Đọc truyện Cứu Vớt Vật Hi Sinh BOSS – Chương 51: Loạn Thế Kiêu Hùng 6
Editor: AnGing
Tiếng ve kêu rầm rĩ giữa hè, thời tiết dần trở lạnh, Tĩnh Hảo bước qua thảm lá rụng đi tới thư phòng của Lý Tạ, vừa mới đẩy cửa ra đã thấy bóng người nhoáng qua bên cửa sổ, lại lóe một cái biến mất sau mái hiên.
Gần đây nàng đã quá quen với cảnh tượng đó, tin tức của huynh trưởng đại nhân một tháng trở lại đây càng đều đặn, giống như đang mưu toan đại sự, ngay cả miệng vết thương trên người cũng chẳng thèm bận tâm, lần trước ngẫu nhiên nàng thấy còn bị miệng viết thương mưng mủ mà hoảng sợ, nói bao nhiêu lần chính chủ cũng chả buồn để ý, chỉ còn cách tự mình chạy đến bôi thuốc cho hắn.
Cũng may vị này còn phối hợp uống thuốc, sau khi nàng cau mày nếm thử một ngụm, hắn liền ngửa đầu uống cạn.
Tĩnh Hảo cầm một miếng mứt hoa quả từ cái đĩa bên cạnh lên, xua tan đi vị đắng trong miệng, một bên túm lấy cánh tay của hắn, thuần thục đè hắn ra bôi thuốc.
Lý Tạ đặt lại chén thuốc lên khay, liếc nhìn động tác của nàng, ngữ điệu bình bình không hề dao động, “Nhẹ chút.”
Tĩnh Hảo hận không thể dùng sức véo lên phần thịt không bị thương trên cánh tay hắn, một người có thể bình thản vung đao chém lên cánh tay mình lại cố ý ngã ngựa, mặc kệ miệng vết thương mưng mủ mà còn dám kêu đau.
Lý Tạ nhìn ra ngoài cửa sổ, một phiến lá rụng vừa lúc từ trên cây rơi xuống, lay động rồi rơi vào cửa sổ, nằm bên chân hắn, hắn nhìn chằm chằm một lúc, nhấc chân dùng sức đem nghiền nó thành mảnh vụn, “Đã tới lúc khỏe lên rồi.”
Hắn cố ý làm bản thân bị thương là để ở lại Hạo Thành, tính thời gian, bây giờ miệng vết thương cũng nên tốt lên rồi.
Tĩnh Hảo cúi đầu giống như không nghe thấy hắn thì thầm, lập tức nói với hắn tin tức nàng vừa mới có được ở chỗ Lý Quan, “A phụ hôm nay tức giận lắm, nghe nói là lại mất một tòa thành trì nơi tiền tuyến, đây là tòa thứ ba sau hè rồi, lại lui về phía sau, ngay cả Hạo Thành cũng cũng có thể gặp nguy hiểm.”
Nàng vừa nói vừa nghĩ đến tư liệu lúc trước mình đã từng xem, nhưng nó hầu như chỉ nói về Lý Tạ, nàng lại xem vội vàng, chỉ nhớ rõ được một vài chuyện quan trọng.
Băng bó xong nàng liền thu dọn đồ, vội vàng chạy đến chỗ Lý Quan, gần đây mọi chuyện không thuận, Lý Quan càng hay cáu giận, đến nỗi người hầu thấy nàng như là thấy cứu tinh.
Đi đến cạnh cửa mới vừa mở cửa nàng đã hắt xì một cái, chờ tỳ nữ vội vàng tiến lên túm tụm vây quanh nàng, phía sau ồn ào tiếng nói chuyện,Tĩnh Hảo đang muốn quay đầu lại nhìn, một tên sai vặt phía xa đang vội chạy tới, thần sắc vô cùng kinh hoảng.
“…!Ô, hai nước mang thù kết minh như thế nào? Trước đó các ngươi lại không hề biết gì cả? Cứ thế cho người tới công thành, bây giờ lại nói với ta rằng lại mất một thành, thậm chí ngay cả Ninh Thành cũng sắp giữ không nổi! Ninh Thành cách Hạo Thành rất xa các ngươi có biết không? Chẳng qua chỉ là ba tòa thành trì, ba tòa!”
Lý Quan cầm một cái chung trà trên bàn ném về phía người dưới đất, dưới cơn thịnh nộ xuống tay lại mất chính xác, thẳng tắp lướt qua hắn va về hướng cửa, Tĩnh Hảo vừa bước vào cửa vội lui về phía sau một bước, bước vội về còn không kịp thở, giật mình tới mức ho khan.
Trong thư phòng trống rỗng chỉ còn lại tiếng ho khan của nàng.
