Cứu Vớt Nam Phụ Đáng Thương

Chương 42: Ghen Tị


Đọc truyện Cứu Vớt Nam Phụ Đáng Thương – Chương 42: Ghen Tị


Hứa Hiện đi rồi, càng nhìn càng cảm thấy nữ sinh vừa nãy rất quen mắt, có phải cô từng gặp ở đâu không?
Khương Hiểu Manh nhìn bóng dáng đã đi xa, cô ta kéo chiếc khẩu trang dưới cằm lên, che hơn nửa khuôn mặt, ý cười dịu dàng nói đùa: “Bây giờ tôi hết thời rồi à? Lại không bị nhận ra nữa cơ đấy.”
Tiếu Giang nhìn bóng lưng đã đi xa, giọng nói bình thản giúp Hứa hiện giải thích: “Em ấy coi trọng việc học, không hay để ý đến phương diện phim điện ảnh và truyền hình, không nhận ra cô cũng là chuyện rất bình thường.”
Khương Hiểu Manh tiếc nuối, bùi ngùi: “Xem ra tôi còn cần phải cố gắng nhiều hơn nữa mới có thể lọt được vào bên trong tầm ngắm của mấy cô gái trẻ được.

Bây giờ người hâm mộ dính chặt nhất cũng là mấy cô gái trẻ, sức chiến đấu mạnh mẽ lại còn bảo vệ thần tượng.”
Tiếu Giang chỉ cười cũng không đáp lại, Khương Hiểu Manh biết tính cách của Tiếu Giang, không phải người có liên quan thì anh cũng chẳng buồn để ý.

Khương Hiểu Mạnh trực tiếp nói thẳng vào chủ đề, mục đích chính bản thân tới đây: “Anh làm mất lòng ông Trương, bây giờ ông Trương chó cùng dứt giậu, không phải anh nên ra mặt giải quyết một chút sao?”
Đôi mắt hoa đào khẽ chuyển, không để ý nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh, Tiếu Giang lấy một điếu thuốc ra từ trong túi, ra hiệu với Khương Hiểu Manh: “Có phiền không?”
Khương Hiểu Manh cười nói: “Anh cho tôi một điếu, tôi cũng không ngại.”
Biết Khương Hiểu Manh làm loạn trong giới giải trí đủ trò, Tiếu Giang cũng không hỏi nhiều thêm.
Một chiếc bật lửa màu xanh da trời bình thường, châm cháy điếu thuốc bạc hà, Tiếu Giang tùy ý cầm bật lửa cất vào trong túi áo, thản nhiên nói: ” Chuỗi vốn của ông Trương đã bị chặt đứ, ông ta cũng không quan tâm đến việc đó của cô.

Tôi sẽ gọi cho công ty của cô, không khiến cô khó xử.”
Nghe thấy lời Tiếu Giang nói, Khương Hiểu Manh hoàn toàn an tâm, Tiếu Giang rất ít khi nói mấy lời mà mình không chắc chắn, cho dù chuyện có chuyển biến anh cũng sẽ thực hiện lời hứa của mình.
Khương Hiểu Manh chủ động mở cửa xe của Tiếu Giang ngồi vào ghế phó lái, cười nói: “Anh không phiền đưa tôi đi một đoạn đường chứ?”
Tiếu Giang vẫn còn nhìn Hứa Hiện ở phía xa, giọng nói lạnh nhạt: “Phiền.”
Khương Hiểu Manh bật cười ghé sát lên cửa xe, nhìn theo tầm mắt của Tiếu Giang nhìn bóng dáng Hứa Hiện rời đi, lời nói có mấy phần hâm mộ, dò hỏi: “Chính là cô gái khiến anh bỏ hết mọi chuyện ở Nguyên Thành rồi chạy đến đây lãng phí thời gian đó à?”
“Nếu như đây là lãng phí thời giàn, lãng phí toàn bộ cũng không sao.”
Giọng nói lạnh nhạt nói ra khiến động lòng người, Khương Hiểu Manh hơi giật mình, cô ta ngừng cười, kinh ngạc nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Tiếu Giang, biết Tiếu Giang nhiều năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ta thấy Tiếu Giang nói nghiêm túc như vậy.
Khi nhà họ Tiếu còn chưa phá sản, nhà cô ta còn chưa nghèo túng, Tiếu Giang mà cô ta nhìn thấy lúc nào cũng cao cao tại thượng không muốn cùng chơi mấy trò ấu trĩ cùng bọn họ.

