Bạn đang đọc Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên – Chương 29
Lâm Ngân Chi được sắp xếp ở trong viện dành cho khách nhân nghỉ ngơi, lúc này y vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Tống Đoan sốt ruột, liên tục ở bên cạnh vỗ cây quạt: “Phụ thân, Lâm huynh thế nào rồi?”
Tống Môn chủ nhíu mày.
Lâm Ngân Chi là thủ tịch đại đệ tử của Vân Cửu Phong, từ trước khi y tới, chưởng môn Vân Cửu Phong đã chuyển lời qua ngọc truyền âm, nói gần nói xa đều có ý nhờ ông ấy để tâm tới y nhiều hơn.
Lại thêm danh tiếng của Lâm Ngân Chi ở trong Tiên Môn rất tốt, vì vậy nên ông ấy mới đích thân tới đây.
Tống môn chủ: “Chỉ là thần hồn hơi suy yếu, lẽ ra nên không có gì trở ngại mới đúng.”
Mọi người ít nhiều gì đều bị Tỏa Hồn trận ảnh hưởng, ngay cả Tống Đoan và Cổ Vũ Yên cũng thế, nhưng bọn họ chưa từng xuất hiện tình huống hôn mê bất tỉnh.
Chẳng lẽ là do Lâm Ngân Chi đã nán lại bên trong quá lâu sao?
Mặt mày Tống Đoan lộ vẻ hối hận: “Sớm biết như thế, lúc đó chúng ta không nên đi.”
Tống môn chủ không biết nguyên nhân hậu quả, nghe vậy chỉ liếc mắt nhìn hắn một chút, trách mắng: “Tỏa Hồn trận sao có thể là trò đùa, để cho đồng bạn đơn độc lưu lại, như vậy làm sao có thể gánh vác được trọng trách lớn?”
Tống Đoan bị mắng buồn bã lên tiếng: “Con biết sai rồi.”
“Nhưng mà tất cả đều do Cố Vọng! Nếu không phải hắn…”
Y vừa nói được một nửa đã bị Tống môn chủ liếc mắt lườm một cái, bèn ngậm miệng lại.
Tống môn chủ lạnh giọng nói: “Không nên nói sau lưng người khác, ta đã dạy con thế nào?”
Tống Đoan không phục đáp: “Phụ thân, mặc dù nói như thế, nhưng thật sự là do hắn không phải trước.
Ban đầu Khanh Linh đã tạm thời chặn trận pháp kia lại…”
Sau khi Tống Đoan dăm ba câu thuật lại chuyện khi đó, nét mặt Tống môn chủ càng khó coi hơn.
“Chuyện Lâm Ngân Chi lựa chọn lưu lại, hắn đã nói rõ với đám các ngươi rồi không đúng sao?” Tống môn chủ nói: “Còn nữa, Cố Vọng đã đưa các ngươi ra ngoài, bảo vệ các ngươi chu toàn, con dựa vào đâu mà trách hắn?”
Tống Đoan sững sờ, cái này dường như cũng có lý.
Lựa chọn lưu lại là Lâm Ngân Chi tự mình nói, sao lại đi trách Cố Vọng được? Cố Vọng cũng không ép buộc y lưu lại.
“Hình như sau khi Lâm Ngân Chi bộc phát linh lực, thân thể có chút thiếu hụt.” Tống môn chủ nhìn Lâm Ngân Chi ở trên giường, nghiêm túc nói: “Tìm đường sống trong chỗ chết, có lẽ Tỏa Hồn trận đã khiến cho linh lực của y tràn ra, các ngươi nhớ lại xem lúc ấy còn xảy ra chuyện gì nữa không?”
Cổ Vũ Yên giống như nhớ ra cái gì, nét mặt thay đổi, nàng ta mấp máy môi, rũ mắt xuống, đáp chi tiết: “Lúc đó kiếm ý của sư huynh quả thực đột nhiên tăng vọt.”
“Vậy sao.” Tống môn chủ giật mình, giọng điệu càng có vẻ trách cứ: “Cố Vọng bịt kín mắt trận, không để cho các ngươi bị thương nặng, rồi lại lợi dụng hiệu quả trận pháp còn sót lại khuếch đại kiếm ý của Lâm Ngân Chân, vậy nên mới có thể chế phục được yêu nữ kia, sai ở chỗ nào?”
