Bạn đang đọc Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên – Chương 12
Phật châu trong tay được làm từ gỗ đàn hương, chạm vào da có cảm giác hơi mát lạnh, thậm chí còn có mùi đàn hương nhè nhẹ, hình như hơi giống với mùi ở trên người Cố Vọng.
Khanh Linh không biết viên Phật châu này có phải là một trong số những viên Phật châu đã bị dính máu trước đó không lâu hay không, nhưng bây giờ nhìn vào ngược lại rất sạch sẽ.
Thời gian cô nhìn chăm chú quá lâu, Tiểu Kim Uyên thật sự là không thể khoanh tay ngồi nhìn được nữa.
Đồ vật của một gã nam nhân xấu xa, cô lại còn nhìn đến mức đắm đuối như vậy, hệt như một nữ nhân mê muội.
Nó kéo áo cô: “Ngươi tiết chế lại chút đi!”
Khanh Linh không có suy nghĩ gì khác, cô chỉ là cảm thấy cầm được món đồ này của Cố Vọng rồi, có phải trước mắt cô coi như đã được hắn chấp nhận hay không, như vậy thì làm nhiệm vụ cũng dễ dàng hơn chút.
Có điều, ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị cô bóp chết không thương tiếc.
Quỷ cảnh đi rồi quay lại, lần này còn dẫn theo thuộc hạ của hắn.
Oán khí ngút trời từ trong đường hầm nhỏ hẹp ập vào mặt, bốn phía dường như đều bị oán linh bao vây xung quanh, oán khí kia ép tới khiến cho trong lòng người ta ai nấy đều cảm thấy khó chịu.
Quỷ khí trên người Khanh Linh nháy mắt tuôn trào, cuốn toàn bộ đám oán linh kia ra, ngăn cách ở bên ngoài khiến cho bọn chúng không thể tới gần được.
Cô vừa định bảo Cố Vọng cẩn thận một chút, thì thấy người nào đó đã sớm núp ra đằng sau lưng cô, tự chọn lấy một vị trí an toàn.
Hắn dựa vào vách tường, giống như không hề bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xung quanh.
Ngọn lửa ma trơi xanh biếc chiếu vào trên mặt hắn, làm nổi bật vẻ mặt tươi cười kia, trong lúc nhất thời không thể phân biệt rõ được là oán linh đáng sợ hơn hay là hắn đáng sợ hơn.
“Ta bị thương rồi.” Cố Vọng thở dài một tiếng, giọng điệu lười biếng, “Tiểu Quỷ Chủ phải bảo vệ ta thật tốt đó nha.”
Khanh Linh: “…”
Tuy rằng Tiểu Kim Uyên không để tâm tới dáng vẻ đáng sợ của Cố Vọng, nhưng nhìn thấy cô gật đầu, nó lập tức trợn to mắt lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhỏ giọng chậc chậc: “Loại nam nhân bám váy nữ nhân này mà ngươi còn đi che chở cho hắn à? Cho ta dùng làm phân bón ta còn…”
Cố Vọng hơi nhướng mắt lên, Tiểu Kim Uyên lập tức nuốt hết những lời định nói vào trong họng.
Khanh Linh làm ra vẻ rộng lượng: “Không sao.”
Vừa hay cô cũng có ý này.
Tiểu Kim Uyên oán hận ngậm miệng, giậm cái chân ngắn ngủn đứng ở bên cạnh Khanh Linh: “Thấy ngươi có vẻ đáng thương, nên ta sẽ giúp ngươi một lần.”
Khanh Linh cong cong khóe mắt: “Đa tạ.”
“Nhưng mà không cần đâu.”
Cũng không phải cô tự tin, nhưng những oán linh này xác thực không thể tổn thương đến cô dù chỉ một xíu, nói cô là tổ tông của quỷ, lời này mặc dù có hơi ngông cuồng nhưng lại là sự thật.
Khanh Linh sợ những oán khí này sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng đang không ổn định của Cố Vọng, bèn nói: “Làm phiền ngươi giúp hắn trị thương.”
