Đọc truyện Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên – Chương 73
Lúc này Khanh Linh đang ngồi trên ghế nhớ lại từng điều lệ của tổng cục, nhưng mỗi khi viết xong một điều, trước mắt cứ bất giác hiện lên những cảnh tượng khác.
Tay cô gắt gao nắm chặt bút trong tay, mồ hôi lạnh ứa ra.
Những chuyện cũ đã sớm lãng quên lại hiện lên từng cảnh trước mắt.
Viện phúc lợi ở một trấn nhỏ không lớn, thậm chí có chưa đến mấy đứa trẻ.
Toàn bộ công việc của viện phúc lợi cũng chỉ có một mình viện trưởng đảm nhiệm, viện trưởng cũng đã già, không có người nối nghiệp, tâm nguyện duy nhất là mỗi một đứa trẻ trong viện đều có thể tìm được gia đình gửi nuôi phù hợp với mình.
Chỉ có Khanh Linh là nhỏ nhất, viện trưởng nói, cô bị vứt bỏ ở cổng viện phúc lợi, bệnh tật không dứt, so với những đứa nhỏ cùng tuổi mà nói, dù được coi như xinh đẹp nhưng lại không bằng một thân thể khỏe mạnh.
Khanh Linh có chút hốt hoảng, dường như lại nhìn thấy những gương mặt tươi cười mờ ảo trước mặt: “Không phải mày là một đứa không ai cần sao?”
“Đừng ăn nữa, có ăn thế nào cũng ốm yếu bèo bọt thôi, chẳng ai cần mày đâu.”
Tay khẽ run rẩy hai cái, Khanh Linh mạnh mẽ kéo lại tinh thần, lần nữa viết xuống.
Nhưng vừa mới viết xong một dòng, lần này trước mắt lại hiện lên một cảnh tượng khác, đó là cảnh cô từng thấy trong mộng.
Viện trưởng dẫn cô đến trước mặt một nam một nữ ở cổng viện phúc lợi, vui vẻ ra mặt nói: “Tiểu Ngũ, sau này con có bố mẹ rồi.”
Cô là đứa trẻ thứ năm trong viện, cũng là đứa được nhận nuôi cuối cùng.
Người mẹ kia nhìn cô một chút, miễn cưỡng nói: “Trông cũng khá ngoan ngoãn đấy.”
Viện trưởng cũng nói: “Tính tình của đứa bé này cũng tốt, không tranh không cãi, hai người chắc chắn sẽ thích.”
Khanh Linh muốn cười nhưng lại cười không nổi, nhưng hẳn lúc đó cô đã mỉm cười, vì cô đã có một gia đình.
Gia đình kia không tính là giàu có, chỉ là một gia đình bình thường trên trấn.
Phòng của cô rất nhỏ nhưng Khanh Linh lại rất thỏa mãn, cô có giường riêng của mình, sau này cũng sẽ không ai giành ăn với cô, hơn nữa cô còn có thêm bố mẹ.
Khanh Linh mấp máy môi, tầm mắt có chút mơ hồ.
Cô nghe thấy bản thân lúc còn nhỏ đang gọi bố mẹ, nhưng hai người này lại không phản ứng, chỉ thờ ơ nhìn cô: “Đến đây, sờ thử xem.”
Cô như một cái đồng hồ báo thức, mỗi ngày đều bị người mẹ kéo đến trước mặt bà ta, sờ vào bụng của bà ta.
Bọn họ nói, đây là cần có một chút khí trẻ con truyền vào bụng bà ta, như vậy bà ta mới có thể sinh ra cục cưng.
Tiểu Khanh Linh hỏi: “Vậy có phải con sắp có em trai em gái rồi không?”
Vẻ mặt bố mẹ rất khó coi: “Không được gọi bừa.”
Tiểu Khanh Linh đành phải ngoan ngoãn im lặng, trực giác cho cô biết bố mẹ không mấy yêu thích mình, nhưng bọn họ lại cho cô một chỗ để tránh gió tránh mưa.
