Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 22


Bạn đang đọc Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên – Chương 22


Trong phòng tân hôn ở phía bên kia, bầu không khí có vẻ nặng nề.
Tiêu Nguyệt được dìu đứng dậy ngồi lên trên giường, nhưng vẫn không có ai tháo dây thừng trên người nàng ta ra.

Tất cả đều giữ lại một chút lòng cảnh giác, đây là ảo cảnh, không thể tùy tiện tin tưởng người ở bên trong.
Cổ Vũ Yên nghe xong lời của Tiêu Nguyệt nói, lông mày nhíu lại thật sâu: “Ngươi nói là những tiểu thiếp trước đây của ông ta đều sống không được bao lâu đúng không?”
“Đúng vậy.” Tiêu Nguyệt co rúm ở trên giường: “Bây giờ ở quý phủ này chỉ còn một mình ta.”
Nàng ta tuyệt vọng la lên: “Van xin các người, các người mau cứu ta đi, ta thật sự không muốn chết!”
Lâm Ngân Chi đột nhiên hỏi: “Ngươi cũng đã chết rồi đúng không?”
Tiêu Nguyệt thoáng sửng sốt.
Tống Đoan cũng nhanh chóng có phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào nàng ta: “Ngươi cũng đã chết rồi, cho nên ngươi mới muốn trả thù bọn họ, có đúng không?”
Tiêu Nguyệt đột nhiên trở nên kích động: “Không phải!”
“Ta không hề muốn làm hại bọn họ!”
Nàng ta đang bị trói còn giãy giụa đứng dậy, trên người bị ma sát tạo ra miệng vết thương.
“Tiêu cô nương không cần phải sốt ruột.” Cổ Vũ Yên vỗ về nàng ta: “Chúng ta chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.”
Lâm Ngân Chi đứng đấy, không xa không gần, từ đầu đến cuối đều không tới gần một bước: “Ảo cảnh này chính là của ngươi đúng không?”
Tiêu Nguyệt không trả lời.
Trong con ngươi đen láy của Lâm Ngân Chi không hề có cảm xúc, chỉ hỏi một câu như vậy, tầm mắt lập tức dừng lại trên người nàng ta, cảm giác tràn đầy áp bách.
Hồi lâu sau, Tiêu Nguyệt mới mở miệng đáp: “Là của ta.”
“Nhưng ta không phải muốn trả thù bọn họ.” Tiêu Nguyệt rũ đầu xuống, nghiêm nghị nói: “Mười chín năm trước, ta ôm hận chết ở trong phủ, do chấp niệm quá nặng nên chỉ có thể liên tục lượn lờ ở chỗ này.”
“Ta chịu đủ rồi.” Giọng Tiêu Nguyệt run rẩy: “Bị vây ở chỗ này mười chín năm, mỗi thời mỗi khắc đều là giày vò, nhưng lại không có ai cứu ta ra ngoài được.