Lý Quan nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, lui về phía sau vài bước mới có thể đứng vững, quả nhiên, quả nhiên…
Hắn đứng tại chỗ một lúc, hít sâu vài hơi để bình tĩnh, ngẩng đầu đi ra ngoài cửa, “Triệu các vị tướng quân ở Hạo Thành đến thượng thư phòng, nói là bệ hạ có chuyện quan trọng muốn tương nghị, rồi phái người đi Ninh Thành, nói cho bọn họ bất luận như thế nào đều phải bảo vệ thành, lại lui về phía sau một thành sẽ bị lấy tội danh mưu nghịch luận xử!”
Thế cục ở Hạo Thành càng ngày càng phức tạp, cửa thành đóng kín, trên đường chẳng còn lấy một bóng người, ngay cả những người lúc trước vẫn luôn liên miên không đòi mở tiệc chiêu đãi chi âm cũng ngừng lại, cấm quân ở trong thành di chuyển không ngừng, lại phân phần lớn lao động đi gia cố tường thành Hạo Thành.
Lý Quan vốn dĩ định tự mình đi tới Ninh Thành, Nguyên Hoài bị dọa đến mức mặt cắt không còn giọt máu, khóc lóc nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt xin hắn được đi thủ Hạo Thành, hắn cũng chỉ có thể phân phó thủ hạ mãnh tướng mãnh đi trước, mình thì ở lại Hạo Thành bàn mưu tính kế với chúng đại thần mấy ngày, ngoại trừ phần lớn quân sĩ đang giằng co ở Ninh Thành, hiện nay chỉ còn tán binh các nơi là có thể điều tới thủ vệ Hạo Thành.
Nhưng còn chưa có động tĩnh, Nguyên Hoài đế đã lập tức hạ chỉ.
Lý Tạ thu được tin tức hạ chỉ thì vô cùng giật mình, hiện giờ mới bước vào tháng mười, nhưng đến lúc đi cầu viện binh khi, đã là cuối tháng mười, chưa kể từ lúc hắn tính thời gian thương thế mới tốt được một nửa, lực lượng hắn an bài lúc trước, hơn phân nửa vẫn còn ở trên đường đến, sau khi Hạo Thành đóng cửa, sợ là chẳng có mấy mống vào được.
Hắn vừa suy tư, vừa gõ bàn theo thói quen, vừa gõ được hai lần, trong tầm tay đã bị dúi vào một chén trà nhỏ, đúng là độ ấm mà hắn thường hay uống.
Hắn nghiêng đầu nhìn người ngồi bên cạnh bàn, nàng đang cúi đầu xem sách, một đứa bé mới tám tuổi, góc nghiêng đã câu hồn đoạt phách đến thế, trên trán phủ một lớp tóc mái mỏng, hàng mi dài như lông quạ nhẹ nhàng, uyển chuyển như đang tập vũ đạo, chiếc mũi nhỏ yêu kiều, đôi môi hồng vẫn còn giữ nguyên độ cung, chiếc cằm trơn bóng nhếch lên tạo thành một độ cung tinh xảo.
Quả nhiên là một khuôn mặt mỹ nhân.
Lý Tạ lại gõ lên bàn, làm cho người đang đắm chìm trong sách dời mắt lên người hắn, “Dạo gần đây trong thành hỗn loạn, không có việc gì thì đừng ra ngoài đi lại.”
Đời trước, sau khi Hạo Thành bị vây, bình dân thiếu lương thực đã từng náo loạn vài lần, một vài vị cao môn quý nữ đều vì thế mà bỏ mạng.
Nàng ở trong phủ Đại Tư Mã thì không cần phải lo lắng, nhưng bên ngoài sợ sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Tĩnh Hảo gật đầu, cúi đầu đọc sách tiếp, còn chưa đọc được mấy chữ, quyển sách trên tay đã bị giật lấy, ném vào chậu than phía xa, trong nháy mắt bắt lửa.
Tĩnh Hảo nhìn quyển sách hóa thành tro tàn, quay đầu lườm Lý Tạ một cái, “A huynh đang làm gì thế?”
Nhiều sách ở thời đại này đều là bản đơn lẻ, quyển sách nàng vừa đọc là bản đơn lẻ sau khi sao chép của một vị đại gia tiền triều, dù chỉ là mặt chữ bên trên thôi, đem ra ngoài bán cũng có thể khiến cho rất nhiều thế gia tàng thư mong muốn mà chẳng được.
Lý Tạ bưng chung trà lên uống, mắt phượng lạnh lùng nhìn nàng, “Ta đang nói chuyện với ngươi, nhưng nó lại đang quấy rầy ngươi.”
Tĩnh Hảo bị hắn làm cho hơi tức giận, “Nếu a huynh để ý đến thế, nói một tiếng liền là được, làm gì…”
“Thuận tiện cũng cảnh cáo ngươi,” Lý Tạ duỗi tay nắm mặt nàng, muốn dùng sức lại phải thả nhẹ tay, “Nếu ngươi dám không đem lời nói của ta nhét vào trong tai, ta bảo đảm là kết cục của ngươi, so với nó sẽ càng dứt khoát.”
Hắn đứng dậy, đi được vài bước, lại xoa xoa đầu ngón tay còn vương lại cảm xúc trơn mịn khi nãy, quay người lại, “Nhớ kỹ lời ta nói, không được bước chân ra phủ một bước.”