Vẻ mặt Tống Đoan dại ra: “Phụ thân, người muốn nói là… Cố Vọng đang giúp chúng ta ư?”
Tống môn chủ lườm y một cái, hơi lộ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tống Đoan lại cảm thấy không đúng: “Nhưng chúng ta chạy đi rồi, dường như Lâm huynh cũng không bị trận pháp ảnh hưởng.”
“Nơi này đúng là kỳ quái.” Tống môn chủ ngồi trở lại, đưa tay sử dụng linh lực cẩn thận dò xét quanh thân thể Lâm Ngân Chi mấy lần: “Tỏa Hồn trận chỉ hút hồn phách của người bị vây khốn ra, nhưng Lâm Ngân Chi lại không phải, giống như là thần hồn bị trọng thương trở nên suy yếu hơn.”
“Hơn nữa, đây là triệu chứng bị phản phệ.” Tống môn chủ thu tay lại, nghĩ mãi mà không ra: “Là do hắn muốn thương tổn thần hồn người khác nhưng không được mới có thể bị phản phệ như vậy.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng.
Bây giờ người bị thương thần hồn, hình như chỉ có vị đang đeo chuông Ngưng Hồn ở bên ngoài kia – Quỷ chủ Khanh Linh.
Cổ Vũ Yên nhớ đến lời Khanh Linh đã nói trước đó.
Nếu như không phải Khanh Linh thay Cố Vọng cản lại, thì bây giờ người nằm ở chỗ này có phải là Cố Vọng không?
Sư huynh và Cố Vọng từ lâu đã oán hận chồng chất, việc này đúng là khó mà nói rõ.
Nhưng Cố Vọng lại nói muốn giúp y tỉnh lại, đây là vì sao?
“Không phải nói Cố Vọng cũng tới đây sao?” Tống môn chủ quay đầu lại hỏi: “Nếu như hắn có biện pháp, vì sao không để cho hắn tới đây?”
Cổ Vũ Yên im lặng.
Cái này chỉ mấy câu đơn giản dường như không thể nói rõ được.
Tống Đoan không biết quá khứ giữa Cố Vọng và Lâm Ngân Chi, lúc này nghe phụ thân hắn nói như vậy, ấn tượng về Cố Vọng đột nhiên dâng cao, lập tức nói: “Để con đi mời hắn tới.”
Cổ Vũ Yên căng thẳng, nhưng suy xét đến chỗ này đang có nhiều cặp mắt như vậy, lại có Tống môn chủ ở đây, nên nàng ta cũng không ngăn cản.
Cố Vọng thì đã sao, cũng là đệ tử Vô Trần Sơn, hắn ở ngay trước mặt Vô Khuynh trưởng lão, lại có Tống môn chủ ra mặt, nàng ta không tin Cố Vọng có thể làm ra chuyện thiêu thân đi tìm đường chết gì đó.
Huống chi, nàng ta còn nhớ rõ Lâm Ngân Chi đã từng nói qua với nàng ta.
Cho dù có thế nào thì Cố Vọng cũng sẽ không giết y.
Đây cũng là lí do cuối cùng khiến nàng ta gật đầu.
Cổ Vũ Yên không biết đến cùng giữa hai người này có bí mật gì, vừa thấy mặt là đấu đến ngươi chết ta sống, rồi lại giống như vô cùng hiểu rõ đối phương.
Nàng ta có một loại trực giác, chính là nàng ta không biết được bí mật của sư huynh nhưng Cố Vọng lại biết, hơn nữa lại chỉ có một mình Cố Vọng biết.
Bên này, Khanh Linh và Cố Vọng cùng được đệ tử Nam Sở Môn dẫn tới một tiểu viện khác.
Vốn là tới cứu Lâm Ngân Chi, nhưng sau khi Cố Vọng đến đây lại chưa từng hỏi một câu về tình huống của Lâm Ngân Chi, giống như tới nơi này để dạo chơi hơn, vừa đến hắn đã dẫn Khanh Linh tới hoa viên nhỏ trong viện tử.
Nam Sở Môn là môn phái Y Tu có một không hai trong Tiên Môn, cho dù là bất kỳ ai trong Tiên Môn đều muốn cầu cạnh bọn họ, cho nên trước sau như một đều là tài đại khí thô.
(*)Tài đại khí thô: ý chỉ sự giàu có, xa hoa.