Ta chỉ có thể ngày qua ngày tái diễn lại khoảng thời gian đã khiến cho ta sống không bằng chết kia.”
“Về sau, có một người xuất hiện.” Nàng ta ngước mắt lên, vẻ mặt nháy mắt thả lỏng: “Hắn nói với ta, nếu như ở trong ảo cảnh này có người cứu được ta thì ta sẽ có thể ra khỏi cái xó xỉnh này.”
Tống Đoan lập tức hỏi: “Người đó là ai?”
“Không biết, ta không thấy rõ mặt của hắn.” Tiêu Nguyệt lắc đầu, “Nhưng hắn là người duy nhất có thể nhìn thấy được ta.”
Lâm Ngân Chi: “Nếu không cứu được ngươi thì sao?”
Tiêu Nguyệt nhìn về phía y, gương mặt lạnh lùng hơi co quắp lại: “Hắn nói, hắn sẽ có cách.”
Cổ Vũ Yên nói tiếp: “Cách chính là giết chết bọn họ?”
Tiêu Nguyệt ngầm thừa nhận.
Tống Đoan nghĩ thông suốt, vỗ cây quạt: “Khó trách trong thành lại chết nhiều người như vậy!”
Cổ Vũ Yên nhíu mày: “Nhiều người như vậy nhưng lại không có ai cứu ngươi sao?”
Tiêu Nguyệt cười khổ: “Nếu như có người cứu ta, vậy thì chuyện của mười chín năm trước còn có thể xảy ra được sao? Bọn họ đều không muốn đắc tội với tên súc sinh kia.”
“Sư huynh.” Cổ Vũ Yên đứng dậy: “Bây giờ chúng ta cứu nàng ta ra, có thể để nàng ta dẫn chúng ta đi tìm kẻ ở đằng sau bức màn kia được không?”
Lâm Ngân Chi không trả lời, y nhíu chặt mày hỏi: “Hai người vừa rồi cũng không cứu ngươi sao?”
“Đúng vậy.” Tiêu Nguyệt nhớ tới hai kẻ kỳ lạ kia, sắc mặt lập tức trở nên khó hiểu: “Không chỉ không cứu, nàng ta thậm chí còn khuyên ta gả đi.”
Tống Đoan: “Ai?”
Tiêu Nguyệt cắn răng: “Là vị Tô gia nương tử kia.”
Mọi người: “…”
“Nếu các người cứu được ta! Ta có thể dẫn các người đi tìm hắn!” Tiêu Nguyệt rõ ràng không muốn nhắc tới hai người vừa rồi, sốt ruột nói: “Ta biết hắn ở chỗ nào!”
“Ngươi cũng có thể dùng điều kiện này để trao đổi với hai người vừa rồi, bảo bọn họ cứu ngươi.” Lâm Ngân Chi nói trúng tim đen: “Vì sao ngươi không làm như vậy?”
Tiêu Nguyệt nháy mắt mờ mịt: “Bọn họ không phải là người phàm trong thành sao?”
Tống Đoan: “Ngươi biết chúng ta không phải là người phàm?”
“Mấy vị có thể nhìn thấu được ảo cảnh của ta, đương nhiên không phải là người phàm rồi.” Tiêu Nguyệt đã từ bỏ giãy giụa.
Tống Đoan từng bước ép sát: “Thế những người ở trong quá khứ kia đâu rồi? Ngươi cũng không nhắc nhở ư?”
Tiêu Nguyệt cười lạnh: “Ta nhắc nhở bằng cách nào, ở gian trước ta bị bịt miệng, không mở miệng được.”
Ánh mắt nàng ta có chút thê lương: “Cho tới bây giờ, người chịu tìm tới chỗ này chẳng qua chỉ có mấy người và hai người vừa rồi.


Huống hồ gì, ta cảm thấy bọn chúng chết còn chưa hết tội.”
Trong phòng yên lặng hồi lâu.
Cổ Vũ Yên đi lên phía trước: “Đã như vậy, chúng ta sẽ thả ngươi ra, nhưng ngươi phải dẫn nhóm chúng ta đi tìm kẻ đã chỉ cách cho ngươi.”
Tiêu Nguyệt lộ vẻ mừng rỡ: “Được!”
Cổ Vũ Yên lập tức cởi dây thừng trên người nàng ta ra.
“Lâm huynh.” Tống Đoan hơi lo lắng: “Dựa theo lời nàng ta nói, vậy mấy người Khanh Linh vẫn có khả năng gặp nguy hiểm đúng không?”
“Lâm huynh?”
Đầu ngón tay Lâm Ngân Chi khẽ giật, lúc y ngước mắt lên một lần nữa, Cổ Vũ Yên đã thả Tiêu Nguyệt ra rồi.
Y trực tiếp giơ kiếm lên, cầm kiếm trong tay gác ngang cổ Tiêu Nguyệt, lạnh giọng nói: “Người vừa rồi ở đâu?”
Tiêu Nguyệt bị dọa sợ, không dám nhúc nhích: “Không phải các người muốn tìm kẻ đã giúp ta sao?”
Lâm Ngân Chi không lên tiếng, kiếm trong tay lại càng tiến sâu hơn, Tiêu Nguyệt lập tức dùng vẻ mặt cầu xin nói: “Ta, ta dẫn các ngươi đi!”
“Sư huynh, bây giờ không phải nên giải quyết chuyện của Hoài Thành trước sao?” Cổ Vũ Yên nhìn kiếm của Lâm Ngân Chi, giọng nói nhỏ hơn mấy phần: “Người ta là Quỷ chủ và Cố Vọng, bọn họ thì có thể có chuyện gì được chứ.”
“Nhưng bây giờ bọn họ không có linh lực.” Tống Đoan đồng ý với cách làm của Lâm Ngân Chi: “Lâm huynh nói đúng, chúng ta nên tìm được Khanh Linh trước.”
Cổ Vũ Yên hít vào một hơi: “Sư huynh!”
Lâm Ngân Chi khẽ nhíu mày: “Hôm nay muội hơi lỗ mãng rồi.”

