Bạn đang đọc Cứu Vớt Vai Ác Kia – Chương 2: Thế Thân Tình Nhân Của Sư Huynh 2
Dưới chân núi Thánh Sơn, xe ngựa không được lên, vì không thể quấy nhiễu sự thanh tĩnh của Thánh Sơn, và cũng để tỏ lòng kính trọng Y Thánh, những người hầu và thị vệ do hai người mang theo không theo lên núi mà ở lại trong thôn trang dưới chân núi.
Ngụy Lăng Phong ôm Ngụy Lăng Dược, Lâm Uyên mang theo những món đồ mua được, cùng một ám vệ của Ngụy Lăng Dược, bốn người đi lên núi.
Lâm Uyên cầm trên tay hai cái túi lớn, hắn có thiên phú về thể chất và võ thuật, trong khi tiểu sư đệ của hắn có thiên phú về y thuật và độc dược, vì thể chất yếu không học được võ công.
Ngụy Lăng Phong ôm Ngụy Lăng Dược, ám vệ Ảnh Nhất cũng mang các loại hành lý đi phía sau Lâm Uyên, dựa theo quỹ đạo hành tẩu của hắn để thông qua các loại mê trận.
Khi đến một nơi bằng phẳng trên núi, có mấy ngôi nhà có hàng rào bao quanh, trồng nhiều loại rau và thảo dược, Lâm Uyên vừa đến cửa, vừa đặt hành lý nặng nề xuống, một bóng người màu xanh da trời đã lao về phía hắn, nhảy lên người hắn, vòng tay ôm cổ hắn, hai chân kẹp lấy eo hắn, “Sư huynh, sao ngươi lâu như vậy mới trở về, năm ngày! Suốt năm ngày, ngươi thật sự là về muộn năm ngày, ngươi cũng không biết ta có bao nhiêu nhớ ngươi.”
Để cổ bớt nặng nề, Lâm Uyên phải một tay đỡ mông tiểu sư đệ, một tay đỡ lưng y để y không bị ngã xuống.
Lâm Uyên đối với Koala treo trên người, khó khăn quay đầu lại, ngẩn người giới thiệu, “Đây là tiểu sư đệ Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt, có khách, ngươi đừng thất lễ.
Đây là Ngụy Lăng Phong – Ngụy huynh.
Hắn đang ôm đệ đệ của hắn – Ngụy Lăng Dược, người đằng kia chính là Ảnh Nhất.”
Mãi cho đến khi Lâm Uyên nói xong, Tễ Nguyệt mới nhận ra có người khác bên cạnh, Tễ Nguyệt tựa đầu vào vai Lâm Uyên, nhìn đám người nở nụ cười rạng rỡ, “Xin chào.” Sau khi chào hỏi, y quay mặt về phía Lâm Uyên.
Buộc tội hắn về muộn năm ngày.
Lâm Uyên đau đầu, phần cốt truyện của Tễ Nguyệt tràn ngập trong đầu, nhưng hiện tại hắn không có thời gian đi nhìn.
.
Tiên Hiệp Hay
“Sư đệ, tiếp đón khách nhân trước, Ngụy Lăng Dược công tử trúng độc, đến đây nhờ ngươi chữa trị.
Chúng ta nói chuyện sau được không.”
Tễ Nguyệt nhìn Ngụy Lăng Phong đang ôm Ngụy Lăng Dược, trợn mắt ngoác mồm, cười trộm, “Vậy thì ngươi cũng phải ôm ta vào lòng như hắn.”
Trên đầu Lâm Uyên nổi gân xanh, tên vai ác này thật hoạt bát a.
“Nếu như ta ôm ngươi đi vào, cái tay nải dưới chân ta làm sao đi vào?”
“Mặc kệ nó.”
“Có tất cả thức ăn và đồ chơi mà ngươi yêu cầu.”
Tễ Nguyệt có chút rối rắm cau mày, liếc qua liếc lại giữa tay nải và Lâm Uyên, do dự lưỡng lự.
Ảnh Nhất là thủ lĩnh ám vệ của Ngụy Lăng Dược, trung thành vô cùng, vốn dĩ trong lòng rất lo lắng cho sự an nguy của chủ tử, cái gọi là đệ tử Y Thánh trước mặt vẫn là một kẻ chẳng phân biệt trường hợp mà hồ nháo, mạng người quan trọng, nhưng cậu ta chỉ lo cười đùa nghịch ngợm, kiêu căng tùy hứng, nếu không phải chủ tử tới cầu y, một bá tánh bình thường nho nhỏ như cậu ta đã sớm bị trị tội bất kính.