Ngay cả một cái viện tử nhỏ cũng vô cùng xa hoa lãng phí, trong viện còn có hậu hoa viên, so với Cấm Nhai không có lấy một ngọn cỏ, dưỡng chậu hoa cỏ nào cũng phải cố ý ra ngoài mua đất thì tốt hơn rất nhiều.
Khanh Linh nhìn thấy mà thèm, cũng không biết hoa cỏ của cô ra sao rồi.
Đầu tiên Cố Vọng ngồi xuống phía sau hòn giả sơn bên trong lương đình, thả Khanh Linh xuống rồi đặt cô ngồi trên bàn đá, còn bản thân thì dựa vào bảng gỗ, ngồi cực kỳ thoải mái hưởng thụ.
Khanh Linh đánh giá xung quanh, chóp mũi đột nhiên ngửi được một mùi thơm.
Cô quay đầu lại, tức thì nhìn thấy trong tay Cố Vọng có nhiều thêm mấy miếng điểm tâm, nhìn cực kỳ quen mắt.
Là những thứ hắn đã lấy từ đầu bếp ở Hoài Thành, nói là muốn cho heo ăn.
Khanh Linh đưa mắt nhìn cá chép bơi qua bơi lại trong ao nước nhỏ bên ngoài lương đình.
Vẻ mặt không đổi, nghĩ thầm: Xem ra hắn đang muốn cho cá ăn.
Sau đó mấy miếng điểm tâm này được đưa đến bên cạnh miệng cô.
Khanh Linh: “…”
Cố Vọng cực kỳ có lòng tốt hỏi: “Ngồi xe ngựa cả ngày rồi, không thấy đói bụng sao?”
Mặt mày Khanh Linh đen lại, gằn từng tiếng mạnh miệng nói: “Đút cho heo ăn?”
Cố Vọng bật cười: “Phải.”
Miếng bánh ngọt kia bị Khanh Linh đưa tay đánh sang một bên, cuối cùng cô cũng hiểu rồi, Cố Vọng chính là cố ý!
Khanh Linh đứng lên, lách mình đến chỗ cái bàn đá cách hắn xa nhất, quay lưng về phía hắn, không thèm để ý đến hắn.
Tâm trạng Cố Vọng rất tốt, đổi sang một vị trí khác, tiếp tục cầm điểm tâm đưa qua: “Thật sự không muốn sao? Nam Sở Môn có rất nhiều tu sĩ tịch cốc đấy.”
Ý là: có lẽ chỗ này cũng không có đồ ăn đâu.
Khanh Linh quay đầu, ỉu xìu nói: “Ngươi có thể quý trọng một chút tình cảm đầy rẫy nguy cơ này của chúng ta không?”
“Tình cảm…” Cố Vọng suy xét hai chữ này một chút, cười hỏi: “Một chút tình cảm này ở đâu ra, dựa vào đâu mà nói như vậy?”
Khanh Linh quay đầu qua một bên, bản thân từ trên bàn đá nhảy xuống dưới, đáp xuống trên băng ghế đá, cản lại tầm mắt Cố Vọng.
Cô không nhịn được nghĩ: Chắc hẳn Cố Vọng không chỉ là một kẻ mù, mà có lẽ còn là một kẻ câm điếc nữa.
Cố Vọng bị bàn đá cản trở tầm mắt, không nhìn thấy Khanh Linh.
Tiểu Quỷ Chủ gần đây luôn nóng nảy, mặc dù Cố Vọng cho rằng chọc chơi cho vui, nhưng cũng biết đùa nhiều sợ là Tiểu Quỷ Chủ lại ép hắn phải nói xin lỗi.
Cố Vọng nhớ tới bàn tay nhỏ bé kia, khẽ chậc một tiếng.
Đúng là đầy rẫy nguy cơ, trước mắt hắn chưa muốn nhanh như vậy đã khiến cho Tiểu Quỷ Chủ bỏ chạy.
Dù sao nhiều năm qua, cô chính là người duy nhất hắn gặp được có thể khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ.
Cho dù hắn biết rõ là có lẽ người này vẫn còn rất nhiều thứ mà hắn chưa biết.
Nhưng như vậy thì đã sao?
Nếu đã vui vẻ thì cứ tận hưởng vui vẻ thôi.
Cố Vọng dời chỗ ngồi, chợt nhìn thấy Khanh Linh đang nóng lòng muốn nhảy thử xuống đất.
Hắn hỏi: “Muốn đi đâu?”