Cố Vọng đang dựa vào vách tường nghe vậy thì khẽ cười, vuốt nhẹ cằm: “Tiểu Đầu Gỗ.”
Tiểu Kim Uyên thấy cô dường như thật sự không cần tới mình, nó nhe răng trợn mắt rồi lại không tình nguyện đi qua.
Lúc này quỷ cảnh đã xuất hiện ở giữa đám oán linh, mặc dù hắn đã khôi phục lại chân thân, nhưng cũng không có ngũ quan mà chỉ là một đám sương mù.
Khanh Linh có thể cảm nhận được là hắn đang quan sát mình.
Cô có chút nghi ngờ, thở dài một hơi: Lâm Ngân Chi ơi là Lâm Ngân Chi, nhân vật chính như ngươi đúng là rất không tương xứng với chức vị, ngay cả việc của bản thân mà cũng không quản lý được nữa.
Khanh Linh còn đang chậm rãi suy nghĩ, nếu như cô ra tay liệu có đoạt đi thời cơ của người ta hay không đây?
Quỷ cảnh thấy cô phản ứng chậm chạp, âm trầm cười lạnh: “Ngươi là quỷ chủ? Cũng được đấy, không biết sau khi quỷ chủ trở thành quỷ nô của ta, rời khỏi nơi này rồi thì Quỷ giới sẽ có phản ứng ra sao.”
Khanh Linh giương mắt: “Làm quỷ thì phải làm cho đến nơi đến chốn.”
Giọng nói của cô bình tĩnh thản nhiên: “Không thể bởi vì bản thân không có mặt rồi nói những lời không biết xấu hổ đó.”
Cố Vọng lúc này đã hoàn toàn phát huy tác dụng của một quần chúng, lúc nhìn thấy cảnh hào hứng còn tạo thêm phản ứng.
Ví dụ như lúc này, hắn vậy mà còn bật cười thành tiếng.
Tiểu Kim Uyên đang chữa trị vết thương cho hắn, còn hắn thì đang tự đắc xem kịch, giống như là đến để dạo chơi.
Quỷ cảnh bị dáng vẻ gió thoảng mây trôi của hai người này chọc tức, sương mù trên mặt càng lúc càng đậm: “Ngươi!”
Khanh Linh dựa theo nguyên tắc thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, có lòng tốt khuyên nhủ: “Ngươi đánh không lại ta đâu.”
Thậm chí cô còn muốn làm chuyện tốt: “Ngươi có nhìn thấy một tu sĩ mặc y phục màu trắng dáng dấp ưa nhìn không…”
Cố Vọng đang xem kịch hay chợt ngước mắt lên, hờ hững đảo qua chỗ cô một chút.
Quỷ cảnh không thể nhịn được nữa, cắt ngang: “Ngươi đừng có điên cuồng ngang ngược!”
Hắn đưa tay ra, một phần oán linh xen lẫn linh khí, đánh tan quỷ khí mà cô dùng để chặn hắn: “Ta hấp thu linh khí ngàn vạn năm ở trong Thần Cảnh, còn có oán linh gia trì thân thể, ngươi tưởng ngươi là ai?”
Khanh Linh giật mình: “Đúng là tạp giao.”
Quỷ cảnh bị kích thích tới mức giận sôi gan, hận không thể một ngụm nuốt chửng cô.
Thế là vô số oán linh bắt đầu tràn vào bên trong cơ thể hắn, thân hình hắn nháy mắt đã cao lên rất nhiều.
Khanh Linh chỉ có thể nhìn thấy một con quái vật không có mặt mũi đang cúi đầu quan sát mình.
Cô nhếch miệng: Quên đi, Lâm Ngân Chi, ta chỉ có thể chừa lại cho ngươi một cái đuôi mà thôi.
Quỷ cảnh há miệng ra, trên mặt nhiều thêm một cái lỗ đen khổng lồ, giống như muốn nuốt chửng người ta vào trong bụng.
Khanh Linh quay đầu lại, Cố Vọng vẫn là dáng vẻ lười biếng như cũ, tâm trạng khá là bình thản đang lần chuỗi Phật châu, thấy cô quay đầu lại hắn còn thong thả mở miệng: “Cố lên.”
