Cứu Vớt Nam Phụ Đáng Thương

Chương 16: Tai Họa Tới


Bạn đang đọc Cứu Vớt Nam Phụ Đáng Thương – Chương 16: Tai Họa Tới


– Anh Tiếu Giang không cần em –
Trở về tiểu viện, con mắt của Hứa Hiện đã bớt sưng đi không ít, Tiếu Giang cùng cô đi tới trước cửa nhà.

Hứa Hiện gõ cửa, thành thật đứng ở bên cạnh Tiếu Giang làm đầu gỗ.

Lý Như Nguyệt mở cửa ra, thấy Hứa Hiện mang theo vẻ mặt chán nản đứng ở cạnh Tiếu Giang, trong lòng bà không khỏi dâng lên dự cảm bất thường, Lý Như Nguyệt vô thức quét mắt về phía Hứa Hiện.

Ngoài cửa ánh đèn hơi tối, Lý Như Nguyệt đứng ở cửa vừa hay chắn hơn phân nửa ánh đèn, ở giữa tối mờ, Lý Như Nguyệt cũng không thấy con mắt sưng đỏ của Hứa Hiện.

Sợ Lý Như Nguyệt sẽ thực sự đánh Hứa Hiện, Tiếu Giang áy náy giải thích với bà: “Dì Lý, hôm này lúc tan học, Hứa Hiện thấy có người bị bắt nạt nên dũng cảm ra tay tương trợ, sau đó bị người ra đánh vào mắt.


Nghe đến đó, Lý Như Nguyệt vội vàng nâng khuôn mặt của Hứa Hiện lên, nhìn thấy mắt trái của cô sưng lên, bà hoảng hốt, mắng: “Một ngày không bị thương, con lại ngứa da có phải không?”
Lý Như Nguyệt xích lại gần mặt Hứa Hiện, giúp cô thổi thổi, đau lòng hỏi han: “Bây giờ có còn đau không?”
Hứa Hiện lắc đầu, Tiếu Giang cũng giúp Hứa Hiện giải thích: “Dì Lý, cháu đã đưa em ấy đi bệnh viện khám qua rồi, bác sĩ nói chườm đá một hổi sẽ ổn thôi, không phải vấn đề lớn.


Lý Như Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, đi bệnh viện khám là được rồi.

Lý Như Nguyệt cười cười cảm ơn Tiếu Giang, vẻ mặt ôn hòa nhã nhặn ngày thường, mang theo chút xa cách: “Dì cảm ơn cháu vì đã đưa Tiểu Hiện về nhé.


Sau đó bà lại móc ra mấy trăm từ trong túi, nhét vào trong tay Tiếu Giang, ôn hòa nói: “Tiền thuốc lần trước quên mất không đưa cho cháu, tính thêm cả tiền thuốc hôm nay nữa, cảm ơn cháu đã đưa Hứa Hiện tới bệnh viện khám nhé.


Tiếu Giang không muốn lấy, Lý Như Nguyệt giữ lấy tay anh, cưỡng ép Tiếu Giang cầm tiền.

Tiếu Giang nhìn về phía đôi mắt kiên định của Lý Như Nguyệt, anh đột nhiên ý thức được, anh hết lần này tới lần khác khiến Hứa Hiện bị thương, Lý Như Nguyệt đã muốn tránh xa anh rồi.


Lý Như Nguyệt thấy Tiếu Giang không từ chối, bà làm việc nhanh chóng lập tức túm Hứa Hiện vào trong nhà, đóng cửa lại.

Tiếu Giang bị ngăn cách ở bên ngoài, xiết chặt tiền trong tay, âm thầm dùng sức.

Chưa được vài phút, trong nhà truyền đến tiếng tranh cãi vô cùng lớn.