Khanh Linh đầu cũng không quay lại: “Cách xa ngươi một chút.”
Đỡ phải làm cho bản thân tức giận.
Cố Vọng cũng không nổi nóng, hắn có chút hào hứng nhìn Khanh Linh từ trên ghế nhảy xuống, lảo đảo trên mặt đất một chút rồi chạy ra khỏi đình, ngẩng đầu nhìn hoa kiểng bên cạnh.
Khanh Linh: “…”
Hình như hơi cao.
Khanh Linh chậm rì rì đi tới đi lui, ở trong một hoa viên lớn như vậy ngược lại khiến cô cảm thấy thích thú như đi vào rừng rậm, cũng rất có ý vị khác biệt.
Cố Vọng phát hiện, hình như cô thích ứng rất nhanh với việc bản thân bị thu nhỏ này, cho dù bây giờ cô vì thần hồn bị thương mà biến thành như vậy cũng không cảm thấy mất hứng, ngược lại còn có vẻ hưởng thụ.
Đối mặt với kẻ đã hại cô thành dáng vẻ thế này, cô không giận không trách, cũng không yêu cầu hắn đáp lại bất cứ điều gì.
Thậm chí phản ứng còn không mạnh bằng lúc hắn cầm một miếng điểm tâm ra trêu chọc cô.
Cố Vọng liếc mắt nhìn điểm tâm ở đầu ngón tay, ý cười trong mắt nhạt đi một chút, Tiểu Quỷ Chủ thật sự quan tâm hắn sao?
Hắn không khỏi lại cảm thấy tò mò, kiểu người như Tiểu Quỷ Chủ này, đến cùng sẽ thật sự để ý điều gì?
Cố Vọng như có điều suy nghĩ đứng dậy, vừa đi được một bước, bất chợt nghe thấy một tiếng xuýt xoa cực nhỏ.
Bước chân của hắn hơi dừng lại, rũ mắt nhìn qua, Khanh Linh giống như là bị cố định, đứng ở cách đó không xa không hề nhúc nhích, thân thể hơi run rẩy.
Mà trước mặt cô chính là một con sâu màu xanh lá đang chậm rãi bò.
Cố Vọng nhíu mày, đứng im bất động.
Khanh Linh nghe thấy tiếng động sau lưng, run giọng gọi hắn: “Cố…”
Cố Vọng không lên tiếng.
Khanh Linh gian nan nói hết câu: “Vọng…”
Cố Vọng khẽ liếc mắt nhìn con sâu kia một chút, lười biếng trả lời: “Ừm?”
Khanh Linh nghe thấy giọng điệu như xem kịch kia của hắn, nén giận nói tiếp: “Cầu xin ngươi, ta bị tê chân.”
Cô chưa từng gặp con sâu nào lớn như thế! Hơn nữa nó còn biết động đậy! Khanh Linh nổi da gà đầy mình, chân run đến mức không nhúc nhích được, chỉ dám nhắm mắt lại lùi về phía sau một chút.
Cố vọng nghĩ thầm: cũng không phải là không để ý thứ gì.
Phản ứng bây giờ cũng rất mạnh.
Khanh Linh lui về phía sau, lại không cẩn thận vấp phải một cục đá, ngửa mặt lên trời té xuống.
Cô không kìm được nữa, lập tức hét toáng lên.
Trọng giọng nói còn kèm theo nức nở, Cố Vọng có chút trì trệ.
Một lát sau, hắn hơi không kiên nhẫn cúi người, hai ngón tay kẹp lấy eo của cô, xách cô từ dưới đất lên.
Khanh Linh vẫn còn đang bụm mặt.
Cố Vọng cảm giác thân thể cô đang khẽ run lên, kéo tay cô xuốg, quả nhiên nhìn thấy mắt cô hơi đỏ.
Cố Vọng cảm thấy không thể tin được, ngữ khí không được tốt cho lắm: “Ngươi khóc cái gì?”
Khanh Linh mím chặt môi, cố gắng kiềm chế nước mắt mang tính sinh lý, cô không khóc, chỉ là không khống chế được: “Con sâu kia to quá.”
Cố Vọng nhìn lướt qua con sâu trên mặt đất, trong phút chốc im lặng, này mà cũng gọi là to à?
Con sâu nọ bị hắn nhìn lướt qua, vậy mà thân thể đột nhiên từ giữa nổ tung, nháy mắt tan biến không thấy đâu.
