Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang

Chương 59


Bạn đang đọc Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang – Chương 59


“Ngươi có tài liệu về Tích Huyết Ma Vực không, ta muốn xem.”
Yến Trục Quang hoài nghi Tô Kiền Nhi là nữ nhi của chưởng môn tiền nhiệm và vị cao thủ ma tu nào đó, như vậy mới có thể giải thích được thân phận của Tô Kiền Nhi cùng lai lịch của tòa cửa đá kia.

Ở tu chân giới, tư sinh tử hay tư sinh nữ cũng không phải hiếm thấy, thậm chí là chuyện thường ngày.

Tuổi thọ của người tu chân dài như vậy, mỗi người đều có thực lực phi phàm, chẳng ai có thể đảm bảo đạo lữ sẽ một lòng một dạ đến già với nhau.

Kể cả nam tu hay nữ tu, chỉ cần đủ thực lực, tam thê tứ thiếp hay tam phu tứ hầu* đều rất bình thường.

(*Tam phu tứ hầu: ba chồng bốn người hầu, chỉ phụ nữ có nhiều chồng, ngược lại với tam thê tứ thiếp)
Theo nàng biết, chưởng môn tiền nhiệm cùng phu nhân của hắn là liên hôn, hơn nữa thiên phú của vị phu nhân kia cũng không cao lắm, đã sớm chết già tại nhà từ lâu.

Chưởng môn tiền nhiệm có một tư sinh nữ cũng không phải là việc đáng bị nhạo báng.

Vậy vì sao hắn phải tỉ mỉ an bài một thân phận khác cho Tô Kiền Nhi?
Có lẽ bởi vì không thể công khai mẫu thân của Tô Kiền Nhi.

Không rõ mẫu thân của Tô Kiền Nhi là ai, nếu giữ nàng bên cạnh chưởng môn tiền nhiệm, tất nhiên sẽ khiến người khác chú ý và nghi ngờ.

Thể chất của nàng đặc thù như vậy, chỉ cần gặp phải người có chút hiểu biết, hẳn là có thể đoán được mẫu thân của Tô Kiền Nhi có khả năng liên quan đến ma tu.

Thân phận như thế, cho dù không làm gì cũng sẽ bị hoài nghi.

Để tránh bị người khác phát hiện, chưởng môn tiền nhiệm không dám hành động nguy hiểm, hắn an bài một thân phận khác cho Tô Kiền Nhi, nàng có cha có mẹ, hơn nữa “cha mẹ” nàng đều là chính đạo trong tu tiên giới, vậy sẽ không có ai hoài nghi nàng là con của tiên tu và ma tu.

Mà tòa cửa đá kia, có khả năng là do mẫu thân của Tô Kiền Nhi, vì để phòng tránh người khác lấy mất linh dược của nữ nhi mà cố ý dựng nên để che mắt người khác.

Vị trí của bí cảnh nằm trong địa bàn của tiên đạo, ma tu không thể thường xuyên lui tới, nếu không cẩn thận bị phát hiện, chắc chắn sẽ khiến người khác hoài nghi, nếu làm cho chính đạo chú ý, vậy thì mất nhiều hơn được.

Cho nên dù là thế lực ma tu lớn như Tích Huyết Ma Vực, cũng chỉ có thể dựng lên một cánh cửa đá rồi rút khỏi đó ngay.


Còn chuyện vì sao chỉ dựng cửa đá để che mắt mà không phải là đặt bẫy để cản trở, có thể là vì để cho người biết chuyện nào đó có thể dễ dàng đi vào lấy hạt sen, tỷ như…!”gia gia” của Tô Kiền Nhi, vị tu sĩ họ Tô kia.

Vậy vì sao phải sắp xếp người khác đi vào trong, mà không phải là tự đi lấy — Yến Trục Quang phỏng đoán, mẫu thân của Tô Kiền Nhi có thể cũng đã từng tiến vào bí cảnh, nàng biết bí cảnh chỉ có thể đi vào một lần, không có cách nào tự mình đi lấy hạt sen, chỉ đành giao cho người mà mình tin tưởng.