“Hứa Hiện, con lại còn coi Tiếu Giang là bố, thằng bé nuôi con à? Cho con tiền à? Tạo điều kiện cho con đi học sao? Con cho rằng là mẹ không biết chuyện con giúp nó cản nắm đấm hả! Mẹ nói cho con biết, mẹ để con đi cùng Tiếu Giang là để con có thể bao dung hơn, chứ không phải học lấy trứng chọi đá! Con có biết nhà Tiếu Giang có bao nhiêu chủ nợ không, vì sao lại tới đây ở không? Giúp bạn học? Mẹ thấy là do người tới đòi nợ thì có! Về sau nếu con còn dám ở gần Tiếu Giang, mẹ sẽ đánh gãy chân con đấy!”
“Mẹ!”
Hứa Hiện tức đến mức lồng ngực phập phồng, cô trừng mắt nhìn về phía Lý Như Nguyệt, tranh chấp: “Là con tự nguyện đi giúp anh Tiếu Giang! Anh ấy kêu con tránh ra, nhưng là con chủ động đưa người tới cửa để bị đánh! Mẹ mắng anh ấy làm gì! Dựa vào cái gì còn lôi cả chuyện nhà anh ấy! Nếu mẹ không cho con lại gần anh ấy, con sẽ cầm loa ra sân hô lớn, Tiếu Giang là bố tôi!”
Lý Như Nguyệt bị Hứa Hiện chọc giận không nhẹ, bà cầm điều khiển trên bàn cùng mấy đồ vật linh tinh ném về phía người Hứa Hiện.

“Hứa Hiện, con có còn coi bà đây là mẹ của con hay không hả! Mẹ bắt con tránh xa Tiếu Giang là sai sao? Kể từ lúc bảo con đưa bánh chưng cho Tiếu Giang, sau đó con bị thương bao nhiêu lần rồi! Con còn muốn bảo vệ nó!”
Hứa Hiện cũng không trốn, bắt cô không được tiếp xúc với Tiếu Giang á, không có khả năng.

Nghĩ về sau không thể gặp Tiếu Giang, trong lòng Hứa Hiện liền cảm thấy khó chịu.

Cô không muốn Tiếu Giang thích Chu Thụy Hi, người tốt như vậy, sao có thể thích loại người dở tệ như Chu Thụy Hi được cơ chứ!
Huống hồ cô còn muốn giúp anh sửa mệnh cơ mà.

Hứa Hiện khóc nức nở, không giống khóc suồng sã như ở trước mặt Tiếu Giang, cực kỳ ẩn nhẫn, trong hốc mắt có nước mắt chảy xuống, cũng không có một tiếng hừ.

“Rời xa anh Tiếu Giang là đúng sao? Vậy con muốn mẹ rời xa bố thì mẹ có đồng ý không?”
Lý Như Nguyệt vung một cái tát lên mặt Hứa Hiện.

Khuôn mặt tái nhợt giận đến đỏ bừng, Lý Như Nguyệt thu tay lại, chỉ thẳng Hứa Hiện mà mắng: “Tiếu Giang có thể so với bố con ư? Về sau con đừng có nói mấy lời vô nghĩa ấy nữa, cũng đừng nhận ta là mẹ!”
Tiếu Giang ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng bạt tai, muốn đẩy cửa vào, tay còn chưa đụng tới cửa lại cảm thấy không ổn, cuối cùng chịu đựng thu tay về.


Hứa Xương Thịnh ở trong phòng nghe thấy tiếng bạt tai vội vàng từ phòng ngủ chạy đến, kéo Hứa Hiện bị đánh đẩy về phía nhà tắm, đi rửa mặt.

“Tiểu Hiện, con đừng cãi mẹ nữa, tắm rửa xong, chúng ta đi ngủ sớm một chút, mai ăn sáng xong bố sẽ đưa con tới trường.


Lý Như Nguyệt hận Hứa Xương Thịnh nuông chiều Hứa Hiện quá mức, bà đem theo một bụng đầy lửa giận, chuyển tới lên người Hứa Xương Thịnh, cả giận nói: “Hứa Xương Thịnh, ông cứ nuông chiều con bé đi, trước sau gì con gái chết như thế nào ông cũng không biết! Tôi xem ông tới lúc đó đau lòng đến nhường nào!”
Tiếu Giang lẳng lặng đứng ở ngoài cửa nghe xong cuộc đối thoại trong nhà, anh tùy ý ném tiền trong tay xuống đất, cất bước lớn đi về nhà.

Về đến nhà, Tiếu Giang đã thấy Trương Lệ ngồi ở cửa hóng gió chờ anh.

Tiếu Giang làm như không thấy, mắt nhìn thẳng đi vào trong nhà, Trương Lệ nhịn không được lên tiếng gọi Tiếu Giang lại: “Tiếu Giang, mẹ có chuyện muốn nói với con.


