Bạn đang đọc Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang – Chương 67
“Đúng vậy, ký chủ”, Cố Sâm còn chưa kịp giải thích, hệ thống đã giải thích cho Yến Trục Quang: “Bởi vì hài tử giữa tiên tu và ma tu bị khuyết tật từ khi được sinh ra, là bị Thiên Đạo kiêng kị, cho nên được xưng là thiên khắc chi thể.”
“Thiên khắc chi thể?” Vân Mật Tuyết nghi hoặc, nói: “Chưởng môn hoài nghi, Tô sư muội là nữ nhi của chưởng môn tiền nhiệm và ma tu sao?”
Cố Sâm hơi gật đầu: “Hai người các ngươi đều đã từng tiếp xúc với Tô Kiền Nhi, có nhìn ra thể chất của nàng có phải là thiên khắc chi thể hay không?”
Vân Mật Tuyết nhíu mày hồi tưởng, sau đó lắc đầu: “Liễn Cơ chưa từng thấy thiên khắc chi thể là thế nào, không thể phân biệt.”
Cố Sâm cũng không cưỡng cầu việc này, hắn lần thứ hai nhìn về phía Yến Trục Quang: “Trên người của ngươi còn sót lại khí tức của Viên Phong Trận, linh dược cứu chữa Tô Kiền Nhi kia, chính là thứ mà Lý Tử Vưu dùng Viên Phong Trận để ép ngươi giao ra sao?”
Lý Tử Vưu chính là tên của chưởng môn tiền nhiệm.
Yến Trục Quang kinh hãi trong lòng, không ngờ khí tức của Viên Phong Trận này vẫn còn sót lại trên người nàng, còn bị Cố Sâm phát hiện được? Vậy những trưởng lão kia cũng phát hiện ra rồi sao?
“Chưởng môn —— ” Vân Mật Tuyết muốn phân trần thay Yến Trục Quang, Cố Sâm lại giơ tay ngăn cản.
Hắn nhìn Yến Trục Quang: “Khí tức còn sót lại của Viên Phong Trận kia thập phần mỏng manh, cũng không phải ai cũng có thể phát hiện.
Chỉ là do công pháp mà ta tu hành đặc thù, cho nên có thể cảm nhận được một chút.”
“Cũng không phải là khoe khoang gì, nhưng”, nói đến chỗ này, trong giọng nói của Cô Sâm, hoặc nhiều hoặc ít mang theo một tia ngạo khí: “Trong tất cả những người ở Phong Hoa Tiên Tông này, có thể phát hiện ra sợi khí tức này, ngoài những lão quái vật bế môn không ra ngoài kia, cũng chỉ có một mình ta.”
“Ngươi không cần lo lắng, không bao lâu nữa, khí tức kia sẽ tan biến đến mức ngay cả ta cũng không thể phát hiện được.”
Yến Trục Quang thầm nghĩ, sớm biết như thế, nàng trở về muộn mấy ngày là được rồi.
Hiện giờ xem ra, không thể giấu nam chủ về thứ kia được nữa.
Hệ thống thập phần đồng tình với ký chủ đại nhân: “Nam chủ là khí vận chi tử của thế giới này, không chỉ có thể nhìn thấu mọi việc, mà còn có có rất nhiều thủ đoạn trong người, rất ít thứ có thể giấu được hắn.”
Rốt cuộc, đây chính là kiểu nam chủ theo hình tượng bá đạo tổng tài, ngoại trừ bá đạo kiêu ngạo ra, cũng không tìm thấy bất cứ khuyết điểm nào.
Yến Trục Quang không có cảm xúc gì với Cố Sâm, nghe thấy hệ thống miêu tả, chẳng qua chỉ hơi nhướng mày.
Cố Sâm lợi hại thì thế nào, thủ đoạn của nàng cũng không tầm thường, hừ, nàng sợ cái gì.
Hơn nữa, đối với Yến Trục Quang mà nói, quan trọng nhất chính là Đại sư tỷ.
Mặc kệ hắn lợi hại hay không, nam chủ thì thế nào, Đại sư tỷ quan tâm yêu quý nàng nhất, chứ đâu phải nam chủ.
Hệ thống:…!Ký chủ, điểm chú ý của ngươi có phải hay không có chỗ nào không đúng a? Ngươi muốn tranh giành tình cảm với nam chủ sao?
“Lý do các ngươi giấu chuyện Viên Phong Trận, ta cũng có thể suy đoán được một chút”, Cố Sâm không biết Yến Trục Quang đang nói về mình cùng một thứ mà hắn nhìn không thấy, hắn chậm rì rì nói: “Hẳn là bởi vì “linh dược” đó không giống bình thường.”