Ảnh Nhất sắc mặt căng thẳng, “Những thứ này thuộc hạ sẽ dọn dẹp sạch sẽ, còn thỉnh thần y cũng nên chữa trị cho thân thể chủ nhân sớm hơn.”
Tễ Nguyệt đối với người mặc áo đen trước mặt này không thèm liếc mắt một cái, hiện tại đã giải quyết xong chuyện, Tễ Nguyệt cười nói với Lâm Uyên, “Có người dọn rồi, người mau ôm ta vào.
Giống Ngụy gì đó, ôm đệ đệ hắn.”
Lâm Uyên liếc mắt xin lỗi Ngụy Lăng Phong và Ngụy Lăng Dược, “Tiểu sư đệ thật bướng bỉnh, để Ngụy huynh chê cười rồi.
Chính là căn nhà phía trước, mời vào.”
“Không sao, lệnh sư đệ tâm tính hài tử, thiên chân thẳng thắn.”
Sau khi vào nhà, Ngụy Lăng Phong đặt Ngụy Lăng Dược lên giường, Tễ Nguyệt miễn cưỡng rời khỏi người Lâm Uyên.
Một khi tiến vào trạng thái y sư, Tễ Nguyệt thoáng chốc nghiêm túc lên, khí chất bướng bỉnh biến mất không dấu vết, y vừa nhìn liền nói đúng tình trạng bệnh, rất có khí chất thần y.
Ngụy Lăng Phong ngước đôi mắt sắc bén nhìn về phía Tễ Nguyệt, mặc dù có Lâm Uyên bảo đảm, trong lòng vẫn có chút không yên, thiếu niên này cùng hoàng đệ hắn thoạt nhìn tuổi không sai biệt lắm, tướng mạo non nớt, diện mạo diễm lệ, nhìn kỹ khuôn mặt thiếu niên luôn có cảm giác có điểm quen thuộc, phảng phất như đã gặp qua ở đâu đó.
Ý niệm vừa chuyển liền không thèm để ý.
Hắn dám khẳng định hắn chưa bao giờ gặp qua thiếu niên lớn lên lỗ mãng ở núi sâu này, có thể là gặp qua người có diện mạo tương tự đi.
Lâm Uyên ngồi ở ghế bên cạnh, nhìn tiểu sư đệ môi hồng răng trắng, lông mày rõ ràng, khuôn mặt khả ái, đường nét thanh tú, có lẽ lớn lên trên núi, đôi mắt trong veo, lông mày tuấn tú.
Cùng đại vai ác âm trầm diệt thế trong ấn tượng của hắn một chút cũng không giống.
Tễ Nguyệt nhỏ hơn Lâm Uyên 5 tuổi, được sư phụ nhặt ở đồng ruộng, đứa bé đang quấn khăn, tiếng khóc mỏng manh, hơi thở thoi thóp, sau khi sư phụ kiểm tra thì phát hiện đứa bé bị thiếu máu bẩm sinh, thân thể yếu đuối, rất khó sống sót, chỉ sợ là bị cha mẹ vứt bỏ.
Sư phụ cẩn thận nuôi nấng, dùng nhiều loại dược liệu khác nhau để làm ấm cơ thể cho đứa bé, Lâm Uyên cũng cẩn thận chăm sóc đứa em trai nhỏ bé này.
Tễ Nguyệt mới miễn cưỡng sống sót.
Tễ Nguyệt từ nhỏ đã học y thuật của sư phụ, thiên phú cao hơn Lâm Uyên không biết bao nhiêu.
Nhưng bệnh thiếu máu là bẩm sinh, dù có được điều dưỡng cẩn thận cũng không sống được bao lâu, điều này làm sư phụ hắn than tiếc không thôi.
Sư phụ hắn là một danh y lại không thể cứu được tiểu đệ tử yêu quý của mình, trong lòng rất buồn bực, sau này tình cờ gặp phải Thiên sơn tuyết liên, cùng với những loại thuốc đắt tiền khác, đó chính là phương thuốc chữa khỏi bệnh thiếu máu của Tễ Nguyệt, bóng dáng của cái chết yểu cuối cùng cũng rời khỏi Tễ Nguyệt.
Kể từ đó, Tễ Nguyệt càng ngày càng hoạt bát và năng động hơn, chạy quanh khắp núi như muốn bù lại khoảng thời gian tịnh dưỡng trước đây.