Cố Vọng nhìn Khanh Linh đang nhắm chặt mắt: “Biến mất rồi.”
Khanh Linh nghe vậy, chầm chậm hé mắt, len lén nhìn xuống, hả? Thật sự không thấy nữa.
Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, chùi nhẹ khóe mắt, giọng điệu cuối cùng đã bình tĩnh trở lại: “Cám ơn ngươi.”
Cố Vọng nhìn chằm chằm ánh mắt ửng đỏ ngấn nước của cô, cười chế nhạo: “Ngươi có buồn cười quá không vậy.
Không sợ quỷ, không sợ ma, không sợ chết…”
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Không sợ ta, lại sợ cái thứ này.”
Khanh Linh nghe hắn nói vậy, đúng là cảm thấy mất mặt, nhưng mà con sâu kia thật sự rất to.
Cô mấp máy môi: “Bộ không được sao?”
“Được chứ.” Cố Vọng nhấc tay, dùng đầu ngón tay lau đuôi mắt của cô một chút, ẩn ý sâu xa nói: “Chỉ là ta đang nghĩ… lúc nào thì A Linh mới có thể vì ta mà khóc một lần đây.”
Cô ở chung với hắn, vậy mà phản ứng cảm xúc lại không lớn bằng một khắc nhìn thấy con sâu kia, điều này khiến cho Cố Vọng cảm thấy khó chịu.
Khanh Linh lấy làm lạ nhìn hắn một chút: “Được rồi, sao lại muốn ta vì ngươi mà khóc?”
Cố Vọng khẽ cười một tiếng, ý cười lại không chạm tới đáy mắt: “Nói cũng phải.”
Khanh Linh uốn éo người, hỏi: “Có thể thả ta xuống được không?”
Cố Vọng thản nhiên trả lời: “Trong hoa viên nhiều sâu, ngồi yên đó đi.”
Thế là Khanh Linh không nhúc nhích nữa.
Cố Vọng lại đưa cô trở về chỗ cũ, Khanh Linh cũng không so đo chuyện hắn nói cô là heo.
Khanh Linh thấy tâm trạng Cố Vọng không được tốt cho lắm, lại nghĩ đến điểm tâm này là hắn đặc biệt vì cô lấy ra, vừa rồi lại còn giúp cô, cho nên mới lên tiếng nói: “Ngươi thu hồi câu nói kia thì ta sẽ ăn.”
Cố Vọng đã biết mà còn cố hỏi: “Câu gì?”
Khanh Linh im lặng nhìn hắn.
Cố Vọng khẽ xùy một tiếng: “Thích thì ăn không thích thì đừng ăn.”
Cho cô quen đi.
Từ khi nào hắn lại có kiên nhẫn như vậy?
Khanh Linh nghe hắn nói thế cũng không có gánh nặng tâm lý, không ăn thì không ăn.
Cố Vọng thấy cô thật sự không lên tiếng, cầm miếng điểm tâm dù sao cũng cảm thấy không thoải mái, vốn dĩ là lấy ra cho cô, bây giờ lại còn giở tính giận dỗi.
Hắn giơ tay lên ném điểm tâm vào trong hồ cho cá ăn.
Khanh Linh nghe được tiếng động liếc mắt nhìn sang, cá chép trong ao đã chia điểm tâm ra ăn.
Chạy cả ngày đường, cô rũ mắt nhìn xuống cái bụng đang bị ngón tay Cố Vọng kẹp lại, đúng là hơi đói.
Lát nữa có thể hỏi thử Tống Đoan xem chỗ này có gì ăn không.
Khanh Linh còn đang nghĩ ngợi, Cố Vọng lại tiếp tục lấy ra một miếng điểm tâm khác, đưa tới trước mặt cô.
“Còn muốn tranh đồ ăn với cá à?” Cố Vọng nhét thẳng vào trong ngực cô, hít vào một hơi, đè lại cảm giác thiếu kiên nhẫn: “Được rồi, ngươi tự mình cầm đi.”
Khanh Linh lườm hắn một cái, ôm điểm tâm bỏ vào miệng ăn, ăn xong mới kịp phản ứng, này không phải cũng có ý nói cô là heo sao?
Cố Vọng thấy cô mở to hai mắt nhìn hắn, lông mày thoáng cái thả lỏng, bắt đầu cảm thấy vui vẻ.