Mỗi ngày cô đều thức dậy rất sớm, nhấc ghế học những người lớn khác làm một chút việc nhà, muốn để bố mẹ yêu thích mình nhiều hơn một chút.
Mỗi lần bố mẹ ăn cơm xong đặt đũa xuống, cô cũng không dám tiếp tục cầm đũa nữa, bởi vì họ sẽ tức giận.
Chỉ cần họ tức giận thì cô sẽ bị mắng.
Tiểu Khanh Linh ngồi trên bàn cơm, bên tai là tiếng oán giận không mấy vui vẻ của người mẹ: “Nuôi uổng công, một chút động tĩnh cũng không có, còn ở chỗ này ăn không ngồi rồi, nuôi lớn như vậy còn phải tốn bao nhiêu là tiền.”
Ngòi bút nặng nề phác họa một nét trên trang giấy, Khanh Linh nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Nhưng bên tai lại truyền đến giọng nói của hàng xóm trước đây: “Đứa nhỏ này cực kỳ nghe lời, nhưng lại không thích nói chuyện.”
“Nói gì vậy chứ, chẳng qua là cặp vợ chồng kia mang về một đứa giúp việc không công mà thôi.”
“Tôi nói nghe, bọn họ mà sinh không được coi như xong, không bằng đối xử tốt với nó, sau này nó cung phụng lúc tuổi già cũng tốt mà đúng không?”
“Nói gì thì nói, một đứa bé gái thì làm sao có thể phụng dưỡng người già được đây, không phải bọn họ vẫn luôn muốn có con sao?”
“Nghe nói nếu như không sinh được nữa thì sẽ trả đứa nhỏ này về lại.”
“Không phải nói viện trưởng của viện phúc lợi đó bị bệnh, viện phúc lợi cũng đã đóng cửa rồi sao, còn đưa đi đâu được chứ?”
Tiểu Khanh Linh càng nghe càng sợ hãi, về sau lại không dám nói lời nào, nhưng mỗi ngày lại chịu khó sờ bụng người mẹ hơn.
Cô hy vọng nơi này sẽ nhanh xuất hiện một đứa em trai em gái, như vậy cô sẽ không cần phải đi nữa.
Thẳng đến một ngày nọ, bọn họ vô cùng hào hứng trở về, trên mặt cuối cùng cũng vui vẻ tươi cười: “Có rồi!”
Hình ảnh lặng lẽ dừng lại.
Khanh Linh mãi một lúc lâu vẫn chưa đặt bút, cô chậm chạp nháy mắt, trong mắt thậm chí không có chút gì là chua xót.
Cặp văn kiện Chủ Thần đặt vào tay cô trước đó là ký ức quá khứ của cô.
Nhưng bây giờ cũng đã vào Cửu Vực rồi, có muốn những thứ này hay không cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa?
Cô đặt bút xuống, không muốn tiếp tục bị tra tấn từng đoạn từng đoạn nữa, dứt khoát mở cái cặp rồi lấy mấy tờ giấy mỏng manh kia ra.
Rõ ràng là những hồi ức không muốn đụng đến, lại chỉ bị giấy trắng mực đen này khuấy động lên, như thể không có tình cảm, nói quên là quên.
Những ký ức ấy trong nháy mắt giống như thủy triều, dũng mãnh tràn vào trong đầu.
“Về sau phải gọi chúng ta là chú dì, không cần gọi cha mẹ, tránh cho con của chúng ta nghe được lại hiểu lầm.”
Tiểu Khanh Linh mạnh mẽ sửa miệng: “Dạ.”
“Dọn ra khỏi phòng đi, sau này phòng đó dành cho đứa nhỏ.” Người mẹ nói: “Khanh Linh, con tạm thời ở giường phòng khách trước đi.”
Tiểu Khanh Linh nhìn vào bụng của bà ta, gật đầu: “Dạ.”
Ít nhất không có bảo cô đi, cô cũng không biết mình nên đi đâu nữa.
Đứa nhỏ sinh ra là con gái.