Những oán linh kia cũng không biết là tu sĩ nào sau khi chết hoá thành, trong chớp mắt khi quỷ cảnh cúi đầu, lập tức giống như có hàng ngàn hàng vạn cái loa gào thét ở bên tai cô, mỗi một cái đều là tiếng rống căm phẫn của oán linh.
Khanh Linh bị thứ này làm cho đau đầu, quỷ khí giống như thực chất từ trên người cô bùng phát ra, đánh quỷ cảnh lùi lại nửa bước.
Tiểu Kim Uyên là Thần Mộc, tâm tư đơn thuần, thấy thế sẵn tiện nói: “Những âm thanh này sẽ gây nhiễu loạn thần trí con người, dẫn ra mặt tối tăm nhất ở trong lòng người ta.”
Khanh Linh khẽ nhíu mày.
Nhìn thấy biểu cảm của cô, ánh mắt của Cố Vọng hơi khựng lại, rồi lại liếc mắt nhìn cô thêm một cái.
Tiểu Quỷ Chủ này có thể mặt không đổi sắc ngâm mình ở trong Tẩy Linh Trì, hắn ngược lại rất tò mò, không biết mặt tối của Tiểu Quỷ Chủ là gì ấy nhỉ?
Sau đó chỉ thấy Tiểu Quỷ Chủ cau mày, cầm một miếng điểm tâm ra, rồi lại móc tiếp miếng thứ hai, miếng thứ ba…
Trên khuôn mặt lo lắng của Tiểu Kim Uyên xuất hiện một vết rạn nứt, không thể tin được: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Khanh Linh vẫn cứ nhíu chặt chân mày: “Hơi đói bụng.”
Lúc này cô xác thực đột nhiên cảm giác được một cơn đói bụng trước nay chưa từng có, cô vừa đói là đã cảm thấy không được vui.
Cố Vọng nghiêng đầu, nhìn người trước mặt trong hoàn cảnh tối tăm và u ám nặng nề thế này mà vẫn bắt đầu ăn như thể không có ai xung quanh, bây giờ ngược lại càng không thể phân biệt được ai mới quỷ dị hơn ai.
Hắn có chút không biết nên khóc hay nên cười.
Đúng vậy, cô lúc nào cũng có khả năng làm cho người ta cảm thấy bất ngờ.
Ngay cả quỷ cảnh cũng bị sự xoay chuyển bất thình lình này làm cho sững sờ, người bình thường bị oán khí như vậy đè ép, nếu như không phải phát điên thì chính là mất kiểm soát.
Duy chỉ có mình cô là bắt đầu ăn uống.
Định mệnh, lại còn ăn hết sức ngon lành nữa!
Không có khả năng!
Quỷ cảnh nhân lúc cô còn đang ăn, một lần nữa phát động tiến công, lần này nhất định phải khiến cô nằm lại nơi này.
Khanh Linh nhét miếng điểm tâm còn lại vào trong miệng, có chút không vui thì đang ăn mà bị cắt ngang, cũng mất luôn thứ gọi là kiên nhẫn.
Cô giơ tay lên, đầu ngón tay vẽ ra một tấm bùa chú, dẫn dắt quỷ khí quanh người lao về phía quỷ cảnh.
Trong khoảnh khắc tới gần quỷ cảnh, quỷ khí lập tức hoá thành ngàn vạn sợi quỷ khí từ các hướng khác nhau xâm nhập vào bên trong cơ thể của hắn.
Khanh Linh hơi nhướng mắt, trong đôi mắt sạch sẽ xinh đẹp nhiều hơn mấy phần quả quyết, nhẹ giọng mở miệng: “Phá vỡ.”
Lời vừa dứt, thân thể khổng lồ của quỷ cảnh nháy mắt nổ tung từ giữa, vô số oán linh tản ra bốn phía, nhảy loạn ở khắp nơi.
Con đường hầm cũng bởi vì lực va chạm này mà bắt đầu vỡ vụn.
Phải rời khỏi nơi này!