Sau khi rơi xuống đất, Khanh Linh được Cố Vọng đỡ lấy, hai người nháy mắt tách ra.

Trước mắt cô một vùng tối đen, Cố Vọng đỡ cô xong cũng chỉ lưu lại một câu không thể hiểu được rồi đột nhiên biến mất.
Chẳng phải hắn không thể sử dụng linh lực được sao? Sao vẫn có thể đỡ cô được?
Khanh Linh đứng yên tại chỗ mấy giây, chợt nghe thấy có tiếng người khóc nên muốn đi qua đó xem, lúc này mới phát hiện bản thân không thể nhúc nhích được.
Bóng tối trước mắt chậm rãi lan ra, cô phát hiện bản thân đang ở trong một cái kho chứa củi tối om, xung quanh chỉ thắp duy nhất một ngọn nến ảm đạm.

Mà cảnh tượng trước mắt lại càng kích thích hơn.
Trước mặt cô là một nữ nhân sắc mặt trắng bệt, trên mặt nữ nhân kia không biết là nước mắt hay là mồ hôi, khóc đến tê tâm liệt phế.
Khanh Linh nghe thấy lời nói từ miệng mình thốt ra, mặc dù không phải là giọng của cô nhưng cũng là “thân thể của cô” đang nói chuyện:
“Nhẫn nhịn thêm chút nữa, tăng thêm chút sức đi Thập Bát di nương! Sắp ra rồi!”
Khanh Linh cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút: “!”
Mặc dù ở tổng cục cô học được rất nhiều thứ này nọ, nhưng cô quả thực chưa từng học qua đỡ đẻ.
Bây giờ chắc là “đồng cảm”, mà người cô đồng cảm lại chính là người đang đỡ đẻ cho Tiêu Nguyệt.
Cô trợn to mắt, bị tiếng la khóc tê tâm liệt phế của Tiêu Nguyệt dọa đến run rẩy linh hồn.
“Thập Bát di nương, ngươi cố gắng một chút, nhanh nhanh!” Tô gia nương tử nói: “Đã lâu như vậy, không phải ngươi vẫn luôn chờ tới ngày này sao?”
Tiêu Nguyệt thoạt nhìn đã sắp sửa cạn kiệt sức lực: “Ta không được rồi, ta không được rồi!”
Tô gia nương tử cũng hết sức khẩn trương: “Chỉ thiếu chút nữa thôi, đầu đã ra rồi!”
Khanh Linh bất tri bất giác cũng khẩn trương theo.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh, Khanh Linh cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt rồi tốt rồi!” Tô gia nương tử hào hứng nói: “Là một tiểu công tử! Lão gia nhất định sẽ rất vui mừng!”
“Không.” Tiêu Nguyệt yếu ớt ngăn Tô gia nương tử lại: “Để cho ta nhìn đứa nhỏ một chút.”
Tô gia nương tử ôm đứa nhỏ qua, Tiêu Nguyệt gối lên củi gỗ, nhìn đứa nhỏ trên người thậm chí còn chưa được rửa ráy sạch sẽ, khẽ mỉm cười, sau đó nặng nề ngủ thiếp đi.
Tô gia nương tử ôm đứa nhỏ đứng một hồi, sau đó nhẹ tay nhẹ chân ôm đứa nhỏ ra khỏi kho củi.