Cho dù là bố mẹ yêu cầu, anh cũng chỉ ngồi ở bên cạnh dùng mưu kế để chỉ điểm giang sơn nhờ vào chỉ số thông minh cao hơn người thường.

Sau khi nhà họ Tiếu phá sản, Tiếu Giang thu lại sự bén hơn rất nhiều, không có tính cách thối tha của lũ con nhà giàu, tính tình cũng càng trầm ổn, chín chắn.

Mặc dù trước đó chưa từng rõ ràng như vậy nhưng cô ta vẫn biết, chưa bao giờ Tiếu Giang cúi đầu hạ thấp mình, anh kiêu ngạo nhưng bây giờ lại bằng lòng làm vì một cô gái, buông bỏ sự kiêu ngạo, lời nói động lòng người.
Khương Hiểu Manh cảm khái vô cùng, năm đó cô ta chịu đựng sự xấu hổ nhiều lần đòi bố mẹ đưa mình tới nhà Tiếu Giang chơi.

Tiếu Giang không muốn liếc cô ta dù chỉ một cái, vẫn là do nhà cô ta nghèo túng.

Cô ta vì bất đắc dĩ mới tiếp xúc với giới giải trí hỗn loạn làm diễn viên để trả nợ, khi bị người ta bắt nạt lại được Tiếu Giang trông thấy, mới có thể khiến anh cúi đầu đi tới giúp cô ta một lần.
Còn chưa vào giới giải trí, Khương Hiểu Manh có thể vẫn sẽ ảo tưởng về câu chuyện cô bé lọ lem, nhưng trong giới giải trí lăn lộn mấy năm.

Khương Hiểu Thanh chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy.

Tiếu Giang cũng không thích cô ta, có lẽ là bởi vì hai người từng là bạn, cũng có thể là cùng lưu lạc nơi xứ xa, anh mới vươn tay giúp cô ta một lần.
Khương Hiểu Manh tự giác bước từ trên xa xuống, nhường đường cho Tiếu Giang: “Đuổi theo đi, bỏ lỡ rồi, tôi sợ với tính cách của anh, e là sẽ chui đầu vào công ty phấn đấu với sự nghiệp mỗi ngày tới lúc đột tự mới thôi.”
Tiếu Giang hít sâu một hơi, dập tắt điếu thuốc, bước về phía trước, anh bình tĩnh nói: “Bây giờ em ấy không muốn gặp tôi đâu.”
Vừa nãy Hứa Hiện tức giận chắc chắn khá lớn, là một người phụ nữ, trực giác nói cho Khương Hiểu Manh biết, Hứa Hiện cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tiếu Giang.
Nhìn thấy bóng dáng Tiếu Giang đi xa, Khương Hiểu Manh cười nói: “Chúc anh may mắn.”
Tiếu Giang nghiêng đầu tỏ ý đã nhận được lời chúc của Khương Hiểu Manh.
Hứa Hiện trở về đại hiện, không thấy Tiếu Giang đi theo, trong lòng càng thêm tức giận, càng nghĩ càng sầu não, suy nghĩ của anh ấy có bệnh à? Không có việc gì lại chạy tới đây tìm cô làm gì? Rõ ràng bản thân có bạn gái rồi thế mà còn nhìn cô, có phải anh thực sự coi cô là con gái, nay còn dẫn bạn gái tới ra mắt con gái nhà mình?
Trong lòng Hứa Hiện cảm thấy ớn lạnh một hồi, so với việc muốn cô làm em gái còn không muốn lại muốn cô gào lên gọi một tiếng mẹ? Nghĩ lại, trong lòng Hứa Hiện cảm thấy rất chán ghét, rất phản xã hội, mẹ cô chỉ có Lý Như Nguyệt, bố cô chỉ có Hứa Xương Thịnh, chuyện lấy Tiếu Giang làm bố chỉ khiến mẹ cô nổi giận, không cần cho là thật.
Trở về đại viện, Hứa Xương Thịnh đang vội vàng đóng cửa đi ra ngoài, chắc là vội đi đón cô, Hứa Hiện gọi to: “Bố!”
Hứa Xương Thịnh ngẩng đầu thấy Hứa Hiện, hỏi: “Còn về rồi à? Thi thế nào?”
“Cũng không tệ lắm ạ.”
Nghe vậy, Hứa Xương Thịnh lập tức cười như hoa nở, ông đưa cái chìa khóa trong tay cho Hứa Hiện, dặn cô: “Trong xưởng xảy ra chuyện, hôm nay bố và mẹ con có thể không về nhà được.


