Cẩn thận, có người”
Lôi Đình xoay người cực nhanh, chỉ thấy Đông Phương Vũ Nhược ở cách đó mấy trượng, khuôn mặt xinh đẹp treo nụ cười nhàn nhạt, cũng không có chút ác ý nào.
Cách đó không xa, Hỏa Linh thánh nữ Băng Tâm của Thiên Mẫu Thánh Cung cũng nhìn về phía Lôi Đình cùng Tần Thiên, nàng cũng không có tiến vào bên trong đường hầm.
“Bên dưới Tàng Long Ngọa Hổ, thật có ẩn dấu bảo tàng sao?”
Đông Phương Vũ Nhược thanh âm mềm mại, phá vỡ trầm mặc.
Tần Thiên nhìn hai nàng một cái, cười nói: “Tự nhiên có bảo vật, chỉ là ở nơi đó rất tà dị, Thiên Nguyên phái tổn thất cũng không ít cao thủ đó”
Băng Tâm nhìn đại hạp cốc, hỏi: “Đây là đường hầm do Thiên Nguyên phái đào ra sao?”
Tần Thiên khẽ gật đầy, hỏi: “Ta luôn luôn không hiểu, vì cái gì cao thủ cửu đại phái luôn có thể tìm được ta ở chỗ này?”
Đông Phương Vũ Nhược nói: “Cao thủ các phái đều nắm giữ hơi thở bổn nguyên của ngươi, có thể suy tính ra ngươi ở chỗ nào rất dễ dàng. Trên người của ngươi cất dấu một thứ cực kỳ bí mật, mặc dù tạm thời không ai biết đó là thứ gì, nhưng cửu đại phái chắc chắn sẽ không buông tay”
Tần Thiên cười khan một tiếng, hướng hai nàng vẫy vẫy tay một cái, ngay sau đó theo sau Lôi Đình rời đi.
Băng Tâm cùng Đông Phương Vũ Nhược đều liếc mắt nhìn nhau, người nào cũng không ngăn cản, sau đó song song tiến vào trong hạp cốc.
Ánh sáng chợt lóe, Lôi Đình mang theo Tần Thiên đến trên một ngọn cô phong cách đó mấy ngàn dặm, phía trước là một sa mạc.
“Ngươi tiết lộ bí mật địa cung, chính là kiềm chế cửu đại môn phái, để cho bọn họ tạm thời không rãnh để đuổi theo ngươi?”
Tần Thiên cười nói: “Không tìm cho bọn hắn chút chuyện để làm, thì cả ngày đều đuổi theo chúng ta, sẽ làm cho chúng ta nhức cả đầu”
Lôi Đình nhìn sa mạc, trong ánh mắt lộ ra một cổ thần sắc mà Tần Thiên không cách nào hiểu.
“Ngươi rất thông minh, bất quá ngươi lại quá khinh thường thập đại phái Khởi Nguyên đại lục. Nội tình của bọn họ rất thâm hậu, hiện tại vận dụng thực lực chưa tới một phần trăm, đó là bởi vì ngươi chân chính cũng không khiến bọn họ quá mức coi trọng”
Tần Thiên đôi lông kiếm nhíu lại, trầm ngâm nói: “Nói như vậy, chúng ta tốt nhất là tránh xa xa một chút”
“Chạy trốn cũng không phải là biện pháp, ngươi phải cường đại. Cùng ở với nhau mấy ngày nay, ta mặc dù không biết ngươi đã trải qua những gì, nhưng phát hiện sinh cơ trên người ngươi đang biến hóa. Từ tình huống cửu đại phái đuổi theo không bỏ mà xem, chỉ bằng vào ta bảo vệ không thôi, xa xa là không đủ”
Tần Thiên nghi hoặc, nói: “Lôi Đình đại ca có đề nghị gì tốt hơn không?”