Đêm khuya kho củi không có mấy ai, Tô gia nương tử đi qua bảy cua quẹo tám lối rẽ tới một góc tường, nơi này có đào một cái lỗ chó, có người đang đứng ở đó.
Khanh Linh: “…”
Khó trách sao Cố Vọng không thấy đâu, thì ra là ở trong này.
Khanh Linh thông qua người này nhìn thấy bóng dáng của Cố Vọng, còn lại cái gì cũng không nhìn ra.
“Mau, ôm về nhà đi.” Tô gia nương tử sốt ruột nói: “Là con trai!”

Tô thư sinh liên tục xoa xoa tay, nghe vậy lập tức vui vẻ ra mặt: “Con trai ngoan, con trai ngoan!”
Hắn cúi người nhặt một cái bọc giống y như đúc trên mặt đất lên, đưa qua: “Cầm chắc.”
Sau đó hắn đón lấy đứa nhỏ trong tay, lại theo cái lỗ chó kia chui ra ngoài.
Tô gia nương tử liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng quay trở lại kho củi, cẩn thận đóng cửa kho củi lại, tiếp theo đặt cái bọc ở bên cạnh Tiêu Nguyệt, trông chừng Tiêu Nguyệt tỉnh lại.
Tiêu Nguyệt tỉnh lại lập tức muốn đi xem đứa nhỏ của mình.

Nhưng trong nháy mắt khi nàng ta ôm đứa nhỏ lên, biểu cảm lập tức cứng đờ.
Tô gia nương tử tiếc hận nói: “Thập Bát di nương, ngươi đây là sinh non, mấy ngày nay đứa nhỏ của ngươi…”
Tô gia nương tử không nói hết những lời phía sau, đến điểm là dừng, rồi sau đó lại nói: “Đứa nhỏ không sống qua một canh giờ.”
“Sẽ không, sẽ không đâu.” Tiêu Nguyệt ôm chặt lấy đứa nhỏ: “Sẽ không đâu.”
Đây là trụ cột tinh thần duy nhất mấy ngày nay của nàng ta, không có đứa nhỏ, cả người nàng ta giống như điên dại.
“Sao con của ta lại bỏ ta mà đi.” Tiêu Nguyệt đứng lên: “Chắc chắn là ngươi đang gạt ta!”
Tô gia nương tử lập tức đỡ lấy nàng ta: “Thập Bát di nương, thân thể của ngươi còn chưa khỏe hẳn, phải cẩn thận chứ!”
Khanh Linh im lặng nhìn một màn này.
Bỗng nhiên, hình ảnh lại thay đổi.
Là Vương lão gia tới đây, ông ta đẩy cửa kho củi ra, vẻ mặt giận dữ: “Đứa nhỏ không còn nữa sao? Đừng nói là ngươi sinh non đấy nhé!”
Quản gia ở bên cạnh nói: “Lão gia, ngày đó ngài động phòng với Thập Bát di nương, chúng ta có đi qua gọi, ngài nói là không cho phép làm phiền.”
Vương lão gia đánh cho hắn ta một cái tát, mặt mày lập tức xám xịt lại, ánh mắt nheo lại đi tới trước người Tiêu Nguyệt, đá một cước: “Đồ vô dụng!”
“Nếu như đứa nhỏ đã không còn, vậy thì ngươi cũng không còn công dụng gì nữa!”
Tiêu Nguyệt không hề có phản ứng.
Nàng ta vẫn ôm khư khư cái bọc kia, hai mắt xuất thần, vốn dĩ sinh đứa nhỏ xong nàng ta đã kiệt sức, lúc này lại không khác gì đã chết.
Vương lão gia sai quản gia ném nàng ta ra ngoài.
Đêm đó, Tô gia nương tử lén lút tìm được nơi Tiêu Nguyệt bị vứt bỏ, lại thấy trong mùa đông khắc nghiệt Tiêu Nguyệt đã chết.
Tô gia nương tử run rẩy, cởi áo khoác ngoài ra đắp lên người Tiêu Nguyệt.
“Thập Bát di nương, ngươi cũng đừng có trách ta.” Tô gia nương tử há miệng, run rẩy nói: “Ngươi xem, ngươi cũng không sống được bao lâu, giao đứa nhỏ cho loại người như Vương lão gia này cũng sẽ không tốt.