Nhưng bọn họ rất vui vẻ, bởi vì đây là đứa nhỏ thuộc về bọn họ, mặc kệ là nam hay nữ thì cũng do bọn họ sinh ra.
Hơn nữa Tiểu Khanh Linh cũng hiểu rõ, bây giờ mình thật sự đã trở thành kẻ dư thừa nhất trong nhà.
Cô lớn hơn em gái mấy tuổi, nhưng không bị đuổi ra ngoài, bởi vì cô của lúc đang trưởng thành đó phải bắt đầu học cách chăm sóc em gái.
Cha mẹ phải đi ra ngoài làm việc, cô phải phụ gánh vác trách nhiệm, không thể ăn không ngồi rồi ở cái nhà này.
“Khanh Linh! Đó là sữa của cục cưng, sao mày lại động vào!”
“Khanh Linh, bánh ngọt này là mua cho cục cưng của bọn tao, không cho phép mày ăn vụng.”
“Bây giờ mày đã trưởng thành rồi, tự mình ở nội trú được rồi chứ? Trường học của tụi mày có trợ cấp tiền đúng không, xài tiết kiệm một chút, nhà của chúng ta rất khó khăn, không nên tạo gánh nặng cho chúng ta.
Không phải căn tin trường học có chỗ làm việc ngoài giờ sao?”
“Lên đại học rồi, có thể làm việc bán thời gian, cũng chia bớt gánh nặng cho gia đình một chút.
Mày cũng nên phụ một nửa phí sinh hoạt cho em gái mày đi chứ? Dù sao mày là do tụi tao nuôi lớn.”
Khanh Linh sờ chữ viết trên tờ giấy trắng này, kỳ thật những chữ trên đó cũng không quá tường tận, nhưng khoảnh khắc vừa đọc đến, quá khứ lập tức xuất hiện từng đoạn từng đoạn trước mặt cô.
Không thể quên được, cũng không thể vứt bỏ.
Tờ giấy cuối cùng chỉ có một câu, lác đác mấy lời, tổng kết cuộc đời của cô:
“Mười chín tuổi, chết đuối do tai nạn.”
Khanh Linh đọc mấy chữ kia, hồi tưởng lại lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
Nghỉ đông đón Tết, hằng năm cô đều trở về nhà vài ngày, bởi vì muốn chúc Tết viện trưởng, xuất phát từ tình nghĩa mỏng manh cô cũng muốn gặp mặt bố mẹ nuôi một lần.
Năm đó em gái cô sắp thi đại học, mà bố mẹ nuôi không có văn hóa gì, cần cô đến phụ đạo giúp em gái.
Vì mục đích này, bọn họ cũng tốt bụng nói muốn dẫn cô ra bờ sông dạo chơi.
Đó là một nhánh sông cách trấn nhỏ không xa, nước chảy không xiết, cũng coi như có một chút phong cảnh, điều này ở trong quá khứ là chưa từng có.
Khanh Linh không từ chối, có lẽ cô cũng không có cơ hội từ chối.
Thời tiết lạnh lẽo, không có mấy người.
Thậm chí bọn họ còn không muốn dẫn cô đi đến một chỗ ấm áp hơn.
Khi đó Khanh Linh đã nghĩ, đây là một năm cuối cùng, năm nay viện trưởng đã qua đời, về sau cô sẽ không đặt chân về nơi này nữa.
.
||||| Truyện đề cử: Tín Đồ Ánh Trăng |||||
Một nhà ba người bên cạnh lúc này đang hòa thuận vui vẻ, mà cô mấy năm gần đây vẫn là một người ngoài.
Khi còn bé cô cho rằng mình sẽ có được một gia đình hạnh phúc, sau đó mới phát hiện, cô chẳng qua là được đưa từ một nhà giam này đến một nhà giam khác mà thôi.
Nếu như cho cô thêm một cơ hội nữa, cô thà tiếp tục ở lại viện phúc lợi không rời đi.
Nhưng viện phúc lợi chỉ còn một mình cô, viện trưởng cũng không có nguồn thu nhập nào khác có thể nuôi cô được.