Hắn đảo quanh tầm mắt qua lại giữa Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang: “Linh dược đó, không phải thứ gì khác ngoài Thiên Tâm Liên Tử, có đúng không?”
Vân Mật Tuyết không khỏi liếc mắt nhìn Yến Trục Quang một cái, có chút lo lắng.
Nàng thật ra không sợ Cố Sâm làm hại Yến Trục Quang để lấy Thiên Tâm Liên Tử.
Tuy bình thường nàng ở chung với vị chưởng môn sư huynh này không nhiều lắm, nhưng nàng có thể đề cử Cố Sâm ngồi lên vị trí chưởng môn, đương nhiên là đã biết rõ nhân phẩm của hắn.
Với cách làm người của Cố Sâm, cho dù linh dược đó là Thiên Tâm Liên Tử quý giá, chưa chắc Cố Sâm sẽ mơ ước.
Nhưng Vân Mật Tuyết lại lo lắng, nha đầu Yến Trục Quang này không sợ trời không sợ đất, vạn nhất nàng nói gì đó mạo phạm khiến cho Cố Sâm tức giận, đắc tội chưởng môn dù sao cũng không tốt lắm đối với đệ tử như Yến Trục Quang.
Cũng may chuyện Vân Mật Tuyết lo lắng cũng không có xảy ra, Yến Trục Quang không có làm cái gì, chỉ dùng sắc mặt bình tĩnh, gật gật đầu: “Đúng là Thiên Tâm Liên Tử.”
Nhìn bộ dáng của Cố Sâm, không giống như là đang lừa gạt nàng, có ít nhất bảy phần chắc chắn trong giọng nói của hắn.
Một khi đã như vậy, Yến Trục Quang cũng không cần giấu giếm làm gì, nếu tiếp tục che che giấu giấu, ngược lại thực vô nghĩa.
Dù sao nếu hắn đã biết cũng không thể làm gì nàng được, đường đường là chưởng môn mà đi cướp của đệ tử như nàng sao?
Theo cách nói của hệ thống, nam chủ chính thống cần phải làm việc một cách quang minh lỗi lạc, quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo*, không thể làm ăn trộm ăn cắp, bằng không là sẽ bị người đọc mắng chửi.
(*Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo – Người quân tử xem trọng tiền của, nhưng lấy phải đúng lý.)
Ngoài ra…!với ngữ khí của Cố Sâm, Yến Trục Quang cũng có thể phán định, Cố Sâm có vẻ chỉ là muốn dọa nàng, cũng không định làm gì nàng.
Cố Sâm thấy bộ dạng đúng lý hợp tình của nàng, thần sắc nghiêm túc trên mặt hắn thế nhưng có chút hòa hoãn.
Yến Trục Quang lớn mật hỏi: “Làm sao chưởng môn có thể đoán được linh dược đó là Thiên Tâm Liên Tử?”
Vân Mật Tuyết cũng có chút tò mò.
“Không cần suy đoán”, Cố Sâm nói: “Ta là chưởng môn, Lý Tử Vưu đã chết, ta đương nhiên được tiếp nhận tất cả những thứ trong phủ đệ chưởng môn của hắn.”
Đồ vật ở trong phủ đệ của chưởng môn đều là được tông môn cung cấp, muốn truyền thừa, cũng là truyền thừa cho chưởng môn đời kế tiếp, con cái của chưởng môn không thể kế thừa.
“Trong phủ của hắn có rất nhiều sách về linh dược, trong số đó ghi lại manh mối về Thiên Tâm Liên Tử là nhiều nhất, ta biết hắn đang tìm kiếm Thiên Tâm Liên Tử, chỉ có linh dược này mới có thể khiến hắn phải bày ra Viên Phong Trận mà thôi.”
“Khí tức của Viên Phong Trận, lại nói hắn lưu lại di nguyện, nhờ ngươi tặng dược cho nữ nhi của hắn.
Xem ra, để lại lời thỉnh cầu là giả, dùng Viên Phong Trận uy hiếp mới là thật.”
Yến Trục Quang gật gật đầu: “Chưởng môn đoán không sai, chưởng môn tiền nhiệm đã tìm được Thiên Tâm Liên Tử còn chưa trưởng thành trong tòa bí cảnh kia cách đây ít nhất mười năm, liền thiết lập một tòa Viên Phong Trận, khiến cho người đến sau phải đem một viên hạt sen trong đó cho Tô Kiền Nhi, mới có thể hóa giải Viên Phong Trận, lấy được hạt sen.”
Cố Sâm nhìn thẳng đôi mắt của Yến Trục Quang: “Nói như vậy, đem Thiên Tâm Liên Tử giao cho Tô Kiền Nhi, hoàn toàn không phải là ý muốn của ngươi?”
Vân Mật Tuyết nhíu nhíu mày.
