Cứu Vớt Nam Phụ Đáng Thương

Chương 38: Trận Đấu Đàn Dương Cầm


Bạn đang đọc Cứu Vớt Nam Phụ Đáng Thương – Chương 38: Trận Đấu Đàn Dương Cầm


Hứa Hiện dựa theo ánh mắt sợ hãi của Tiền Hải Linh nhìn về phía khán phòng, rốt cuộc là cô ấy sợ ai ở đó? Thế cho nên mới khiến cô ấy ở trên sân khấu mà mình coi trọng nhất, liên tiếp xảy ra những sai lầm căn bản nhất.
Tất cả đều là đầu người đông nghìn nghịt, căn bản không nhìn thấy người quen, Hứa Hiện sợ tâm lý của Tiền Hải Linh, cô không dám ở khán phòng quá lâu, tiết mục của Tiền Hải Linh kết thúc, Hứa Hiện lập tức cầm lấy thiết bị sau bàn tời đi.
Hậu trường nhiều người, người tham gia thi đấu cũng hồi hộp nóng cả người, Hứa Hiện đi qua đám người, tìm được Tiền Hải Linh với vẻ mặt hoảng hốt vừa xuống sân khấu.
“Hải Linh, xảy ra chuyện gì à?”
Đột nhiên Hứa Hiện xuất hiện, đối với Tiền Hải Linh chỉ có kinh sợ chứ không hề vui vẻ, cô ấy sợ tới mức cả người run lên vô cùng kỳ quái nhìn về phía Hứa Hiện, biết bản thân mình có biểu hiện quá mức bất thường, cô ấy lại giữ vẻ tươi cười, dò hỏi: “Sao cậu tới mà không nói trước với tôi một tiếng? Cậu có thấy người nào không?”
Hứa Hiện có phần ngờ vực, cô nên thấy người nào?”
Hứa Hiện lắc đầu, nghi ngờ nhìn Tiền Hải Linh: “Có người nào cũng tới xem cậu à?”
Thấy Hứa Hiện lắc đầu, Tiền Hải Linh thở phào một hơi nhẹ nhõm, không muốn Hứa Hiện ở lại chỗ này, Tiền Hải Linh không khách khí ngầm ra lệnh đuổi khách: “Tiểu Hiện, không phải lát nữa cậu có trận thi đấu đàn dương cầm sao? Cậu tới nơi thi đấu chuẩn bị trước đi, tôi còn muốn chờ các chị trao giải cho tôi, tạm thời có thể không đi được, không tiện.”
Hứa Hiện cũng chẳng tức giận, cô mỉm cười nhìn về phía Tiền Hải Linh, cô biết khoảnh khắc chờ công bố thành tích với mỗi phút đều quan trọng tới cỡ nào, cô sẽ không gò ép Tiền Hải Linh vì cô mà bỏ đi cơ hội chờ đợi thành tích.
Hứa Hiện cầm lấy quà tặng đã chuẩn bị từ lâu đưa cho Tiền Hải Linh, nhẹ giọng nói: “Hải Linh, chúc cậu thẳng tiến vào top 3, cầm bằng khen về nhà.”
Ánh mắt Tiền Hải Linh hơi lóe sáng nhìn về phía Hứa Hiện, giọng nói khẩn trương hỏi dò: “Sao cậu lại tặng quà cho tôi?”
Hứa Hiện cười đến mức mặt mày cong cong: “Vì Hải Linh cũng tằng quà cho tôi, chứng ta là bạn bè.”
Cầm chặt hộp quà, Tiền Hải Linh chột dạ hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Hứa Hiện, cô ấy gượng cười, né tránh nói: “Cảm ơn.”
Hứa Hiện cười lắc đầu, bạn bè mà nói cảm ơn với nhau sẽ khiến cô cảm thấy xa lạ, cô cũng không thích những người thân thiết nói cảm ơn với mình.