Lúc này, có người từ lối vào đi tới.
Cố Vọng thu lại ý cười, nhấc mí mắt lên nhìn sang, chỉ thấy thiếu niên được dìu đi trước đó đang đi tới đây.
Dường như hắn cũng không ngờ nơi này có người, bước chân lập tức dừng lại, có chút không biết nên làm sao.
Cố Vọng cười như không cười nhìn hắn, cũng không có ý định mở miệng.
Thiếu niên dừng một chút, cúi đầu nói một tiếng ‘Thật xin lỗi’ rồi quay người muốn rời đi.
Tình cờ lại đụng phải Tống Đoan đang tới tìm Cố Vọng.
Tống Đoan thấy hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên: “Thân thể đã đỡ chút nào chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Thiếu niên nhẹ giọng nói: “Đa tạ vị tiên trưởng này.”
“Nói đa tạ gì chứ.” Tống Đoan phất phất tay: “Ngươi ở trong này cứ tự nhiên, có chuyện gì thì tùy tiện tìm đệ tử nào cũng được.
Bây giờ ta còn có chuyện, không nói với ngươi nữa.”
Thiếu niên khẽ gật đầu.
Tống Đoan lập tức đi thẳng tới chỗ Cố Vọng, cất giọng gọi to: “Cố Vọng!”
Cố Vọng lười biếng ngồi xuống, nghe vậy hừ một tiếng.
Tống Đoan cũng nhìn thấy Khanh Linh trong tay Cố Vọng, nhớ đến lời phụ thân nói, không khỏi nhíu mày.
Khanh Linh như vậy, thật sự là bởi vì Lâm Ngân Chi sao?
Hắn nói: “Khanh Linh, ta đã cất kỹ thể xác của ngươi, nếu ngươi tu dưỡng xong, bất kỳ lúc nào cũng có thể trở về.”
Khanh Linh khẽ gật đầu: “Được.”
Màu mắt Cố Vọng hơi lóe lên.
Tống Đoan cũng là người cầm lên được bỏ xuống được, hắn ôm quyền áy náy nói với Cố Vọng: “Chuyện ở ngoài thành trước đó là do ta tầm nhìn hạn hẹp, ta nhận sai với ngươi.”
Cố Vọng giương mắt, không hé răng.
Tống Đoan nói tiếp: “Phụ thân đã nói với ta, trước đó ngươi là vì muốn bảo toàn cho chúng ta.”
Cố Vọng khẽ xùy một tiếng.
Tống Đoan cũng không để ý, nói đến chính sự: “Ngươi đã nghỉ ngơi xong chưa? Bây giờ có thể đi qua đó xem Lâm huynh được không? Phụ thân kêu ta đến mời ngươi qua đó.”
Cố Vọng sảng khoái đáp ứng: “Được.”
Tống Đoan nghĩ thầm: Quả nhiên là thế, Cố Vọng đúng là người tốt mà!
Tống Đoan đi ở phía trước dẫn đường, Khanh Linh thì theo Cố Vọng đi ở đằng sau.
Lúc Tống Đoan đi ngang qua thiếu niên kia, quan tâm nói: “Nếu còn chưa nghỉ ngơi tốt thì quay về nghỉ ngơi đi.”
Thiếu niên gật nhẹ đầu: “Vâng.”
Rất là ngoan ngoãn.
Khanh Linh đang ráng nhìn thêm một chút thì bị Cố Vọng xoay đầu lại, hắn đặt cô lên trên vai mình.
Cố Vọng đi đường rất ổn định, Khanh Linh cũng không lo bị rớt xuống.
Cô nghĩ đến những lời Tống Đoan vừa nói, di chuyển tới bên tai Cố Vọng, nhẹ giọng hỏi: “Lúc đó ngươi thật sự là vì bảo toàn cho bọn họ sao?”
Tiểu Quỷ Chủ rõ ràng không có hô hấp, nhưng Cố Vọng vẫn cảm thấy bên tai hơi ngứa, hắn nghiêng mắt nhìn thoáng qua, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Quỷ Chủ, bước chân hơi khựng lại.
Hắn hơi nhếch môi, khẽ “à” một tiếng, cười nói: “Không phải đâu.”
“Chỉ là ngại vướng víu thôi.”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Vượng Tử: Các ngươi có hiểu lầm gì với ta chăng? Bộ ta giống người thích lo chuyện bao đồng lắm à?.