Khanh Linh còn chưa mở miệng, Cố Vọng đã lập tức di chuyển, có lẽ cuối cùng cũng đã uy hiếp tới an toàn của hắn, hắn giơ bàn tay tôn quý lên, kéo lấy cổ tay của cô rồi lại đẩy cô vào nơi mà vừa rồi Quỷ cảnh muốn cô đi vào.
Vừa nhìn đã biết không phải là nơi an toàn gì.
Khanh Linh vừa muốn lên tiếng nhắc nhở, đã thấy Cố Vọng theo sau tiến vào, ầm một tiếng, đóng kín cửa ra của đường hầm.
Khanh Linh: “…”
Cố Vọng quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt u ám của cô thì khẽ nhíu mày: “Sao vậy?”
Khanh Linh hơi khựng lại: “Chỗ này có lẽ là một cái bẫy.”
Cố Vọng: “Thế ư?”
Hắn đi lên phía trước hai bước, giống như đang xem xét hoàn cảnh nơi này, không chút để ý trả lời: “Vậy thì đã sao?”
Khanh Linh nhất thời bị nghẹn một hơi.
Quên đi, tới cũng đã tới rồi.
Cố Vọng nhìn vẻ ấm ức trên mặt cô, khóe môi khẽ cong lên.
Khanh Linh cũng đang quan sát tình hình nơi này.
Chỉ giống như một cái huyệt động bình thường không có gì lạ, có điều hơi rộng một chút, chỗ đằng trước có ánh sáng, cũng không biết là từ nơi nào phát ra.
Đường hầm sau lưng đã sụp đổ, bây giờ ngoài con đường này ra dường như cũng không còn đường nào khác để đi, cũng không chắc sẽ an toàn.
Khanh Linh có chút do dự.
Cố Vọng dường như đã xem xét xong hết toàn bộ huyệt động, hỏi cô: “Đang nghĩ gì vậy?”
Khanh Linh: “Nghĩ xem lối ra ở đâu.”
“Lối ra à?” Cố Vọng cười khẽ một tiếng: “Không phải rất đơn giản sao?”
Khanh Linh cau mày nhìn hắn: Ngươi đã biết sao không chịu nói sớm?
Biểu cảm của cô không hề che giấu, Cố Vọng đọc hiểu được ý tứ của cô.
Hắn không để tâm đáp: “Không phải chỉ cần phá hủy mấy cái huyệt động lộn xộn này là có thể ra ngoài được rồi sao?”
Tiểu Kim Uyên nóng nảy, đây là kiểu phát biểu điên khùng gì vậy, ngươi mau thu hồi lại đi!
Nó nhanh chóng lên tiếng: “Nếu làm vậy thì núi lửa dưới lòng đất sẽ lập tức phun trào, toàn bộ Thần Cảnh sẽ biến mất, lại còn làm tổn hại tới cả dãy núi Kim Uyên.”
“Vậy sao?” Cố Vọng hơi giật mình, biểu cảm có chút kinh ngạc tượng trưng: “Quả đúng là thế thật.”
Nói xong, khóe môi hắn khẽ cong lên, cười đến gian xảo: “Nhưng đâu có liên quan gì đến ta?”
“Chỉ cần đi ra ngoài là được rồi.”
Tiểu Kim Uyên: “Ngươi ngươi ngươi ngươi!”
Khanh Linh nhìn Tiểu Kim Uyên sắp bị chọc tức tới chết, bất đắc dĩ kéo nó qua, xoa nhẹ cái đầu nhỏ của nó: “Hắn chỉ hù dọa ngươi thôi.”
Cố Vọng lửa cháy đổ thêm dầu: “Không hề.”
Tiểu Kim Uyên lại muốn xù lông lên, Thần Cảnh chính là quê nhà của nó.
Khanh Linh ôm Tiểu Kim Uyên lên, dỗ dành nó: “Yên tâm đi, Thần Cảnh sẽ không biến mất.”
Còn có Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên nữa mà.
Nhìn cô mất cả buổi để dỗ người, Cố Vọng có chút mất kiên nhẫn nhìn Tiểu Kim Uyên: “Câm miệng lại.”
Tiểu Kim Uyên nhỏ giọng lẩm bẩm chửi một tiếng, cũng không thèm để ý đến hắn nữa.