Yến Trục Quang không hề chần chờ mà gật đầu: “Có thể nói như vậy, tuy nói ít nhiều là do chưởng môn tiền nhiệm, đệ tử mới may mắn lấy được Thiên Tâm Liên Tử, nhưng nếu không có Viên Phong Trận kia, đương nhiên đệ tử sẽ không đưa Thiên Tâm Liên Tử cho Tô Kiền Nhi.”
Yến Trục Quang thật sự là nhờ bản vẽ mà chưởng môn tiền nhiệm để lại, cùng khí tức của Viên Phong Trận mới có cơ hội lấy được Thiên Tâm Liên Tử cùng bí cảnh truyền thừa.
Nhưng tấm bản vẽ kia vốn là thù lao mà Tô Kiền Nhi cho nàng, nàng lại không thiếu nhân tình gì.
Còn Viên Phong Trận, thứ này ép nàng thề với Thiên Đạo, chẳng lẽ nàng còn có thể mang lòng cảm kích với hắn sao?
Yến Trục Quang đã nói thẳng ra như thế, lại không e dè, dù Vân Mật Tuyết có ý muốn giải vây cho nàng, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nàng có chút bất đắc dĩ, thật là bị nàng chiều hư mất rồi.
Bình thường tiểu nha đầu này không lựa lời trước mặt nàng thì cũng đành, hiện giờ ở trước mặt chưởng môn cũng nói thẳng ra như vậy.
Chưởng môn có vị trí cao hơn nàng một cấp, thực lực cũng cao hơn nàng, lúc này nàng không thể dễ dàng bao che nàng ấy được nữa rồi.
Chưởng môn tiền nhiệm tốt xấu gì cũng là chưởng môn của Phong Hoa Tiên Tông, nên tôn kính hắn thì vẫn là phải tôn kính, cho dù không muốn đem Thiên Tâm Liên Tử giao cho Tô Kiền Nhi, tìm lý do nào đó uyển chuyển hơn để biện hộ cũng được, sao lại đúng lý hợp tình như thế chứ? Vân Mật Tuyết lo lắng thái độ không quan tâm của Yến Trục Quang, sẽ khiến cho Cố Sâm trách cứ nàng ấy.
Ai ngờ Cố Sâm không những không sinh khí, mà còn cất tiếng cười to, hắn nhìn về phía Yến Trục Quang, ngược lại có chút tán thưởng: “Ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi.”
Yến Trục Quang nghi hoặc nhìn về phía Vân Mật Tuyết, tên Cố Sâm này chẳng lẽ là ngồi lên vị trí chưởng môn bị ép đến mức đầu óc choáng váng rồi sao?
Vân Mật Tuyết cũng có chút không hiểu ra sao.
Cố Sâm đứng thẳng lên, tay áo to rộng vẽ thành một đường cong trong không khí, khoanh tay ở sau người, hắn nhìn một cái cây xanh bên cạnh bậc thang, nhàn nhạt nói: “Người tu chân có rất nhiều người ra vẻ đạo mạo, dù làm bất cứ thứ gì, cũng một hai phải tìm ra lý do đàng hoàng nào đó, ta chán ghét những thứ đó nhất.”
“Ngươi dám nói thẳng không cố kỵ, rất hợp ý của ta.”
“Thiên Tâm Liên Tử kia đừng nói là ngươi, đổi lại là ta, ta cũng không muốn bởi vì một cái Viên Phong Trận, mà chắp tay đưa nó cho người khác, nữ nhi của chưởng môn thì sao chứ? Ai dám uy hiếp ta?”
Cố Sâm nhìn về phía Yến Trục Quang: “Chỉ là ngươi có một thiếu sót.”
Yến Trục Quang nhướng mày: “Thiếu sót gì?”
“Thực lực”, Cố Sâm nói: “Thực lực của ngươi còn quá yếu ớt, mới có thể bị Viên Phong Trận uy hiếp.
Nếu thực lực của ngươi đã đủ rồi, có thể trực tiếp hủy đi Viên Phong Trận đó, vậy thì sẽ không phải bị Viên Phong Trận áp bức.”
Yến Trục Quang nghe xong, đồng tình gật gật đầu, “Ta cũng cảm thấy như thế.
Thiên Tâm Liên Tử kia xuất hiện quá sớm, nếu thực lực của ta đủ cao cường, có biện pháp phá giải Viên Phong Trận, ta cũng sẽ không dùng biện pháp ngu xuẩn này.
Đáng tiếc cơ hội lướt qua quá nhanh, nếu lúc ấy ta không đáp ứng, cho dù có chờ đến lúc ta có đủ thực lực cũng chưa chắc có thể gặp được cơ duyên tốt đến thế này.”