Cứ như vậy, ký hiệu trên tấm lụa bố kia đã khớp với suy đoán.

Chỉ dựa vào một mình chưởng môn tiền nhiệm, đương nhiên không thể ở trong tình trạng linh thức và thực lực bị giới hạn mà thăm dò toàn bộ bí cảnh được.

Yến Trục Quang vẫn luôn hoài nghi hắn có người khác giúp đỡ, nếu là mẫu thân của Tô Kiền Nhi, hai người liên thủ với nhau tiến vào bí cảnh vì mục đích để chữa trị cho nữ nhi, vậy thì hợp lý rồi.

Yến Trục Quang kết hợp lại những manh mối mà nàng biết mà phỏng đoán như vậy.

Hệ thống nghe xong vô cùng bội phục đầu óc của ký chủ, nếu không phải nó biết ký chủ đoán mò, thiếu chút nữa nó đã cho rằng ký chủ tận mắt chứng kiến những chuyện phát sinh với tiền nhiệm chưởng môn vào năm ấy.

Hệ thống nói: “Tư liệu thì có đó, nhưng lại là tư liệu sau khi cốt truyện bắt đầu, tình huống trong khoảng thời gian hiện tại chỉ có thể phỏng đoán từ đôi câu vài lời trong cốt truyện thôi.”
“Ân, ngươi lấy ra cho ta xem thử.” Yến Trục Quang đã có hiểu biết đại khái về hệ thống, nó biết rất rõ những thứ có trong cố truyện, cũng có hiểu biết nhất định về một số hoàn cảnh của mấy vị ký chủ trước kia.

Còn những thứ khác, có thể do bị giới hạn bởi quy tắc của thế giới nên cũng chẳng nắm được bao nhiêu.

Hệ thống nhanh chóng truyền tư liệu về Tích Huyết Ma Vực vào thức hải của Yến Trục Quang.

Bất kể đã trải qua bao nhiêu lần, Yến Trục Quang đều không thích cảm giác bị truyền tư liệu trực tiếp vào thức hải, tựa như việc nhận truyền thừa bí cảnh lúc trước, nàng cũng không thích.

Yến Trục Quang vừa lật xem tư liệu về Tích Huyết Ma Vực, vừa tiếp tục tự hỏi.

Có một điểm làm Yến Trục Quang cảm thấy có chút kỳ quái, đó là nếu Tô Kiền Nhi thật là tiên ma chi tử, vì sao chưởng môn tiền nhiệm lại có thể ngang nhiên nói ra chuyện Tô Kiền Nhi là nữ nhi của hắn cho người muốn giải trận pháp?
Không sợ bị người ta đoán được thân phận của hắn, cùng với tình huống của Tô Kiền Nhi hay sao? Chỉ với lời thề không được cố ý gây tổn thương cho Tô Kiền Nhi cũng chẳng thể ngăn cản người khác tiết lộ tin tức này ra ngoài.

Chưởng môn tiền nhiệm ngang nhiên nói với người đến sau như thế, là bởi vì Tô Kiền Nhi không phải là tiên ma chi tử, bản thân hắn là người chính trực, không sợ bị người khác hoài nghi? Hay là cố ý làm vậy để rửa sạch nghi ngờ?

Yến Trục Quang khó tránh khỏi nghĩ nhiều.

Lúc này, hệ thống hưng phấn nói: “Ký chủ ký chủ, cái này ta biết!”
Yến Trục Quang có chút ngạc nhiên: “Ngươi nói đi.”
“Viên Phong Trận là bí trận của Phong Hoa Tiên Tông, cũng không phải chỉ có tác dụng đơn giản là để bảo hộ bảo bối như vậy”, hệ thống gấp không chờ nổi khoe khoang tri thức của nó: “Nó còn có thể tạo ra liên kết với người bày trận, tất cả những người đã từng tiếp xúc với Viên Phong Trận, đều có thể bị người bày trận cảm giác được.