Tuy nhiên, vẫn còn một di chứng không biết là nguy hiểm hay là thiên phú, máu trong cơ thể của Tễ Nguyệt được nuôi dưỡng thành máu thuốc, bản thân y bách độc bất xâm, hơn nữa máu còn có thể giải độc, so với dược nhân tốt nhất còn muốn tốt hơn.
Vì sự an toàn của Tễ Nguyệt, sư phụ rất ít khi để y xuống núi, trên Thánh Sơn cũng phải có người, để tránh người đến khám bệnh phải về tay không.
Hầu hết thời gian sư phụ ra ngoài luyện dược đều để Lâm Uyên và Tễ Nguyệt ở lại núi, Lâm Uyên lớn tuổi hơn chăm sóc tiểu sư đệ, chịu trách nhiệm xuống núi mua nguyên liệu.
Thời điểm khi sư phụ ở trên núi, Lâm Uyên sẽ mang Tễ Nguyệt xuống núi đi dạo, tuy nhiên số lần rất ít.
Nhưng người ở trên núi thường là Tễ Nguyệt.
Có lần Lâm Uyên ra ngoài mua sắm như thường lệ nhưng khi trở về lại mang theo ba người, một thiếu niên trúng độc muốn chữa trị.
Vì đó là yêu cầu của Lâm Uyên nên Tễ Nguyệt đã cố gắng hết sức.
Nhưng Tễ Nguyệt không tìm được cách tốt nhất.
Nhìn vẻ mặt lo lắng lo lắng của sư huynh, Tễ Nguyệt không ngại lấy máu làm thuốc, làm giảm bớt triệu chứng bệnh của Ngụy Lăng Dược.
Nhưng đã quá muộn để cứu chữa, sư phụ không quay lại, Tễ Nguyệt chảy máu ngày càng nhiều, cuối cùng cũng bị Lâm Uyên phát hiện.
Điều này khiến Lâm Uyên vui sướng không thôi, bởi vì hắn vẫn luôn lo lắng cho Ngụy Lăng Dược, hắn suýt chút nữa đã quên máu của tiểu sư đệ có thể chữa được hàng trăm loại độc.
Lâm Uyên nói với Ngụy Lăng Dược có thể giải độc cho y, những người khác đều rất vui mừng, không để ý thấy cơ thể ngày càng xanh xao và yếu ớt của Tễ Nguyệt.
Sau đó, Lâm Uyên thay đổi một cách chăm sóc khác đối với Ngụy Lăng Dược, cụ thể là cấp các loại thuốc bổ và thức ăn khác nhau cho Tễ Nguyệt dùng, để có thể lấy máu tốt hơn cho Ngụy Lăng Dược.
Tễ Nguyệt thích Lâm Uyên, nhưng y lại hoảng sợ phát hiện sư huynh lại thích Ngụy Lăng Dược, hoàn toàn không màng thân thể y, là một y sư, Lâm Uyên hẳn là rất rõ ràng thân thể y căn bản không thể gánh vác việc thường xuyên lấy máu như thế.
Trên núi có năm người, ngoại trừ chính mình, tất cả đều sốt sắng hy vọng y có thể chảy ra thật nhiều máu.
Vì ghen tuông và tính mạng của chính mình bị đe dọa, Tễ Nguyệt đã hạ độc vào dược của Ngụy Lăng Dược, muốn để Ngụy Lăng Dược sớm chết, sư huynh của y mới không để mắt đến Ngụy Lăng Dược nữa, y cũng không cần phải chết.
Ngụy Lăng Dược đang dần hồi phục thì đột ngột suy yếu, mặc dù y thuật của Lâm Uyên không bằng Tễ Nguyệt, nhưng nhìn qua cặn thuốc thì vẫn phát hiện ra Tễ Nguyệt bí mật hạ độc, trong lòng rất thất vọng đối với Tễ Nguyệt.
Mọi người nhìn Tễ Nguyệt lên án, như thể y đã phạm phải tội ác tày trời, Ngụy Lăng Dược rơm rớm nước mắt, “Cho dù ngươi không hạ độc, thân thể tàn tạ của ta cũng không sống được bao lâu, sao phải làm bẩn tay ngươi, làm hỏng thanh danh của Y Thánh.”
Không phụ lòng mong đợi của bốn người kia, sự căng thẳng khi điều trị lâu dài và suy nhược cơ thể một khi bị kích thích có thể dễ dàng làm Tễ Nguyệt suy sụp, đặc biệt là sự thay lòng đổi dạ của Lâm Uyên khiến y không thể chấp nhận được.