Hứa Hiện cũng không miễn cưỡng Tiền Hải Linh, đôi mắt hơi cụp xuống nhìn về phía đồng hồ, thời gian đã không đủ, nếu còn không đi nữa thì sẽ không kịp, Hứa Hiện vội vàng tạm biệt Tiền Hảo Linh, cầm theo máy chụp hình và váy lụa trắng chạy nhanh về phía Nhà hát Quốc tế cách đó không xa.
Đi đến Nhà hát Quốc tế, bên trong đã có người bắt đầu biểu diễn diễn tấu, Hứa Hiện bước nhẹ chân đi về phía sau hậu trường, vội vàng thay bộ đồ thể thao, lượt diễn của cô xếp thứ mười, cô còn có dư thời gian để thay quần áo và trang điểm.
Người dẫn chương trình lui về sau, ánh đèn sân khấu đột nhiên sáng lên, đàn nóng sáng chói mắt chiếu thẳng tới nền gỗ, chiếu sáng cả sân khấu.
Dáng người kéo dài, da trắng như tuyết, bóng dáng bước chậm lên sân khấu.

Váy lụa trắng trên người phác họa vóc người đầy đặn, tóc đen gợn sóng vương trên vai người đẹp.

Hơi thở tinh tế.

Mặt trứng ngỗng.

Dưới lớp trang điểm càng nhuộm thêm vẻ kiều diễm động lòng người hơn.
Cơ thể thanh nhã uyển chuyển ngồi xuống trước đàn dương cầm, ngón tay trắng nõn khé phủ lên đàn dương cầm màu trắng, ánh sáng chói mắt bao phụ lên cơ thể trắng như tuyết, nổi lên một tầng sương lờ mờ, ngón tay khẽ di chuyển, tiếng dương cầm nhẹ nhàng mang theo sự đau buồn nhàn nhạt lập tức đổ xuống, xâm nhập truyền vào tai mọi người, đáy lòng gợi lên thanh xuân đơn thuần nhất.
Những năm tháng đẹp nhất, không biết thích thế nào, bỏ lỡ phía sau, lại thường nhớ lại, một chút đau buồn nhàn nhạt luôn tràn ngập ở trong trái tim, không biết giải quyết như thế nào, rồi lại ngọt ngào như thuở ban đầu.
Tiếng đàn dương cầm đột nhiên tăng tốc, như mưa xối xả giữa say sưa nhớ người yêu, hoặc như là lặng lẽ trút ra do sự của mình.

Không bao lâu, tiếng đàn dương cầm chậm lại, tiếng leng keng trong trẻo, thong thả bao quanh nhà hát.
Tất cả hạt bụi bị bỏ quyên, quá khứ cuối cùng vẫn là quá khứ, còn muốn nhớ cũng chỉ có thể chôn giấu dưới đáy lòng.
Một nốt nhạc cuối cùng kết thúc, cánh tay trắng nõn thất vọng rời khỏi phím đàn dương cầm trước người, tiếng vỗ tay trong nhà hát lập tức vang lên như nước.

Ngón tay của Hứa Hiện như có lực hấp dẫn, có thể dùng bàn tay đùa giỡn với đàn dương cầm, chỉ cần cô muốn, tiếng đàn dương cầm có thể đánh trúng đáy lòng người, khiến cho khắc sâu vào ruột thịt.
Hứa Hiện đang thanh nhã đứng dậy, đột nhiên có một người đứng dưới sân khấu đi lên.
Hứa Hiện kinh ngạc nhìn Trương Tử Dương, trong mắt cô nói lên sự kháng cự, cô sợ Trương Tử Dương trước ánh mắt theo dõi chăm chú của các bạn học lại đi tới thổ lộ với cô.
Trương Tử Dương nhìn thấy suy nghĩ của Hứa Hiện, cậu ta cười nhạo một tiếng, hóa ra Hứa Hiện đã ghét cậu ta đến mức này rồi.
Trương Tử Dương đi đến bên cạnh Hứa Hiện, ánh mắt lướt qua cơ thể thanh nhã của cô, cầm lấy micro đặt trên đàn dương cầm.
“Tiểu Hiện, hôm nay cậu rất đẹp, nhưng mà trên cổ còn thiếu một thứ, tôi có thể cho cậu một món đồ trang sức, được không?” Chưa nói xong lại thản nhiên bổ sung thêm: “Hôm nay là sinh nhật của tôi, không lâu nữa tôi sẽ rời khỏi Phụ Thành.”
Khuôn mặt bướng bỉnh đột nhiên trở nên dịu dàng, khiến Hứa Hiện hơi trở tay không kịp, cô lúng túng đứng ở trên sân khấu không biết làm gì cho phải, nếu đeo lên ngay tại trước mắt của mọi người ở đây, chắc chắn là quan hệ với Trương Tử Dương không hề đơn gian, nếu không đeo, lại vứt mặt mũi của Trương Tử Dương.
Hứa Hiện im lặng đá chân do dự khiến Trương Tử Dương được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cậu ta lấy ra một cái hộp từ trong túi, mở ra là một sợi dây chuyền bạc, chậm rãi đi tới trước mặt Hứa Hiện, muốn đeo lên cho cô.
“Tiểu Hiện.”
Giọng nói dịu dàng, chín chắn vang lên bên tai khiến Hứa Hiện đột nhiên quay đầu lại, cô không dám tin nhìn dáng người cường tráng, trên mặt mang theo ý cười, bước chậm đi về phía cô.