Hơn nữa, người bày trận thậm chí còn có thể thông qua trận pháp vẫn chưa được phá giải hoàn toàn để truy tìm tung tích của người phá trận.”
“Ta đoán a”, hệ thống chia sẻ suy đoán của mình cho ký chủ: “Chưởng môn tiền nhiệm kia hẳn là tin rằng bản thân có thể diệt khẩu tất cả những người từng tiếp xúc với Viên Phong Trận, cho nên mới dám ngang nhiên làm vậy.”
“Ký chủ, ngươi thấy thế nào?” Hệ thống chờ mong nhìn Yến Trục Quang.

Yến Trục Quang suy nghĩ, gật gật đầu: “Ân, có đạo lý.”
Oa, được ký chủ gật đầu tán thành rồi! Hệ thống vui vẻ đến mức xoay vòng vòng trong không gian của mình.

“Không chỉ vậy”, Yến Trục Quang nói: “Nếu đổi lại là ta, ta cũng không có khả năng gửi gắm hy vọng vào sự khống chế của một pháp trận cỏn con.”
Nàng có vô số biện pháp hóa giải hạn chế của lời thề, dù cho sau này có chút di chứng, hay lúc độ kiếp cuối cùng bị Thiên Đạo thanh toán, thì những việc đó có là gì so với Thiên Tâm Liên Tử đâu?
Tuy rằng ảnh hưởng của Viên Phong Trận còn lưu lại trên Thiên Tâm Liên Tử, nhưng chỉ cần giao Thiên Tâm Liên Tử cho Tô Kiền Nhi, trận pháp sẽ lập tức bị phá giải, đến lúc đó giết Tô Kiền Nhi cướp lại Thiên Tâm Liên Tử, vậy toàn bộ ba viên hạt sen đều thuộc về mình.

Chưởng môn tiền nhiệm đương nhiên không thể không nghĩ đến việc này, hắn đã sớm có chuẩn bị.

Hơn nữa: “Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên quý giá như vậy, ta cũng không muốn nó rơi vào tay người khác.”
Ngay cả khi người phá trận giữ lời hứa, giao viên hạt sen kia cho Tô Kiền Nhi dùng thì lại như thế nào? Chẳng lẽ thật sự muốn cho đối phương hai viên hạt sen còn lại như thù lao sao? Hiển nhiên sẽ chẳng có ai cam tâm tình nguyện.

Cho dù là chưởng môn tiền nhiệm thì cũng sẽ không bằng lòng.

Vì vậy, chỉ cần lợi dụng đặc tính của Viên Phong Trận, hắn liền có thể nhân cơ hội trước khi người nọ tìm được Tô Kiền Nhi, trực tiếp cướp lại Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên.

Vừa đảm bảo sự an toàn của nữ nhi, lại có thể đạt được số hạt sen còn lại, chẳng phải là đẹp cả đôi đường?
“A”, Yến Trục Quang dường như muốn cười nhạo: “Người phát minh ra Viên Phong Trận này, chưa chắc có ý tốt.”
Hệ thống rùng mình một cái, thời buổi này, ngay cả phá một cái trận pháp còn nguy hiểm đến tính mạng: “Cũng may mà chưởng môn đã chết, nếu hắn còn sống, vậy chẳng phải Đại sư tỷ cùng ký chủ sẽ gặp nguy hiểm rồi sao?”

Làm một chưởng môn, cho dù không thể quang minh chính đại giết Đại sư tỷ cùng ký chủ, chỉ ngầm gây khó dễ thôi cũng đã quá sức với các nàng rồi.