Ta thay ngươi nuôi dưỡng thật tốt, đối xử tốt với nó.”
Xác của Tiêu Nguyệt nằm ở trong đất tuyết, cuối cùng cũng không có người nào hỏi han.
Rõ ràng thân thể không phải là của mình, nhưng Khanh Linh vẫn cảm giác được ý lạnh quanh người.
Cô muốn đi ra ngoài, muốn lập tức từ trong thân thể của người này đi ra ngoài.
Đang nghĩ như vậy, cảnh tượng xung quanh lại thay đổi.
Là lúc ở trong thành xuất hiện “tình hình dịch bệnh”, mọi người ai nấy đều sợ hãi, nhà họ Tô đóng cửa không ra ngoài.
Bây giờ đứa nhỏ đã trở thành một thiếu niên, dáng vẻ còn đẹp hơn cả mẹ của nó, cũng rất hiếu thuận.
Tô gia nương tử không ngừng lẩm bẩm trong miệng: “Là nàng ta trở về, nàng ta trở về rồi! Ta mơ thấy nàng ta!”
Thiếu niên: “Nương, người đang nói gì vậy, ai trở về?”
“Nàng ta đã trở về rồi!” Tô gia nương tử giống như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên nhìn về phía thiếu niên: “Ngươi đi ra ngoài!”
Thiếu niên sững sờ: “Mẹ?”
“Đi ra ngoài!” Tô gia nương tử đẩy hắn ra cửa: “Ngươi ra ngoài rồi thì nàng ta sẽ không làm hại đến chúng ta!”
“Con của ngươi ở đây này!” Tô gia nương tử suy sụp hét to: “Ngươi đừng làm hại đến chúng ta!”
Tô thư sinh đi tới kéo Tô gia nương tử lại: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Tô gia nương tử khóc ròng nói: “Ta mơ thấy Tiêu Nguyệt, chắc chắc là nàng ta đang trả thù chúng ta!”
Vẻ mặt Tô thư sinh suy sụp: “Ta cũng mơ thấy!”
Hắn hỏi: “Vô Kỳ đâu rồi?”
“Ta đẩy nó ra ngoài rồi, có vậy thì Tiêu Nguyệt mới không tìm tới đây!” Tô gia nương tử nắm lấy tay hắn: “Tướng công, chúng ta sẽ không chết chứ?”
“Sẽ không.” Tô thư sinh nhỏ giọng mắng: “Ngươi thế này không phải là bị hồ đồ rồi đó chứ! Con trai của nàng ta ở trên tay chúng ta, sao nàng ta dám đụng tới chúng ta được!”

“Ta…”
Hai người còn chưa nói dứt lời đã cảm thấy lòng bàn chân buốt lạnh, chỉ trong nháy mắt, hai người lập tức thất khiếu(*) chảy máu, ngã xuống mặt đất.
(*)Thất khiếu: hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
Cùng lúc đó, Khanh Linh cũng cảm thấy bản thân đau đớn giống như bị xé rách.
Cô vẫn đang ở trong thân thể Tô gia nương tử, dường như một khắc tiếp theo cũng sẽ giống như nàng ta, cứ thế chết đi.
Khanh Linh giãy giụa muốn thoát ra khỏi loại trói buộc này.
Cố Vọng đâu? Có phải hắn cũng đang ở trong thân thể của Tô thư sinh không?
Lúc này, Khanh Linh cảm giác được một lực hút, linh hồn giống như là bị hút ra ngoài, bên tai là giọng nói trẻ con quen thuộc: “Khanh Linh! Mau tỉnh lại!”
Cô khẽ nhíu mày, sau khi mở mắt ra lập tức nhìn thấy Tiểu Kim Uyên ở trước mặt.
Tiểu Kim Uyên đang bắt mạch cho cô, có vẻ thở phào nhẹ nhõm: “Tốt rồi tốt rồi, ngươi còn khó chịu chỗ nào nữa không?”
Toàn thân chậm rãi khôi phục lại khí lực, Khanh Linh lắc đầu: “Không có.”
Cô nhìn bốn phía xung quanh, không thấy Cố Vọng.
“Cố Vọng đâu?”
“Không biết.” Tiểu Kim Uyên lắc đầu: “Sau khi hắn đặt ngươi ở đây xong thì không thấy tăm hơi.”
Khanh Linh lấy làm lạ: “Đặt ở chỗ này?”
“Đúng vậy.” Tiểu Kim Uyên nói: “Ta vừa mới đáp xuống không lâu, hắn đã ôm ngươi đáp xuống đây.”