“Tiếu Giang…”
Hứa Hiện kinh ngạc khẽ nỉ non nhưng trước sau vẫn không nói ra được hai chữ sau cùng.
Tiếu Giang không nhìn thấy sự tồn tại của Trương Tử Dương, đi đến trước mặt Hứa Hiện, tự nhiên dắt tay dẫn cô đi xuống: “Diễn tấu xong rồi sao còn không xuống? Đừng ở chỗ này chờ anh à?”
Hai má trắng nõn của Hứa Hiện đột nhiên ửng đỏ, Tiếu Giang vẫn mê hoặc và dịu dàng như ngày nào, nhưng cô cũng đã không thích ứng được với sự dịu dàng của anh.
Cổ tay đeo đồng hồ đột nhiên bị một lực mạnh nắm chặt, Hứa Hiện xấu hổ nhìn Trương Tử Sương, khẽ nói: “Buông ra!”
Kế hoạch được chuẩn bị kỹ càng lại bị một câu nói nhẹ nhàng của Tiếu Giang phá rối, Trương Tử Dương không còn mềm yếu giống như quá khứ, vẻ mặt kiêu ngạo, bướng bỉnh khẽ nhíu mày, giọng nói không kiên nhẫn quát Tiếu Giang: “Buông ra!”
Hứa Hiện kéo cổ tay, tức giận khẽ nói: “Tôi bảo cậu buông ra.”
Tiếu Giang vẫn giữ nụ cười nhàn nhã nhìn Trương Tử Dương mất mặt, Trương Tử Dương tức giận tới mức lớn tiếng quát Hứa Hiện: “Hứa Hiện! Cậu là cái gì? Gọi tới lại vẫy đuổi như chó chạy tới sao? Lúc Tiếu Giang rời đi không nói một tiếng, lặng yên không một tiếng động, anh ta không nói một câu gì lại có thể đưa cậu đi sao?”
Hứa Hiện không nghĩ nhiều như Trương Tử Dương, chẳng qua cô không thích Trương Tử Dương lợi dụng nhiều người mà ép cô, muốn nhanh chóng chấm dứt tình cảnh xấu hổ này.

Trương Tử Dương nắm chặt tay, Hứa Hiện có giãy dụa thế nào cũng không ra, cô bất lực liếc nhìn Tiếu Giang, muốn Tiếu Giang buông tay mình ra, cô mới có thể thoát khỏi tay Trương Tử Dương.
Tiếu Giang không di chuyển, chẳng qua anh nhàn nhạt liếc Trương Tử Dương, cất cao giọng nói: “Cậu hẳn phải biết rõ vì sao ông Trương lại gọi cậu về Nguyên Thành, bây giờ dây dưa là có ý gì?”
Đây là uy hiếp, uy hiếp công khai, Trương Tử Dương tràn đầy phòng bị, trong nháy mắt dựng thẳng mũi gai nhọn trên người: “Tôi biết là anh làm!”
Đôi mắt đen láy của Tiếu Giang hơi đổi, khóe miệng cười khinh thường nhìn Trương Tử Dương, kiêu ngạo nói: “Vậy thì sao?”
Trương Tử Dương nghẹn lời đứng ở giữa sân khấu, ánh đèn chói mắt chiếu thẳng trên mặt, khiến biểu cảm Trương Tử Dương hơi đau nhức, cậu ta không quyết đoán như Tiếu Giang, cũng không tài nghệ song toàn như Hứa Hiện, mười sáu năm chỉ có tầm thường không gì nổi bật, từ đầu đến cuối vẫn không đấu lại Tiếu Giang, cũng không đuổi kịp bước chân của Hứa Hiện.
Bàn tay nắm chặt từ từ buông ra, trong lòng Trương Tử Dương nghẹn lời, cậu ta không quan tâm hội trường của trận thi đấu, nói thẳng: “Hứa Hiện, Tiếu Giang đã có người khác ở Nguyên Thành rồi.”
Lời của Trương Tử Dương quả thực đã đánh trúng tim Hứa Hiện, khiến cô trong nháy mắt chấn động, cũng chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh Hứa Hiện đã khôi phục lại bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Tôi biết.”