Tiếu Giang dừng lại, âm thanh lãnh đạm không có nửa phần cảm tình nói: “Mẹ muốn kết hôn cùng Cố Nguyên An?”
Trên mặt Trương Lệ thoáng qua một tia xấu hổ, kể từ sau khi Tiêu Văn Đình phá sản, bà vội vàng kiếm tiền trả nợ cũng không để mắt tới Tiếu Giang tuổi còn nhỏ, nên tình cảm giữa hai người ngày càng đi xuống.

Bây giờ bà gặp mặt Cố Nguyên An, lại càng muốn theo đuổi tình yêu hạnh phúc của chính mình, thoát khỏi tình cảnh hiện tại, đối với Tiếu Giang mà nói, điều này chẳng khác nào hoàn toàn chia cắt tình mẹ con.

Trương Lệ lo lắng đứng dậy, giải thích với Tiếu Giang: “Chú Cố lần trước đã giải thích với mẹ rồi, ông ấy đã ly hôn với vợ cả, chỉ là bà ta cứ quấn lấy ông ấy mà thôi.

Trong nhà chú Cố có rất nhiều tiền, cũng đồng ý giúp chúng ta trả xong nợ, chờ mẹ gả đi rồi, con cũng có thể sống một cuộc sống giàu có như hồi nhỏ, không cần phải chen chúc ở trong khu này nữa.


Trong lòng Tiếu Giang có chút chua xót, mẹ của anh cũng xem như xuất thân từ một gia đình khá giả, có học thức, tưởng rằng lấy bố anh rồi có thể sống một cuộc sống phú quý, không cần ra mặt.

Nào biết năm anh chín tuổi, bố anh bị người ta hại, trong một đêm phá sản, mẹ anh từ đám mây rơi xuống vũng bùn lầy, so với cuộc sống của gia đình bình thường còn kém hơn.

Giúp bọn họ trả nợ? Những năm này anh dựa vào tiền chơi cổ phiếu, gần như đã bí mật trả hết nợ, Cố Nguyên An còn cần trả bao nhiêu cơ chứ?

Tiếu Giang thật không biết nên mắng mẹ anh ngây thơ cả ngày thích mơ mộng hão huyền, vẫn còn tâm tư của thiếu nữ trẻ tuổi nên mới để ý tới loại thương nhân như Cố Nguyên An, có thể vứt bỏ vợ cả đi cưới một người vợ hai đã từng kết hôn lại mang theo một đứa con riêng ư?
Phỏng chừng cũng là thấy Trương Lệ năm đó xinh đẹp, chỉ tay năm ngón làm việc trôi chảy, bây giờ giá trị nhan sắc của Trương Lệ cũng không bị thời gian làm hao mòn, trở nên xấu xí, nên mới nảy ra tâm tư bẩn thỉu với bà.

Tiếu Giang lạnh lùng nói: “Mẹ muốn gả thì cứ gả, đừng dùng mấy đồng tiền bẩn thỉu của Cố Nguyên An để trả nợ cho bố, nợ của bố sau này con sẽ trả.


Mẹ của anh muốn theo đuổi hạnh phúc, anh sẽ không ngăn cản, chờ mẹ anh bị đâm cho đầu rơi máu chảy, anh sẽ kéo về.

Trương Lệ không ngờ Tiếu Giang sẽ đồng ý, bà mừng rỡ như một cô gái nhỏ, vui vẻ một hồi, Trương Lệ trấn định lại, cần thận từng li từng tí nói: “Tiểu Giang, bố con còn nợ rất nhiều người không trả hết, để chú Cố giúp chúng ta trả nốt không phải tốt hơn ư?”
Tiếu Giang quay đầu nhìn về phía Trương Lệ, tàn nhẫn nói: “Để ông ta trả nợ giúp bố? Trước đây bố mượn tiền ông ta để quay vòng vốn, ông ta đã nói thế nào? Tuy rằng lúc đó tuổi con còn nhỏ, nhưng con cũng nghe bố từng mắng người này.

Thế nào? Bây giờ ông ta chịu trả nợ? Điều kiện là mẹ gả cho ông ta sao?”
“Tiếu giang!”
Trương Lệ không tin chính mình nuôi lớn đứa con trai này, vậy mà lại biến thành cái dạng thế này.

Bà nhịn đau nói: “Chú Cố yêu mến mẹ, mẹ cũng thích chú ấy, bởi vì yêu nên mới cho thôi, con đừng nghĩ dơ bẩn như vậy!”
Tiếu Giang cố gắng nhịn xuống tính tình nóng nảy sắp bùng nổ của mình, anh cười đáp: “Yêu mến? Thực sự con không nghĩ ra mẹ lại đi thích một người đàn ông đã có gia đình, đi làm tiểu tam.