Lâm Uyên ngạc nhiên khi nghe lời lên án của Tễ Nguyệt, vừa lo lắng vừa xấu hổ khi Tễ Nguyệt nói ra tình cảm của hắn đối với Ngụy Lăng Dược.
Còn Ngụy Lăng Dược thì cũng vẻ mặt ngượng ngùng từ chối Lâm Uyên, lý do là cơ thể y vốn đang nhiễm độc có thể chết bất cứ lúc nào, không muốn làm chậm trễ Lâm Uyên nên không thể đáp lại hắn, chỉ mong Lâm Uyên có thể quên y đi, về sau sẽ gặp được người hắn yêu.
Lâm Uyên nói với Tễ Nguyệt rằng sau khi chữa khỏi cho Ngụy Lăng Dược rồi đưa bọn họ xuống núi, hắn sẽ ở cùng với Tễ Nguyệt.
Nhưng do Tễ Nguyệt hạ độc nên chất độc trong người Ngụy Lăng Dược càng nặng thêm, dược thảo bình thường không có tác dụng gì, vì máu của Tễ Nguyệt đã dùng nhiều lần, hiệu quả cũng không rõ ràng.
Nếu dược hiệu quá thấp, chính không áp tà, tà khí tàn sát bừa bãi, Ngụy Lăng Dược liền thật sự không thể xoay chuyển trời đất.
Tuy nhiên, Lâm Uyên tìm trong sách cổ và biết được máu ở tim dược nhân chính là huyết tinh, là nơi có dược hiệu tốt nhất, chỉ cần dùng tâm đầu huyết làm thuốc, Ngụy Lăng Dược khẳng định là có thể bình phục.
Lâm Uyên cùng Tễ Nguyệt ước định, chỉ cần Tễ Nguyệt dùng tâm đầu huyết cứu Ngụy Lăng Dược, hắn từ nay về sau liền cùng Tễ Nguyệt ở bên nhau, trở thành tình lữ.
Tễ Nguyệt lấy ra tâm đầu huyết thân thể liền vô cùng suy yếu, nhưng là không có tâm đầu huyết của Tễ Nguyệt, Ngụy Lăng Dược sẽ chết.
Cho nên liền tính sẽ ảnh hưởng đến thân thể Tễ Nguyệt, cũng không thành vấn đề, hắn về sau sẽ đối tốt với tiểu sư đệ, cẩn thận tìm dược thảo điều dưỡng cho cậu.
Vốn dĩ Ngụy Lăng Phong và Ảnh Nhất đã định nếu Tễ Nguyệt không đồng ý sẽ ép lấy máu của y, dù sao Lâm Uyên cũng là y sư, hoàn toàn có thể phối dược, nhưng Tễ Nguyệt có thể hợp tác là tốt nhất.
Cuối cùng thì Tễ Nguyệt cũng đồng ý, sự cám dỗ mà Lâm Uyên dành cho y quá lớn.
Ngụy Lăng Dược đại nạn không chết, rốt cuộc bình phục, lúc rời đi, y nhìn Lâm Uyên với vẻ buồn bã, như có ngàn lời muốn nói, sau đó lại nhìn về phía căn phòng nơi có Tễ Nguyệt, thở dài nói: “Nếu có kiếp sau…” Lưu lại một câu dang dở như vậy, cùng Ngụy Lăng Phong và Ảnh Nhất rời đi.
Cuộc sống ở Thánh Sơn trở về như lúc trước, chỉ còn lại Lâm Uyên và Tễ Nguyệt.
Khi Tễ Nguyệt sức khỏe tốt hơn, Lâm Uyên đã thực hiện lời hứa của mình, ở bên Tễ Nguyệt, bóng lưng của Tễ Nguyệt và Ngụy Lăng Dược rất giống nhau, mỗi lần ở trên giường, bọn họ đều làm từ phía sau, hắn ghé vào bên tai nỉ non Tiểu Nguyệt*, không biết là Nguyệt trong Tễ Nguyệt, hay là Dược trong Ngụy Lăng Dược.
Trừ cái này ra, Tễ Nguyệt cảm thấy cuộc sống thật bình yên tốt đẹp.
*Nguyệt và Dược phát âm giống nhau đều là yùe.
Nếu không có sự việc sau này, có lẽ câu chuyện về Lâm Uyên và Tễ Nguyệt sẽ kết thúc như thế này..