Trương Tử Dương kinh ngạc nhìn Hứa Hiện, vì sao Hứa Hiện biết chuyện này mà còn thích Tiếu Giang như vậy?
Bàn tay nắm cổ tay Hứa Hiện trong nháy mắt bỗng siết chặt, Hứa Hiện như không có việc gì, vẫn tươi cười bình thường nhìn Trương Tử Dương, lạnh lùng hỏi: “Đủ chưa? Có thể buông tay không?”
Trương Tử Dương thất bại buông tay ra, cậu ta thua rồi, ngày đó nhìn thấy Hứa Hiện đã thua, chắc chắn đã thua.
Hứa Hiện nhắc lại, lạnh nhạt nhìn Tiếu Giang, cũng không để Tiếu Giang thâm trầm vào mắt, cũng không bỏ tay Tiếu Giang, chỉ bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
Dắt Hứa Hiện xuống dưới sân khấu, Tiếu Giang buông tay Hứa Hiện ra trước, im lặng đi theo phía sau Hứa Hiện.
Hơi thở quen thuộc không ngừng bao trùm vây quanh Hứa Hiện, cô muốn giả vờ như không quan tâm, nhưng tay cô run rẩy thu dọn đồ đạc, dáng vẻ chật vật trốn trong phòng thay đồ vẫn cho thấy sự căng thẳng và bất lực của cô.
Cô không biết mình cần đối mặt với Tiếu Giang như thế nào, hẳn là giống như ngày xưa, ngọt ngào gọi anh Tiếu Giang, hay bình tĩnh lạnh nhạt như bây giờ, hoặc có thể là phẫn nộ lao tới hỏi anh sao lúc đó lại không nói mà đi, vì sao mấy năm qua cũng không đi tìm cô.
Hứa Hiện đợi ở trong phòng thay đồ một hồi lâu, người biểu diễn phía sau muốn sau quần áo, vội vàng gõ cửa phòng.
Hứa Hiện kéo bộ đồ thể thao lên cao, che khuất miệng mũi, đeo túi máy ảnh sau lưng, chiếc túi treo trên cổ tay, hai tay đút túi quần đi ra từ phòng thay đồ, đi về phía Tiếu Giang đang tựa vào cạnh cửa như đóa sen trắng lẻ loi giữa thế gian.
Nhìn thấy Hứa Hiện đi ra, trên mặt Tiếu Giang mới lộ ra ý cười, anh khua tay trong không trung so chiều cao của Hứa Hiện với anh, trêu chọc nói: “Tiểu Hiện cao hơn rồi, trước kia còn tới eo của anh, bây giờ đã cao đến vai anh rồi.”
Hứa Hiện đi song song với Tiếu Giang, khoảng cách tầm một người, cô hà theo, cười nói: “Ừm, em ăn nhiều, lớn khá nhanh.”
Tiếu Giang đi theo cũng cười, chưa từng nhắc tới chuyện tương lai và quá khứ.
“Không đợi kết quả trận đấu à?”
Hứa Hiện nhìn sân khấu vẫn đang còn tiết mục diễn tấu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rực rỡ lắc đầu, không cần thiết, thắng thua cô biết rõ, trừ khi có người mua chuộc giám khảo.
So với kết quả thì cô càng muốn biết sao Tiếu Giang lại biết hôm nay cô có trận khi đấu đàn dương cầm, vì sao hôm nay anh lại muốn tới gặp cô.
Sự tò mò của cô về anh còn nhiều hơn chuyện của mình..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.