“Đại lục Khởi Nguyên rất không tầm thường, có cửu châu bát hoang, dựng dục vô số thần thoại. Ta sẽ cố gắng hết sức dẫn ngươi chạy trốn khắp đại lục Khởi Nguyên này, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không sẽ không rời đi. Ngươi có nhìn thấy không phía trước là sa mạc đó, đây chính là một trong bát hoang của đại lục Khởi Nguyên”
Tần Thiên dõi mắt nhìn lại, sa mạc mênh mông vô bờ bến, nhưng nhìn không ra dị thường nào, ý này vừa nảy sinh liền xuất hiện một tia dị thường.
“Bát hoang là tuyệt địa sao?”
Lôi Đình lắc đầu nói: “Dùng hai chữ tuyệt địa để hình dung bát hoang, cũng không thỏa đáng cho lắm. Bát hoang thuộc cảnh nội tám châu, có không ít truyền thuyết tương truyền. Một hoang bên trong cảnh nội Mạnh Châu có tên là Trầm Nguyệt Cổ Quốc. Nghe nói vài ngàn năm trước, Trầm Nguyệt Cổ Quốc này tọa lạc trên một vùng đất vô cùng phồn vinh, ai ngờ trong một đêm đều ẩn tích mai danh, từ đó về sau vắng vẻ hoang tàn, biến thành sa mạc”
Tần Thiên cả kinh nói: “Một cái cổ quốc phồn vinh vô bỉ, trong một đêm liền mai danh ẩn tích, điều này sao có thể a?”
“Truyền thuyết chính là như vậy đó, không người nào biết chân tướng. Nghe nói, nơi này rất quỷ dị, nhưng mọi khí tức đều bị bao phủ. Nếu là người hữu duyên ở vào đêm trăng tròn, có thể thấy được đế đô của quốc gia cổ đã biến mất kia, chứng kiến một màn phồn hoa”
“Mấy ngày nữa chính là đêm trăng tròn, ngươi tính mang ta đến để thử vận may sao?”
Lôi Đình lạnh nhạt nói: “Tu luyện giả, nghịch thiên mà đi, trải qua các loại nguy hiểm, mới trông thấy trường sinh bất tử. Ta tới nơi này, là rất hy vọng đột phá cảnh giới Tạo Hóa, tiến vào cảnh giới Bất Diệt”
Tình huống hiện tại của Tần Thiên là mau chóng trở thành cường đại, cần thời gian đầy đủ để tu luyện.
Nếu có thể tạm thời thoát khỏi sự truy tung của đám cao thủ cửu đại phái, chuyên tâm tu luyện, tự nhiên là tốt nhất.
“Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem một chút. Ta có thể cảm ứng được vật phi phàm dấu tại bên trong Trầm Nguyệt Cổ Quốc này”
Tung người bay lên, Tần Thiên trực tiếp hướng sa mạc bay đi, khoảng cách xa mấy dặm chỉ thoáng chốc đã tới nơi.
Bên cạnh sa mạc rất yên lặng, nhìn không ra có bất kỳ dị thường nào.
Tần Thiên cùng Lôi Đình ngự khí phi hành, cẩn thận lưu ý tình huống bốn phía.
Sa mạc rất lớn, cuồng phong nộ hống, hai người tiến về phía trước khoảng trăm dặm, gặp phải một đạo long quyển phong.
Từ xa nhìn lại, long quyển phong đột ngột mọc lên từ mặt đất, xông thẳng tận trời, tựa như một con hắc long, mơ hồ có thể thấy ánh mắt hung tàn quỷ dị, đang nhìn xuống cả vùng đất.
“Cẩn thận, long quyển phong này có điểm cổ quái”
Lôi Đình nắm tay Tần Thiên, hướng phía xa xa bay đi, cố gắng tránh xa long quyển phong kia.
Nhưng, làm hai người kinh ngạc chính là, long quyển phong kia thế nhưng đã khóa chặt bọn họ, không cần quản phương hướng mà bọn hắn bay đi là nơi khỉ gió gì, đều theo sát không bỏ.