Cô giống như một quả bóng cao su, bị người đá tới đá lui, đến cuối cùng ngay cả mình nên đi đâu cũng không biết.
Một năm mới, cô muốn có một khởi đầu mới.
Chẳng qua khởi đầu này còn chưa tới thì đã kết thúc.
Bên hồ gió lớn, cô em gái kia không cẩn thận ngã xuống nước.
Khanh Linh vừa mới ngước mắt đã bị bố mẹ nuôi của cô vội vàng cuống cuồng đẩy vào nước: “Mày làm gì đó! Không phải mày biết bơi sao! Mau cứu em gái mày đi!”
Khoảnh khắc bị đẩy mạnh vào nước, trong lòng Khanh Linh nổi lên một suy nghĩ kỳ quái.
Không cứu nữa, để cô ta chết không phải tốt hơn sao?
Chỉ là lúc nhìn thấy em gái đang đạp nước cách đó không xa, Khanh Linh vẫn bơi sang: Mặc kệ đến cùng có phải thiếu nợ hay không, lần này cô và người nhà này đã hoàn toàn thanh toán xong.
Em gái được đưa lên bờ, nhưng cô ta giãy giụa quá mức dữ dội, Khanh Linh chỉ đưa cô ta lên bờ thôi mà đã dùng hết sức lực.
Nước sông rét lạnh, sau khi bố mẹ kéo em gái lên bờ thì lập tức quay người, gấp rút đưa cô ta rời xa nơi này.
Một cơn sóng lớn kéo đến, Khanh Linh cách bờ sông càng lúc càng xa, cô bị đông lạnh đến không còn bao nhiêu cảm giác, trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
“Cứu, cứu tôi.”
“Cứu, cứu tôi.”
Hơi hấp của Khanh Linh trở nên nhẹ bẫng, giấy trong tay bị cô vô thức vò đến biến dạng.
Chẳng biết từ lúc nào cô đã nằm sấp lên mặt bàn, nhỏ giọng nỉ non như là không thở nổi.
“Cứu cứu…”
Lời còn chưa nói hết, Khanh Linh đột nhiên cảm giác được bản thân rơi vào một lồng ngực lạnh như băng.
Người nọ rất mạnh mẽ, gần như kéo cô ra khỏi chiếc ghế đó: “Cứu cái gì?”
Khanh Linh mở to mắt, con ngươi màu nhạt hơi tan rã, nhìn người ở trước mắt.
Vẻ mặt Cố Vọng rất khó coi, hơi có tư vị nghiến răng nghiến lợi.
Hắn kéo cô qua, mạnh mẽ mở to hai mắt cô, để cô nhìn mình, lần nữa bình tĩnh cất giọng hỏi: “Nói, cứu cái gì?”
Cố Vọng…
Sao hắn lại ở đây?
Không phải mình đã cứu hắn rồi sao?
Khanh Linh có chút hốt hoảng, chẳng lẽ Cố Vọng đã biến thành chuyện mình sợ hãi? Nếu không thì sao lại nhìn thấy hắn ở chỗ này.
Cố Vọng nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, trong ánh mắt hơi mờ mịt và trống rỗng ấy hắn nhớ lại một màn khi mình mới vào đây, tạm thời đè ép cơn tức giận trong lòng: “Ta đưa nàng ra ngoài.”
Khanh Linh tìm về chút lý trí, nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhưng ta đang…”
Cô muốn nói mình đang bị phạt.
Cố Vọng cười lạnh: “Nàng đang làm gì, bị phạt?”
“Bị phạt cần có người cứu nàng đúng không?”
Hắn ngoái đầu nhìn thoáng qua, cười nhạo: “Ta cũng muốn nhìn xem, ta dẫn nàng đi ra ngoài thì hắn sẽ dám nói gì.”
Chủ Thần chứng kiến một màn này, nhíu mày nói: “Hắn đang uy hiếp ta đó à?”
Người máy không lên tiếng, dù sao mặc kệ nó có nói hay không, vị Chủ Thần này sẽ tự mình nói tiếp.