“Trông chừng nàng.” Cố Vọng chỉ tiện tay đặt người xuống dưới đất, sau đó nói: “Phật châu đưa cho ngươi đâu rồi?”
Mặc dù Tiểu Kim Uyên không tình nguyện, nhưng bây giờ Khanh Linh đang ở chỗ này, nó cũng chỉ có thể trông chừng cô.

Nó phun Phật châu từ trong miệng ra: “Ở đây này! Không có mất!”
Cố Vọng liếc mắt lườm nó một cái, có chút ghét bỏ, sau đó mở tay Khanh Linh ra, đặt viên Phật châu kia vào trong tay cô: “Trông chừng, nếu viên Phật châu này nóng lên thì lập tức bóp nát.”
Tiểu Kim Uyên: “Được.”
Lúc này Cố Vọng mới quay người rời đi.
Tiểu Kim Uyên sốt ruột lên tiếng: “Ngươi đi đâu vậy?”
Cố Vọng không trả lời, chỉ để lại một câu: “Ngươi muốn toàn mạng thì cứ ở yên tại chỗ, đừng nhúc nhích.”
Đó là lý do vì sao Tiểu Kim Uyên trông chừng tới tận bây giờ.
Tay của nó nhỏ, kẹp ở trong tay Khanh Linh, lúc cảm giác được viên Phật châu kia nóng lên, trên mặt Khanh Linh cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Tiểu Kim Uyên lập tức xuất ra sức lực chín trâu hai hổ, bóp nát Phật châu.
Khanh Linh mở tay ra, lòng bàn tay chỉ còn sót lại mảnh vụn của gỗ đàn hương.
Cô hỏi: “Hắn vẫn chưa trở về sao?”
Tiểu Kim Uyên: “Vẫn chưa.”
Vẻ mặt nó mờ mịt: “Các ngươi muốn làm gì?”
“Làm chút chuyện người lớn nên làm.” Khanh Linh đứng dậy, nơi này chắc là ở bên trong cái động kia, rất trống trãi, không có gì cả.

Chỉ có chút ánh nến lờ mờ ở trên vách tường xung quanh.
Trên người Khanh Linh còn có Phật châu mà Cố Vọng để lại cho cô trước đó, đang lúc cô muốn tìm xem Cố Vọng ở đâu.
Dưới chân đột nhiên chấn động.
Nhớ tới chuyện bất ngờ ở Thần Cảnh lúc trước, cô vô thức kéo Tiểu Kim Uyên lùi về phía sau.
Nhưng lần này chính giữa lại xuất hiện một cái khe, ở giữa hiện lên một luồng ánh sáng, cái khe kia càng lúc càng lớn.
Cuối cùng hoàn toàn khoét ra một cái hố, còn có một bóng người màu trắng cùng lúc lao ra.
Người nọ ở trên không trung trở mình, cầm kiếm chém xuống cửa động.
Tiếp theo lại có hai người khác đi đến, lần lượt bay lên.
Cổ Vũ Yên sốt ruột đi qua thăm dò, xem xét tình huống của Lâm Ngân Chi: “Sư huynh, huynh không sao chứ?”
Trên bạch y của Lâm Ngân Chi dính một chút máu: “Không sao.”
“Yêu nữ này!” Tống Đoan nghiến răng nghiến lợi, khinh thường hừ một tiếng: “Dám lừa chúng ta! Hôm nay ta nhất định phải chặt ả ra!”
Hình như là nhóm nhân vật chính đang chiến đấu với những kẻ khác.
Khanh Linh kéo Tiểu Kim Uyên đứng vào trong góc, tự hỏi bản thân phải làm sao bây giờ? Lúc này, dưới chân cô lại xuất hiện thêm một ít khe nứt.
Tiểu Kim Uyên: “Nhanh nhanh nhanh! Né ra né ra!”
Một tiếng này đã kinh động tới đám người ở đằng xa, Khanh Linh ôm lấy Tiểu Kim Uyên vừa định rời khỏi nơi này, bất chợt bị một người chặn lại bế ngang lên.
Trên người Lâm Ngân Chi có một mùi hương mát lạnh, giọng nói cũng lạnh: “Thất lễ!”
Khanh Linh còn chưa kịp phản ứng, y đã bế cô đáp xuống vị trí an toàn.
Bên cạnh có mấy ánh mắt bắn vèo vèo sang đây, nhất là Cổ Vũ Yên, Khanh Linh lẳng lặng từ trong lòng hắn chui ra: “Đa tạ.”