Bố làm cơm cho con rồi, Hải Linh cũng ở nhà một mình, đêm nay con có thể tới nhà Hải Linh ngủ.”
Hứa Hiện không muốn, nhưng Tiền Hải Linh cố ý trốn cô, cô cũng không cần phải giữ mặt mũi, cô từng có ý định gắn kết lại tình bạn của hai người nhưng mà Tiền Hải Linh lại không muốn mở lòng.
“Con ở một mình cũng được.”
Hứa Xương Thịnh cũng không gò ép, vội càng dặn dò vài câu rồi lập tức ra khỏi nhà.
Vừa mới về đến nhà, Hứa Hiện chợt nghe thấy có người gõ cửa.
“Tiểu Hiện, hôm nay tôi có thể ngủ ở nhà cậu được không?”
Tiền Hải Linh?
Hứa Hiện mở chốt cửa, để Tiền Hải Linh vào trong, cô nghi hoặc hỏi: “Sao hôm nay cậu lại muốn tới nhà tôi ngủ thế?”
Tiền Hải Linh thân thiết ôm lấy tay Hứa Hiện, kéo cô vào trong phòng, cô ta kề sát bên tay Hứa Hiện, nũng nịu nói: “Tôi không thể tới nhà cậu ngủ hả? Cậu thi xong Đại học sẽ rời khỏi đại viện, tôi muốn có nhiều thời gian nói chuyện cùng cậu.”
Chuyện đã xảy ra bình thường tất có yêu ma, thời gian cô rời khỏi đại viện vẫn còn khoảng ba tháng, Tiền Hải Linh đến chỗ cô sớm như vậy, có hơi quá.
Hứa Hiện cũng không đuổi người ra bên ngoài, cô để Tiền Hải Linh ngồi vào trước, vừa lấy nước rót cho cô ta vừa từ chối nói: “Ngày mai tôi còn có một buổi thi, có thể không ngủ cùng cậu được.

Nếu không thì để hôm khác chúng ta ngủ cùng nhau nhé?”
Tiền Hải Linh dính người, dán chặt lên người Hứa Hiện, hiếm khi làm nũng: “Hôm nay tôi nhất định phải ngủ cùng với cậu, hơn nữa tối nay bố mẹ tôi cũng không ở nhà, tôi sợ lắm.”
Hứa Hiện bình tĩnh nhìn Tiền Hải Linh, nhìn rõ ý đồ của cô ta.
“Hải Linh, ngày mai tôi phải thi Đại học.”
Tiền Hải Linh cười nửa miệng, nghiêm túc trả lời: “Cậu được cử đi học, căn bản không cần lo lắng.”
“Tiểu Hiện, tôi thực sự rất sợ, tôi muốn cậu giúp tôi, tôi sẽ không ầm ĩ làm ảnh hưởng tới cậu đâu.”
Nếu như Tiền Hải Linh đứng ở góc độ của cô, vì lo lắng cho cô, có lẽ cô sẽ mềm lòng để Tiền Hải Linh ở đây, nhưng Tiền Hải Linh không hề lo lắng cho cô chút nào, hoàn toàn là vì lo cho bản thân mình.
Cô sợ Tiền Hải Linh có mục đích khác.
Hứa Hiện lấy đồ ăn đã được nấu sẵn ra, nhắc tới chủ đề khác: “Cậu ăn cơm chưa?”
Tiền Hải Linh lắc đầu, đi tới phía sau Hứa Hiện để lấy bát, thừa dịp Hứa Hiện không chú ý, đổ bột phấn nhẵn mịn từ một cái lộ vào trong ấm nước.