Quả nhiên, Chủ Thần nói tiếp: “Cũng không nhìn thử xem đây là ai cho hắn cơ hội, đúng là không biết tốt xấu.”
Khanh Linh bên này còn định nói gì đó, nhưng Cố Vọng lại không thèm giải thích mà đã bế cô lên, đi thẳng ra ngoài.
Chỗ Cửu Vực này không có biên giới, cũng không có cửa ra vào, bình thường là người vào đây, sau khi trừng phạt kết thúc sẽ tự động được truyền tống ra ngoài.
Đến bây giờ Khanh Linh cũng không biết Cố Vọng này là thật hay giả, sao hắn lại có thể tới lui tự nhiên ở đây được chứ.
Không đúng, cho dù là Cố Vọng đi nữa thì tại sao gương mặt của hắn bây giờ lại là Lâm Ngân Chi.
Nghĩ như vậy, Khanh Linh giương mắt nhìn sang, chung quy cứ cảm thấy có chỗ không đúng.
Nhưng có lẽ vì sự phân tâm trong chớp mắt này, những đoạn ngắn kí ức kia dường như đã không còn xuất hiện.
Khanh Linh nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi là thật hay giả vậy?”
Cố Vọng trừng mắt: “Nàng cảm thấy ta là thật hay giả?”
“Hình như là thật.” Khanh Linh cong mắt mỉm cười: “Nhưng hình như lại là giả.”
Sao người khác có thể đi vào nơi này được.
Những thứ nhìn thấy ở đây đều là thứ khiến mình sợ hãi, nhưng lúc nhìn thấy Cố Vọng cô ngay cả một chút suy nghĩ sợ hãi cũng không có, thậm chí còn cảm thấy an tâm.
Xét cho cùng Cố Vọng cũng chưa từng làm tổn thương cô.
Cố Vọng nhìn vẻ mặt này của cô, bước chân hơi dừng lại.
Khanh Linh: “Thả ta xuống đi.”
Cô nhỏ giọng nói: “Như vậy là được rồi.”
Không cần phải đối mặt với những thứ đó, cô rất cảm ơn Cố Vọng đã xuất hiện vào lúc này.
“Như vậy là được rồi sao?” Cố Vọng lại không hài lòng: “Ta thấy không ổn lắm.”
“Nàng có biết vừa rồi nàng có biểu cảm gì không?”
Khanh Linh: “Gì?”
Cố Vọng dừng bước, tùy ý đưa mắt nhìn xung quanh, nhếch môi nhàn nhạt nói: “Giống như con mèo.”
Một con mèo đơn độc bị người ta vứt bỏ, ném vào trong góc, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế giới này, bất kỳ lúc nào cũng có thể biến mất.
Cố Vọng không nói ra câu tiếp theo, chỉ nói: “Nhưng ta thích mèo, cho nên không bỏ xuống được.”
Khanh Linh: “…”
Cô lặng lẽ quay đầu sang chỗ khác, lại thấy văn kiện của mình và quyển sách kia vẫn đặt ở vị trí ban đầu, điều kỳ lạ là hình như Cố Vọng đã đi được hồi lâu, vì sao lại tựa như đứng yên tại chỗ.
Đây có lẽ chính là ranh giới vô tận của Cửu Vực.
Hẳn là Cố Vọng cũng đã phát hiện ra vấn đề này, hắn cất tiếng cười khẽ: “Ta đã nói hắn không có lòng tốt như vậy mà.”
“Nghe này.” Hắn rũ mắt nhìn Khanh Linh: “Từ giờ trở đi, đừng suy nghĩ gì nữa.”
“Hả?”
Cố Vọng thả cô xuống, động đậy ngón tay: “Muốn nghĩ cũng được, nghĩ về ta.”
Khanh Linh nhìn hắn: “Không phải ngươi sắp đi rồi sao?”
Dù sao cũng là giả, khi nào thì xuất hiện, khi nào thì rời đi, đây điều là thứ cô không biết.
Cố Vọng cảm giác như thấy được chút níu kéo từ trong mắt Khanh Linh, nhưng chưa đợi hắn kịp nhìn rõ, đôi đồng tử sáng màu kia lại khôi phục về vẻ ban đầu.