“Chát!”
Âm thanh trong trẻo vang lên, trong trời đêm đặc biệt vang dội.

Trương Lệ kinh ngạc nhìn về phía bàn tay, bà ta lấy lại tinh thần, đi đến bên trước mặt Tiếu Giang, viền mắt ửng hồng xin lỗi.

“Tiếu Giang, không phải là mẹ cố ý, chỉ là mẹ quá kích động thôi.


Tiếu Giang ngăn bàn tay của bà ta lại, đi thẳng vào trong phòng, lời nói lạnh nhạt: “Cố Nguyên An không phải người tốt, tâm tư không đơn thuần, trong nhà còn có vợ, ông ta chỉ lừa mẹ thôi.

Nếu mẹ cứ khăng khăng muốn lấy ông ta, con cũng không ngăn cản, chỉ cần mẹ gả được vào.

Cửa phòng ngủ bị đóng lại, Trương Lệ ngồi trên mặt đất, nức nở khóc thành tiếng, mười năm nay bà ta trải qua khó khăn, bà không muốn lại liều mạng kiếm tiền đi bù cho một cái lỗ thủng lớn nữa, coi như bà biết tâm tư Cố Nguyên An không đơn thuần đi chăng nữa thì bà cũng nguyện ý lấy ông ta, không cần phải sống cuộc sống vất vả như vậy.

Tiếu Giang ở trong phòng ngủ nhắn tin với Phó Hoài Nam.

Tiếu Giang: Hoài Nam, phòng trò chơi sao rồi?”
Phó Hoài Nam vừa tắm rửa xong đi ra, anh ta nhìn tin nhắn Tiếu Giang vừa gửi tới, lập tức ngã lên chiếc giường mềm mại, cầm điện thoại nhanh chóng trả lời.

Phó Hoài Nam: Cậu lợi hại như vậy, một người chọi mười người, Lý Tường Dũng còn dám chọc giận cậu nữa ư? Tôi đoán chừng về sau hắn trông thấy cậu còn phải đi đường vòng.

Tiếu Giang: Anh Phú biết tình hình bên này chưa?
Phó Hoài Nam: Đã biết, nói cậu có công, dự định nói bên trong cho cậu tiếp quản phòng trò chơi đấy.

Phó Hoài Nam cho là Tiếu Giang thiếu tiền, muốn tiếp quản phòng trò chơi để kiếm tiền giúp nhà trả nợ, anh ta suy nghĩ một hồi, lại gửi tới cho Tiếu Giang một tin.

Phó Hoài Nam: Tiếu Giang, người bên cạnh anh Phú cũng không sạch sẽ, cậu vẫn nên là đừng theo chân bọn họ, trái lại cậu cũng không thiếu nhiều tiền lắm, không cần thiết phải kiếm tiền từ kẻ nguy hiểm như anh Phú, nếu anh Phú có lòng cho cậu cõng án tử trên lưng, tiến vào nhà giam, đến lúc đó cậu tiêu đời rồi.

Tiếu Giang biết anh Phú mưu mô không sạch sẽ, anh ta là đầu sỏ ở Nguyên Thành xem như đánh bạc, khu trò chơi, KTV đều tham gia cả, nếu có thể theo anh ta, trong tay nhất định sẽ dính máu tanh, Tiếu Giang có thể nhìn trúng anh Phú là bởi vì anh ta háo sắc, đàn ông dâm dục đều sẽ có ngày bị quỷ ám.

Tiếu Giang muốn tóm lấy anh Phú, tiếp quản hết tất cả công việc kinh doanh của anh ta, đến lúc đó đi Phụ Thành, nhân lúc không ai giở tay, có thể đem người bên này dẫn đi.

Tiếu Giang không trả lời tin nhắn này mà cầm điện thoại di động lên muốn nói lời này đi.

Tiếu Giang: Về sau, buổi sáng không cần chờ tôi.

Phó Hoài Nam nghi ngờ nhìn tin nhắn.

Phó Hoài Nam: Mẹ nó! Cậu lại ra ngoài chơi đấy à? Không ở nhà ngủ?
Tiếu Giang cầm điện thoại, đã sớm gõ sẵn ra ngoài.

Tiếu Giang: Hứa Hiện rất bám người, tôi không nghĩ mình sẽ gặp em ấy.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.