Tiền Hải Linh hoảng hốt cất lọ thuốc đi, dịu dàng nói với Hứa Hiện: “Tiểu Hiện, cậu đồng ý với tôi đi, tôi thật sự sẽ không gây thêm phiền phức cho cậu.

Cậu nói mấy giờ ngủ thì sẽ đi ngủ, cậu nói không được nói chuyện thì tôi sẽ không nói.

Tôi chỉ muốn tìm người giúp tôi ngủ, giảm bớt sự sợ hãi mà thôi.”
Hứa Hiện không động đậy, Tiền Hải Linh càng bám cô cô càng cảm thấy Tiền Hải Linh có vấn đề.
Tiền Hải Linh tự nhiên rót cho mình một cốc nước lại rốt cho Hứa Hiện một cốc nước.

Cô ta vừa ăn cơm vừa gắp cho Hứa Hiện mấy món dầu cay: “Tiểu Hiện, cậu là người thông minh, ngay cả đề mà thầy Quý không làm được thì cũng cũng đã có thể làm xong.

Cậu thi vào Đại học chắc chắn không thành vấn đề, tôi chỉ ở nhà cậu một đêm, chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng đến cậu.”
Tất cả lực chú ý và phòng bị của Hứa Hiện đều dồn vào chuyện Tiền Hải Linh bước vào nhà, căn bản không nghĩ tới Tiền Hải Linh sẽ bỏ thuốc trong nước, ăn nhiều mấy món dầu cay, khoang miệng Hứa Hiện rất cay nóng, vội vàng cầm cốc nước bên cạnh uống một hơi cạn sạch.
Khóe miệng Tiền Hải Linh nhếch lên lộ ra một nụ cười đắc ý, cô ta biết Hứa Hiện cảnh giác cao độ.

Nếu cô ta đột nhiên đối tốt với cô, hoặc đột nhiên cầu xin cô, cô nhất định sẽ thầm sinh ra sự cảnh giác.

Chỉ cần đánh lạc hướng sự chú ý của Hứa Hiện, cô ta mới có cơ hội ra tay.
Tiền Hải Linh kiên nhẫn chờ Hứa Hiện ngất, cô ta lập tức gọi điện cho người mà mình đẽ sắp xếp từ trước: “Mau đến đây đi, phải lén lút đừng để người ta nhìn thấy.”
Cúp điện thoại, Tiền Hải Linh kéo Hứa Hiện về phòng ngủ, cởi sạch toàn bộ quần áo của Hứa Hiện, ném lên giường rồi dùng chăn quấn lại.

Chuyện trong xưởng là do cô ta dùng tiền sai người cô ý há hỏng, hai người trong xưởng phải ở lại tăng ca không về được.

Cô ta thừa dịp trong nhà không có ai, đánh ngất Hứa Hiện, khiến cô mất đi sự trong sạch, bỏ lỡ kỳ thi vào Đại học.
Cô ta không tin Tiếu Giang còn thích Hứa Hiện như vậy.
Đợi một lát, bên ngoài có tiếng đập cửa, Tiền Hải Linh biết là người cô ta cố ý tìm đã đến, cô ta đi tới mở một góc cánh cửa trước, sau khi chắc chắn là người của mình mới cho đi vào trong, vội vàng đóng lại làm người gác cửa, thúc giục nói: “Nhanh vào trong!”
Người được tìm tới là một tên lưu manh, hắn thấy vẻ ngoài cũng khá ưa nhìn của Tiền Hải Linh không nhịn được bèn trêu đùa: “Gấp cái gì, cố gái nhỏ nhà ai lại gấp gáp như vậy.”
Tiền Hải Linh chỉ vào trong phòng lộ ra cánh tay trắng nõn của Hứa Hiện, hung ác nói: “Anh còn muốn lấy tiền không? Mặt hàng bên trong so với tôi còn tốt hơn rất nhiều, đủ để anh thong thả hưởng thụ một đêm! Miệng còn nói mấy lời đó, đừng mong nhận được tiền, cũng đừng mong được sung sướng!”
Tên lưu manh vừa nghe lời này, cũng không có ý đùa giỡn nữa, hắn cũng không muốn mất cả tiền lẫn người.