Cố Sâm gật đầu: “Xem ra ngươi đã hiểu rõ hết rồi.”
“Sự tình có liên quan đến bản thân, nếu không rõ thì còn tu tiên gì nữa?”
“Như thế rất tốt.”
Vân Mật Tuyết lắng nghe, liền cảm thấy có chút không đúng.
Một mình nàng dung túng Trục Quang thì cũng thôi đi, như thế nào vị chưởng môn sư huynh nàng vốn nghĩ rằng uy nghiêm ổn trọng, cũng không có ý muốn ngăn cản hay nhắc nhở gì cả, thế nhưng trong giọng nói của hắn lại mang theo chút cổ vũ hành động của Trục Quang?
Vân Mật Tuyết càng thêm bất đắc dĩ, nàng vốn không nỡ quản giáo Yến Trục Quang, còn trông cậy vào người khác tới thay nàng dạy dỗ một chút, nhưng không ngờ vị chưởng môn sư huynh này cũng không có tác dụng.
Hệ thống cũng vò đầu trong không gian của mình, sao nó cứ cảm thấy nam chủ và ký chủ nhà nó giống như đang thưởng thức nhau vậy nhỉ? Nó biết thân phận đời trước của ký chủ nhà nó chắc chắn không đơn giản, đây chẳng lẽ là khí tràng độc đáo giữa thiên chi kiêu tử với nhau sao? Hệ thống bình phàm như nó không hiểu gì hết.
Cố Sâm cùng Yến Trục Quang chỉ tán gẫu với nhau thêm một lát, thực mau lại quay về chính sự.
Nếu Thiên Tâm Liên Tử mà Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang lúc trước che giấu đã bị chưởng môn phát hiện rồi, hai người cũng nói thêm với Cố Sâm về một số chi tiết khác nữa —— ngoài chuyện Yến Trục Quang được kế thừa bí cảnh ra, Cố Sâm cũng không có ý muốn dò hỏi.
Cố Sâm nghe hai người nói xong, lấy ra một quyển sách giao cho Vân Mật Tuyết: “Ngươi xem thử đi.”
Chất liệu của quyển sách này cũng không tốt lắm, thoạt nhìn khá tầm thường, Vân Mật Tuyết lấy xem, mới phát hiện đây hẳn là một bản sao, không phải bản gốc.
Nàng mở ra trang đầu tiên, trong mắt liền xẹt qua một tia kinh ngạc, không có xem tiếp, mà là giao nó cho Yến Trục Quang.
Yến Trục Quang mở ra nhìn nhìn, phát hiện đó là một quyển công pháp tu hành.
Đây là một quyển công pháp có thể xem như đủ để tu hành đến Tiên giới, tu hành theo quyển công pháp này, cho dù đã phi thăng đến Tiên giới rồi, cũng sẽ không bị cắt đứt con đường tu hành.
Hiện giờ ở trong tu chân giới, công pháp có thể tu được đến Đại Thừa kỳ cũng đã hiếm hoi như lông phượng sừng lân, loại công pháp có thể tu hành đến Tiên giới này, ở tu chân giới chẳng phải là sẽ bị tranh đến vỡ đầu hay sao?
Nhưng mà trên thực tế, tuy quyển công pháp này chưa được lưu truyền ở tu chân giới, nhưng cơ hồ đều được cất chứa ở Tàng Thư Các của đa số tông môn, hơn nữa nó còn được đặt ở nơi không ai thèm nhìn đến.
Bởi vì điều kiện nhập môn của quyển tu hành công pháp này quá khó khăn.
Muốn tu luyện loại công pháp này, cần phải là thiên hợp chi thể, hơn nữa còn phải là chưa bao giờ tu hành.
Thiên hợp chi thể, chính là giống như Yến Trục Quang, đã là Thiên Linh Căn, hơn nữa còn có được thể chất đặc thù phù hợp với Thiên Linh Căn.
Yến Trục Quang cũng nghe nói về quyển công pháp tu chân này rồi, còn từng tò mò đi Tàng Thư Các lôi ra đọc.
Chỉ là vì ánh mắt nàng cao, vừa xem sơ qua, liền phát hiện quyển công pháp này chồng chất sai sót, hoàn toàn không có hứng thú.
Lúc này, quyển sách mà Cố Sâm đưa cho các nàng, chính là bản sao của quyển công pháp kia, có điều điểm bất đồng chính là, chỗ viết “Thiên hợp chi thể” trên trang đầu tiên kia, bị người nào đó khoanh lại bằng một vòng tròn màu đỏ.
“Đây là do chưởng môn tiền nhiệm đánh dấu sao?”
Cố Sâm gật đầu.
Xem ra, nguyên nhân chết của chưởng môn tiền nhiệm đã rõ ràng..