“Nếu hắn không chết thì làm sao ta với Đại sư tỷ đến bí cảnh này được?”
“Cũng đúng.”
Trong khoảng thời gian nói chuyện với hệ thống, Yến Trục Quang đã đại khái sắp xếp tư liệu về Tích Huyết Ma Vực qua một lần: “Nam phụ Huyết Liên Ma Quân kia, chỉ mới vừa bước lên vị trí Ma Quân không lâu trước khi cốt truyện bắt đầu đúng không?”
“Đúng vậy”, hệ thống nói: “Huyết Liên Ma Quân là đệ tử cuối cùng của Tô U Ma Quân đời trước, không rõ lai lịch cụ thể, chỉ biết hắn đột nhiên xuất hiện ở Tích Huyết Ma Vực, trở thành đệ tử nhỏ nhất của Tô U Ma Quân.

Huyết Liên Ma Quân vẫn luôn đeo mặt nạ khi gặp người khác, chưa có ai từng thấy qua gương mặt thật của hắn — ngoại trừ nữ chủ sau này.”
Gương mặt của nam phụ chỉ có thể cho một mình nữ chủ nhìn thấy gì đó, chẳng phải là phân đoạn kinh điển trong các loại tiểu thuyết sao.

“Tô U Ma Quân…” Yến Trục Quang chú ý đến cái tên này: “Là nam hay nữ?”
Hệ thống lắc đầu: “Không biết, vị Tô U Ma Quân này cũng đã chết trước khi Huyết Liên Ma Quân kế vị.

Bởi vì chết quá đột ngột, còn khiến cho Tích Huyết Ma Vực rung chuyển.

Huyết Liên Ma Quân cũng đã đấu tranh kịch liệt mới bước lên được vị trí Ma Quân.”
Hệ thống nói xong mới nghĩ đến: “Chẳng lẽ, ký chủ hoài nghi Tô U Ma Quân chính là mẫu thân của Tô Kiền Nhi sao?”
“Không phải không có khả năng.”
Tư liệu của hệ thống cũng không toàn diện lắm, nhưng tất cả những nội dung có liên quan đến Tích Huyết Ma Vực trong sách, đều đã được tổng hợp trong tư liệu.

Trong số tất cả những người được nhắc đến trong cốt truyện, cũng chỉ có Tô U Ma Quân này là người có khả năng nhất.

Đương nhiên, mẫu thân của Tô Kiền Nhi cũng có thể là nhân vật không được nhắc đến trong cốt truyện.

Hệ thống không thể chắc chắn phỏng đoán của ký chủ rốt cuộc có đúng hay không, bất quá: “Phong Hoa Tiên Tông cùng Tích Huyết Ma Vực oán hận chồng chất, hình như cũng thật sự bắt đầu từ thế hệ của Tô U Ma Quân kia.”
Căn cứ theo thời gian để phỏng đoán, hiện giờ đang thống trị Tích Huyết Ma Vực đúng là Tô U Ma Quân, lúc này còn chưa có bất cứ mẫu thuẫn gì giữa Phong Hoa Tiên Tông cùng Tích Huyết Ma Vực.

Thời điểm Huyết Liên Ma Quân thượng vị, Phong Hoa Tiên Tông cùng Tích Huyết Ma Vực đã kết mối thù không đội trời chung, cho nên mâu thuẫn giữa hai bên rất có thể là giữa Tô U Ma Quân và Phong Hoa Tiên Tông.

Yến Trục Quang gật đầu, trước mắt ghi nhớ cái tên này.

Khoảng thời gian tiếp theo, Yến Trục Quang không tiếp tục suy đoán lung tung nữa.

Nàng bỏ đi cấm chế, bắt đầu ngoan ngoãn củng cố tu vi, chờ Đại sư tỷ tới đây tìm nàng.


Nàng tin rằng Đại sư tỷ sẽ đến tiết lộ một số tin tức cho nàng.

Vân Mật Tuyết thảo luận cùng các vị trưởng lão kéo dài đến vài ngày mới xong, lúc Vân Mật Tuyết tới tìm Yến Trục Quang, các vị trưởng lão đã bắt đầu đi đến tra xét cánh cửa đá kia.