Cô im lặng không lên tiếng, tự giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất, Tống Đoan lại lớn tiếng la lên: “Ngươi vậy mà lại ở trong này! Ngươi không sao chứ? Chúng ta xém tí nữa đã bị yêu nữ kia lừa.”
“Không đúng, đã bị lừa rồi.”
Khanh Linh nghĩ không thông nguyên nhân hậu quả, hơi mờ mịt hùa theo nói: “Đúng vậy, ta vậy mà lại ở trong này.”
Nếu không thì cô nên ở chỗ nào đây?
Đúng lúc này, yêu nữ ở trong miệng của bọn họ từ phía dưới bay lên, chính là Tiêu Nguyệt.
Lâm Ngân Chi lập tức tiến lên, bảo vệ mấy người ở sau lưng.
Vẻ mặt Tiêu Nguyệt u ám: “Chính các ngươi đã phá hỏng chuyện tốt của ta.”
Nàng ta bay tới chỗ bọn họ, lúc này Tiêu Nguyệt đã nuốt chửng không ít hồn phách của người, vừa giống quỷ lại không phải quỷ, tạm thời Khanh Linh cũng không có cách nào khống chế.
Lâm Ngân Chi rút kiếm xông lên, kiếm ý cuốn theo một trận gió không biết từ nơi nào kéo đến.
Thấy y đang chiếm ưu thế, Tống Đoan và Cổ Vũ Yên cũng đi lên hỗ trợ, Khanh Linh thì định trước tiên dẫn dắt một vòng quỷ khí đi tìm Cố Vọng.
Lúc này, cô lại đột nhiên phát hiện vách tường ở xung quanh hơi hơi lóe sáng.
Những tấm bùa chú phức tạp mơ hồ lóe lên.
Tiêu Nguyệt chắc chắn là đánh không lại bọn họ, vậy vì sao Lâm Ngân Chi lại bị trọng thương?
Mặc kệ nói như thế nào, vừa rồi Lâm Ngân Chi cũng đã cứu cô.
Khanh Linh giống như nhớ ra gì đó, dẫn dắt quỷ khí trong tay ra ngoài tìm kiếm Cố Vọng.
Bấy giờ, động tác của mấy người Lâm Ngân Chi đột nhiên chậm lại.
Khanh Linh nghe thấy Tống Đoan mắng to một tiếng: “Yêu pháp gì đây! Mau rút lui!”
Cô nhìn sang bên đó.
“Hình như có bẫy.” Cổ Vũ Yên kéo Lâm Ngân Chi một cái: “Sư huynh, lui trước đi.”
Tiêu Nguyệt cười nói: “Gan lớn thật, nơi nào cũng dám đến, vừa hay, hồn phách của mấy người các ngươi có lẽ tốt hơn mấy súc sinh kia nhiều.”
Nàng ta đắc ý nói: “Trận này có thể vây khốn mấy súc sinh kia, đương nhiên cũng có thể vây khốn được các ngươi.”
Lâm Ngân Chi ngước mắt, lạnh lùng hỏi: “Thế sao?”
Tiêu Nguyệt sửng sốt.
Đột nhiên, kiếm trong tay Lâm Ngân Chi phát ra một thứ ánh sáng chói mắt, y xách kiếm lên nhằm về phía Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt không ngờ y lại không bị ảnh hưởng, nhất thời không để ý bị đâm trúng bả vai.
Trận pháp phía trên vách tường càng ngày càng rõ, Khanh Linh phát hiện mặc dù Lâm Ngân Chi vẫn luôn tiến công, nhưng thân thể dường như có chút không ổn định.
Cô lập tức tập trung tinh thần, trong nháy mắt, quỷ khí dày đặc lan tỏa, chặn kín trận pháp ở xung quanh cô.