Tán binh được lệnh triệu hồi tới sớm hơn so với dự tính, cầm lệnh bài của Nguyên Hoài đế một đường thông suốt không bị ngăn trở, thẳng đến phía ngoài Hạo Thành mới bị ngăn cản.
Vừa lúc ngày ấy Lý Quan và Lý Tạ đều ở trên tường thành, người mang binh mới vừa nói mấy câu, Lý Tạ ngay lập tức nhận ra chỗ không đúng, “Phụ thân, khẩu âm của hắn là khẩu âm của ô quốc.”
Giọng nói của hắn không lớn, vị tướng lĩnh kia lại lập tức quay đầu nhìn lại, gương mặt hơi cứng ngắc, còn biện giải một câu, Lý Tạ đã kéo cung tiễn, một mũi tên bắn về phía bên hông của hắn, lôi ra một tấm lệnh bài tướng quân Ô quốc.
Công phòng chiến lập tức khai hỏa.
Nhân số hai bên tương đương, nhất thời chiến cuộc trong trạng thái hòa, chiến đấu tầm hai ngày mới tạm thời đình chiến.
Ngoài thành binh lính đang tụ tập, Nguyên Hoài đế được cung nhân đỡ, run rẩy đi lên tường thành, câu đầu tiên hắn nói khi thấy Lý Quan, “Đại Tư Mã, chúng ta mau thu binh ở Ninh Thành quân về đi thôi.”
Lý Quan tức giận trừng mắt nhìn hắn, mang theo hơi thở máu tanh sau khi chém giết, “Gọi bọn họ trở về để cho quân địch tập kết bên nhau, đồng tâm đánh hạ Hạo Thành sao?”
Nguyên Hoài đế lui bước dưới ánh mắt của hắn, lắp bắp hỏi lại một câu, “Vậy……!Ta có thể ở lại trong phủ Đại Tư Mã không?”
Ngôi vị hoàng đế của hắn chỉ giống như một con dấu, hắn sợ sau khi thành bị phá sẽ bị tùy tiện bỏ rơi, nếu ở trong phủ Đại Tư Mã, ít ra còn biết khi nào nên chạy trốn.
Lý Quan suýt bị tên hoàng đế yếu đuối này làm tức chết, trực tiếp sai người đưa hắn về hoàng cung, còn cố ý phái hai quân tốt “Bảo hộ” hắn.
Lý Tạ bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình, không nén được nhếch miệng cười, loại hoàng đế nhu nhược này, lúc trước cha hắn còn dám cho hắn đi chịu đòn nhận tội với ông ta.
Thật đúng là chẳng hề xem trọng hắn một chút nào.
Hắn quay đầu lại nhìn liên quân Ô Thù cắm trại ngầm ở trăm bước bên ngoài, nhìn bọn họ bắc nồi ở khe đá, chưa tới mười lăm phút khói bếp đã bốc lên nghi ngút.
Ở chỗ cái khe kia, có một dòng sông vòng qua một tòa thành trì, chảy qua Ninh Thành giao nhau với một tòa thành trì khác.
Nếu bên này liên quân Ô Thù đang lấy nước bên bờ sông, vậy chuyện ở phía ngoài Ninh Thành không còn gì phải nghi ngờ nữa.
Khích phu nhân lo lắng cho Phu chủ và trưởng tử, nói chuyện với Tĩnh Hảo cả một ngày, mãi tới buổi tối mới cho nàng trở về, Tĩnh Hảo đi ngang qua Kỳ Uyển âm u, chuyển bước chân đi vào, tỳ nữ phía sau đi theo vài bước, theo lệ thường dừng lại chỗ hành lang.
Tĩnh Hảo đang muốn đẩy cửa đi vào thì thấy trong màn đêm có một bóng người quen thuộc lướt qua, biến mất trong bóng đêm.
Nàng đứng ở tại chỗ suy tư, một cơ gió lùa tới đúng lúc cửa vừa bị đẩy ra một khe hở, mang theo mùi máu tươi.
Nàng nhanh chân đẩy cửa đi vào đốt nến lên, thấy bên cửa sổ có một bãi máu, áo trong bị vứt lung tung bên cửa sổ.
Bên cạnh còn có băng vải bị ném bừa bãi.
Lý Tạ chiến đấu hai ngày trên tường thành, miệng vết thương chưa khỏi hẳn lại bị vỡ ra, vậy hắn vội vội vàng vàng trở về, lại còn hấp tấp xử lí miệng vết thương như thế là để đi đâu?
Nàng chống tay lên khung cửa sổ nhảy ra ngoài, phán đoán phương hướng hắn đi, lúc chạy tới cửa, thì nghe thấy tiếng ngựa hí ngoài cửa, lén lút đi ra ngoài thì thấy một người một ngựa phóng tới nơi cửa thành, băng qua đường phố yên tĩnh, lẻn vào bóng tối..