“Ta nói với trưởng lão, chủ nhân bí cảnh có để lại một loại linh dược có thể chữa trị thân thể cho Tô Cô nương, chỉ tiếc là chưởng môn không thể đạt được truyền thừa từ chủ nhân bí cảnh, nên hắn để lại một lời nhắn, thỉnh cầu người đến sau giúp hắn cứu nữ nhi.”
Vân Mật Tuyết nói những tin tức mà nàng tiết lộ với mấy vị trưởng lão cho Yến Trục Quang.

Chuyện Tô Kiền Nhi là nữ nhi của chưởng môn là chuyện không thể nào giấu giếm, nhưng vì để bảo hộ Yến Trục Quang, nàng cũng chỉ có thể nói qua loa một số tin tức về bí cảnh.

Tóm lại là Vân Mật Tuyết cũng không có nói dối, nàng chỉ chọn lời để che giấu một số điểm mấu chốt, tỷ như Thiên Tâm Liên Tử, tỷ như Viên Phong Trận.

Dù sao chủ nhân bí cảnh đã truyền thừa cho Yến Trục Quang, bí cảnh cũng đã đóng lại, cho dù các trưởng lão có đến đó điều tra đi chăng nữa, thì ngoài cánh cửa đá kia, cũng chẳng thể phát hiện ra dấu vết nào khác.

Các trưởng lão cũng không có hoài nghi cái gì, Kiều gia không có khả năng đi rêu rao tình huống thân thể của Tô Kiền Nhi khắp nơi, ngay cả Vân Mật Tuyết và Yến Trục Quang, đều là nhờ lúc trước cứu Tô Kiền Nhi mới có thể tra ra được.

Các trưởng lão không biết tình huống của Tô Kiền Nhi, chỉ cho rằng thứ mà chưởng môn tiền nhiệm cần tương đối đặc thù, là linh dược hiếm thấy ở tu chân giới.

Mấy loại linh dược đặc thù để trị liệu thể chất đặc biệt nào đó, chưa chắc có hiệu quả với người bình thường, bọn họ cũng không thể mơ ước truyền thừa của một đệ tử Trúc Cơ kỳ a?
Ý của các trưởng lão là nếu Yến Trục Quang đồng ý, vậy thì để các nàng điều trị cho vị cô nương Tô Kiền Nhi kia trước, dù sao đó cũng là việc mà chưởng môn tiền nhiệm giao phó.

Còn bọn họ sẽ đi xem xét cánh cửa đá do ma tu dựng lên kia là như thế nào.

Yến Trục Quang gật gật đầu, “Ta có thể đi bất cứ lúc nào cũng được.”
“Tô Kiền Nhi” hiện tại chưa chắc hiểu rõ tình huống cụ thể về thân thể của mình, chỉ cần ngụy trang Thiên Tâm Liên Tử một chút rồi giao cho nàng.

Cho dù cố kỵ nàng đã bị chú ý vì là nữ nhi của chưởng môn tiền nhiệm, Yến Trục Quang không thể dễ dàng giết người diệt khẩu, nhưng nàng bên kia cũng chưa chắc sẽ phát hiện ra cái gì.

Hơn nữa, Yến Trục Quang càng muốn nhìn xem trò hay.

Sau khi Tô Kiền Nhi vừa được “gắn vào” trong cơ thể này nhận lấy Thiên Tâm Liên Tử, thì Viên Phong Trận cùng lời thề với Thiên Đạo sẽ có phản ứng như thế nào?
Lời thề nàng lập ra là cứu chữa cho nữ nhi của chưởng môn tiền nhiệm, mà thân phận của “nữ nhi” này, rốt cuộc tính như thế nào đây? Nàng vẫn khá tò mò vì chưa từng gặp qua tình huống này.

“Đúng rồi, Đại sư tỷ”, Yến Trục Quang hỏi: “Lúc trước ta đụng phải Chử sư tỷ, nàng bảo ta không nên tự ý ra ngoài, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì sao?”
Vân Mật Tuyết gật gật đầu: “Đúng là đã xảy ra một vài sự cố.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.