Lúc này Cố Vọng mới đi lên phía trước, bước chân không hề do dự, vừa đi được mấy bước đã quay đầu lại: “Không muốn đi à?”
Khanh Linh có chút không ôm nổi Tiểu Kim Uyên, đang muốn lên tiếng thì Cố Vọng đã duỗi thẳng tay ra, xách cổ áo Tiểu Kim Uyên lên, lôi nó từ trong lòng cô ra ngoài.
Tiểu Kim Uyên: “Ngươi buông ta ra!”
“Đầu Gỗ mấy ngàn tuổi rồi?” Cố Vọng thật sự buông nó ra, Tiểu Kim Uyên té xuống mặt đất, một tiếng bịch nặng nề vang lên.
Nó trừng mắt xoa xoa cái mông.
Tên đầu sỏ gây chuyện lại cụp mắt nhìn xuống: “Tự mình không có chân à?”
Một lớn một nhỏ, một bên ánh mắt chứa đầy uy hiếp, một bên ấm ức tủi thân.
Khanh Linh không hiểu sao chuyện này mà cũng có thể cãi nhau được, cô đi qua kéo Tiểu Kim Uyên lên, hỏi: “Ngươi có biết đó là chỗ nào không?”
Cố Vọng ngược lại thành thật trả lời: “Không biết.”
Khanh Linh: …vậy mà ngươi cũng dám đi sao.
Cố Vọng: “Còn đường nào khác sao?”
Hắn nhìn Tiểu Kim Uyên bị dắt đi, cười xấu xa nói: “Hoặc là, phá chỗ này đi cũng được.”
Tiểu Kim Uyên run rẩy.
Sở thích độc ác của tên này đúng là kỳ lạ thật đấy!
Nhưng đúng là dùng cách nào cũng không được, cho dù là gặp lại quỷ cảnh thì cũng tiếp tục đánh một trận, không còn chuyện gì khác.
Thế cô đi theo Cố Vọng tới chỗ có ánh sáng kia.
Nhìn thì có vẻ rất xa nhưng đi chưa đầy một lát đã tới được đầu bên kia.
Là một thủ thuật che mắt, không biết ở phía bên kia bức bình phong là thứ gì.
Cả hai người đều dừng lại.
Khanh Linh theo bản năng nhìn lướt qua Cố Vọng, hắn đang cụp mắt suy nghĩ, cũng không biết đang nghĩ tới điều gì.
Vẫn là tự cô đi mở đường thì hơn.
Đối mặt với nguy hiểm còn chưa biết rõ, Khanh Linh cảm thấy bản thân mình có nghĩa vụ phải che chở cho Cố Vọng.
Cô vừa mới nghĩ đến, còn chưa kịp phản ứng, Cố Vọng đã đột nhiên mỉm cười.
Hắn quay đầu lại: “Phật châu đưa cho ngươi đâu rồi?”
Khanh Linh đã sớm cất kỹ, cô có chút mờ mịt đáp: “Đây.”
Cố Vọng dường như rất hài lòng, hắn đi qua đây, hơi cúi người xuống, ở khoảng cách gần nhìn cô.
Nốt chu sa ở mi tâm cực kỳ chói mắt, màu sắc ánh sáng trong con ngươi hơi thay đổi, hệt như yêu tinh mê hoặc người khác.
Hắn cố ý đè thấp giọng nói: “Muốn tốt cho ta à …”
Khanh Linh: “?”
Cô có chút chần chừ gật đầu một cái: “Đúng vậy.”
Hắn cong môi: “Vậy thì đi thôi.”
Khanh Linh: “Đi…”
Đâu?
Lời còn chưa kịp dứt, sau lưng đã bị đẩy mạnh một cái, thẳng thừng đẩy cô vào trong bức bình phong kia.
Khanh Linh thậm chí còn chưa kịp khống chế biểu cảm của mình.
Giây phút cô đột ngột quay đầu lại, vẫn có thể nhìn thấy đôi đồng tử đen láy của Cố Vọng, và cả ý cười như có như không ở trên mặt hắn..