Trận pháp bị thiếu mất một góc, đương nhiên cũng mất đi phần lớn tác dụng.
Mấy người bọn họ không phải là tu sĩ tầm thường, rất nhanh đã vận linh lực ổn định thần hồn.
Lúc này Tiêu Nguyệt mới phát hiện ra nơi này còn có người, nàng ta lãnh đạm nói: “Quỷ Tu.”
Nói xong lập tức đánh úp về phía Khanh Linh.
Khanh Linh tạo ra một cái ấn, cách lúc quỷ khí đánh qua, cái ấn kia đánh trúng ngực Tiêu Nguyệt, nhưng không ngờ lại không ngăn cản được bước chân của nàng ta.
Lâm Ngân Chi nháy mắt đổi sang một hướng khác, một kiếm đánh bay Tiêu Nguyệt, sau đó hướng tới chỗ Khanh Linh, muốn đưa cô đi.
Ánh mắt sắc bén của Khanh Linh phát hiện, quỷ khí do cô tự thả ra dường như đã quay trở lại.
Khanh Linh lập tức lên tiếng: “Đừng tới đây!”
Khanh Linh không muốn làm cho bọn họ phân tâm, hơn nữa cô cũng đã tìm được người muốn tìm, cô thành thật nói: “Ta không sao, các ngươi đừng quan tâm tới ta, nàng ta không đụng vào ta được đâu.”
Động tác của Lâm Ngân Chi chớp mắt dừng lại: “Ngươi đang gặp nguy hiểm.”
Một viên Phật châu thế như chẻ tre bắn lên trên thân kiếm của Lâm Ngân Chi, cản lại động tác muốn đi qua của y.
“Ta thấy ngươi nên quan tâm bản thân mình thì hơn.”
Khanh Linh nghe thấy giọng nói này thì ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cố Vọng đang từ cửa động ban đầu đáp xuống.
Nhìn thấy Cố Vọng, biểu cảm trên mặt Lâm Ngân Chi cũng bắt đầu thay đổi, nhưng Tiêu Nguyệt vẫn còn đang ở sau lưng.
Nhân lúc trận pháp chưa bị che chắn, y lập tức quay đầu lại.
Khanh Linh quan sát Cố Vọng, bảo đảm hắn hoàn hảo không có bị tổn hao gì xong mới cất tiếng hỏi: “Ngươi đã đi đâu vậy?”
Cố Vọng đáp xuống bên cạnh của cô, hắn đưa mắt nhỉn quỷ khí bao phủ trên tường, ánh mắt thâm trầm.
Nghe thấy giọng cô, hắn quay đầu lại: “Ngươi đang giúp bọn họ sao?”
Khanh Linh nhạy cảm phát hiện, ánh mắt hắn nhìn cô tuyệt đối không tính là thân thiện.

Cô còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy hắn nói: “A Linh, ngươi làm ta hơi tức giận rồi đấy!”
Giọng điệu nghe qua có vẻ bất đắc dĩ.
Khanh Linh cảm thấy khó hiểu, cô chỉ là tiện tay giúp một chút thôi mà.
“Bỏ đi.” Cố Vọng cười giễu một tiếng, bất ngờ nhấc tay lên, Phật châu từ trong tay hắn bắn ra, trong phút chốc đã đánh tan quỷ khí của Khanh Linh: “Sau này lại tính.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
A Linh: Ngươi nói đấy nhé..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.