“Không đi.” Cố Vọng nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng điệu lười biếng: “Ta đến đưa nàng đi.”
“Người của ta, cần gì phải ở lại chỗ quỷ quái này chịu khinh bỉ.”
Mí mắt Khanh Linh khẽ giật giật.
Cố Vọng cười như không cười nhìn cô: “Sao thế, chẳng lẽ nàng cũng cho rằng giúp ta là sai rồi?”
Lời này rất nhẹ, Khanh Linh lại hơi trợn to mắt, sao hắn biết được vậy?
“A Linh, nàng nói đúng.” Cố Vọng cúi người mỉm cười với cô: “Chúng ta quả nhiên là hữu duyên.”
Khanh Linh không nói chuyện.
Những lời này là cô đã nói lúc mới gặp Cố Vọng, cảm thấy hai người có duyên.
Bây giờ cô hơi mờ mịt, tạm thời không phân biệt rõ đây rốt cuộc là thật hay giả.
Nhưng Cố Vọng dường như cũng không định cho cô cơ hội, hắn đứng thẳng người dậy, nhìn về một hướng, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ nàng thực sự cho rằng ta không phá hủy được nơi này sao?”
Khanh Linh còn chưa kịp nhận ra hắn như vậy là có ý gì, lại nghe được giọng nói Chủ Thần vang lên trong hư không: “Ngươi đương nhiên có khả năng này.”
Cố Vọng cong môi cười, không trả lời.
Khanh Linh: “…”
Sao lại thế này? Sao Chủ Thần cũng ở đây?
Chờ một chút, tình huống này, Chủ Thần không thể nào không biết thân phận của Cố Vọng, hắn đang nói chuyện với Chủ Thần, vậy người này là Cố Vọng thật, không phải ảo giác của cô.
Cô vô thức liếc nhìn về phía hư không.
Chủ Thần nói: “Tiểu Khanh Linh, cô lại vì hắn giấu ta một chuyện.”
Khanh Linh mím môi: “Tôi…”
Cố Vọng nhàn nhạt nói: “Liên quan gì đến ngươi, ngươi còn cần nơi này nữa không.”
“Đương nhiên cần.” Chủ Thần cười nói: “Nhưng trước khi thả các ngươi ra, ta vẫn còn một chuyện rất tò mò.”
Ông ta vừa nói dứt lời.
Khanh Linh rõ ràng trông thấy biểu cảm trên mặt Cố Vọng thay đổi.
Trong lòng cô căng thẳng, đi qua đó, đừng có biến mọi cố gắng trước đây của mình thành phế thải chứ.
Cô đi đến trước mặt Cố Vọng, nhìn vẻ mặt đột nhiên u ám của hắn, gọi một tiếng: “Cố Vọng?”
Chủ Thần cười, thở dài nói: “Ta muốn xem thử, thứ ngươi sợ hãi là gì.”
Khanh Linh: “?”
“Tiểu Khanh Linh cũng xem đi.”
Khanh Linh còn chưa kịp phản ứng, trước mặt lập tức xuất hiện một màn sáng thật lớn.
Mà thứ hiện ra trước nhất là một bàn tay.
Đây là… thứ mà Cố Vọng sợ hãi sao? Không phải là nhập ma hay khe nứt kỳ dị gì đó à?
Khanh Linh càng nhìn càng cảm thấy bàn tay kia quen mắt, đầu ngón tay cô khẽ động, chỉ thấy ngón cái và ngón trỏ của bàn tay kia nhẹ nhàng hợp lại.
“Nếu như bây giờ kỳ vọng của ta dành cho ngươi nhiều cỡ này, như vậy mỗi lần ngươi nói xin lỗi sẽ ít đi nhiêu đây.”
“Sau khi tới đây, ta sẽ không đối xử tốt với ngươi nữa.”
Trong mắt Khanh Linh lại nhiều thêm chút mờ mịt, đây là thứ gì?
Đây không phải là những lời cô đã từng nói sao?