Vừa mới đi vào phòng Hứa Hiện, tên lưu manh thấy nửa bên mặt Hứa Hiện chỉ biết cô đúng là cô gái tuyệt sắc, lần này hắn kiếm lời rồi.
Tiền Hải Linh ít khi đến nhà Hứa Hiện, cũng không biết sau khi Hứa Hiện đạp hỏng cửa hôm mùng một, Lý Như Nguyệt đặc biệt khóa nhiều thêm, cửa chính phải khóa hai lần thì mới khóa được.
Tiền Hải Linh đứng ở cửa nhìn Hứa Hiện, thấy tên lưu manh sốt ruột vén chăn trên người Hứa Hiện lên.

Ý cười trên mặt ngày càng đậm, rốt cuộc Hứa Hiện cũng bị vấy bẩn, cuối cùng không phải so cái gì cũng tốt hơn cô ta.
Ngay lúc tên lưu manh muốn vén chăn, đột nhiên cửa chính bị đẩy ra.

Tiếu Giang thất Tiền Hải Linh đang cười quái dị nhìn hai người trong phòng.

Anh cầm lấy cái bát còn chưa dọn, ném thẳng về phía lưu manh, trong nháy mắt hung ác chạy vào trong phòng vật ngã Tiền Hải Linh xuống đất, động tác nhánh chóng, giơ chân lên đạp thẳng ngã ba đường của hắn.
“Nhìn thấy cái gì?”
Giọng nói chất vấn lạnh lùng cùng cơ thể đau buốt khiến lưu manh sợ hãi liên tục la lên: “Tôi chưa thấy gì cả.”
Tiếu Giang nhịn lửa giận, túm áo tên lưu manh lên, đấm liên tiếp xuống hắn.
“Không thấy mặt sao? Nói dối cũng phải cũng phải bịa giống chút rồi hãy nói.”
Căn bản tên lưu manh không đánh lại Tiếu Giang, hắn khóc lóc hét lên xin tha: “Đều là do cô ta gọi tôi tới! Tôi cũng chỉ nhận tiền làm việc thôi!”
“Lấy tiền mày sẽ làm việc? Bản thân mày không có khả năng phân biệt đúng sai? Cái gì nên làm, cái gì không nên mày không biết ư?”
Tiếu Giáng đá mạnh vào chỗ định mệnh của tên lưu manh, hắn đau đến mức câm nín, gân xanh nổi cả lên, không ngừng lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn hai chân mềm nhũn đang quỳ rạp trên mặt đất của Tiền Hải Linh, cô ta cố hết lần này đến lần khác vẫn không đứng lên được: “Tôi từng nói đã cho cô cơ hội, cô còn muốn tìm chỗ chết.”
Tiền Hải Linh sợ đến mức giọng run rẩy, sụp đổ hô to: “Đều tại anh! Đều là do anh làm hại! Tôi không sai, tôi không hề sai! Con đĩ Hứa Hiện đáng chết! Dựa vào cái gì mà cô ta lại xuất sắc hơn tôi, hồi nhỏ rõ ràng cô ta vẫn là đuôi sếu*, tôi mới là người giỏi nhất trong đại viện! Đạo đức giả! Rõ ràng ưu tú hơn tôi còn cố tình tỏ ra thân thiết với tôi, còn khoe khoang với tôi! Thứ đạo đức giả.”
*Ý nghĩa ban đầu là vật trang trí treo ở đuôi xe.

Bây giờ nó có nghĩa là người cuối cùng hoặc kéo chân, mang ý nghĩa xúc phạm.
“Em ấy khoe với cô cái gì?”
“Khoe thành tích tốt, xinh đẹp còn được anh thích!”
Trong giọng nói chua ngoa mang theo một chút bi thương, Hứa Hiện chưa bao giờ nói với Tiền Hải Linh những thứ này, ngay cả đề cập cũng chưa từng nhắc tới.

Chẳng qua sự tồn tại của Hứa Hiện, những bảng điểm, giúp, giải thưởng mà cô giành được, nhân cách hay mị lực cũng vô hình khiến Tiền Hải Linh tự ti, ghen ghét..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.