Ngay cả Chủ Thần bên kia cũng rơi vào im lặng.
Ngay sau đó, hình ảnh lại thay đổi, chuyển sang ngày đó ở trước khe nứt kỳ dị.
Trong khoảnh khắc Khanh Linh rời đi kia, cô biến mất ở trong lồng ngực Cố Vọng: “Hy vọng sau này ngươi luôn bình an suôn sẻ.”
Khanh Linh im lặng.
Tầm mắt cô chuyển sang người Cố Vọng, có chút ngơ ngẩn.
Nhưng Cố Vọng của lúc này lại y như cô trước đó, rơi vào bên trong hồi ức, biểu cảm trên mặt hắn đã hoàn toàn lạnh xuống, hai tay siết lại thật chặt.
Ánh mắt không có tiêu cự như đang nhìn vào hư không, hoặc đang nhìn thấy thứ gì đó ở phía bên kia, tròng mắt dần dần đỏ lên.
Rõ ràng không bị huyết mạch ảnh hưởng, nhưng lúc này quanh người hắn lại phát ra một khí tức vừa âm trầm vừa khủng bố.
Khanh Linh giật nhẹ y phục hắn, khẽ cau mày: “Cố Vọng, ngươi tỉnh lại đi.”
Chủ Thần như vậy là có ý gì, ông ta xem mấy thứ này để làm gì?
Cố Vọng như tìm về được chút thần trí, tầm mắt hắn dừng trên người Khanh Linh, tập trung từng chút một, khóe miệng chậm rãi gợi lên thành một vòng cung, nhẹ giọng hỏi: “Nàng muốn đi đâu?”
Khanh Linh hơi khựng lại: “Ta có đi đâu đâu?”
“Vậy thì được.” Giọng điệu Cố Vọng cực nhẹ, hắn giơ tay chạm vào tóc Khanh Linh, cười nói: “Cho dù nàng có chết thì cũng phải chết ở chỗ của ta.”
Khanh Linh: “…”
Nói gì vậy hả? Ngươi tỉnh lại đi, bây giờ không phải đang ở trong sách đâu!
Chủ Thần có chút không tin tà, Cố Vọng trải qua nhiều biến số như vậy, sao có thể sợ những thứ chỉ liên quan tới Khanh Linh được chứ?
Mắt thấy Cố Vọng lại sắp nổi điên, Khanh Linh véo vào mu bàn tay của hắn một cái: “Ngươi mau tỉnh lại đi.”
Nhưng hình ảnh bên trong màn sáng vẫn đang tiếp tục.
Lần này thứ xuất hiện bên trong chính là kiếm của Lâm Ngân Chi đâm vào thân thể Cố Vọng, Cố Vọng rơi vào khe nứt kỳ dị.
Động tác của Khanh Linh đột nhiên dừng lại, cô dại ra nhìn một màn trên màn sáng kia, có chút không biết làm sao, cũng có chút hoang mang bối rối, sao lại thế này?
Sao có thể như vậy?
Chỉ là chớp mắt hình ảnh lại thay đổi.
Lần này là hình ảnh Chủ Thần và Cố Vọng, Chủ Thần cười hỏi hắn: “Nếu như nàng biết ngươi vẫn nhảy vào chỗ đó, ngươi đoán xem nàng sẽ nghĩ gì đây?”
Khanh Linh chậm rãi quay đầu nhìn Cố Vọng.
Biểu cảm vốn đang sắp sửa nổi điên của Cố Vọng cũng dừng lại.
Trên hình ảnh dường như lại xuất hiện một màn ban đầu.
Đầu ngón tay mảnh khảnh chậm rãi chạm vào nhau, giọng nói cũng vang lên: “Ta sẽ không đối xử tốt với ngươi nữa.”
Màn sáng đột nhiên biến mất.
Lúc này Cố Vọng cũng lập tức tỉnh táo trở lại, màu đỏ trong mắt vẫn chưa rút đi, mí mắt hắn giật nhẹ một cái, nhẹ giọng gọi cô: “A Linh.”.